Bác Kiều nghe vậy, dè dặt nói: “Là chuyện của A Tứ thiếu gia,
hình như cậu ấy rất có hứng thú với Lâm Mạn, gần đây cứ một mực hỏi tôi chuyện liên quan đến Lâm Mạn, thậm chí là làm việc và nghỉ ngơi, thói quen ăn uống cũng đều hỏi.


Kỳ Hàn Lâm mang theo ánh mắt có ý cảnh cáo, dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mạn.

Lâm Mạn khóc không ra nước mắt.

“Không sao.


“Vâng, vậy tôi đây đi trước.


Cửa lớn bị Bác Kiều đóng lại.

Lâm Mạn cảm thấy ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Hàn Lâm dừng trên người cô.

Lạnh, lạnh thấu xương.

“Tôi cái gì cũng không biết.

” Lâm Mạn lẩm bẩm một câu.

“Xem ra cô có bản tính biết câu dẫn người, không liên quan đến mùi hương trên người.


“Tôi không có!”

Lâm Mạn rất tức giận.

Cô nào có câu dẫn Đình Tứ.

Cô một mực giữ phép tắc làm chuyện của mình, là hai cái móng heo của hai người bọn họ có vấn đề!
“Có hay không, mắt tôi nhìn được.


“Nếu Đình Tứ nói tôi câu dẫn anh ta, anh là tin anh ta, hay là tin tôi?”
“Cô đáng giá để tôi tin sao?” Kỳ Hàn Lâm hỏi lại.

Tốt, thật sự là quá tốt.

Cô còn cho là chuyện Bắc Bắc và Mộ Tuyết, Kỳ Hàn Lâm có thể hiểu được trong tâm cô cũng muốn cứu, xem cô như ‘Bạn bè’ cho dù chỉ là một chút xíu.

Nhưng mà.

“Xem như tôi sai rồi.

” Lâm Mạn đẩy Kỳ Hàn Lâm ra, chân vừa chạm xuống đất, cô không chút suy nghĩ liền chạy ra ngoài cửa.

Lúc kéo cửa ra, cô quay đầu lại, nói từng chữ với Kỳ Hàn Lâm: “Về sau tôi sẽ không bao giờ động có bất cứ tình cảm gì với anh nữa, anh chỉ là một người
tiêu dùng, chỉ là chủ của tôi mà thôi.


Lâm Mạn đột nhiên cảm thấy thế giới này thật không công bằng.

Cô cái gì cũng không làm, liền gặp phải tai họa vạ gió

Cô và Đình Tứ cũng chưa nói mấy câu, bị anh ta ‘Nhớ thương’ còn muốn bị Kỳ Hàn Lâm hoài nghi.

Làm ơn đấy, buông tha bảo mẫu đi.

Bảo mẫu chỉ là muốn chăm con
mà thôi.

Lâm Mạn kéo dài bước chân đi lên lầu, hôm nay còn chưa có kể chuyện xưa cho Mộ Tuyết đâu.

Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm giấu kín như bưng nhìn cửa mở rộng.

“Bác Kiều.


Âm thanh lạnh lẽo u ám này, giống như muốn đòi mạng.

Bác Kiều lập tức từ trong góc đi tới, lễ độ cung kính đứng trước mặt Kỳ Hàn Lâm: “Kỳ gia.


“Tại sao cô ây lại tức giận?”
“Ách, cái này…” Bác Kiều nghẹn lại
“Nói thật.

” Kỳ Hàn Lâm thẳng người, mắt không vui nheo lại.

“Thật ra, trong chuyện này thật sự là Lâm tiểu thư vô tội.

” Bác Kiều mặc dù không thích người phụ nữ kia, nhưng bởi vì liên quan đến Đình Tứ nên không thể không ăn ngay nói thật: “A Tứ thiếu gia từ sau khi nhìn thấy Lâm Mạn, liền bắt đầu điều tra cô ta, từ gia đình đến thân thế của cô ta, rồi lại đến lý lịch, có thể nói
là còn điều tra kỹ càng hơn đối với chúng ta.


“Lúc trước bọn họ có gặp qua?”
‘Theo như tôi biết thì không có, A Tứ thiếu gia gần như là đối với cô ta… Vừa gặp đã yêu.

” Bác Kiều nói xong dừng một chút, có vài phần khinh thường bĩu môi: “Lâm Mạn tiểu thư đúng là không phản ứng với cậu ấy, cho nên cậu ấy điều tra vòng ngoại giao của Lâm Mạn tiểu thư, hình như là muốn đột phá từ người bên cạnh cô ta.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện