Hôm sau, Mộ Yến Lệ ngủ dậy vào lúc bảy giờ sáng.

Cô cứ cảm thấy mình uống không nhiều, nhưng vẫn ảnh hưởng tới giờ nghỉ ngơi, không nghe thấy tiếng chuông báo thức sáu giờ sáng.

Không! Có lẽ là nghe thấy, nhưng bị mình vô thức tắt đi.

Tóm lại bây giờ đã trễ rồi.

Cô vội vàng kêu Mộ Gia Hạo thức dậy, sau đó nấu bữa sáng cho cậu bé, đưa cậu bé đi học, mới sáng ra mà đã như đánh trận.

Hối hả một hồi cuối cùng cũng kịp giờ.

Chẳng qua trước cổng trường đã không có giáo viên, chỉ có cổng chưa đóng lại mà thôi.


May mà hôm nay có người đi chung, một thằng bé mập ú cũng đến trường vào phút chót như hai mẹ con, uốn éo thân hình mập ú lao về phía trước, lập tức đụng vào Mộ Gia Hạo đang quay đầu nói tạm biệt cô.

Mộ Gia Hạo thì không hề hấn gì, chỉ bị đâm cho lùi về sau một bước, còn thằng nhóc mập thì ngây ngốc ngã ngồi trên mặt đất.

Kết quả...!Nó đi không nổi nữa, hai chân đạp lung tuing, khóc kêu mông đau, không muốn đi học.

Mộ Yến Lệ xoay người muốn đỡ thằng nhóc mập dậy, đúng lúc này một người phụ nữ hơi béo bốn năm mươi tuổi lao tới, đẩy Mộ Gia Hạo một phát.

“Sao mày đụng vào thằng bé hả?”
Dù gì Mộ Gia Hạo cũng chỉ là một đứa bé, sao có thể chịu nổi người lớn xô đẩy, lập tức ngã xuống.

Mộ Yến Lệ trầm mặt buông thằng nhóc mập ra, lội người phụ nữ lại: “Sao bà lại đánh một đứa trẻ thế hả?”
Người phụ nữ hung ác ngẩng đầu, trợn mắt đối diện với Mộ Yên Lệ, nhất thời ngây ra như phỗng, thật lâu sau mới phản ứng lại: “Là cô?”
Mộ Yến Lệ cũng hít vào một hơi, không ngờ thế giới này lại nhỏ bé đến thế, khiến mình gặp phải mẹ của Trần Húc Tuấn ở đây - Hoắc Vân Hồng!
Thằng bé này...!là con của Trần Húc Tuấn và Mộ Ngọc Tủ ư?
Cô buông tay ra, đi tới đỡ Mộ Gia Hạo dậy: “Gia Hạo, con không sao chứ?”
Mộ Gia Hạo lắc đầu: “Con không sao?
Mộ Yên Lệ nói: “Vào lớp trước đi, coi chừng đến trễ” Cô không muốn nhắc lại chuyện vớ vẩn mấy năm trước trước mặt con trai.

Hoắc Vân Hồng lại tiến lên bắt lấy Mộ Gia Hạo: “Đi gì mà đi? Nó đụng vào cháu tôi mà không nói tiếng xin lỗi đã đòi đi hả?”
Mộ Yên Lệ vẫn bình tĩnh như thường, giọng nói sắc bén: “Là cháu của bà chủ động đâm vào rồi ngã xuống, bà còn không phân rẽ phải trái đẩy ngã con trai tôi, người nên nói xin lỗi là bà!”
Hoắc Vân Hồng nhất quyết không tha: “Cái gì mà cháu tôi chủ động đâm vào? Nó chủ động đậm mà còn ngã được hả?”
Mộ Yến Lệ lạnh mặt: “Vậy bà thử hỏi cháu trai bà đi, đừng dây dưa con trai tôi”
Thấy cháu trai vẫn ngồi bệt trên mặt đất, Hoắc Vân Hồng kéo cánh tay Mộ Gia Hạo: “Tôi không cần biết, hôm nay con trai cô mà không xin lỗi cháu tôi thì cô đừng hòng rời đi.”
Mộ Yên Lệ thật sự nổi giận.


Cô nể tình bà ta từng là trưởng bối nên không muốn làm to chuyện, thể mà bà ta còn hùng hổ được nước lấn tới.

Cô không nhiều lời một câu, trực tiếp túm cổ tay Hoắc Vân Hồng, bóp thật mạnh.

Hoắc Vân Hồng đau đớn đến mức không thể không buông tay ra.

Bà ta thở hổn hển đẩy cô ra.

“Ai da...!Cô buông tay ra”.

Mộ Yến Lệ mặt lạnh như tiền: “Bà nói xin lỗi con trai tôi đi”
Hoắc Vân Hồng khinh thường nhìn Mộ Gia Hạo: “Tôi còn phải xin lỗi nó hả? Có thật nực cười, một đứa
con hoang của thằng ăn mày, khi nào tới lượt tôi nói xin lỗi nó? Cô buông tay ra, coi chừng tôi gọi cảnh sát đấy”
Ánh mắt Mộ Yên Lệ lóe lên sát khí, càng bóp mạnh hơn: “Quả nhiên đều là cùng một ruột với nhau.

Cả nhà bà đều là rác rưởi!”
"Ahhhhhh! Cô buông tôi ra” Hoắc Vân Hồng la to.

Mộ Yến Lệ nhìn Mộ Gia Hạo: “Gia Hạo, mau vào lớp đi.”
Mộ Gia Hạo lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Mẹ, đạo lý là để nói cho người nghe, có những loài sinh vật không hiểu gì đâu”.

Nghe vậy, Mộ Yên Lệ buồn cười: “Được rồi, con mau và lớp đi, học hành chăm chỉ”
Mộ Gia Hạo đáp lời, đút tay vào túi quần lười biếng đi vào trường.

Hoắc Vân Hồng ác độc nhìn Mộ Gia Hạo, oán hận nói: “Quả nhiên là con của thằng ăn mày, chẳng biết lễ phép gì cả”
Mộ Yên Lệ híp mắt, vung tay lên ném bà ta ra ngoài: “Bà lại là cái thá gì?”

Hoắc Vân Hồng không đề phòng, bị đâm vào cổng trường học rồi bắt về, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Bà ta vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn không quên mắng người: “Mộ Yến Lệ, cô đúng là thứ ngỗ ngược bất hiếu, cô đối xử với trưởng bối của cô kiểu đó hả? May mà con trai tôi không cưới cô”.

Mộ Yến Lệ cười lạnh: “May mà tôi không gả vào nhà bà, có một mụ mẹ chồng ác độc như bà thì mới là xui tám kiếp! Loại người như bà phải giao cho Mộ Ngọc Tú trị bà!” Dứt lời, cô xoay người rời đi.

“Mộ Yến Lệ, cô đừng đi, cô chờ xem tôi nói gì với cha cô!” Hoắc Vân Hồng kêu to.

Mộ Yên Lệ làm như không nghe thấy.

Bảo vệ trường bước ra: “Cháu bà có đi học không?”
Hoắc Vân Hồng đang tức mà không có chỗ trút giận, nhìn bảo vệ kêu: “Cậu không thấy cháu trai tôi bị ngã hả?”.

Bảo vệ cạn lời: “Ngã xuống thì đỡ nó đứng dậy, có vấn đề gì đâu? Con nhà người ta bị bà đẩy ngã chẳng phải cũng vẫn bình thường hay sao? Có chuyện gì to tát đâu”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hồng nhất thời nghẹn lời, thò tay đỡ Trần Uông Hưng đứng dậy: “Uông Hưng, để bà xem cháu có bị sao không?”
Trần Uông Hưng khóc kêu: “Cháu đau mông, cháu không đi học, cháu không muốn học”
Hoắc Vân Hồng phủi bụi đất trên người thằng bé, dung túng nói: “Ừ ừ, không đi học, chúng ta về nhà thôi” Dứt lời, bà ta dắt thằng bé lên xe.

Bảo vệ cạn lời gật đầu.

Cách giáo dục kiểu này, anh ta thật sự không dám tán đồng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện