Trình Chu ra khỏi nhà, mở một chiếc xe, nửa đêm ít người qua lại, suốt dọc đường về nhà không gặp bất cứ vật cản nào. Anh mở cửa nhà, trèo tường sang nhà Cố Kiều. Trong phòng ngủ của cô chỉ có chiếc đèn ngủ nhỏ đang sáng.

Trình Chu mở cửa bước vào. Cô đã ngủ say, chăn bông đắp kín người, chân cũng không lộ ra ngoài. Anh không hiểu tại sao đột nhiên mình lại muốn quay lại, và quay lại để làm gì? Chỉ vì muốn xem cô có ngủ ngon hay không, hay là để đắp chăn cho cô thôi sao? Trên bàn có một chiếc đồng hồ điện tử màu đen. Trình Chu đi tới, cầm cuốn sách, rồi cáu kỉnh che chiếc đồng hồ lại.

Đang định đẩy cửa đi ra, thì trên giường vang lên tiếng gọi khe khẽ: “Anh tiểu Chu.”

Quay lại nhìn thấy cô gái vẫn ngủ say, biết cô đang nói mơ, Trình Chu lại tiến đến, ngồi xuống bên giường. Đôi môi cô lúc đóng lúc mở, biên độ rất khẽ, tới mức không hề phát ra âm thanh và cũng chẳng thể nhìn rõ cô đang cử động. Theo anh, nó giống như đang niệm chú, dẫn dắt anh tiến đến, chạm vào.

Trình Chu nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân, không để mình làm gì vượt quá giới hạn với cô. Nhưng khi nhìn lên bàn, lại đụng phải chiếc đồng hồ điện tử đang ở dưới cuốn sách, thì tất cả lý trí đều bị phá vỡ trong nỗi hoảng loạn vô cớ. Anh chưa từng nếm trải cảm giác hoảng sợ như vậy, như thể thứ anh yêu quý nhất đột nhiên bị người ta cướp đi vậy.

Đôi mắt dần dần được nhuộm một tầng âm u, loại ham muốn này được gọi là tính chiếm hữu. Trình Chu không tự chủ được, anh vươn tay ra chạm vào môi Cố Kiều một cái. Sự đụng chạm mang đến cảm giác nhẹ nhàng, khiến anh không nỡ thu tay lại. Anh lặp lại động tác, vuốt ve đôi môi cô, nhưng ham muốn trong lòng vẫn không ngừng tăng lên. Cuối cùng Trình Chu thu tay lại, khẽ cúi người, đặt môi mình lên môi cô. Vừa cẩn thận vì sợ đánh thức cô, lại vừa không khống chế nổi, muốn dùng lực mạnh hơn nữa.

……

Cứ thế cho đến khi Cố Kiều lật người một cái, Trình Chu mới giật mình tỉnh táo, đứng thẳng người dậy. Anh đẩy cửa, lao ra ngoài như chạy trốn. Về nhà, nằm trên giường đến nửa đêm nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được, cảm xúc lưu lại trên môi cũng chẳng thể tiêu tan. Trong bóng đêm, âm thanh của cái chạm môi nhẹ nhàng như được khuếch đại lên vô số lần, nó cứ lặp đi lặp lại bên tai anh hết lần này đến lần khác. Sự xấu hổ cùng cảm giác tội lỗi như dày vò anh.

Khoảnh khắc Trình Chu hôn trộm Cố Kiều, anh phải thừa nhận rằng, anh muốn chiếm hữu cô, để cô mãi mãi thuộc về mình.

Triệu Hà vẫn thường nói sức chiếm hữu của anh với Cố Kiều quá lớn, đó thực sự là một loại bệnh giữa quan hệ anh trai và em gái, nói đơn giản hơn thì là biến thái, cho dù hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.

Cả đêm không ngủ, mãi tận khi trời gần sáng, Trình Chu mới thiếp đi một lúc.

Bảy rưỡi sáng, Cố Kiều thức giấc, cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Trình Chu, nhưng không thể kết nối. Cô đi ra hoa viên, giẫm lên chiếc ghế, ngó nhìn về phía phòng ngủ của Trình Chu và rất ngạc nhiên khi phát hiện ra anh đã về rồi.

Cô đã không gặp anh cả một ngày một đêm, đương nhiên là rất nhớ. Nghĩ vậy, Cố Kiều liền trèo qua tường vào nhà Trình Chu. Thật kỳ lạ khi thấy anh ngủ say như vậy, anh luôn có thói quen dậy sớm để đọc từ điển tiếng Anh cơ mà. Theo lẽ thường thì giờ này phải dậy rồi chứ.

Cô đưa tay lên sờ trán anh, không có sốt.

“Anh tiểu Chu?” Cố Kiều lay nhẹ người Trình Chu một cái, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Nên cô chỉ đành nhấc chăn bông lên, dù sao thì khi anh gọi cô dậy cũng không ít lần kéo chăn của cô. Cố Kiều nắm chặt góc chăn, đột ngột giật mạnh, học theo mỗi lần anh gọi mình dậy, hét lớn: “Đồ sâu lười, mau dậy thôi, mặt trời…”

Cô còn chưa hét hết câu, lại nhìn thấy người trên giường đột ngột bật dậy, dứt khoát giật mạnh chăn bông trên tay cô rồi cuốn quanh người.

Từ nhỏ tới lớn, Cố Kiều chưa từng thấy bộ dạng hoảng loạn như vậy của anh tiểu Chu. Anh hốt hoảng đến mức chỉ nhìn cô chằm chằm, mà không thể thốt nên lời.

Cố Kiều nhìn xuống bên dưới, rồi xua tay nói: “Không sao, môn Sinh học có dạy, đàn ông khi thức giấc vào buổi sáng, đều rất “kiên cường”, em không thấy gì, không nhìn thấy gì hết.”

Trình Chu bí mật cảm nhận một chút, rồi lại tiếp tục nhìn cô chằm chằm. Nhất là khi vừa nhìn thấy đôi môi của Cố Kiều, thì cảm giác tội lỗi và xấu hổ lại quay lại đầu anh, anh nhắm mắt, chỉ về phía hoa viên: “Ra ngoài.”

Vừa lên tiếng mới phát hiện giọng nói của mình khàn đặc. Lại nghĩ tới việc hôm qua cô đã nói dối mình là đến nhà dì út, nhưng thực ra là đi chơi với người con trai khác, trong lòng lại như có lửa đốt, nét mặt càng ngày càng mất kiên nhẫn, âm thanh cũng theo đó mà cao lên mấy phần: “Ra ngoài cho anh.”

Cố Kiều nhẹ nhàng tiến lên phía trước hai bước, đến bên cạnh giường, ngó đầu tới hỏi: “Gắt ngủ hả?”

Trên thực tế, anh Trình Chu như vậy cũng đã rất tốt rồi, bản thân cô cũng thường xuyên gắt ngủ, mỗi khi anh gọi dậy, cô đều dùng gối ném vào người anh.

“Sao mắt lại có quầng thâm thế này, hôm qua mấy giờ anh mới về, lúc đi ngủ em vẫn chưa thấy anh. Nhắn tin anh cũng không trả lời, gọi điện thì không nghe.”

“Này, sao không trả lời tin nhắn của em, anh tiểu Chu?”

“Đã nói là cùng ăn canh chân giò rồi, lại thất hứa, có phải Trình Tranh cố ý quấn lấy anh không?”

“Tối qua em lại nằm mơ thấy mình được ăn chân giò, cả miệng toàn là dầu mỡ, nhưng thực sự rất ngon, nên gặm bao lâu…”

“Biến ra ngoài.” Trình Chu lạnh lùng ngắt lời Cố Kiều.

“Gắt ngủ quá đấy nhé anh tiểu Chu, anh như vậy là không được, em nói cho anh nghe, thôi bỏ đi, em còn chưa rửa mặt, em về nhà rửa mặt xong rồi lại sang chơi với anh.” Cố Kiều vừa nói vừa đi về phía hoa viên.

Trình Chu trùm chăn lên người, nhưng lại không ngủ được nữa, anh bực bội ra khỏi chăn, mặc quần áo rồi đánh răng rửa mặt. Bà nội không có nhà, anh phải chuẩn bị bữa sáng, nếu không Cố Kiều lấy gì để ăn.

Bốn mươi phút sau, Cố Kiều một lần nữa đi từ cửa chính vào nhà Trình Chu và ngồi xuống bàn ăn.

“Anh tiểu Chu, sao anh không nhìn em?” Cố Kiều vươn tay tới, vẫy vẫy trước mặt Trình Chu mấy cái.

“Em thì có gì hay để nhìn?” Giọng nói của anh đem theo ba phần chê bai, bảy phần sủng nịnh, vừa nói vừa bóc vỏ quả trứng luộc rồi bỏ vào bát Cố Kiều.

Cố Kiều gặm hết lớp lòng trắng bên ngoài, để lại lòng đỏ, cho vào thìa, đưa sang bát Trình Chu.

“Không ăn, bên trên dính nước bọt của em rồi.” Trình Chu cúi đầu nhìn xuống miếng lòng đỏ trứng bị cô gặm một chút đang để trong bát mình, nói.

Cố Kiều nhìn anh, cảm thấy người này hôm nay vô cùng không đúng, chỗ nào cũng khó đoán. Trước giờ luôn như vậy cơ mà, cô không thích ăn lòng đỏ, khi ăn hết lòng trắng sẽ đưa lòng đỏ cho anh, nhưng có bao giờ thấy anh chê đâu.

“Anh tiểu Chu, có phải anh không thương em nữa không?” Cố Kiều cúi đầu, giọng nói có chút trầm thấp. Đặc biệt là khi anh mới gặp Trình Tranh, nên phản ứng của cô đối với anh sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm.

Cô là một người lớn lên trong sự thiếu vắng hơi ấm của gia đình và anh là điểm tựa ấm áp duy nhất để cô dựa vào.

Trình Chu nhìn miếng lòng đỏ trứng gà đã bị cô cắn trong bát, đây là thứ đôi môi cô đã chạm vào, chính là đôi môi mà anh hôn trộm chạm vào. Đột nhiên, không còn có thể vô tư ăn lại những thứ có dính nước miếng của cô như mười mấy năm qua đã từng làm nữa. Nhưng khi thấy sắc mặt không mấy tốt của cô, anh còn có thể làm thế nào được chứ, phải dỗ dành thôi, vậy nên chỉ đành ăn luôn miếng lòng đỏ trứng đó.

Trong nháy mắt, Cố Kiều lại mỉm cười, rồi bỏ nốt một nửa còn sót lại trong bát cho anh. Anh còn có thể làm gì được chứ, ăn thôi.

Sau bữa sáng ngon lành, Trình Chu dọn dẹp bàn ghế, Cố Kiều rửa bát. Anh đứng dựa vào cửa bếp giả bộ vô tình hỏi cô: “Hôm qua em đã làm gì?”

Cố Kiều quay người lại, mỉm cười đáp: “Đến nhà dì út mà, chẳng phải đã nói với anh rồi sao?”

Trình Chu khẽ cau mày, tiếp tục giả bộ vô tình hỏi: “Còn làm gì nưa?”

Cố Kiều ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Sang nhà Triệu Hà, tên đó tối qua như lên cơn thần kinh vậy, nằng nặc kéo em sang bên nhà cậu ấy làm bài tập, còn tắt điện thoại của em rồi giấu đi, không hiểu có ý định gì.”

Trình Chu ừm một tiếng: “Còn gì nữa?”

Cố Kiều lắc đầu nói: “Hết rồi, em chỉ đến hai nơi đó thôi.”

Cô đã bỏ qua đoạn ở cùng Tần Dịch, nếu trong lòng không có gì mờ ám, thì tại sao phải giấu giếm anh như vậy? Cô đã ăn kem mà Tần Dịch mua, còn tươi cười rạng rỡ cùng người ta nữa.

“À, đúng rồi, em…” Ngay khi Cố Kiều vừa lên tiếng, liền nghe thấy một tiếng “rầm” từ phía sau vang lên, là Trình Chu đóng cửa phòng ngủ của anh lại. Cô còn muốn nói trong khi qua nhà dì chơi, cô đã đi dạo một vòng và tình cờ gặp Tần Dịch.

Cố Kiều rửa xong chén bát, đi tới phòng ngủ của Trình Chu, gõ cửa, nói: “Anh tiểu Chu, em về nhà đây, em ra ngoài chơi một lát.”

Nói xong liền quay người đi về phía cửa ra vào.

Trình Chu đột nhiên mở cửa phòng, chạy tới nói: “Muốn đi đâu, hả?”

Anh tiến lại gần sát người cô, đem theo sự tức giận, là kiểu tức giận không thể che giấu.

Cố Kiều co người lại phía sau: “Thì là, đi chơi thôi.”

Trình Chu nghiêng người tới gần, cả người như dán lên người cô, cường thế nói: “Em ra ngoài chơi với ai?”

Cố Kiều thành thật trả lời: “Lộ Nhiễm, cậu ấy muốn làm tóc, nên rủ em đi cùng.”

Cô nói xong lại cẩn thận thử hỏi: “Nhân tiện, em có thể tỉa lại tóc một chút được không?”

Trình Chu phớt lờ lời cô, nhưng từ biểu cảm của anh có thể thấy, câu nói cả đời này cô đứng mơ tới việc đặt chân vào tiệm làm tóc, trừ phi anh chết, chính là câu nói này của anh, tuyệt đối không phải là nói chơi.

Cố Kiều đi tới chiếc gương nhỏ bên cạnh ngắm nghía, rồi quay đầu lại nói: “Anh tiểu Chu, hôm qua em tới nhà dì chơi, trong lúc đi dạo có gặp một bạn cùng lớp.”

Biểu cảm cau có của Trình Chu không khỏi giãn ra, khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Nhưng vẫn giả bộ như không biết, hỏi: “Ai thế?”

Cố Kiều vừa nói vừa chỉnh lại mái tóc: “Chính là Tần Dịch, bạn mới chuyển vào lớp chúng ta.”

Trình Chu làm như vô tình đáp: “Ồ, rồi sao?”

Xem ra cũng không phải cô cố ý giấu giếm anh, điều này khiến tâm trạng anh dễ chịu hơn rất nhiều.

Cố Kiều: “Em phát hiện mắt nhìn của cậu ấy rất đặc biệt.”

Trình Chu tiếp tục làm bộ, nhàn nhạt nói: “Ồ.”

Cố Kiều: “Cậu ấy nói kiểu tóc của em dễ thương.”

“Anh tiểu Chu, anh cầm kéo cắt tóc làm gì thế?” Cố Kiều vừa ôm đầu vừa chạy vừa nói.

Trình Chu đuổi theo Cố Kiều xung quanh phòng khách, nhất định phải cắt tóc cho cô, nếu không sợ rằng người ta lại nghi ngờ tài nghệ cắt tóc của anh. Cuối cùng, Cố Kiều kiệt sức, chẳng còn chạy được nữa, nên đi tới ghế sofa ngồi.

“Anh làm vậy, em sẽ chẳng gả cho ai được mất.” Cố Kiều nói.

“Mới tí tuổi đầu đã muốn gả cho người này người kia, có biết xấu hổ không hả?” Trình Chu ném chiếc kéo trong tay lên bàn trà, ngồi xuống cạnh Cố Kiều, nằm dựa lưng lên thành ghế sofa, hai tay buông lỏng thoải mái.

Cố Kiều dịch đến bên cạnh Trình Chu, ánh mắt ngập tràn ý cười, nói: “Anh tiểu Chu.”

Trình Chu nâng mắt nhìn cô, rồi lùi về phía sau một chút: “Làm gì thế?”

Cố Kiều tiếp tục tiến lại gần, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cánh tay anh: “Anh tiểu Chu.”

Trình Chu rụt cánh tay lại, nhìn cô nói: “Có gì thì mau nói đi.”

Cố Kiều chuyển thành tư thế nửa quỳ, nghiêng người về phía trước, nhìn vào mắt Trình Chu: “Anh tiểu Chu.”

Trình Chu khẽ liếc nhìn cô một cái.

Cố Kiều lại nghiêng người tới, mặt gần như chạm vào mặt anh: “Anh tiểu Chu, em nói với anh một chuyện.”

Trình Chu ừm một tiếng: “Anh có thể nghe rõ, em không cần lại gần vậy đâu.”

Cố Kiều lùi về, nhưng chẳng đến hai giây lại vô thức tiến tới gần, ánh mắt ngượng ngùng nói: “Anh tiểu Chu.”

Trình Chu bất lực ngẩng đầu nhìn cô: “Có thể nói tuột ra luôn không hả?”

Cố Kiểu mỉm cười, đôi mắt to tròn cong cong: “Em có thể thử hôn anh một cái được không?”

Trình Chu nghe xong, sợ tới mức gần như bật dậy khỏi ghế, nhìn cô như thể đang nhìn thấy ma.

Thấy phản ứng của Trình Chu, Cố Kiều có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt đáng yêu, hoạt bát, tiếp tục nói: “Em vẫn luôn không biết thế nào gọi là tình yêu.”

Trình Chu liếc cô một cái, rồi nghiêng đầu sang một bên, nói: “Vấn đề này rất sâu rộng, anh cũng không biết.”

Cố Kiều nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt hoa đào màu trà, cặp lông mày đa cảm, sống mũi cao thẳng tắp, dáng môi hoàn hảo, đã ra dáng là một người đàn ông. Khuôn mặt này, cô đã ngắm nhìn từ nhỏ tới lớn và sau này vẫn còn tiếp tục, cô không thể mạo hiểm, không muốn mạo hiểm vì chẳng thể chấp nhận rủi ro sẽ đánh mất anh.

Và từ khuôn mặt trông như gặp ma này của anh có thể thấy, anh đã rất sốc. Cũng đúng, nếu đột nhiên Trình Tranh nói rằng, anh, em có thể thử hôn anh một cái được không, thì chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy không thể chấp nhận được. Thực sự là biến thái. Vì vậy, câu nói vừa rồi, cứ coi như là cô đang thả rắm đi.

Sau đó, Cố Kiều thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến cửa, thay giày rồi ra ngoài.

Trình Chu thất thần ngồi trên ghế, cô gái này sao nói chưa ra đầu ra đuôi mà đã đi rồi? Cái gì mà em có thể thử hôn anh một cái được không, cái gì mà trước giờ em luôn không hiểu thế nào là tình yêu? Cô đang thả thính người ta, nhưng không chịu trách nhiệm mà cứ thế bỏ chạy luôn rồi? Ở đâu cái kiểu như vậy cơ chứ!

Nhưng ngẫm nghĩ lại, thì một cô nhóc không hiểu tình yêu là gì, sao có thể thả thính người khác được chứ, anh có thể hy vọng cô chịu trách nhiệm thế nào với hành động này đây? Hơn nữa, đến cảm xúc của bản thân mình anh còn không rõ, thì sao dám dễ dàng suy đoán cảm nhận của người khác.

Cố Kiều đóng cửa nhà Trình Chu lại, rồi đứng ngẩn ngơ cạnh cửa hồi lâu. Sao đột nhiên lại nói như vậy với Trình chu, thực ra đêm qua cơ bản là cô không hề mơ thấy mình được ăn chân giò, cũng chẳng phải miệng dính đầy dầu mỡ. Mà là mơ thấy Trình Chu hôn mình, còn hôn một cách thực sự kích tình, cả miệng dính đầy nước miếng, vừa dính vừa thắm thiết. Nếu Trình Chu biết rằng cô có những ảo tưởng như vậy với anh, thì có lẽ anh sẽ không chỉ nhìn cô như nhìn thấy ma nữa, e rằng anh sẽ ném cô ra ngoài mất thôi.

Lộ Nhiễm gọi tới, giục Cố Kiều mau chóng ra ngoài. Hai người hẹn nhau ở cổng trường. Xem ra tâm trạng Lộ Nhiễm rất tốt, vừa trông thấy Cố Kiều đã tay bắt mặt mừng, trìu mến khoác tay cô.

Lộ Nhiễm: “Cố Kiều, tớ nói với cậu một bí mật.”

Cố Kiều thản nhiên nói: “Ừm, mời chị nói.”

Lộ Nhiễm áp vào tai Cố Kiều, nhỏ giọng nói: “Tớ và Trình Chu hôn nhau rồi.”

Cố Kiều mỉm cười: “Ồ, chị cũng nằm mơ rồi hả chị?”

Lộ Nhiễm khựng lại, đánh giá Cố Kiều: “Cái gì, cũng là sao? Cậu?”

Cố Kiều vội vàng lấy đại một lý do: “Là hoa khôi của lớp A2, không phải tớ, cậu thì sao, lại mơ mộng hão huyền rồi chứ gì?”

Lộ Nhiễm khúc khích cười hai cái, không biết ngại nói rằng thực ra là Trình Chu đã ăn mấy chiếc bánh cô ấy đã hôn trộm lên đó.

Trước cổng trường có một tiệm làm tóc rất nổi tiếng, tên cũng hay, đó là “985”. Đại ý chính là những người đến đó làm tóc đều có thể thi được vào những trường đại học trọng điểm thuộc nhóm 985*. 

*985 đề cập đến việc thành lập một chuỗi trường đại học tiên tiến quốc tế hạng nhất được chọn vào tháng 5 năm 1998, với tổng số 39 trường đại học trên toàn quốc.

Anh trai cắt tóc vừa trông thấy Cố Kiều liền lập tức đon đả: “Kiểu tóc này của em cắt ở tiệm nào thế, chắc chỗ đó phá sản rồi nhỉ?”

Cố Kiều mỉm cười, khẽ nâng cằm lên, nói: “Đây gọi là nghệ thuật, nghệ thuật đó anh hiểu không.”

Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng thực chất trong lòng cô cũng đang chán ghét muốn chết đi được.

Trong khi Lộ Nhiễm làm tóc, thì Cố Kiều ngồi một bên nghịch điện thoại.

“Cố Kiều, cậu có muốn sửa tóc một chút không?” Lộ Nhiễm hỏi.

“Không, tóc này của tớ cũng đẹp lắm rồi.” Cố Kiều nói.

“Nói với nói vẩn cái gì thế hả?” Lộ Nhiễm hỏi lại.

“Thật mà, đó là do Tần Dịch nói, cậu ấy khen nó rất đáng yêu.” Cố Kiều đáp.

Lộ Nhiễm quay đầu lại liếc nhìn cô một cái: “Tần Dịch, khen tóc của cậu đẹp?” Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề, nếu là một người bình thường, chắc chắn mắt chẳng bị mù, trừ phi là “trong mắt người tình hóa Tây Thi”.

Cố Kiều nhìn Lộ Nhiễm một cái: “Ánh mắt đó của cậu là sao hả, kiểu tóc này của tớ là do Trình Chu cắt đó.”

Đột nhiên Lộ Nhiễm nói: “Chẳng trách, đúng là đẹp con mẹ nó thật.”

Cố Kiều trừng mắt với Lộ Nhiễm: “Đồ đạo đức giả, đúng là đồ đạo đức giả, nếu đẹp thì cậu cũng cắt vậy đi.”

Lộ Nhiễm thở dài một hơi, nói: “Thực ra là tớ cũng rất muốn, nhưng Trình Chu không làm cho, còn nữa, Cố Kiều, cậu đừng có phúc mà không biết hưởng, cậu có biết bao nhiêu bạn nữ trong trường chúng ta ngưỡng mộ cậu không, ngưỡng mộ tới mức bật cả máu mắt luôn rồi kìa.”

Hai người đang nói chuyện, thì điện thoại Cố Kiều đổ chuông, là Trình Chu gọi tới.

“Mấy giờ rồi, con mẹ nó em chạy đi tận đâu thế? Về nhà ăn cơm trưa mau!”

Cố Kiều nói vào ống nghe: “Chẳng phải em đã nói rồi sao, em đang đi làm tóc cùng Lộ Nhiễm, sao mà xong ngay được.”

Trình Chu: “Cho em hai mươi phút phải có mặt cho anh.” Anh nói xong liền dập máy, không cho cô lấy một cơ hội thương lượng.

Ánh mắt Lộ Nhiễm tràn ngập sự ngưỡng mộ: “Trình Chu đối xử với cậu thật tốt.”

Cố Kiều cất điện thoại đi: “Tốt thì tốt thật, nhưng có nhiều khi quá nghiêm khắc.” Cô nói xong ngước mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường: “Tớ phải về luôn đây, ngày mai gặp nhé.”

Dứt lời liền chạy ra ngoài.

Cứ thế chạy thẳng một mạch về nhà Trình Chu mà không hề dừng lại nghỉ.

“Trễ hai phút.” Trình Chu đứng ngoài cửa, nhìn Cố Kiều: “Rốt cuộc là đã đi đâu?”

“Đi làm tóc cùng Lộ Nhiễm mà.” Cố Kiều thay dép đi trong nhà, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.

“Còn gì nữa không?” Trình Chu đi theo cô vào phòng tắm.

“Hết rồi.” Cố Kiều trả lời.

“Có đi gặp bạn học nào khác không, hả?” Suốt cả buổi sáng, Trình Chu đã tự hỏi câu hỏi này, suýt chút nữa tự hành hạ bản thân đến phát điên.

“Không có.” Cố Kiều liếc nhìn Trình Chu một cái, dường như sắc mặt anh không được tốt lắm.

Cô mỉm cười, ôm lấy cánh tay anh: “Anh tiểu Chu, có phải anh nhớ em rồi không?”

Nơi mềm mại của cô lại đè lên người anh, khiến anh hơi hoảng hốt, đột nhiên hất mạnh cánh tay: “Biến ra ngoài ăn cơm.”

Nói xong liền bước ra phòng khách.

Trình Chu nấu món ăn mà Cố Kiều thích. Bà nội Trình vẫn chưa về, trong nhà chỉ có hai người họ.

Cố Kiều ăn vài miếng cơm, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu nãy giờ vẫn không nói chuyện, thậm chí anh còn không buồn nhìn cô: “Anh tiểu Chu, có phải anh không yêu em nữa rồi hay không?”

Miếng cơm đang nhai trong miệng mắc kẹt trong cổ họng Trình Chu, suýt chút nữa thì nghẹn, vẻ mặt của anh trông như vừa bị sét đánh, vô thức nghiêng đầu sang chỗ khác.

Cố Kiều lại tiếp tục nói: “Sao mấy ngày nay anh hay gắt gỏng như vậy, chẳng dịu dàng chút nào.”

Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái, khóe miệng cô có dính một hạt cơm, khi nói chuyện hạt cơm cũng di chuyển, trông vô cùng vướng mắt. Anh nhẹ nhàng đưa tay tới, khẽ chạm vào môi cô, muốn nhặt giúp cô hạt cơm. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, ngón tay anh lại vuốt ve môi cô hai cái rồi mới thu lại.

Cố Kiều trợn tròn mắt nhìn Trình Chu, không hiểu anh vừa làm gì. Chính bản thân Trình Chu cũng không hiểu bản thân mình vừa làm gì. Đợi đến khi phản ứng lại, chỉ đành lắc lắc tay: “Anh đi rửa tay, toàn là dầu.”

Nói xong liền bỏ chạy vào phòng tắm.

Cố Kiều quay đầu nhìn theo Trình Chu, sao anh rửa tay mà phải khóa cả cửa lại thế kia?

Trình Chu tựa người vào cửa nhà vệ sinh, thở hổn hển nhìn xuống ngón tay vừa chạm vào môi cô. Sao lại thế này, sao có thể chạm vào môi cô khi cô đang tỉnh táo vậy chứ? Kể cả là khi không tỉnh táo, cũng không nên làm vậy.

Cố Kiều ăn xong bát cơm mà Trình Chu vẫn chưa ra. Cô đi đến gõ cửa nhà vệ sinh: “Anh tiểu Chu?”

Trình Chu đang dựa vào cửa, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Sao thế?”

Cố Kiều: “Em ăn xong rồi, em ra ngoài một chút, chén bát anh cứ để đó, em về rửa sau.”

Trình Chu đột ngột mở cửa, trừng cô một cái: “Lại ra ngoài làm gì, hả?”

Cố Kiều: “Đồng hồ em sửa xong cho người ta rồi, nên mang đi trả.” Cô có nhận sửa đồng hồ cho ông chủ tiệm tạp hóa nhỏ dưới cổng khu nhà và đã sửa xong rồi.

Trình Chu nhìn Cố Kiều, nhớ lại những gì Triệu Hà nói, cô đang sửa đồng hồ giúp cậu bạn mới chuyển vào lớp bọn họ.

“Em thử bước ra khỏi cửa nửa bước xem.”

Ánh mắt anh đem theo vẻ cường thế, khi nói chuyện cơ thể tiến lên phía trước, suýt chút nữa áp sát vào người cô, khí thế từ người anh tỏa ra như muốn thiêu đốt, nhấn chìm cô.

Cô chỉ muốn ra ngoài một chút để đưa đồng cho ông chủ tiệm tạp hóa, cùng lắm chỉ mất mười phút, anh ăn phải thuốc súng hay lại làm sao rồi? 

“Chỉ ra cổng thôi mà, một lát liền về ngay.” Cố Kiều nói: “Em đã hẹn với người ta là hôm nay sẽ mang trả rồi.”

Đã hẹn? Con mẹ nó, còn hẹn người ta sau lưng anh. Tên học sinh mới chuyển tới kia có gì hay ho chứ, mới có vài ngày đã bắt mất cô đi rồi. Trước đây, mỗi khi tới cuối tuần là cô luôn bám dính lấy anh, có đuổi cũng không được, anh toàn phải lừa cô ra ngoài mới có thể thoát thân.

Trình Chu không thể chấp nhận sự chênh lệch này và anh cũng không thể cứ thế để cô một mình ra ngoài gặp người ta.

“Anh đi cùng em.” Trình Chu nói xong liền thay giày.

Sắp ra đến cổng khu nhà, Trình Chu lại đưa tay lên xoa xoa tóc Cố Kiều vài cái, khiến mái tóc vốn dĩ đã xấu của cô càng thêm rối tung rối bù. Cố Kiều vội vàng dùng tay vuốt lại một chút. Hành động đó khi rơi vào mắt Trình Chu lại hoàn toàn không thuận, tiếp đến anh lại đưa tay lên vò đầu cô mấy cái liền.

Cố Kiều nhảy lên, cũng vươn tay vò tóc Trình Chu hai lần. “Bộp” một tiếng, Trình Chu vỗ nhẹ lên tay Cố Kiều, còn trừng mắt với cô. Làm cái gì thế hả, đây là kiểu tóc do chính Giám đốc nghệ thuật của tiệm tóc nổi tiếng nhất thành phố thực hiện đó.

Ra tới cổng khu chung cư, Cố Kiều lấy đồng hồ ra đi về phía tiệm tạp hóa, đưa cho ông chủ, rồi thu hai mươi tệ tiền công.

Đột nhiên tâm trạng Trình Chu tốt lên trông thấy, anh nhìn Cố Kiều một cái, rồi giúp cô chỉnh lại tóc: “Nhìn mái tóc rối bù của em này.”

Con người này thật đúng là, nói như thể mình không phải là người vừa khiến nó rối bù lên vậy.

Trình Chu mua một cây kem ở tiệm tạp hóa, nhét vào tay Cố Kiều: “Ăn đi.”

Cố Kiều cầm lấy cây kem, ngẩng đầu nhìn Trình Chu: “Em không ăn nổi nữa rồi.”

Trình Chu trừng cô một cái: “Không ăn được cũng phải ăn.”

……

Ở một diễn biến khác:

Trình Chu: “Ý em là sao, ăn kem của Tần Dịch lại không ăn của anh?”

Cố Kiều: “Vừa ăn cơm xong, ăn không nổi nữa.”

Trình Chu: “Có phải em không yêu anh nữa không?”

Cố Kiều: “Em ăn, em ăn là được chứ gì?”

Trình Chu: “Sao khi ăn em không cười, lúc ăn với Tần Dịch thì tươi cười vui vẻ vậy cơ mà?”

Cố Kiều: Đàn ông khi ghen thật là đáng sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện