Thẩm Nhất Nhất lập tức sa sầm mặt.

Nhưng Thẩm Phồn Tinh vẫn bám chặt lấy Cố Hồng Việt, chẳng thèm ngó ngàng gì đến sắc mặt của mẹ.

“Khụ.” Từ Tiêu nắm tay thành nắm đấm, ho nhẹ một tiếng, “Để tôi đi lấy xe.”

Trong lòng Thẩm Nhất Nhất cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Cô ghét nhất là phải dọa nạt con cái, cũng không muốn trước mặt người ngoài lại phải diễn cảnh gà bay chó sủa om sòm.

Chẳng cần thiết phải làm trò cười cho thiên hạ.

Vì vậy, bữa tối nay coi như không thể trốn tránh.

Thẩm Nhất Nhất cúi đầu nhìn hai đứa con trai như hai pho tượng gỗ, dùng giọng điệu không rõ cảm xúc nói: “Hai đứa chơi với em đi.”

Cả hai đồng thanh: “Vâng ạ, mẹ.”

Nghe xong câu trả lời của các con, Thẩm Nhất Nhất xoay người bỏ đi.

Tự mình lái xe là chút ngoan cố cuối cùng của cô.

Sau khi Thẩm Nhất Nhất rời đi, Thẩm Phồn Tinh mới dần lộ ra vẻ sợ hãi.

Cô bé nhíu mày, nghiêm túc thảo luận với Cố Hồng Việt về kết cục của mình.

“Ba ơi, có phải từ giờ mẹ sẽ không yêu con nữa không?”

Hai bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy nhau, dường như cuối cùng cũng nhận ra sự đáng sợ, “Mẹ chắc chắn sẽ thấy con rất hư…”

“Sẽ không đâu——”

Cố Hồng Việt vừa mở miệng, đã bị lời nói tiếp theo của Thẩm Phồn Tinh ngắt lời, “Ba ơi, nếu mẹ không cần con nữa, đuổi con ra khỏi nhà, con có thể đến nhà ba ở không? Ba có thể chăm sóc con, nuôi con khôn lớn không?"

Hai đứa con trai đứng bên cạnh: “…”

Cố Ân Nặc lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Cảnh Trừng, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cố Ân Nặc: “Trước đó cậu nói với tớ con bé rất nhút nhát.”

Thẩm Cảnh Trừng: “Chẳng phải bây giờ con bé cũng rất nhút nhát sao?”

Con bé nhút nhát như vậy nên mới tự chuẩn bị cho mình kế hoạch B.

Chỉ là cách hiểu thế nào thôi.

Cố Hồng Việt dùng ngón tay gõ nhẹ lên chóp mũi Thẩm Phồn Tinh, “Đừng nghĩ lung tung, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-117.html.]

“Ba ơi! Ý của ba là ba sẽ không nuôi con sao?” Thẩm Phồn Tinh áp bàn tay nhỏ nhắn lên má, vẻ mặt đau lòng, hối hận, thất vọng hiện rõ, “Ra ba là người ba như vậy! Chẳng trách mẹ thích ba nhưng lại không chơi với ba!”

Cả hai cậu con trai đứng hình.

Em gái lần này chắc chắn dẫm phải b.o.m rồi! Ba không phải người dễ tính đâu!

Ông ấy là sát thần thương trường khiến bao nhiêu người trưởng thành nghe danh đã sợ mất mật đấy!

Con bé có biết mình đang nói gì không vậy!

Chẳng trách mẹ lại bảo bọn họ trông em gái…

“Ba ơi, ba mệt rồi đúng không? Để con bé xuống đi, con dắt nó đi.” Cố Ân Nặc lập tức thể hiện sự ga lăng của một người anh.

Thế nhưng, Cố Hồng Việt không hề tức giận.

Anh thậm chí còn bế Thẩm Phồn Tinh lên cao hơn một chút.

“Ba không mệt.”

Nói xong, anh bế con gái đi ra ngoài.

Hai anh em ngẩn người một lúc rồi mới đuổi theo.

Thẩm Cảnh Trừng phì cười, “Nặc Nặc, cậu có cảm thấy chúng ta bị thất sủng rồi không?”

Cố Ân Nặc không trả lời.

Nhưng trong lòng cậu bé cũng không khỏi dâng lên bong bóng chua chát.

Nụ cười của ba hôm nay thật sự hơi quá liều lượng rồi đấy!

Độ ngọt cũng vượt tiêu chuẩn!

Chuyện gì vậy, hóa ra ba không thích con trai sao!

Trọng nữ khinh nam là tư tưởng sai lầm!

Thẩm Phồn Tinh bám trên người ba, vẫn không quên liếc nhìn hai người anh trai mờ nhạt.

Cô bé ân cần nhắc nhở Cố Hồng Việt, “Ba ơi, ba đi nhanh quá, các anh không đuổi kịp đâu.”

Cố Hồng Việt lúc này mới hơi áy náy giảm tốc độ.

Đợi hai đứa con trai đuổi kịp, Thẩm Phồn Tinh lại tự động chuyển sang chế độ nói nhiều.

“Ba ơi, được ba bế thoải mái quá.” Thẩm Phồn Tinh thè lưỡi, “Chắc chắn mẹ rất thích được ba ôm, ba phải ôm mẹ nhiều một chút nha, con gái ai cũng thích được ôm cả.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện