Bây giờ phải làm thế nào? Tóm lại không thể dùng đôi đũa anh đã dùng rồi được?
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Trông lòng Mộ Yến Lệ rất bối rối, thậm chí còn giả bộ không quan tâm, thẳng thắn đưa đũa cho Dung Tư Thành: "Đây, chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Dung Tư Thành nhìn cô, nụ cười tràn ra khỏe mỗi đang nhai sửi cảo: "Không cần đầu, em thích thì em ăn đi."
Mộ Yến Lệ khóc không ra nước mắt, cứng rắn đưa đũa cho anh: "Anh cầm lấy đi!" Anh không nhận lấy làm sao cô dùng được đũa mới chứ? Thấy Dung Tư Thành tiếp nhận, Mộ Yến Lệ mới bâng quơ nói: "Nhiều như vậy, mình tôi sao có thể ăn hết!" Dung Tư Thành chỉ cười không nói, anh nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng cũng không vạch trần.
Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã chuyển từ trắng sang đỏ là đủ rồi.
Thẩm Hoa Linh cảm thấy rằng mình không chỉ là một cái bóng đèn mà còn là loại bóng đèn rất sáng!
Ai có thể nói cho cô biết, chỉ mấy tiếng không gặp nhau mà hai người này tại sao lại phát triển nhanh như vậy?
Rốt cuộc, Dung Tư Thành cùng cô ăn vài cái sủi cảo rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Sau khi anh rời đi, ánh mắt quỷ quyệt của Thẩm Hoa
Linh nhìn chằm chằm Mộ Yến Lệ, trêu chọc nói: "Miệng luôn nói không muốn không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật"
Mộ Yến Lệ muốn chôn mình trong hố: "Cậu câm miệng, cũng đừng hỏi tớ!"
Thẩm Hoa Linh nhìn vẻ mặt u ám của cô, không khỏi dở khóc dở cười: "Có phải ở trước mặt Dung Tư Thành, não cậu thường xuyên bị chập mạch hay không?"
Mộ Yến Lệ liếc cô ấy một cái không muốn thừa nhận, nhưng bề ngoài thật sự giống như thế, cũng không phải là sợ mà là...
Nói như thế nào nhỉ? Căng thẳng!
Đúng vậy, khi anh ấy nói chuyện với cô trái tim cô đã lỡ một nhịp.
Mộ Yến Lệ ở trong bệnh viện một tuần, tình hình mỗi ngày cũng giống như hai ngày qua, Dung Tư Thành cũng không chủ động yêu cầu chăm vào buổi tối nữa.
Nhưng mỗi ngày anh đều sẽ đến thăm cô, đôi khi còn làm những điều mà cô thậm chí không thể nghĩ đến.
Sau đó, mỗi ngày cô đều đến sân thư giãn một chút.
Vì để thuận tiện Dung Tư Thành đã tìm cho cô một chiếc xe lăn, thậm chí việc lên xuống xe lăn cũng đều do Dung Tư Thành giúp đỡ.
Ban đầu cô cảm thấy không quen cho lắm nhưng sau này cô cũng đã dần quen.
Sau đó, cô làm một bản tổng kết cho chính mình, cô cảm cảm thấy có thể là chính bản thân cô nghĩ quá nhiều rồi vì thế mới cảm thấy người ta không bình thường.
Nếu Lâm Hà Vinh ôm cô, cô sẽ cảm thấy lúng túng sao? Sẽ không! Có thể cô còn ghét bỏ tư thể ôm Lâm Hà Vinh không đủ thoải mái
Vậy tại sao đổi thành Dung Tư Thành liền không được? Cô xấu hổ, nhưng điều đó khiến mọi người nghĩ rằng cô có những suy nghĩ không nên có!
Cô nên bình tĩnh coi anh giống như Lâm Hà Vinh là được!
Sau nhiều lần tẩy não, cuối cùng cô cũng vui vẻ chấp nhận.
Sau khi xuất viện, bận ở studio hai ngày nên có chút thời gian.
Đột nhiên Mộ Yến Lệ cảm thấy cô nên mời Dung Tư
Thành một bữa cơm, bất kể đó là vì cảm ơn anh đã chăm sóc cô hay thực hiện lời hứa trước đó của cô.
Ngày hôm đấy.
Cô chăm chút cho bản thân, dự định đi mua thức ăn.
Khi bước vào thang máy thì gặp phải Dung Tư Thành đang chuẩn bị đi làm.
Cô cười chào hỏi với anh: "Ngài Dung thật đúng lúc.
Tôi còn định lát nữa gọi điện thoại cho anh thì gặp anh ở đây, buổi tối mời anh đến dùng cơm."
Trong mắt Dung Tư Thành hiện lên một tia kinh ngạc, khỏe môi không kiềm được phải nhếch lên, anh đã từng nói cô nên mời anh ăn cơm.
Anh cười nói: "Được rồi, em đây là...!“Tôi đi mua thức ăn, anh có món nào đặc biệt muốn ăn không?” Mộ Yến Lệ hỏi.
Dung Tư Thành không khỏi nở nụ cười, chậm rãi liếc nhìn có từ trên xuống dưới.
Cô mặc một chiếc áo gió màu trắng sữa, khuôn mặt trắng nõn được trang điểm khéo léo, chân đi giày cao gót mười phân.
Rốt cuộc không nhịn được mà trêu chọc cô: "Em ăn mặc thế này đi mua thức ăn, không lo mỏi chân sao?"
Mộ Yến Lệ đen mặt, cô ăn mặc như thế này có gì sai?
Cô không đi chợ bán thức ăn mà đi siêu thị mua.
Sau khi mua xong còn nhờ nhân viên giao hàng của siêu thị giao hàng mà không phải tự mình mang, mặc như thế này thì đã làm sao?
Cô khịt mũi tự hào: "Không lo lắng!"
Giọng nói vừa thốt ra cửa thang máy vừa mở, cô bước ra ngoài.
Cuối cùng không biết chân trái vấp chân phải hay chân phải vấp chân trái mà liền ngã thắng về trước.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Yến Lệ nhằm mắt lại chờ bị ngã, trong lòng thầm mắng Dung Tư Thành là một tên mồm qua!
Kết quả là thay vì ngã, cô lại rơi vào một vòng tay rắn chắc.
Mộ Yến Lệ vô thức mở mắt ra, bắt gặp khuôn mặt vẫn còn hốt hoảng của Dung Tư Thành.
Anh hỏi: "Không sao chứ?"
Trái tim của Mộ Yến Lệ bỗng nhiên hỗn loạn nhịp, càng giống như là phim thần tượng khi nữ chính ngã xuống được nam chính ôm.
Lúc còn trẻ sẽ muốn cuống cuồng thay nam nữ chính người ta, nghĩ sẽ ôm, sẽ hôn.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ xấu hổ và đỏ mặt, không chỉ bởi vì cô bị ngã mà còn bởi vì cô vừa nói rằng cô sẽ không ngã.
Thật sự là quá mất mặt rồi.
Cô không dám nhìn Dung Tư Thành, tên đó chắc hẳn đang cười nhạo cô.
Cô cúi đầu, lúng túng trả lời: "Không, không sao." Khóe môi của Dung Tư Thành quả thực cong lên, không phải nói đùa, nhưng rõ ràng cảm thấy cô còn rất ờ, rất đáng yêu!
Muốn nói từ “đáng yêu" này thực sự không đặt cạnh được bên Mộ Yến Lệ.
Cô sẽ không làm nũng, cũng không phải là kiểu người con gái dễ thương, nhưng thực lực của cô không đòi hỏi cô phải dễ thương mới được.
Ấy mà Dung Tư Thành lại cảm thấy cô đáng yêu, còn thực sự rất đáng yêu!
Vừa ôm người đẹp mềm mại thậm chí còn có thể cảm nhận được một hơi ấm còn sót lại trong vòng tay của mình.
Dung Tư Thành đột nhiên hối hận, anh lại chính chắn như vậy, anh nên ôm nhiều hơn một chút, tốt nhất là nên ôm cô ra ngoài sau đó đưa cô đến bệnh viện, như vậy mới có qua có lại không thì ít nhất cũng được ở cùng cô một hai tiếng đồng hồ.
Nhớ đọc truyện t*rên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Nhưng anh cũng biết rằng Mộ Yến Lệ không phải loại người đạo đức giả như vậy.
Nếu anh thực sự làm vậy, anh có thể sẽ khiến cô tức giận, vậy mất nhiều hơn được.
"Chân của em thế nào rồi? Nếu như có việc gì tôi dẫn em đến bệnh viện?"
Mộ Yến Lệ lắc chân: "Không sao, vừa rồi cảm ơn anh." Dung Tư Thành nhìn chằm chằm dưới chân cô, có chút lo lắng: "Em có muốn trở về thay một đôi giày không?"
Mộ Yến Lệ đã trở lại bình thường: “Không cần, nếu như đổi vẫn là đổi thành giày cao gót."
Sau đó, cô còn tự nói với lòng rằng cô không có giày dép để thấp.
Sau Dung Tư Thành rời đi, cô đi thẳng đến siêu thị chọn rất nhiều nguyên liệu.
Sau đó bắt taxi đến con hẻm nhỏ bán đồ ngọt để mua kẹo, kết quả khi đến đó ông chủ nói rằng chỉ còn một hộp.
Mộ Yến Lệ cau mày: "Vậy đưa cho tôi trước đi, khi nào ông nhập hàng mới?"
Ông chủ trả lời: "Chắc vài ngày nữa, mấy ngày nữa cô hẳn quay lại." "Được, để lại cho tôi một hộp!"
Mộ Yến Lệ nói rằng sẽ trả tiền trước, sau đó mang theo một hộp kẹo về nhà.
Cô muốn gửi kẹo cho Tề Vấn Tiêu, nhưng cô lại nóng lòng muốn về nhà học nấu ăn.
Cô thực sự không thể có được kỹ năng nấu nướng chỉ có thể mời một đầu bếp đến.
Nghĩ đến chuyện nước đến chân mới nhảy nhưng ít ra nó cũng sáng sủa hơn là không? Chưa đến chín giờ Thẩm Hoa Linh đã bị cô gọi đến nhà cô.
Cô ấy còn chưa kịp thở đã bị Mộ Yến Lệ kéo vào bếp và đưa cho một chiếc tạp dề, rồi nói: “Tớ muốn làm tám món, tiêu chuẩn cao một chút, cậu giúp tớ đi! "
Thẩm Hoa Linh liếc nhìn túi ni lông còn chưa kịp mở ra, ném lại tạp dề cho cô: “Tớ không giúp được!” Sau đó, cô ấy xoay người rời đi.
Cô ấy nào biết rằng vừa mới đi được hai bước lại bị Mộ Yến Lệ bắt quay lại: "Dạy tớ, cậu không cần phải làm!" Sau khi nghe xong, Thẩm Hoa Linh quay người lại lần nữa: "Vậy thì càng không giúp nối, dạy một người phụ nữ không phân biệt được ngũ cốc như cậu thà tớ tự mình làm còn hơn!"
Lần này Mộ Yến Lệ không đi bắt cô ấy nữa, chỉ đứng khoanh tay trong phòng bếp, đôi mắt lạnh lùng nhìn chấm chăm cô ấy.
Lúc này Thẩm Hoa Linh có cảm giác đứng ngồi không yên, không đi nổi hai bước lại quay lại trò chuyện.
"Được rồi, nhìn thấy cậu khát khao thể hiện tài năng như vậy, cô giáo Thẩm dạy miễn phí cho cậu."
Mộ Yến Lệ không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm cô ấy, Thẩm Hoa Linh trừng mắt nhìn lại: "Cậu còn đứng đấy nhìn tớ làm gì? Mau chóng làm việc đi, cái này làm cho ai vậy? Lại còn phải tiêu chuẩn cao một chút?".
Bình tĩnh, bình tĩnh nào!
Trông lòng Mộ Yến Lệ rất bối rối, thậm chí còn giả bộ không quan tâm, thẳng thắn đưa đũa cho Dung Tư Thành: "Đây, chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Dung Tư Thành nhìn cô, nụ cười tràn ra khỏe mỗi đang nhai sửi cảo: "Không cần đầu, em thích thì em ăn đi."
Mộ Yến Lệ khóc không ra nước mắt, cứng rắn đưa đũa cho anh: "Anh cầm lấy đi!" Anh không nhận lấy làm sao cô dùng được đũa mới chứ? Thấy Dung Tư Thành tiếp nhận, Mộ Yến Lệ mới bâng quơ nói: "Nhiều như vậy, mình tôi sao có thể ăn hết!" Dung Tư Thành chỉ cười không nói, anh nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng cũng không vạch trần.
Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã chuyển từ trắng sang đỏ là đủ rồi.
Thẩm Hoa Linh cảm thấy rằng mình không chỉ là một cái bóng đèn mà còn là loại bóng đèn rất sáng!
Ai có thể nói cho cô biết, chỉ mấy tiếng không gặp nhau mà hai người này tại sao lại phát triển nhanh như vậy?
Rốt cuộc, Dung Tư Thành cùng cô ăn vài cái sủi cảo rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Sau khi anh rời đi, ánh mắt quỷ quyệt của Thẩm Hoa
Linh nhìn chằm chằm Mộ Yến Lệ, trêu chọc nói: "Miệng luôn nói không muốn không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật"
Mộ Yến Lệ muốn chôn mình trong hố: "Cậu câm miệng, cũng đừng hỏi tớ!"
Thẩm Hoa Linh nhìn vẻ mặt u ám của cô, không khỏi dở khóc dở cười: "Có phải ở trước mặt Dung Tư Thành, não cậu thường xuyên bị chập mạch hay không?"
Mộ Yến Lệ liếc cô ấy một cái không muốn thừa nhận, nhưng bề ngoài thật sự giống như thế, cũng không phải là sợ mà là...
Nói như thế nào nhỉ? Căng thẳng!
Đúng vậy, khi anh ấy nói chuyện với cô trái tim cô đã lỡ một nhịp.
Mộ Yến Lệ ở trong bệnh viện một tuần, tình hình mỗi ngày cũng giống như hai ngày qua, Dung Tư Thành cũng không chủ động yêu cầu chăm vào buổi tối nữa.
Nhưng mỗi ngày anh đều sẽ đến thăm cô, đôi khi còn làm những điều mà cô thậm chí không thể nghĩ đến.
Sau đó, mỗi ngày cô đều đến sân thư giãn một chút.
Vì để thuận tiện Dung Tư Thành đã tìm cho cô một chiếc xe lăn, thậm chí việc lên xuống xe lăn cũng đều do Dung Tư Thành giúp đỡ.
Ban đầu cô cảm thấy không quen cho lắm nhưng sau này cô cũng đã dần quen.
Sau đó, cô làm một bản tổng kết cho chính mình, cô cảm cảm thấy có thể là chính bản thân cô nghĩ quá nhiều rồi vì thế mới cảm thấy người ta không bình thường.
Nếu Lâm Hà Vinh ôm cô, cô sẽ cảm thấy lúng túng sao? Sẽ không! Có thể cô còn ghét bỏ tư thể ôm Lâm Hà Vinh không đủ thoải mái
Vậy tại sao đổi thành Dung Tư Thành liền không được? Cô xấu hổ, nhưng điều đó khiến mọi người nghĩ rằng cô có những suy nghĩ không nên có!
Cô nên bình tĩnh coi anh giống như Lâm Hà Vinh là được!
Sau nhiều lần tẩy não, cuối cùng cô cũng vui vẻ chấp nhận.
Sau khi xuất viện, bận ở studio hai ngày nên có chút thời gian.
Đột nhiên Mộ Yến Lệ cảm thấy cô nên mời Dung Tư
Thành một bữa cơm, bất kể đó là vì cảm ơn anh đã chăm sóc cô hay thực hiện lời hứa trước đó của cô.
Ngày hôm đấy.
Cô chăm chút cho bản thân, dự định đi mua thức ăn.
Khi bước vào thang máy thì gặp phải Dung Tư Thành đang chuẩn bị đi làm.
Cô cười chào hỏi với anh: "Ngài Dung thật đúng lúc.
Tôi còn định lát nữa gọi điện thoại cho anh thì gặp anh ở đây, buổi tối mời anh đến dùng cơm."
Trong mắt Dung Tư Thành hiện lên một tia kinh ngạc, khỏe môi không kiềm được phải nhếch lên, anh đã từng nói cô nên mời anh ăn cơm.
Anh cười nói: "Được rồi, em đây là...!“Tôi đi mua thức ăn, anh có món nào đặc biệt muốn ăn không?” Mộ Yến Lệ hỏi.
Dung Tư Thành không khỏi nở nụ cười, chậm rãi liếc nhìn có từ trên xuống dưới.
Cô mặc một chiếc áo gió màu trắng sữa, khuôn mặt trắng nõn được trang điểm khéo léo, chân đi giày cao gót mười phân.
Rốt cuộc không nhịn được mà trêu chọc cô: "Em ăn mặc thế này đi mua thức ăn, không lo mỏi chân sao?"
Mộ Yến Lệ đen mặt, cô ăn mặc như thế này có gì sai?
Cô không đi chợ bán thức ăn mà đi siêu thị mua.
Sau khi mua xong còn nhờ nhân viên giao hàng của siêu thị giao hàng mà không phải tự mình mang, mặc như thế này thì đã làm sao?
Cô khịt mũi tự hào: "Không lo lắng!"
Giọng nói vừa thốt ra cửa thang máy vừa mở, cô bước ra ngoài.
Cuối cùng không biết chân trái vấp chân phải hay chân phải vấp chân trái mà liền ngã thắng về trước.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Yến Lệ nhằm mắt lại chờ bị ngã, trong lòng thầm mắng Dung Tư Thành là một tên mồm qua!
Kết quả là thay vì ngã, cô lại rơi vào một vòng tay rắn chắc.
Mộ Yến Lệ vô thức mở mắt ra, bắt gặp khuôn mặt vẫn còn hốt hoảng của Dung Tư Thành.
Anh hỏi: "Không sao chứ?"
Trái tim của Mộ Yến Lệ bỗng nhiên hỗn loạn nhịp, càng giống như là phim thần tượng khi nữ chính ngã xuống được nam chính ôm.
Lúc còn trẻ sẽ muốn cuống cuồng thay nam nữ chính người ta, nghĩ sẽ ôm, sẽ hôn.
Nhưng trên thực tế, cô chỉ xấu hổ và đỏ mặt, không chỉ bởi vì cô bị ngã mà còn bởi vì cô vừa nói rằng cô sẽ không ngã.
Thật sự là quá mất mặt rồi.
Cô không dám nhìn Dung Tư Thành, tên đó chắc hẳn đang cười nhạo cô.
Cô cúi đầu, lúng túng trả lời: "Không, không sao." Khóe môi của Dung Tư Thành quả thực cong lên, không phải nói đùa, nhưng rõ ràng cảm thấy cô còn rất ờ, rất đáng yêu!
Muốn nói từ “đáng yêu" này thực sự không đặt cạnh được bên Mộ Yến Lệ.
Cô sẽ không làm nũng, cũng không phải là kiểu người con gái dễ thương, nhưng thực lực của cô không đòi hỏi cô phải dễ thương mới được.
Ấy mà Dung Tư Thành lại cảm thấy cô đáng yêu, còn thực sự rất đáng yêu!
Vừa ôm người đẹp mềm mại thậm chí còn có thể cảm nhận được một hơi ấm còn sót lại trong vòng tay của mình.
Dung Tư Thành đột nhiên hối hận, anh lại chính chắn như vậy, anh nên ôm nhiều hơn một chút, tốt nhất là nên ôm cô ra ngoài sau đó đưa cô đến bệnh viện, như vậy mới có qua có lại không thì ít nhất cũng được ở cùng cô một hai tiếng đồng hồ.
Nhớ đọc truyện t*rên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Nhưng anh cũng biết rằng Mộ Yến Lệ không phải loại người đạo đức giả như vậy.
Nếu anh thực sự làm vậy, anh có thể sẽ khiến cô tức giận, vậy mất nhiều hơn được.
"Chân của em thế nào rồi? Nếu như có việc gì tôi dẫn em đến bệnh viện?"
Mộ Yến Lệ lắc chân: "Không sao, vừa rồi cảm ơn anh." Dung Tư Thành nhìn chằm chằm dưới chân cô, có chút lo lắng: "Em có muốn trở về thay một đôi giày không?"
Mộ Yến Lệ đã trở lại bình thường: “Không cần, nếu như đổi vẫn là đổi thành giày cao gót."
Sau đó, cô còn tự nói với lòng rằng cô không có giày dép để thấp.
Sau Dung Tư Thành rời đi, cô đi thẳng đến siêu thị chọn rất nhiều nguyên liệu.
Sau đó bắt taxi đến con hẻm nhỏ bán đồ ngọt để mua kẹo, kết quả khi đến đó ông chủ nói rằng chỉ còn một hộp.
Mộ Yến Lệ cau mày: "Vậy đưa cho tôi trước đi, khi nào ông nhập hàng mới?"
Ông chủ trả lời: "Chắc vài ngày nữa, mấy ngày nữa cô hẳn quay lại." "Được, để lại cho tôi một hộp!"
Mộ Yến Lệ nói rằng sẽ trả tiền trước, sau đó mang theo một hộp kẹo về nhà.
Cô muốn gửi kẹo cho Tề Vấn Tiêu, nhưng cô lại nóng lòng muốn về nhà học nấu ăn.
Cô thực sự không thể có được kỹ năng nấu nướng chỉ có thể mời một đầu bếp đến.
Nghĩ đến chuyện nước đến chân mới nhảy nhưng ít ra nó cũng sáng sủa hơn là không? Chưa đến chín giờ Thẩm Hoa Linh đã bị cô gọi đến nhà cô.
Cô ấy còn chưa kịp thở đã bị Mộ Yến Lệ kéo vào bếp và đưa cho một chiếc tạp dề, rồi nói: “Tớ muốn làm tám món, tiêu chuẩn cao một chút, cậu giúp tớ đi! "
Thẩm Hoa Linh liếc nhìn túi ni lông còn chưa kịp mở ra, ném lại tạp dề cho cô: “Tớ không giúp được!” Sau đó, cô ấy xoay người rời đi.
Cô ấy nào biết rằng vừa mới đi được hai bước lại bị Mộ Yến Lệ bắt quay lại: "Dạy tớ, cậu không cần phải làm!" Sau khi nghe xong, Thẩm Hoa Linh quay người lại lần nữa: "Vậy thì càng không giúp nối, dạy một người phụ nữ không phân biệt được ngũ cốc như cậu thà tớ tự mình làm còn hơn!"
Lần này Mộ Yến Lệ không đi bắt cô ấy nữa, chỉ đứng khoanh tay trong phòng bếp, đôi mắt lạnh lùng nhìn chấm chăm cô ấy.
Lúc này Thẩm Hoa Linh có cảm giác đứng ngồi không yên, không đi nổi hai bước lại quay lại trò chuyện.
"Được rồi, nhìn thấy cậu khát khao thể hiện tài năng như vậy, cô giáo Thẩm dạy miễn phí cho cậu."
Mộ Yến Lệ không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm cô ấy, Thẩm Hoa Linh trừng mắt nhìn lại: "Cậu còn đứng đấy nhìn tớ làm gì? Mau chóng làm việc đi, cái này làm cho ai vậy? Lại còn phải tiêu chuẩn cao một chút?".
Danh sách chương