Áp đặt đạo đức cái gì, đối với cô bây giờ mà nói cũng vô dụng.

Tả Nguyên thấy Đường Cửu Cửu vậy mà lại không để ý anh ta, ngực dâng lên tức giận, bởi vì đang phát sóng trực tiếp, anh ta chỉ có thể tạm thời chịu đựng trước.

Tóm lại, anh ta nhất định khiến Đường Cửu Cửu hiến máu cho Vân Vân!

Nếu như cô vẫn muốn thấy chết không cứu, cho dù anh ta phải trói cũng phải trói người đi bệnh viện lấy máu!

Đàm Tích Văn vẫn luôn mang gương mặt fan girl đi theo phía sau Phượng Tư Dạ, dáng vẻ kích động lại kiềm chế kia, người hâm mộ của Phượng Tư Dạ nhìn thấy đều không nhịn được có ý tốt đối với cô ta, là fan đạt yêu cầu!!

Tuy rằng vừa nãy Lục Tử Hiên vẫn bán thảm trước máy quay, vẫn không làm anh ta đuổi theo la liếm Phượng Tư Dạ quá muộn.

“Ảnh đế Phượng, anh có thể ký tên giúp em không, giúp em ký trên áo là được!” Đàm Tích Văn giống như cuối cùng đã tìm được cơ hội, trong mắt là trái tim nhìn Phượng Tư Dạ.

“Xì~ mặt cô thật đủ lớn, cô mang theo một vali quần áo, lẽ nào đều muốn ảnh đế Phượng ký hết cho cô?” Đường Cửu Cửu cười lạnh, hai tay ôm vào nhau dựa trên khung cửa.

“Đương nhiên ý của tôi không phải vậy! Tôi chỉ muốn ảnh đế Phượng ký giúp tôi hai cái là được! Liên quan gì đến cô?” Lúc này Đàm Tích Văn đã làm phiền anh, bây giờ nghe thấy Đường Cửu Cửu châm biếm mình, lập tức phản bác.

“Bây giờ cơ thể của anh ấy không thoải mái, cô không để anh ấy đi nghỉ ngơi, vậy mà muốn anh ấy ký giúp cô hai cái áo? Người hâm mộ thật hay giả vừa liếc đã thấy ngay rồi.” Đường Cửu Cửu cười lạnh nói.



Một câu nói, làm tất cả mọi người đều nhìn về phía Phượng Tư Dạ, Đàm Tích Văn cũng đứng hình, cô ta tức giận nhìn Đường Cửu Cửu: “Tại sao cô có thể nguyền rửa ảnh đế Phượng!”

Trong lòng cô ta kích động, ảnh đế Phượng chính là nam thần đứng đầu Trung Quốc, hàng trăm triệu người hâm mộ, Đường Cửu Cửu lại dám nguyền rủa anh, cô sẽ bị người hâm mộ bắt và tiêu diệt!

Quả nhiên Đường Cửu Cửu vẫn não tàn giống như năm năm trước, yêu tìm đường chết!

“Tôi thực sự không thoải mái.” Phượng Tư Dạ thản nhiên lên tiếng, vẻ mặt thật sự hơi kém, lúc này đầu anh đã vô cùng đau đớn, vừa mới uống thuốc mới vậy mà một chút tác dụng cũng không có.

Đàm Tích Văn: “...”

“Tại sao có thể không thoải mái, có cần đi gặp bác sĩ không?” Võ Bồi Nguyên lo lắng nhìn anh.

“Xin… xin lỗi… em không biết… không phải em cố ý, hu hu hu~”

Người khác không nói cái gì, Đàm Tích Văn lại tự khóc lên, dáng vẻ không biết chuyện, tôi vô tội, mọi người đừng trách thái độ của tôi, người xem cũng suýt chút nữa nôn ra.

“Câm miệng, người nhà cô chết sao, cô khóc thê thảm như vậy!” Đường Cửu Cửu nhìn dáng vẻ giả khóc của người phụ nữ cảm thấy buồn nôn.

“Tôi không có, tôi thật sự buồn, cho dù tôi có mượn tiền cô, tôi cũng sẽ trả cho cô, tại sao cô cứ nhằm vào tôi?” Đàm Tích Văn tiếp tục oan ức không ngừng khóc.

“Bây giờ cô thừa nhận vẫn chưa trả tôi tiền sao? Mặt không đau sao?” Đường Cửu Cửu cười nhạo một tiếng.



Đàm Tích Văn lại suýt chút nữa bị tức chết, người bỉ ổi này một chút cũng không muốn cho cô ta một con đường sống!

Vậy thì đừng trách cô ta không khách sáo!

“Ảnh đế Phượng, chỗ của tôi có thuốc, tôi đi lấy cho anh uống!” Lục Tử Hiên cũng mau chóng nhảy ra thể hiện bản thân, ý định lấy lòng vô cùng rõ ràng.

“Nếu như muốn chết tự anh đi uống hết sạch thuốc đi! Đừng kéo người vô tội chịu tội thay!” Đường Cửu Cửu cạn lời liếc nhìn giống như tên ngốc, quả nhiên ngu như lìn không ai sánh bằng, thuốc có thể uống bừa bãi sao? “Cô…”

Đột nhiên Lục Tử Hiên bị mắng, vẻ mặt đỏ lên, tiện nhân này mới mẹ nó uống nhầm thuốc!

“Tôi nghỉ ngơi một lúc là được, cảm ơn mọi người đã quan tâm.” Ánh mắt Phượng Tư Dạ liếc nhìn người phụ nữ đang nheo mắt nhìn anh chằm chằm, thản nhiên lên tiếng.

“Nếu như ảnh đế Phượng không thoải mái, vậy thì để cậu ấy một mình nghỉ ngơi ở một phòng, mọi người không có ý kiến đi?” Võ Bồi Nguyên làm chủ.

Dĩ nhiên mọi người đều không có ý kiến.

Mai Nhược Nam nhẹ nhàng kéo Đường Cửu Cửu nói: “Tôi ở một phòng với cô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện