**********
Chương 258: Hai người đang kiếm tiền từ tôi sao?
Dung Tư Thành sững sờ, mặc dù cậu bé này nhận anh là daddy, nhưng chưa bao giờ gọi anh như thế cả.
Điều này làm anh hưng phấn, vui vẻ trong chốc lát, sau đó cũng không nghe thấy cậu bé nói gì nữa.
Anh nhìn cậu bé với ánh mắt mong chờ: "Con vừa gọi cha là gì cơ? Nào, gọi lại lần nữa đi!”
Mộ Gia Hạo hơi cau mày lại, daddy của cậu không nghe những lời đáng lẽ anh nên nghe, nhưng anh lại nghe những điều không nên nghe.
“Vậy cha không được đánh con nhé, cũng không được giáo huấn con, con mới gọi.”
Dung Tư Thành dứt khoát nói: “Được.
Mộ Gia Hạo vẫn còn một chút xấu hổ, cậu bé nhẹ nhàng hét lên."Daddy!”
Chóp mũi của Dung Tư Thành đột nhiên trở nên đau nhức, ngay cả giọng nói cũng trở nên câm lặng.
“Con trai.
Anh vòng tay ôm cậu bé vào lòng, trái tim anh mềm nhũn ra.
Mộ Gia Hạo mím môi, nói nhỏ với anh: “Thực ra, chuyện của công ty chủ Tề gặp phải là do con làm ra.
Dung Tư Thành kinh ngạc nhìn cậu bé: "Con làm á?”
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Ai bảo chú ấy phá hoại tình cảm của hai người? Cho nên con mới cố ý gây ra chuyện cha cha không được mắng con, giáo huấn con đầu nhé, càng không được đánh con nữa, cha hứa với con rồi.
Dung Tư Thành vừa tức vừa buồn cười: "Con trai, con không nên tự đào hố chôn cho gia đình mình như thế chứ? Con khiến cha mất đi 3000 tỷ, hiện tại lại khiến cho chủ con mất đi mấy chục tỷ nữa, chúng ta giờ phải đối mặt với người ngoài kiểu gì đây?”
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Lúc cha chịu tổn thất mất tiền, lúc đó cha chưa phải là daddy của con, cha chỉ là người xấu hay ức hiếp mami con thôi.
Còn từ ngày đó đến ngày hôm nay, chủ con cũng chỉ là người xấu phá hoại tình cảm người khác, tại sao con lại phải tỏ ra thương xót kẻ xấu chứ?"
Khi Dung Tư Thành nghe điều này, anh không hiểu sao lại cảm thấy lời cậu bé nói rất có lý.
“Được rồi, con là có lý nhất.
Tha cho con vì đã gọi cha là daddy.
Sau này con không được làm thế nữa, biết chưa? Nếu như tối nay chủ con thực sự xảy ra chuyện gì, mami con sẽ uổng phí công sức mất”
Mộ Gia Hạo không hiểu: "Mami con làm sao cơ?” Dung Tư Thành nói: “Chú của con bị bệnh rất nặng.
Mẹ con đã điều trị cho cậu ấy tối qua.
Cha nghĩ hôm nay cậu ấy sẽ khá hơn nhưng cậu ấy đã không hề ngủ suốt cả đêm qua ở công ty.
Mộ Gia Hạo đột nhiên có chút áy náy: "Vậy thì nhanh đến đó đi a!”
Nói xong, hai người họ xuống xe.
Dung Tư Thành mim cười nhẹ nhõm, con trai anh đúng là vừa thông minh vừa tốt bụng.
Hai người đi vào công ty.
Tê Vấn Tiêu nhìn Mộ Gia Hạo: "Cuối cùng cũng đồng ý giúp chủ Tế này rồi sao?"
Mộ Gia Hạo tự hào đáp: "Có chủ Dung đảm bảo nên tôi sẽ giúp chủ ấy giữ thể diện.
Tề Vân Tiêu tức giận, cười tại chỗ: "Nếu như giúp người khác còn phải nhìn sắc mặt, chúng ta không có chút giao tình nào sao?"
Mộ Gia Hạo dừng lại, hơi nâng căm lên nhìn anh ấy, chậm rãi nói: "Chúng ta có sao?" Tề Vân Tiêu tức giận đến nghẹn lời: "Này! Tối hôm qua ai dạy cháu làm sủi cảo?"
Mộ Gia Hạo ậm ừ nói: "Rõ ràng là tôi tự mình xem rồi làm!"
Tề Vân Tiêu: "...!
Vong ân phụ nghĩa.
Anh ấy cong môi nhìn cậu bé: "Phô trương như thế, để xem lúc đó cháu có biết làm không?"
Anh ấy vẫn chưa tin thằng nhóc này, nhưng cũng chẳng thể công kích được cậu bé.
Mộ Gia Hạo nhìn anh ấy và hỏi đầy khiêu khích: "Chú có cần giúp không? Nếu không thì tôi lên trường đi học?”
Tề Vân Tiêu bị hỏi: "Cháu nói xem cháu sửa trong vòng bao lâu là xong?"
Mộ Gia Hạo: "10 phút." "Cháu đang đùa chú à?"
Tề Vân Tiêu vẻ mặt không nói nên lời: "Công ty của chú dù dùng công nghệ hiện đại nhất thì cũng phải mất đến 2 giờ là ít nhất.
Nếu chậm hơn, có thể đến đêm nay, cháu chỉ cần 10 phút?"
Mộ Gia Hạo nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Đêm nay? Đêm nay cho chủ thêm mười cái đêm nữa cũng sửa không được!"
Dung Tư Thành đứng cách đó không xa, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, chỉ muốn xem con trai mình thuyết phục đứa em trai kia như thế nào.
Anh bước tới, nghiêm nghị nói: "150 tỷ, phí sửa chữa."
Tề Vân Tiêu trừng mắt nhìn anh: "Đi khám bác sĩ tổn 150 tỷ, sửa máy tính cũng phải tốn 150 tỷ? Hai người đang kiếm tiền từ tôi sao?"
Được rồi! Hai mẹ con kiếm cả trăm tỷ ở chỗ anh ấy trong một ngày.
Mộ Gia Hạo lạnh nhạt đáp hai tay đút túi quần: "Chú mau trả lời đi, tôi còn bận đi học!"
Tề Vân Tiêu nhìn cậu bé: "Làm đi, nếu cháu sửa xong trong vòng mười phút, chú sẽ cho cháu 150 tỷ, nếu cháu không sửa được, cháu trả chú 150 tỷ!"
Mộ Gia Hạo nói: "Chú có thể nói chuyện với người đại diện của tôi về điều này!" Dung Tư Thành: "..."
Tề Vân Tiêu không muốn cười với Dung Tư Thành, nhưng ngay khi những lời này nói ra, cùng với ánh mắt kinh ngạc của Dung Tư Thành, anh ấy không thể nhịn được, và có lẽ là hai mẹ con bọn họ khiến Dung Tư Thành khổ sở như này.
"Được, đi thôi, đi theo chú”
Sau đó anh đưa thằng nhóc vào phòng kỹ thuật.
Một nhóm công nghệ đang bận rộn trước máy tính, và các mã trên màn hình máy tính không ngừng đuổi theo "Mọi người, dừng lại để cho cậu bé làm.
Mọi người nhìn sang, ai đến vậy?
Họ không phải không nhìn thấy Mộ Gia Hạo, là họ không ngờ rằng người đó lại là một đứa trẻ.
Mộ Gia Hạo bước đến và nhóm công nghệ kia liếc nhìn cậu bé với vẻ mặt sững sờ, sau đó lại liếc nhìn Tề Vân Tiêu, biểu thị rằng đây là người anh ấy cử đến phải không?
Kết quả là Tề Vân Tiêu ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Mặc dù nhóm công nghệ đều tuân theo, nhưng bọn họ không cảm thấy thuyết phục.
Họ đều là những người đứng đầu trong ngành này, họ không có cách nào để giải quyết vấn đề, mà lại để một đứa trẻ nhỏ giúp.
Đây có phải là ông chủ của bọn họ có vấn đề không? Hay là bị người ta lừa rồi?
Lúc này, Mộ Gia Hạo bình tĩnh đứng ở trước máy tính, nhìn chăm chăm màn hình, hai tay nhỏ bé vừa đặt ở trên bàn phím, nhìn về phía Tề Vân Tiêu, ném một câu lạnh lùng: "Thời gian bắt đầu!".
Chương 258: Hai người đang kiếm tiền từ tôi sao?
Dung Tư Thành sững sờ, mặc dù cậu bé này nhận anh là daddy, nhưng chưa bao giờ gọi anh như thế cả.
Điều này làm anh hưng phấn, vui vẻ trong chốc lát, sau đó cũng không nghe thấy cậu bé nói gì nữa.
Anh nhìn cậu bé với ánh mắt mong chờ: "Con vừa gọi cha là gì cơ? Nào, gọi lại lần nữa đi!”
Mộ Gia Hạo hơi cau mày lại, daddy của cậu không nghe những lời đáng lẽ anh nên nghe, nhưng anh lại nghe những điều không nên nghe.
“Vậy cha không được đánh con nhé, cũng không được giáo huấn con, con mới gọi.”
Dung Tư Thành dứt khoát nói: “Được.
Mộ Gia Hạo vẫn còn một chút xấu hổ, cậu bé nhẹ nhàng hét lên."Daddy!”
Chóp mũi của Dung Tư Thành đột nhiên trở nên đau nhức, ngay cả giọng nói cũng trở nên câm lặng.
“Con trai.
Anh vòng tay ôm cậu bé vào lòng, trái tim anh mềm nhũn ra.
Mộ Gia Hạo mím môi, nói nhỏ với anh: “Thực ra, chuyện của công ty chủ Tề gặp phải là do con làm ra.
Dung Tư Thành kinh ngạc nhìn cậu bé: "Con làm á?”
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Ai bảo chú ấy phá hoại tình cảm của hai người? Cho nên con mới cố ý gây ra chuyện cha cha không được mắng con, giáo huấn con đầu nhé, càng không được đánh con nữa, cha hứa với con rồi.
Dung Tư Thành vừa tức vừa buồn cười: "Con trai, con không nên tự đào hố chôn cho gia đình mình như thế chứ? Con khiến cha mất đi 3000 tỷ, hiện tại lại khiến cho chủ con mất đi mấy chục tỷ nữa, chúng ta giờ phải đối mặt với người ngoài kiểu gì đây?”
Mộ Gia Hạo bĩu môi: "Lúc cha chịu tổn thất mất tiền, lúc đó cha chưa phải là daddy của con, cha chỉ là người xấu hay ức hiếp mami con thôi.
Còn từ ngày đó đến ngày hôm nay, chủ con cũng chỉ là người xấu phá hoại tình cảm người khác, tại sao con lại phải tỏ ra thương xót kẻ xấu chứ?"
Khi Dung Tư Thành nghe điều này, anh không hiểu sao lại cảm thấy lời cậu bé nói rất có lý.
“Được rồi, con là có lý nhất.
Tha cho con vì đã gọi cha là daddy.
Sau này con không được làm thế nữa, biết chưa? Nếu như tối nay chủ con thực sự xảy ra chuyện gì, mami con sẽ uổng phí công sức mất”
Mộ Gia Hạo không hiểu: "Mami con làm sao cơ?” Dung Tư Thành nói: “Chú của con bị bệnh rất nặng.
Mẹ con đã điều trị cho cậu ấy tối qua.
Cha nghĩ hôm nay cậu ấy sẽ khá hơn nhưng cậu ấy đã không hề ngủ suốt cả đêm qua ở công ty.
Mộ Gia Hạo đột nhiên có chút áy náy: "Vậy thì nhanh đến đó đi a!”
Nói xong, hai người họ xuống xe.
Dung Tư Thành mim cười nhẹ nhõm, con trai anh đúng là vừa thông minh vừa tốt bụng.
Hai người đi vào công ty.
Tê Vấn Tiêu nhìn Mộ Gia Hạo: "Cuối cùng cũng đồng ý giúp chủ Tế này rồi sao?"
Mộ Gia Hạo tự hào đáp: "Có chủ Dung đảm bảo nên tôi sẽ giúp chủ ấy giữ thể diện.
Tề Vân Tiêu tức giận, cười tại chỗ: "Nếu như giúp người khác còn phải nhìn sắc mặt, chúng ta không có chút giao tình nào sao?"
Mộ Gia Hạo dừng lại, hơi nâng căm lên nhìn anh ấy, chậm rãi nói: "Chúng ta có sao?" Tề Vân Tiêu tức giận đến nghẹn lời: "Này! Tối hôm qua ai dạy cháu làm sủi cảo?"
Mộ Gia Hạo ậm ừ nói: "Rõ ràng là tôi tự mình xem rồi làm!"
Tề Vân Tiêu: "...!
Vong ân phụ nghĩa.
Anh ấy cong môi nhìn cậu bé: "Phô trương như thế, để xem lúc đó cháu có biết làm không?"
Anh ấy vẫn chưa tin thằng nhóc này, nhưng cũng chẳng thể công kích được cậu bé.
Mộ Gia Hạo nhìn anh ấy và hỏi đầy khiêu khích: "Chú có cần giúp không? Nếu không thì tôi lên trường đi học?”
Tề Vân Tiêu bị hỏi: "Cháu nói xem cháu sửa trong vòng bao lâu là xong?"
Mộ Gia Hạo: "10 phút." "Cháu đang đùa chú à?"
Tề Vân Tiêu vẻ mặt không nói nên lời: "Công ty của chú dù dùng công nghệ hiện đại nhất thì cũng phải mất đến 2 giờ là ít nhất.
Nếu chậm hơn, có thể đến đêm nay, cháu chỉ cần 10 phút?"
Mộ Gia Hạo nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Đêm nay? Đêm nay cho chủ thêm mười cái đêm nữa cũng sửa không được!"
Dung Tư Thành đứng cách đó không xa, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng, chỉ muốn xem con trai mình thuyết phục đứa em trai kia như thế nào.
Anh bước tới, nghiêm nghị nói: "150 tỷ, phí sửa chữa."
Tề Vân Tiêu trừng mắt nhìn anh: "Đi khám bác sĩ tổn 150 tỷ, sửa máy tính cũng phải tốn 150 tỷ? Hai người đang kiếm tiền từ tôi sao?"
Được rồi! Hai mẹ con kiếm cả trăm tỷ ở chỗ anh ấy trong một ngày.
Mộ Gia Hạo lạnh nhạt đáp hai tay đút túi quần: "Chú mau trả lời đi, tôi còn bận đi học!"
Tề Vân Tiêu nhìn cậu bé: "Làm đi, nếu cháu sửa xong trong vòng mười phút, chú sẽ cho cháu 150 tỷ, nếu cháu không sửa được, cháu trả chú 150 tỷ!"
Mộ Gia Hạo nói: "Chú có thể nói chuyện với người đại diện của tôi về điều này!" Dung Tư Thành: "..."
Tề Vân Tiêu không muốn cười với Dung Tư Thành, nhưng ngay khi những lời này nói ra, cùng với ánh mắt kinh ngạc của Dung Tư Thành, anh ấy không thể nhịn được, và có lẽ là hai mẹ con bọn họ khiến Dung Tư Thành khổ sở như này.
"Được, đi thôi, đi theo chú”
Sau đó anh đưa thằng nhóc vào phòng kỹ thuật.
Một nhóm công nghệ đang bận rộn trước máy tính, và các mã trên màn hình máy tính không ngừng đuổi theo "Mọi người, dừng lại để cho cậu bé làm.
Mọi người nhìn sang, ai đến vậy?
Họ không phải không nhìn thấy Mộ Gia Hạo, là họ không ngờ rằng người đó lại là một đứa trẻ.
Mộ Gia Hạo bước đến và nhóm công nghệ kia liếc nhìn cậu bé với vẻ mặt sững sờ, sau đó lại liếc nhìn Tề Vân Tiêu, biểu thị rằng đây là người anh ấy cử đến phải không?
Kết quả là Tề Vân Tiêu ra hiệu cho bọn họ rời đi.
Mặc dù nhóm công nghệ đều tuân theo, nhưng bọn họ không cảm thấy thuyết phục.
Họ đều là những người đứng đầu trong ngành này, họ không có cách nào để giải quyết vấn đề, mà lại để một đứa trẻ nhỏ giúp.
Đây có phải là ông chủ của bọn họ có vấn đề không? Hay là bị người ta lừa rồi?
Lúc này, Mộ Gia Hạo bình tĩnh đứng ở trước máy tính, nhìn chăm chăm màn hình, hai tay nhỏ bé vừa đặt ở trên bàn phím, nhìn về phía Tề Vân Tiêu, ném một câu lạnh lùng: "Thời gian bắt đầu!".
Danh sách chương