Giang Vũ cũng trợn tròn mắt, anh ấy nghe thấy cái quỷ gì thế nào? Cưỡng… cưỡng hôn? Tân phu nhân đã từng cưỡng hôn ông chủ? Đường Cửu Cửu nhướng mày nhìn tên vệ sĩ nhỏ đáng ghét nói: “Cậu đang nói bậy cái gì đó? Lúc đó tôi chỉ muốn cấp cứu, là hô hấp nhân tạo có hiểu không? Đến mấy cái kiến thức đơn giản này mà cậu còn không hiểu, làm sao mà sắp xếp cậu ở bên cạnh bảo vệ một người bệnh được?
Hô… hô hấp nhân tạo? Đấy không phải là… hôn sao?
Giang Vũ cực kỳ thận trọng nhìn ông chủ nhà mình, chuyện này sao anh ấy chưa từng nghe nói nhỉ, theo lý mà nói thì chuyện của ông chủ nhà mình anh ấy phải biết hết mới đúng chứ.
“Tôi không phải là không hiểu, chỉ là… chỉ là… cô là một người phụ nữ mà.” La Tiểu Kiệt lắp bắp mở miệng, ông chủ ở trong mắt của cậu ấy là đại thần, sao có thể bị một cô gái tùy tiện nói hôn là hôn.
“Lúc cấp cứu còn phân biệt nam nữ làm cái gì? Lẽ nào ý của cậu là tôi không thể hô hấp nhân tạo cho anh ấy, ngược lại phải là một người đàn ông làm thì mới được à?” Đường Cửu Cửu đúng lý hợp tình nhìn người đang có mặt ở đây, biểu tình cũng cực kỳ bình tĩnh, dường như chuyện mà cô làm là một chuyện cực kỳ hiển nhiên.
La Tiểu Kiệt bị cô hỏi cho cứng họng rồi, ngược lại thì… ngược lại cũng đúng, nhưng… sao cứ thấy có chỗ nào không đúng ở đây?
Cảm giác của Giang Vũ lại càng mạnh mẽ hơn.
“Chuyện này dừng lại ở đây đi, ra ngoài.” Phượng Cẩn Niên lạnh giọng mở miệng ngăn lại cuộc thảo luận về việc anh bị 'cưỡng hôn'.
Ông chủ đã ra lệnh như thế rồi, La Tiểu Kiệt cũng không dám nhiều lời, vội vàng chân trước chân sau lui ra ngoài.
Giang Vũ nhìn sắc mặt của anh hình như đã tốt hơn nhiều rồi, tiện miệng hỏi: “Ông chủ, bệnh đau đầu của ngài đã đỡ hơn tí nào chưa?”
“Thuốc mới điều chế của bác sĩ Liên khá có tác dụng với tôi.”
Trong lòng Giang Vũ kinh hỉ, kích động nói: “Vậy thì thực sự quá tốt rồi, lần này bác sĩ Liên đã lập công lớn, tôi sẽ đưa cho cô ấy một quỹ nghiên cứu khác!”
Phượng Cẩn Niên không phản đối.
Đường Cửu Cửu nghe hai người nói chuyện xong, âm thầm bĩu bĩu môi, cái gì mà thuốc của bác sĩ Liên? Rõ ràng là thuốc của cô có hiệu quả với chứng đau đầu của anh.
Nhưng mà Đường Cửu Cửu cũng không thèm để ý đến chuyện này, dù sao thì cô cũng tặng thuốc miễn phí nhiều lần rồi, cũng không thể nhận tiền!
Nghĩ đến việc không kiếm được một xu cho loại thuốc thần kỳ như vậy, lòng cô đau như dao cắt.
Thật là cái bàn tay vàng vô đạo đức!
…
Đường Cửu Cửu không muốn sống ở một nơi xa lạ, trong nhà có hai cô con gái cần cô nên sau khi bàn bạc với Phượng Diệc Thần đưa cậu bé cùng về nhà, cô liền chạy đến chỗ Phượng Cẩn Niên để nói chuyện.
Lần này Phượng Cẩn Niên hoàn toàn không có một chút cảm giác đau đầu, hơn mười năm rồi, lần đầu tiên anh cảm thấy nhẹ nhõm như thế này, vốn dĩ anh còn nghĩ sau khi bản thân mình chết sẽ giao con trai cho Đường Cửu Cửu trông nom, cho nên cũng đồng ý.
Đường Cửu Cửu không nghĩ tới anh sẽ dễ dàng đồng ý cho cô đưa con trai về nhà như thế, nếu như anh đã sảng khoái như thế, vậy thì cô cũng không thể nhỏ mọn, vậy là lại đưa nhiều hơn một phần thuốc cho anh, để anh tự kết liễu đời mình mà không đau đớn đi!
…
Trong bệnh viện.
Tính mạng của Đường Vân Vân cũng coi như giữ lại được, nhưng mà cô ta đang cần truyền máu gấp, nếu không tính mạng của cô ta sẽ khó giữ.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại có thể để cho người của Phượng Cẩn Niên đưa cô ta đi chứ? Nếu như không tìm thấy máu để truyền thì con sẽ không sống nổi nữa mất, mẹ ơi, con không muốn chết đâu.” Đường Vân Vân ủy khuất khóc lóc kể lể với Dương An Kỳ.
“Tình hình lúc đó không phải là con không thấy, mấy năm không gặp mà bản lĩnh của con nhóc chết tiệt đó lại lợi hại như thế, ai cũng không có cách nào trị nổi nó, chỉ có thể để Phượng Cẩn Niên đối phó với nó thôi.” Dương An Kỳ nhớ lại sự sỉ nhục lúc đó mà mình đã phải chịu, tức muốn chết, hận không thể ngay lập tức bóp chết Đường Cửu Cửu.
“Phượng Cẩn Niên hận cô ta như thế, nhất định sẽ muốn lấy mạng cô ta, Đường Cửu Cửu chết không đáng tiếc, nhưng còn ai ngoài cô ta có thể truyền máu cho con đây, mẹ ơi, mẹ đi hỏi Phượng Cẩn Niên xem, dày vò đủ rồi thì trước tiên rút một ít máu của cô ta cứu con đi.” Đường Vân Vân bây giờ nhớ tới Đường Cửu Cửu cũng hận đến nghiến răng ken két.
Hô… hô hấp nhân tạo? Đấy không phải là… hôn sao?
Giang Vũ cực kỳ thận trọng nhìn ông chủ nhà mình, chuyện này sao anh ấy chưa từng nghe nói nhỉ, theo lý mà nói thì chuyện của ông chủ nhà mình anh ấy phải biết hết mới đúng chứ.
“Tôi không phải là không hiểu, chỉ là… chỉ là… cô là một người phụ nữ mà.” La Tiểu Kiệt lắp bắp mở miệng, ông chủ ở trong mắt của cậu ấy là đại thần, sao có thể bị một cô gái tùy tiện nói hôn là hôn.
“Lúc cấp cứu còn phân biệt nam nữ làm cái gì? Lẽ nào ý của cậu là tôi không thể hô hấp nhân tạo cho anh ấy, ngược lại phải là một người đàn ông làm thì mới được à?” Đường Cửu Cửu đúng lý hợp tình nhìn người đang có mặt ở đây, biểu tình cũng cực kỳ bình tĩnh, dường như chuyện mà cô làm là một chuyện cực kỳ hiển nhiên.
La Tiểu Kiệt bị cô hỏi cho cứng họng rồi, ngược lại thì… ngược lại cũng đúng, nhưng… sao cứ thấy có chỗ nào không đúng ở đây?
Cảm giác của Giang Vũ lại càng mạnh mẽ hơn.
“Chuyện này dừng lại ở đây đi, ra ngoài.” Phượng Cẩn Niên lạnh giọng mở miệng ngăn lại cuộc thảo luận về việc anh bị 'cưỡng hôn'.
Ông chủ đã ra lệnh như thế rồi, La Tiểu Kiệt cũng không dám nhiều lời, vội vàng chân trước chân sau lui ra ngoài.
Giang Vũ nhìn sắc mặt của anh hình như đã tốt hơn nhiều rồi, tiện miệng hỏi: “Ông chủ, bệnh đau đầu của ngài đã đỡ hơn tí nào chưa?”
“Thuốc mới điều chế của bác sĩ Liên khá có tác dụng với tôi.”
Trong lòng Giang Vũ kinh hỉ, kích động nói: “Vậy thì thực sự quá tốt rồi, lần này bác sĩ Liên đã lập công lớn, tôi sẽ đưa cho cô ấy một quỹ nghiên cứu khác!”
Phượng Cẩn Niên không phản đối.
Đường Cửu Cửu nghe hai người nói chuyện xong, âm thầm bĩu bĩu môi, cái gì mà thuốc của bác sĩ Liên? Rõ ràng là thuốc của cô có hiệu quả với chứng đau đầu của anh.
Nhưng mà Đường Cửu Cửu cũng không thèm để ý đến chuyện này, dù sao thì cô cũng tặng thuốc miễn phí nhiều lần rồi, cũng không thể nhận tiền!
Nghĩ đến việc không kiếm được một xu cho loại thuốc thần kỳ như vậy, lòng cô đau như dao cắt.
Thật là cái bàn tay vàng vô đạo đức!
…
Đường Cửu Cửu không muốn sống ở một nơi xa lạ, trong nhà có hai cô con gái cần cô nên sau khi bàn bạc với Phượng Diệc Thần đưa cậu bé cùng về nhà, cô liền chạy đến chỗ Phượng Cẩn Niên để nói chuyện.
Lần này Phượng Cẩn Niên hoàn toàn không có một chút cảm giác đau đầu, hơn mười năm rồi, lần đầu tiên anh cảm thấy nhẹ nhõm như thế này, vốn dĩ anh còn nghĩ sau khi bản thân mình chết sẽ giao con trai cho Đường Cửu Cửu trông nom, cho nên cũng đồng ý.
Đường Cửu Cửu không nghĩ tới anh sẽ dễ dàng đồng ý cho cô đưa con trai về nhà như thế, nếu như anh đã sảng khoái như thế, vậy thì cô cũng không thể nhỏ mọn, vậy là lại đưa nhiều hơn một phần thuốc cho anh, để anh tự kết liễu đời mình mà không đau đớn đi!
…
Trong bệnh viện.
Tính mạng của Đường Vân Vân cũng coi như giữ lại được, nhưng mà cô ta đang cần truyền máu gấp, nếu không tính mạng của cô ta sẽ khó giữ.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại có thể để cho người của Phượng Cẩn Niên đưa cô ta đi chứ? Nếu như không tìm thấy máu để truyền thì con sẽ không sống nổi nữa mất, mẹ ơi, con không muốn chết đâu.” Đường Vân Vân ủy khuất khóc lóc kể lể với Dương An Kỳ.
“Tình hình lúc đó không phải là con không thấy, mấy năm không gặp mà bản lĩnh của con nhóc chết tiệt đó lại lợi hại như thế, ai cũng không có cách nào trị nổi nó, chỉ có thể để Phượng Cẩn Niên đối phó với nó thôi.” Dương An Kỳ nhớ lại sự sỉ nhục lúc đó mà mình đã phải chịu, tức muốn chết, hận không thể ngay lập tức bóp chết Đường Cửu Cửu.
“Phượng Cẩn Niên hận cô ta như thế, nhất định sẽ muốn lấy mạng cô ta, Đường Cửu Cửu chết không đáng tiếc, nhưng còn ai ngoài cô ta có thể truyền máu cho con đây, mẹ ơi, mẹ đi hỏi Phượng Cẩn Niên xem, dày vò đủ rồi thì trước tiên rút một ít máu của cô ta cứu con đi.” Đường Vân Vân bây giờ nhớ tới Đường Cửu Cửu cũng hận đến nghiến răng ken két.
Danh sách chương