Mấy năm nay kiếm tiền dường như đều vào trong bụng hai vật dễ thương này, cho nên bây giờ cô rất nghèo.

May mà bây giờ hai đứa trẻ đều vô cùng độc lập, cho nên cô mới lựa chọn về nước, chuẩn bị bắt đầu sự nghiệp của mình.

Trong nước có vướng bận của cô, đứa trẻ đưa đến bên người Phượng Cẩn Niên kia…

Đương nhiên, cũng có những người cặn bã kia, bây giờ con cái đã lớn lên bình yên, những món nợ đó cũng đến lúc tính toán với bọn họ rồi.

Trên đời này đâu có chuyện lời như vậy! Hại người cũng phải trả giá! “Trân Trân đi siêu thị mua đồ với mẹ, Liên Liên, con phụ trách dọn dẹp trong nhà đi.” Đường Cửu Cửu phân nhiệm vụ xong.

“Không được gọi con là Trân Trân!”

“Không được gọi con là Liên Liên!”

Hai đứa trẻ nổi điên hoàn toàn!

Đường Cửu Cửu: “...”

Được thôi, không gọi thì không gọi!



Trên đường đi đến biệt thự hàng đầu ở thủ đô, một chiếc xe dài như nhà đang chạy êm ái.

Phượng Diệc Thần lơ đễnh nằm bò trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, ngũ quan của đứa nhóc thật sự giống một khuôn đúc ra với Phượng Cẩn Niên.



“Đang nghĩ cái gì vậy?” Phượng Cẩn Niên nhìn về phía con trai nhà mình.

“Nghĩ đến mẹ.” Phượng Diệc Thần nói đến mẹ trong mắt có hơi ảm đạm, trong đầu cậu bé nghĩ đến người dì xinh đẹp ở sân bay vừa nãy, cậu bé nghĩ nếu như mẹ còn sống, có phải cũng sẽ dịu dàng xinh đẹp giống như dì đó không.

“Cha đã nói, không được nghĩ! Cô ta đã chết rồi!” Giọng nói của Phượng Cẩn Niên lạnh nhạt hơn không ít.

“Cha lừa con, mẹ con không chết!” Phượng Diệc Thần tức giận quay đầu hét lên.

Phượng Cẩn Niên không vui nheo mắt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Đường Cửu Cửu đáng chết, nếu không phải năm đó cô xông vào phòng anh, làm ra chuyện này với bản thân, tại sao anh có thể sẽ vô duyên vô cớ trở thành cha!

Vốn dĩ cả đời này anh không muốn kết hôn sinh con!

Ngay cả đối tượng kết hôn gì đó kia, anh thay nhà họ Phượng cưới về cũng làm đồ trang trí mà thôi.

Mắt thấy hai cha con đằng sau lại sắp cãi nhau, Giang Vũ bị dọa đến mức không dám thở mạnh ra, điện thoại vang lên, anh ấy ngay lập tức quay người kích động nói: “Cậu chủ nhỏ, điện thoại của ông cụ!”

Phượng Diệc Thần cũng rất thông minh, tuy rằng sức khỏe vẫn luôn không tốt lắm, nhưng tuổi còn nhỏ chỉ số thông minh đã vượt ra khỏi cách đo thông thường, cậu bé vẫn luôn biết rằng mẹ mình chưa chết.

Chỉ là ngoại trừ cha cũng không có người biết rốt cuộc mẹ mình là ai mà thôi.



Trong siêu thị.

“Hắt xì… Hắt xì…” Đường Cửu Cửu liên tục hắt hơi hai lần, cau mày nghĩ thầm, ai đang mắng mình!



“Ma ma, bò bít tết! Con muốn ăn phi lê!” Đường Tiểu Đường ngồi trong xe đẩy nhỏ, vươn móng vuốt nhỏ ra nhanh chóng lấy bốn miếng ném vào trong xe.

Một miếng bò bít tết một trăm lẻ tám, lát nữa còn phải mua cánh gà, mua rau, sữa, nước trái cây, nghĩ đến số dư trong thẻ của mình, Đường Cửu Cửu nghĩ chuyện bản thân tìm công việc không thể kéo dài hơn nữa.

Hai mẹ con chọn đồ xong, Đường Cửu Cửu đẩy con gái đến quầy thu ngân thanh toán.

“Đường Cửu Cửu!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Đường Cửu Cửu ngẩng đầu bây giờ mới phát hiện người thanh toán cho mình vậy mà lại là Chu Tinh Sở.

“Chu Tinh Sở! Tại sao cô lại ở đây?” Đường Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn người đối diện.

“Ma ma, mẹ biết người dì này sao?” Đôi mắt to của cô nhóc dễ thương đen như quả nho quay qua quay lại nhìn mặt hai người.

“Không quen!”

Hai cô gái trăm miệng một lời.

“Ai quen biết cô ta!”

Lại là trăm miệng một lời.

Cô nhóc đáng yêu: “...”

“Tính hay không, không tính qua bên kia!” Gương mặt Chu Tinh Sở không kiên nhẫn hỏi.

“Tính! Tại sao lại không tính?” Đường Cửu Cửu nhanh chóng đặt tất cả đồ trong xe mua sắm lên quầy thu ngân, trong lòng lại đang nghĩ, tại sao Chu Tinh Sở lại ở đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện