Dung Tư Thành trầm giọng nói: "Là tôi, thả Gia Hạo ra thì chuyện này tôi có thể không truy cứu, nếu không cô chắc chắn sẽ không gánh nổi hậu quả!" "Ha ha!” Mộ Ngọc Tú cười nói: "Tôi thật sự không hiểu các người thích gì ở Mộ Yến Lệ? Một người phụ nữ bị ăn xin chơi qua mà xem như bao bối cơ? Tổng giám đốc Dung không có phụ nữ bên cạnh à?" "Cô câm miệng cho tôi!" Dung Tư Thành quát lớn.

Mộ Ngọc Tú bên kia điện thoại vẫn cười: "Ha ha ha...!Thế nào? Tôi nói trúng chỗ đau anh rồi đúng không? Chắc anh không phát hiện bài đăng trên mạng ấy đâu nhỉ? Anh tìm đứa nhỏ này làm gì, nó chỉ là đồ tạp chủng của cô ta với tên ăn xin thôi, tôi giúp anh loại bỏ xem như tẩy trừ nỗi lo về sau.

Anh ngược lại phải cảm ơn tôi mới phải!"
Cả người Dung Tư Thành u ám và hung bạo, âm thanh ngày càng lạnh đi không chút độ ẩm: "Cô thử động vào thằng bé thử xem!
Âm thanh Mộ Ngọc Tú đai nghiến: "Tức giận làm chi vậy chứ? Chuyện này có gì không tốt đâu, anh tự nhận mình là cha của thằng con hoang đó chắc?
Dung Tư Thành cười gần một tiếng, ánh mắt anh đầy sát ý.

Anh không hề nói thêm lời vô nghĩa, anh chộp lấy con dao trong tay Mộ Yến Lệ, đâm một nhát lên vai của Lý Huệ Lan.

"A..."
Lý Huệ Lan hét lên kinh thiên động địa, người bên kia điện thoại sửng sốt, cả hồi lâu vẫn chưa nói chuyện.


Khuôn mặt anh lạnh băng không có biểu cảm, phối với giọng điệu trầm thấp đó của anh, khiến anh thoạt trông như Diêm Vương hiện thế.

"Cô còn thêm một câu vô nghĩa, tôi liền đâm mẹ cô một dao! Để tôi xem là miềng của cô nhanh hơn hay là sao của tôi nhanh hơn!"
Mộ Yến Lệ sửng sốt hồi lâu, thậm chí còn không có cảm giác con dao trong tay mình đã bị anh lấy đi.

Âm thanh trong điện thoại của Mộ Ngọc Tú là không hề nhỏ nên cô cũng nghe được âm thanh khiêu khích đó, tâm tình ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng.

Huống chi cô còn chưa biết được bộ mặt thật của Dung Tư Thành, nhưng cô không ngờ tới điều ảnh hưởng đến anh không phải là lời khích bác của Mộ Ngọc Tú, mà là lời chửi bởi của cô ta!
Dung Tư Thành tức giận dữ dội nên mới dùng cách thức như thế để bức ép cô ta.

Tuy thủ đoạn này không quá đặc biệt, nhưng đây dường như đã vượt qua giới hạn mà một người bạn có thể làm.

Không! Cho dù có là người theo đuổi cô cũng sẽ không làm đến mức dùng dao đâm người thế này!
Đầu dây bên kia sau khi Mộ Ngọc Tú hoang mang trong chốc lát thì cũng bình tĩnh lại.

"Dung Tư Thành, tốt nhất anh đừng nên ép tôi.

Đừng quên đồ con hoang đó còn đang trong tay tôi, nếu anh dám tổn thương mẹ tôi, tôi sẽ cho thằng nhãi đó thêm một nhát dao." "Cô dám!"
Dung Tư Thành gằn giọng nói: "Cô làm tổn thắng bé một phần, tôi sẽ trả cô gấp mười lần!" "Ha ha ha..."
Mộ Ngọc Tú cười điên cuồng: “Vậy tốt nhất anh đừng động tới mẹ tôi, nếu không tôi cũng đảm bảo anh sẽ mãi mãi không thấy được thằng nhãi này nữa.

Dù sao bây giờ tôi cũng đã không còn gì nữa, cùng lắm chúng ta một mạng đổi một mạng!"
Dung Tư Thành nhìn sang Tô Ngạn đang tra theo dấu vết của điện thoại, anh ta ra dấu OK.

Lúc này tâm của anh mới thoảng buông lỏng được chút, đồng thời tiếp tục câu kéo thời gian với Mộ Ngọc Tú: "Không phải một mạng đổi một mạng, mà là đổi mạng cả nhà các người.

Cô điên rồi mới không quan tâm đến sống chết của cha mẹ mình!" Mộ Ngọc Tú lập tức trả lời: "Đúng! Tôi điên rồi, tôi bị các người ép cho phát điên.


Mộ Yến Lệ kia có cái gì tốt mà các người một hai phải giúp cô ta? Tôi chỉ là post một bài về cô ta thôi, các người tung tán tôi lên mạng đã không nói, thậm chí đóng cửa Studio của tôi cũng còn có thể tiếp nhận được, ai bảo năng lực tôi thua kém thì đành chịu.

Nhưng các người...!Các người còn tìm nhiều tên ăn xin như thế để.

Các người thật sự khinh người quá đáng, tôi chẳng còn gì nữa cả, sống hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Chẳng phải Mộ Yến Lệ rất yêu thương thằng con tạp chủng này hay sao? Vậy tôi chuyển hướng sang thắng nhãi này vậy, tôi muốn Mộ Yến Lệ phải chịu đựng đau khổ đến suốt đời."
Dung Tư Thành bắt đầu hoảng hốt, đối mặt với một kẻ không lý trí thì còn có thể nói chuyện.

Nhưng đối mặt với một kẻ điên, anh thật sự sợ cô ta sẽ làm ra chuyện điên khùng gì.

Anh đưa điện thoại sang cho Mộ Yến Lệ, ý bảo cô nói chuyện cùng với cô ta.

Mộ Yến Lệ tiếp nhận điện thoại, hét lớn: "Mộ Yến Lê, nếu cô dám đả thưởng Gia Hạo, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" "Ha ha! Không bỏ qua cho tôi à? Cô không bỏ qua cho tôi sao? Tôi đến bước đường ngày hôm nay là tại sao, đều không phải do cô bức ép tôi hay sao?"
Mộ Yến Lệ vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi chưa bao giờ làm gì với cô cả, là cô vẫn luôn nhắm vào tôi." Mộ Ngọc Tú nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô nên xem tại sao cô phải quay về chứ? Cô cứ chết dí luôn bên ngoài chẳng phải tốt rồi sao? Tại sao đều phải tranh giành tất cả với tôi? Tuy tôi không thể làm gì được cô, nhưng trừng phạt thằng nhãi này thì tôi có đủ khả năng! Ha ha ha..." Bên này, Dung Tư Thành kéo theo Lý Huệ Lan đang bị thương đi thẳng ra cửa, Mộ Bang Lâm sốt ruột đuổi theo: "Hai người muốn dẫn bà ấy đi đâu?" 
Dung Tư Thành dừng bước, anh nhìn Mộ Bang Lâm với ánh mắt lạnh lùng đe dọa, người cha như thế này đủ khiến người ta không tôn trọng nổi.

"Yến Lệ cũng là con gái của ông, Gia Hạo là cháu ngoại ông, tốt nhất ông đừng nên cố nghĩ cách thông báo cho Mộ Ngọc Tú.

Nếu Gia Hạo mà có chuyện gì, thì ông đợi nhặt xác hai người họ đi."
Nói xong, trực tiếp kéo theo Lý Huệ Lan lên xe.

Sau đó anh để Tô Ngạn dùng băng dính để bịt miệng bà ta.

Bên kia, Mộ Yến Lệ đã kết thúc cuộc gọi: "Tìm được chưa?"
Dung Tư Thành lên tiếng trả lời, anh vỗ vỗ vai trấn an cô: "Ừ, lên xe thôi.

Chúng ta cùng đi tới đó."
Mộ Yến Lệ lên xe, xe bắt đầu chạy đến khu vực ngoại thành.


Trải qua chừng một giờ đi xe, rốt cục họ cũng đã tới được vị trí này.

Lúc này bầu trời đã hoàn toàn sụp tối.

Đây là một khu công trình chưa bị phá dỡ, không có ai ở, nên đương nhiên không có đèn điện.

Bọn họ đành phải nhờ đèn điện thoại di động mới thấy rõ được tình hình, một dãy nhà lầu cũ nát, lung lay sắp đổ.

Dung Tư Thành dắt Mộ Yến Lệ tiến từng bước về phía trước theo định vị trên điện thoại, tâm trí càng trùng xuống thêm vài phần.

Nghĩ đến nếu Gia Hạo bị đưa đến chỗ thế này, thắng bé hẳn sẽ sợ hãi, bước chân họ cũng tăng nhanh hơn.

Bên trong còn có cả mèn vừa ăn xong, cùng với dây thừng, có cả vết máu chưa khô.

Đủ loại các dấu vết cho thấy bọn họ đã từng ở đây.

Đầu óc Mộ Yến Lệ ong lên một tiếng, trong đại não thoảng cái trống rỗng.

Sau đó cô điên cuồng tìm kiếm hết mỗi gian phòng.

Dung Tư Thành cũng sững sờ, người đã đi rồi sao? Là phát hiện anh tới nên chạy thoát, hay là có người tới để cứu đi?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện