Đường Tiểu Trạch hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đánh cho nhóc mập mạp này một trận, mặt không chút thay đổi hỏi: "Tại sao cháu phải đánh cậu ta?"

Cô bé cũng không nói mình không đánh, cô bé muốn xem cái tên mập mạp chết tiệt này có dám nói ra vì sao bị đánh hay không.

Tầm mắt mọi người đều tập trung trên mặt Cao Tiểu Minh như đang chờ cậu bé trả lời nhưng Cao Tiểu Minh chỉ nằm sấp trong lòng người phụ nữ xinh đẹp phát run, không dám nói một câu.

"Còn có thể vì cái gì? Còn không phải cháu nhìn Tiểu Minh ở lại đây không vừa mắt nên cháu bắt nạt nó!" Cao Lạc Tư thấy cháu trai run rẩy lập tức ôm chặt cậu ta.

"Cháu không có." Đường Tiểu Trạch lập tức phủ nhận, cô bé đánh nhóc mập mạp là sự thật nhưng cũng không phải cô chủ động nhìn cậu ta không vừa mắt mà là tên mập mạp chết tiệt tự mình khiêu khích trước, mình chỉ là phản kích đúng lúc mà thôi.

"Cháu còn dám phủ nhận, xem camera!” Cao Lạc Tư tức giận nói, bà ta là vợ bé của ông Phượng, ỷ vào việc được ông cụ nuông chiều nên ở nhà có địa vị khá cao.

Đường Tiểu Trạch không nói lời nào, lập tức hơi cúi đầu đứng ở nơi đó, trong lòng cười, ha ha, cứ xem thoải mái, có thể điều ra thì tính là cô bé thua.

Nhưng ở trong mắt nhà họ Phượng, Phượng Diệc Thần đang chịu ủy khuất, đứa nhỏ Phượng Diệc Thần này vốn không thích nói chuyện, hiện giờ lại bị một người ngoài mắng oan, nhà họ Phượng nhìn không quen.

"Diệc Thần, lại đây, đến chỗ cô." Phượng Khuynh Thành vẫy tay về phía cháu trai nhà mình, Đường Tiểu Trạch lập tức đi về phía người cô thân thiện với cô bé này.

"Cô." Đường Tiểu Trạch tưởng tượng tính cách của anh trai rồi học theo giọng điệu của cậu bé buồn bực hô một tiếng.

Phượng Khuynh Thành nghe giọng nói ủy khuất này của cháu trai quả thực đau lòng muốn chết, giọng cũng lạnh đi rất nhiều: "Nói Diệc Thần đánh Cao Tiểu Minh sao? Câu này nói ra có ai tin không? Chưa kể Cao Tiểu Minh cao hơn, mập hơn Diệc Thần nhà chúng tôi bao nhiêu mà nó còn mang theo hai người hầu, không đánh Diệc Thần chúng tôi tôi thắp hương ấy! Bà đừng quên nơi này là nhà họ Phượng!"

Phượng Khuynh Thành bình thường không thích quan tâm đến chuyện của ông nội nhưng người phụ nữ Cao Lạc Tư này quá càn rỡ, dám để người nhà họ Cao bắt nạt người nhà họ Phượng các cô, còn là cháu trai ruột thịt của cô ấy, cô ấy sẽ không nhịn! "Lão gia, anh nhìn xem cô ấy nói cái gì? Tiểu Minh nhà chúng ta làm sao có thể bắt nạt Diệc Thần đây, chúng ta cũng đừng ngồi đây nói những lời này nữa, điều tra camera vừa rồi là rõ ngay!" Vẻ mặt Cao Lạc Tư ủy khuất nhìn ông Phượng.

Những người khác đều là dáng vẻ không liên quan, dù sao cũng không cùng nhà.



Nếu đã nói xem camera quản gia lập tức đi làm, Đường Tiểu Trạch không chút hoảng hốt, cô bé nhìn thoáng qua người cô bên cạnh này cũng đang không chút hoảng hốt.

Phượng Khuynh Thành cảm thấy không có gì phải hoảng hốt, nếu thật là Diệc Thần đánh thì cô ấy còn vui vẻ ấy chứ, họ Cao kia muốn động đến cháu trai cô ấy sao, nằm mơ.

Nhưng camera giám sát của nhà họ Phượng bị hỏng.

Cho dù quản gia đi tìm người khôi phục cũng không thể thành công.

Hơn nữa không chỉ có mười phút giám sát lúc Đường Tiểu Trạch đánh nhóc mập mạp không còn, mà giám sát nguyên một ngày hôm nay đều bị Phượng Diệc Thần luyện tập bôi đen.

Vì vậy, một trò hề đã kết thúc.

Cao Lạc Tư tức giận không nhẹ nhưng cũng không thể làm gì được, không có chứng cớ, bà ta cũng không dám làm gì Phượng Diệc Thần.

Đường Tiểu Trạch thừa dịp người lớn không chú ý lại giơ nắm đấm nhỏ của mình về phía Cao Tiểu Minh, lộ ra nụ cười khó chịu.

Cao Tiểu Minh chỉ cảm thấy bụng mình vừa mới tốt lại bắt đầu đau dữ dội, đau đến nỗi khiến cậu ta gào thét, la hét muốn về nhà, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể đưa đến bệnh viện.

Đường Tiểu Trạch âm thầm bĩu môi, thật sự là một con hổ giấy!

...

Trong văn phòng tập đoàn Phượng Thị.

Phượng Cẩn Niên mới xử lý xong chuyện trong tay mình lập tức hỏi Giang Vũ: "Bây giờ người phụ nữ kia đang làm gì vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện