Ngày hôm sau.
Đêm qua Dung Tư Thành cả đêm hưng phấn cũng không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra có chút không chân thực.
Anh lắc mạnh cái đầu đau đớn của mình, anh nhớ lại việc uống rượu chơi trò chơi của mình tối qua, ngay cả chuyện xảy ra ở nhà Mộ Yến Lệ, anh nhớ hết, trong lòng có chút choáng váng.
Một thứ đẹp đẽ như vậy, không phải là anh đang nằm mơ hay sao?
Anh đột ngột đứng dậy, mặc lại quần áo và đi thẳng đến nhà của Mộ Yến Lệ.
Dung Tư Thành bấm chuông hai lần, nhưng không ai trả lời.
Có lẽ cô vẫn chưa thức dậy, nhưng anh nóng lòng muốn gặp cô.
Anh do dự tự mình nhập mật khẩu, nhưng nghĩ đến việc không dễ gì mới có được thời gian thử nghiệm với cô, nhất định không được làm mất cơ hội này, nếu cô gái nhỏ nhắn kia không nhận người thì phải làm thế nào?
Quên đi, vẫn nên để cô mở cửa thì hơn.
Anh lấy điện thoại di động và bấm số của Mộ Yến Lê, và một tiếng bíp vang lên từ điện thoại.
Một lúc lâu sau, giọng nói mơ hồ của Mộ Yến Lệ truyền đến trong điện thoại: “Alo!" Dung Tư Thành cười nói: "Chào buổi sáng, bạn gái của tôi!"
Giọng nói trong điện thoại vang lên kèm theo sự khó hiểu: “Bạn gái anh là ai? Sai số rồi!"
Dung Tư Thành nhìn điện thoại đã bị tắt, không khỏi nghi ngờ chuyện tối hôm qua, hoảng sợ cầm lấy điện thoại bấm lại, lần này chuông điện thoại vang lên mấy lần mới có người trả lời.
"Dung Tư Thành, anh muốn làm gì? Gọi sớm như vậy không cho người ta ngủ à?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Mộ Yến Lệ có chút than phiền, ai nghe thấy cũng đều tan chảy, Dung Tư Thành cười nói: "Là bạn trai của em, nên ngày đầu tiên đi làm không được đến muộn"
Đầu dây bên kia không có tiếng nói, một lúc lâu sau mới cất lên tiếng nói: "Anh là bạn trai của ai?"
Dung Tư Thành cau mày, càng cảm thấy mất hứng, nhưng giọng điệu vẫn kiên định: “Em! Tối hôm qua em đã đồng ý làm bạn gái của tôi mà? Em còn nói là muốn thử xem sao? Muốn trở mặt, cự tuyệt tôi sao?"
Mộ Yến Lệ nói: "Anh uống nhiều quá phải không? Ai đã hứa sẽ làm bạn gái của anh?"
Dung Tư Thành thực sự chết lặng.
Đúng là không có chuyện gì tốt xảy ra cả.
Hóa ra đó thực sự là một giấc mơ, "Ngày hôm qua tôi không đến nhà em sao?"
Lần này giọng nói của anh hiển nhiên có chút bất định.
Mộ Yến Lệ chơi chưa đủ: “Đến rồi."
Dung Tư Thành hai mắt sáng lên, anh nói: "Vậy sao em không thừa nhận?"
Đến thì đã đến rồi, nó đã chứng minh cho anh thấy rằng những gì đã xảy ra đêm qua là sự thật!
Ai mà biết rằng câu nói tiếp theo của Mộ Yến Lệ đã hoàn toàn đánh gục anh.
"Anh không phải nói là phải đi làm nên mới rời đi sao?" Dung Tư Thành hít một hơi, đó không phải là chuyện xảy ra lúc sáng sao? Anh thốt lên: "Ý tôi là buổi tối." Giọng nói ngây thơ của Mộ Yến Lệ: “Tối nay tôi không đến!"
Dung Tư Thành xoa xoa thái dương, giấc mộng này của anh, ngoại trừ đẹp đẽ hư ảo ra, còn lại toàn vẫn là cơ thể khoẻ mạnh này, làm sao có thể là giả được?
Chẳng lẽ là đêm nằm mơ sao?
Lúc này, tiếng cười trầm thấp của Mộ Yến Lệ truyền đến qua điện thoại.
Dung Tư Thành nhất thời hiểu ra: “Em đừng làm tôi sợ!" Mộ Yến Lệ không nhịn được cười nữa: “Ai bảo người sáng sớm làm ồn, không cho tôi ngủ!"
Dung Tư Thành không nói nên lời, bất lực: “Được rồi, tôi không quấy rầy nữa, em đi ngủ đi, tôi đi làm bữa sáng cho em"
Vừa nói, anh ta vừa nhập mật khẩu vào nhà.
Mộ Yến Lệ nói: “Tìm bạn gái xong còn phải chăm sóc bạn gái, anh có thấy mình chịu thiệt không?"
Dung Tư Thành nói: “Em đã thấy những người nuôi thú cưng chưa?"
Mộ Yến Lê khịt mũi: “Ý anh là gì? Tôi là thú cưng sao?"
Dung Tư Thành nở nụ cười: “Tình cảm không có gì khác biệt, tôi chỉ muốn nuôi em, nuôi mình em mà thôi! Không! Hai người, còn cả con trai nữa!"
Mộ Yến Lệ cảm thấy câu này có chút khó xử, dường như không tìm được lý do để phản bác, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nước chảy.
"Anh đang làm gì đấy?" “Muốn nấu cháo, em có muốn ăn không?” Dung Tư Thành hỏi.
Mộ Yến Lệ nói: "Tuỳ.
Cái gì cũng được." Dung Tư Thành cười: “Em thật dễ nuôi!" “Vậy anh nhìn xem, anh đã tìm thấy kho báu chưa?” Mộ Yến Lệ mỉm cười.
Dung Tư Thành trả lời: "Ừ, mai tôi sẽ giấu em đi để người khác đỡ cướp mất!"
Mộ Yến Lệ cười nhẹ: “Anh được rồi đấy!"
Nói xong, cô xoay người rời khỏi giường, mở cửa ra, nhìn thấy Dung Tư Thành đang bận rộn trong bếp.
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, có vẻ như có bạn trai thật là tốt.
Mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết vì có sự thay đổi thân phận, thậm chí còn cảm thấy căn phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Dung Tư Thành nhìn thấy cô: “Em ngủ tiếp đi, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô!" “Tôi bị anh đánh thức rồi, làm sao ngủ được nữa?” Mộ Yến Lê bất mãn than thở.
Dung Tư Thành cười khẽ: "Ôm ôm"
Mộ Yến Lệ xấu hổ, trừng mắt một cái nhìn anh: "Không phải lúc nào muốn ôm là được nhé."
Dung Tư Thành vẫn luôn duy trì tư thế giang tay, đổi môi mỏng khẽ mở: "Kỳ thật...!Tôi muốn rất nhiều, nhưng em chỉ cho mỗi ôm"
Mộ Yến Lê: "…"
Anh thấy hơi thiệt thòi sao? "Nhanh lên, nếu không tôi sẽ không chỉ có ôm em thôi không!" "Anh dám!"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh, miệng hùm gan sứa
Nhưng Dung Tư Thành cũng trở mặt: "Không dám, vậy mau lên để tôi ôm em cái."
Mộ Yến Lệ không nhúc nhích, mà là đứng ở cách anh ba thước, nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt trở nên khó chịu.
Dung Tư Thành không quan tâm đến cô, cô không tới, thì anh đã qua rồi!
Đi qua vài bước, anh ôm lấy Mộ Yến Lệ vào lòng, cúi đầu nhìn cô, giọng nói của anh nhẹ nhàng đến cực điểm: “Bạn gái, hôm nay tôi phải xử sự như thế nào?"
Khóe môi Mộ Yến Lệ theo bản năng cong lên.
“Thì cứ như bình thường thôi!"
Dung Tư Thành cười nói: "Không thành vấn đề, chúng ta sẽ từ từ lại gần nhau,em cứ thử xem!"
Mộ Yến Lệ rút khỏi vòng tay của anh: “Anh biểu hiện cho tốt vào.
Nếu anh mà linh tinh, tôi cho anh vào ngôi nhà đen"
Dung Tư Thành nói: "Được rồi, chỉ cần không chia tay là được.
Mộ Yến Lệ nói: "Sau khi đóng cửa ngôi nhà nhỏ màu đen, chúng ta sẽ chia tay!" “Đừng hòng!” Dung Tư Thành mạnh mẽ nói: “Em sau khi rơi vào tay tôi lại muốn chạy trốn?
Mộ Yến Lệ nhìn anh và ậm ừ: “Con trai tôi sẽ không tha cho anh!"
Dung Tư Thành mỉm cười: “Con trai sẽ ủng hộ tôi!"
Hai người đã thảo luận thế cho đến khi một cuộc điện thoại phá vỡ sự hòa hợp giữa hai người.
Mộ Yến Lệ nghi ngờ đi tới, cầm lấy điện thoại liếc nhìn, cô kinh ngạc vuốt màn hình trả lời: "Anh trai?"
Có một giọng nam trong trẻo vang lên trong điện thoại: “Cô sống ở đâu?"
Mộ Yến Lệ cau mày: "Hả?"
Bên kia lại nói: "Tôi hỏi cô sống ở đâu? Bây giờ tôi đang ở sân bay!"
Đàn anh của cô ấy đi tới.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng nhìn Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành, nhanh lên, đàn anh tôi đến rồi, anh mau trở về đi!"
Dung Tư Thành đứng ở nơi đó bất động với vẻ mặt bình tĩnh: “Anh trai em đến rồi, tại sao tôi phải rời đi?".
Đêm qua Dung Tư Thành cả đêm hưng phấn cũng không ngủ được, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra có chút không chân thực.
Anh lắc mạnh cái đầu đau đớn của mình, anh nhớ lại việc uống rượu chơi trò chơi của mình tối qua, ngay cả chuyện xảy ra ở nhà Mộ Yến Lệ, anh nhớ hết, trong lòng có chút choáng váng.
Một thứ đẹp đẽ như vậy, không phải là anh đang nằm mơ hay sao?
Anh đột ngột đứng dậy, mặc lại quần áo và đi thẳng đến nhà của Mộ Yến Lệ.
Dung Tư Thành bấm chuông hai lần, nhưng không ai trả lời.
Có lẽ cô vẫn chưa thức dậy, nhưng anh nóng lòng muốn gặp cô.
Anh do dự tự mình nhập mật khẩu, nhưng nghĩ đến việc không dễ gì mới có được thời gian thử nghiệm với cô, nhất định không được làm mất cơ hội này, nếu cô gái nhỏ nhắn kia không nhận người thì phải làm thế nào?
Quên đi, vẫn nên để cô mở cửa thì hơn.
Anh lấy điện thoại di động và bấm số của Mộ Yến Lê, và một tiếng bíp vang lên từ điện thoại.
Một lúc lâu sau, giọng nói mơ hồ của Mộ Yến Lệ truyền đến trong điện thoại: “Alo!" Dung Tư Thành cười nói: "Chào buổi sáng, bạn gái của tôi!"
Giọng nói trong điện thoại vang lên kèm theo sự khó hiểu: “Bạn gái anh là ai? Sai số rồi!"
Dung Tư Thành nhìn điện thoại đã bị tắt, không khỏi nghi ngờ chuyện tối hôm qua, hoảng sợ cầm lấy điện thoại bấm lại, lần này chuông điện thoại vang lên mấy lần mới có người trả lời.
"Dung Tư Thành, anh muốn làm gì? Gọi sớm như vậy không cho người ta ngủ à?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Mộ Yến Lệ có chút than phiền, ai nghe thấy cũng đều tan chảy, Dung Tư Thành cười nói: "Là bạn trai của em, nên ngày đầu tiên đi làm không được đến muộn"
Đầu dây bên kia không có tiếng nói, một lúc lâu sau mới cất lên tiếng nói: "Anh là bạn trai của ai?"
Dung Tư Thành cau mày, càng cảm thấy mất hứng, nhưng giọng điệu vẫn kiên định: “Em! Tối hôm qua em đã đồng ý làm bạn gái của tôi mà? Em còn nói là muốn thử xem sao? Muốn trở mặt, cự tuyệt tôi sao?"
Mộ Yến Lệ nói: "Anh uống nhiều quá phải không? Ai đã hứa sẽ làm bạn gái của anh?"
Dung Tư Thành thực sự chết lặng.
Đúng là không có chuyện gì tốt xảy ra cả.
Hóa ra đó thực sự là một giấc mơ, "Ngày hôm qua tôi không đến nhà em sao?"
Lần này giọng nói của anh hiển nhiên có chút bất định.
Mộ Yến Lệ chơi chưa đủ: “Đến rồi."
Dung Tư Thành hai mắt sáng lên, anh nói: "Vậy sao em không thừa nhận?"
Đến thì đã đến rồi, nó đã chứng minh cho anh thấy rằng những gì đã xảy ra đêm qua là sự thật!
Ai mà biết rằng câu nói tiếp theo của Mộ Yến Lệ đã hoàn toàn đánh gục anh.
"Anh không phải nói là phải đi làm nên mới rời đi sao?" Dung Tư Thành hít một hơi, đó không phải là chuyện xảy ra lúc sáng sao? Anh thốt lên: "Ý tôi là buổi tối." Giọng nói ngây thơ của Mộ Yến Lệ: “Tối nay tôi không đến!"
Dung Tư Thành xoa xoa thái dương, giấc mộng này của anh, ngoại trừ đẹp đẽ hư ảo ra, còn lại toàn vẫn là cơ thể khoẻ mạnh này, làm sao có thể là giả được?
Chẳng lẽ là đêm nằm mơ sao?
Lúc này, tiếng cười trầm thấp của Mộ Yến Lệ truyền đến qua điện thoại.
Dung Tư Thành nhất thời hiểu ra: “Em đừng làm tôi sợ!" Mộ Yến Lệ không nhịn được cười nữa: “Ai bảo người sáng sớm làm ồn, không cho tôi ngủ!"
Dung Tư Thành không nói nên lời, bất lực: “Được rồi, tôi không quấy rầy nữa, em đi ngủ đi, tôi đi làm bữa sáng cho em"
Vừa nói, anh ta vừa nhập mật khẩu vào nhà.
Mộ Yến Lệ nói: “Tìm bạn gái xong còn phải chăm sóc bạn gái, anh có thấy mình chịu thiệt không?"
Dung Tư Thành nói: “Em đã thấy những người nuôi thú cưng chưa?"
Mộ Yến Lê khịt mũi: “Ý anh là gì? Tôi là thú cưng sao?"
Dung Tư Thành nở nụ cười: “Tình cảm không có gì khác biệt, tôi chỉ muốn nuôi em, nuôi mình em mà thôi! Không! Hai người, còn cả con trai nữa!"
Mộ Yến Lệ cảm thấy câu này có chút khó xử, dường như không tìm được lý do để phản bác, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nước chảy.
"Anh đang làm gì đấy?" “Muốn nấu cháo, em có muốn ăn không?” Dung Tư Thành hỏi.
Mộ Yến Lệ nói: "Tuỳ.
Cái gì cũng được." Dung Tư Thành cười: “Em thật dễ nuôi!" “Vậy anh nhìn xem, anh đã tìm thấy kho báu chưa?” Mộ Yến Lệ mỉm cười.
Dung Tư Thành trả lời: "Ừ, mai tôi sẽ giấu em đi để người khác đỡ cướp mất!"
Mộ Yến Lệ cười nhẹ: “Anh được rồi đấy!"
Nói xong, cô xoay người rời khỏi giường, mở cửa ra, nhìn thấy Dung Tư Thành đang bận rộn trong bếp.
Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, có vẻ như có bạn trai thật là tốt.
Mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết vì có sự thay đổi thân phận, thậm chí còn cảm thấy căn phòng ấm áp hơn rất nhiều.
Dung Tư Thành nhìn thấy cô: “Em ngủ tiếp đi, lát nữa tôi sẽ gọi cho cô!" “Tôi bị anh đánh thức rồi, làm sao ngủ được nữa?” Mộ Yến Lê bất mãn than thở.
Dung Tư Thành cười khẽ: "Ôm ôm"
Mộ Yến Lệ xấu hổ, trừng mắt một cái nhìn anh: "Không phải lúc nào muốn ôm là được nhé."
Dung Tư Thành vẫn luôn duy trì tư thế giang tay, đổi môi mỏng khẽ mở: "Kỳ thật...!Tôi muốn rất nhiều, nhưng em chỉ cho mỗi ôm"
Mộ Yến Lê: "…"
Anh thấy hơi thiệt thòi sao? "Nhanh lên, nếu không tôi sẽ không chỉ có ôm em thôi không!" "Anh dám!"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh, miệng hùm gan sứa
Nhưng Dung Tư Thành cũng trở mặt: "Không dám, vậy mau lên để tôi ôm em cái."
Mộ Yến Lệ không nhúc nhích, mà là đứng ở cách anh ba thước, nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt trở nên khó chịu.
Dung Tư Thành không quan tâm đến cô, cô không tới, thì anh đã qua rồi!
Đi qua vài bước, anh ôm lấy Mộ Yến Lệ vào lòng, cúi đầu nhìn cô, giọng nói của anh nhẹ nhàng đến cực điểm: “Bạn gái, hôm nay tôi phải xử sự như thế nào?"
Khóe môi Mộ Yến Lệ theo bản năng cong lên.
“Thì cứ như bình thường thôi!"
Dung Tư Thành cười nói: "Không thành vấn đề, chúng ta sẽ từ từ lại gần nhau,em cứ thử xem!"
Mộ Yến Lệ rút khỏi vòng tay của anh: “Anh biểu hiện cho tốt vào.
Nếu anh mà linh tinh, tôi cho anh vào ngôi nhà đen"
Dung Tư Thành nói: "Được rồi, chỉ cần không chia tay là được.
Mộ Yến Lệ nói: "Sau khi đóng cửa ngôi nhà nhỏ màu đen, chúng ta sẽ chia tay!" “Đừng hòng!” Dung Tư Thành mạnh mẽ nói: “Em sau khi rơi vào tay tôi lại muốn chạy trốn?
Mộ Yến Lệ nhìn anh và ậm ừ: “Con trai tôi sẽ không tha cho anh!"
Dung Tư Thành mỉm cười: “Con trai sẽ ủng hộ tôi!"
Hai người đã thảo luận thế cho đến khi một cuộc điện thoại phá vỡ sự hòa hợp giữa hai người.
Mộ Yến Lệ nghi ngờ đi tới, cầm lấy điện thoại liếc nhìn, cô kinh ngạc vuốt màn hình trả lời: "Anh trai?"
Có một giọng nam trong trẻo vang lên trong điện thoại: “Cô sống ở đâu?"
Mộ Yến Lệ cau mày: "Hả?"
Bên kia lại nói: "Tôi hỏi cô sống ở đâu? Bây giờ tôi đang ở sân bay!"
Đàn anh của cô ấy đi tới.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, lo lắng nhìn Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành, nhanh lên, đàn anh tôi đến rồi, anh mau trở về đi!"
Dung Tư Thành đứng ở nơi đó bất động với vẻ mặt bình tĩnh: “Anh trai em đến rồi, tại sao tôi phải rời đi?".
Danh sách chương