“Anh tiểu Chu, áo em không cởi ra được, tóc bị mắc vào khóa kéo rồi.” Phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ cứ để áo trên đầu rồi đi ngủ? Trình Chu với chiếc kéo thủ công trên bàn, đi tới phía sau Cố Kiều, xoẹt một đường cắt bỏ lọn tóc đang bị mắc kẹt của cô. Anh đã cố hết sức để bản thân chỉ nhìn vào tóc cô, nhưng ánh mắt là thứ luôn khó lòng kiểm soát. Dưới cần cổ mảnh mai trắng ngần của cô, có thể nhìn thấy chiếc áo lót màu đen, dường như bên trong đang có thứ gì đó muốn nhảy ra ngoài.
Anh nhắm mắt lại, xoay người đi, ném cây kéo lên bàn cô, có chút bực bội nói: “Thay nhanh lên, xong rồi thì lên giường đắp chăn ngủ đi.”
Cố Kiều thay xong đồ ngủ, suýt chút nữa thì bật khóc khi nhìn thấy đống tóc vương vãi trên sàn. Vốn dĩ mái tóc của cô đã đủ xấu rồi, lại bị anh chẳng thương chẳng tiếc cắt một đường, thế này còn ra ngoài gặp ai được nữa?
Cố Kiều đau buồn chui vào chăn, Trình Chu quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô.
“Anh tiểu Chu, em có thể hỏi một câu được không?” Cố Kiều nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, chẳng chút buồn ngủ.
“Ừm.” Trình Chu trả lời, nhưng ánh mắt không đặt lên người cô.
Cố Kiều từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Trình Chu, hỏi: “Anh thấy em có đẹp không?” Nói xong lại bổ sung một câu: “Không tính kiểu tóc nhé.”
Ăn nói kiểu này là đang chê bai ai đây? Trình Chu khịt mũi một tiếng: “Lẽ nào thứ đẹp nhất không phải kiểu tóc này sao?”
“Này, nhìn em đi, anh đừng có chưa đọc đề bài đã đưa ra đáp án thế chứ.” Cố Kiều tiến lại gần với tầm mắt của Trình Chu: “Sao anh không nhìn em?”
“Không phải là anh không dám nhìn em đó chứ, anh tiểu Chu?”
Trình Chu đứng dậy, “tạch” một tiếng, tắt đèn đi, mất kiên nhẫn, nói: “Mau ngủ đi cho anh, còn hỏi nữa anh ném em ra ngoài cửa sổ đó.”
Căn phòng đột nhiên tối sầm, Cố Kiều bất ngờ bò tới bên mép giường, ôm lấy Trình Chu, cọ cọ đầu trong lòng anh, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Sợ, sợ tối.”
“Con mẹ nó, bớt nhảm nhí đi.” Trình Chu kéo Cố Kiều ra khỏi người, đẩy cô trở lại giường, nói: “Cũng bớt xem mấy bộ phim thần tượng não tàn đó đi.”
Sao anh có thể không biết cơ chứ, từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng sợ tối.
Dường như hơi thở của cô vẫn lưu lại trên người, nhẹ nhàng như bông vải. Rất lâu sau nó vẫn không biến mất, khiến anh có chút cáu kỉnh. Trình Chu đứng dậy, đẩy cửa, bước vào màn mưa, đến cả áo mưa cũng quên mặc.
Đột nhiên Cố Kiều hét lên từ phía sau: “Á, lại có sấm chớp rồi, em sợ.”
Nhưng anh vẫn coi như không nghe thấy, cứ thế nhảy lên tường trở về nhà.
Trên trời trút xuống trận sấm sét, khiến Cố Kiều phải rùng mình. Anh giận rồi sao? Nếu không sẽ không bỏ mặc, chẳng quan tâm cô trong điều kiện thời tiết như thế này. Anh biết cô sợ sấm sét nhất mà. Chắc chắn là anh vẫn còn giận rồi.
Cố Kiều thu mình trong chăn, nhớ lại câu hỏi trước đây mình từng hỏi Trình Chu.
“Anh tiểu Chu, anh thích kiểu con gái nào nhất?”
Lúc đó, anh nói rằng: “Dù sao cũng không phải kiểu như em.”
Khi ấy anh đã nói rồi mà. Vài ngày sau đó, vẫn giống như mọi khi, mỗi sáng, đúng sáu giờ ba mươi Cố Kiều sẽ sang nhà Trình Chu ăn sáng, ăn xong lại cùng nhau tới trường, tan học cùng nhau về nhà. Cũng vẫn ngọt ngào gọi anh một tiếng “anh Tiểu Chu” và ôm lấy cánh tay anh làm nũng. Chỉ có điều những tâm tư thầm kín ấy luôn bị cô chôn chặt trong lòng. Trên đời này, cô có thể mất đi bất cứ thứ gì, riêng chỉ có Trình Chu là không thể, cô không gánh vác nổi cái khả năng có thể mất anh.
Trình Chu đưa chiếc váy đồng phục mới cho Cố Kiều. Cô thay vào, xoay người một vòng, rồi mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh tiểu Chu.”
Nụ cười vẫn đẹp như vậy, vẫn giọng điệu làm nũng mà cô thường dùng khi ở trước mặt anh. Chỉ có điều, dường như có thứ gì đó đã thay đổi, một sự thay đổi rất nhỏ và tinh tế. Nó tinh tế tới mức gần như anh không thể nhận ra.
Trình Chu nghiêng đầu nhìn cô gái đang nhảy nhót trong chiếc váy mới, rốt cuộc là thay đổi ở đâu?
Đột nhiên phía sau có một cặp tình nhân đi qua, cô gái vuốt vuốt mái tóc, để lộ ra vành tai, hỏi chàng trai: “Có đẹp không?”
Chàng trai đặt tay cô gái lên môi mình hôn một cái, nói bằng giọng sủng nịnh: “Rất đẹp.”
Lúc này Trình Chu mới nghĩ ra, Kiều Kiều nhà anh thay đổi chỗ nào. Trước đây, bất luận là mặc quần áo mới, hay đi giày mới, thậm chí là trên mặt có dính chút kem, cô đều sẽ chạy đi chạy lại quanh người anh cả nửa ngày, rồi không ngừng hỏi: “Anh tiểu Chu, có đẹp không?”
Nếu không trả lời, cô sẽ hỏi mãi không thôi, khiến anh thấy phiền chết đi được. Nhưng vừa rồi, khi mặc chiếc váy mới, cô chỉ nói với anh một câu cảm ơn. Không còn làm phiền anh nữa, nhưng Trình Chu vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, sao cô lại không hỏi anh xem có đẹp hay không chứ?
Trình Chu dừng lại, liếc nhìn Cố Kiều một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Sao em không hỏi anh?”
Cố Kiều ngẩn ngơ khi bị hỏi đột ngột.
Trình Chu quay người, đi đến trước mặt cô, giơ tay nhéo cằm cô một cái, dùng ánh mắt trịch thượng, hỏi: “Sao em không hỏi anh xem em mặc chiếc váy này có đẹp hay không?”
Triệu Hà vừa cắn chiếc bánh trứng chiên, lại phải phun ngay ra ngoài, cậu bị giật mình trước cảnh tượng mà mình đang được chứng kiến.
Triệu Hà đi tới, đánh giá Trình Chu vài lần, rồi vỗ vỗ lên vai anh: “Đại ca, uống lộn thuốc rồi hả?”
Làm gì có kiểu đàn ông đàn ang lại đi bắt một cô gái hỏi mình xem chiếc váy cô ấy mặc có đẹp hay không. Hình ảnh này có hơi kỳ lạ thì phải. Cậu ấy đã nói rồi, sớm muộn gì thì cái tên Trình Chu này cũng biến thành một gã biến thái. Nhìn mà xem, logic hành vi đã có chút rối loạn rồi.
Cố Kiều thích nói gì thì nói, muốn hỏi gì thì hỏi, ở đâu có cái kiểu bắt người ta hỏi bao giờ?
Cố Kiều ngẩng đầu lên, đối diện với anh mắt Trình Chu, nhỏ giọng nói: “Vậy, có đẹp không, em mặc chiếc váy này có đẹp không?”
Những tâm tư vốn dĩ đang được cất giấu trong lòng, lúc này lại có chút vui mừng.
Trình Chu híp mắt, nhìn Cố Kiều một cái rồi nói: “Cũng không xem xem là do ai làm?”
Cô còn tưởng anh làm sao, hóa ra là đang đắm chìm trong kỹ năng may vá mà chẳng thể nào thoát ra của mình. Trong lòng cô có chút thất vọng, nhưng vẫn che giấu rất tốt bằng nụ cười ngọt ngào.
Triệu Hà đi quanh người Cố Kiều hai vòng, sau đó gật đầu: “Đẹp đó, trông eo rất thon, hợp với cậu.”
Cậu nói xong lại cắn một miếng bánh trứng chiên trong tay.
Trình Chu đi tới, giơ chân đá Triệu Hà một cái, gương mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh: “Con mẹ nó, ai hỏi cậu, đây là chỗ để cậu nói nhảm đấy à?”
Triệu Hà nhảy về phía sau một bước, nuốt vội miếng bánh trong miệng, sau đó giơ ngón tay cái về phía Trình Chu, được, Trình Chu anh quả không hổ là một tên đại biến thái, đến nhìn một cái cũng không cho, có bệnh, thật sự có bệnh rồi.
Triệu Hà ăn nốt miếng bánh cuối cùng, rồi đi đến bên cạnh Cố Kiều, liếc mắt nhìn Trình Chu một cái, cố ý hỏi: “Kiều Kiều, cậu có muốn yêu đương không?”
Cố Kiều quay lại nhìn Trình Chu, mỉm cười đáp: “Anh tiểu Chu nói yêu đương ảnh hưởng đến việc học, vậy thì tớ sẽ không yêu.”
Trình Chu xoa xoa mái tóc Cố Kiều, nói: “Ừm, ngoan.”
Triệu Hà âm thầm phỉ nhổ một tiếng trong lòng, đúng là đồ đạo đức giả. Nếu Cố Kiều thật sự hẹn hò, thì chắc chắn sẽ có người phát điên.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, Triệu Hà huyên thuyên nói: “Nghe nói tuần tới lớp mình có một học sinh mới chuyển đến, hy vọng là một mỹ nữ.”
Trong lớp có học sinh mới chuyển tới sao, Cố Kiều lại hy vọng đó là một anh chàng thật đẹp trai. Nếu vậy sẽ khiến mấy bạn nữ trong lớp chuyển sự chú ý của họ ra khỏi người Trình Chu một chút.
“Này, Kiều Kiều, thực ra trước đây cậu cũng là một đại mỹ nữ đó chứ, nhưng từ khi Trình Chu học được “phương pháp tạo mẫu tóc” thì mọi thứ đã kết thúc.” Triệu Hà liếc nhìn Cố Kiều, đau lòng nói: “Phía sau sao tự nhiên lại mất thêm một mảng thế này?”
Cố Kiều lặng lẽ liếc Trình Chu một cái: “Lúc tớ cởi áo bị chiếc khóa phía sau móc vào tóc, anh tiểu Chu đã dùng kéo cắt giúp tớ.”
Há, lúc cởi áo? Triệu Hà bị đả kích, lại quay sang nhìn Trình Chu, ánh mắt có chút ảo não, giống như đang nhìn một tên cầm thú vậy. Bọn họ đâu phải người yêu, cũng không phải anh em ruột thịt, vậy mà đã cởi quần áo rồi, con mẹ nó, lại chẳng phải là còn nhỏ, thanh niên tới nơi rồi, vậy mà ở một phòng với nhau cởi quần áo! Quả nhiên, chàng thiếu niên như ánh mặt trời tiểu Chu đã bắt đầu đặt chân lên con đường trở thành kẻ biến thái rồi.
“Kiều Kiều, nếu như có người bắt nạt cậu, ép cậu làm việc mà cậu không muốn, ví dụ như quấy rối cậu chẳng hạn, thì nhất định phải gọi một người như anh tiểu Hà tới giúp nghe chưa, bằng không cả đời này cậu sẽ bị ám ảnh bởi bóng ma tâm lý đó, nhóc ạ!”
Trước khi Cố Kiều kịp nhận thức được những gì Triệu Hà vừa nói, thì cô đã trông thấy Trình Chu đuổi Triệu Hà chạy cả một quãng rất xa rồi. Cố Kiều đi một mình phía sau, vừa tới ngã rẽ vào trường học, lại nghe thấy có tiếng huýt sáo đâu đó.
Một vài gã cầu bơ cầu bất từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới. Cầm đầu là một tên nhuộm tóc vàng hoe, trên cánh tay có xăm hình con đại bàng, Cố Kiều đã nhìn thấy anh ta, chính là người đi theo cô hôm ở tiệm net.
Anh Mao bước tới, nói thẳng với Cố Kiều: “Hi, nhóc xấu xí, làm bạn gái anh nhé.”
Anh nhắm mắt lại, xoay người đi, ném cây kéo lên bàn cô, có chút bực bội nói: “Thay nhanh lên, xong rồi thì lên giường đắp chăn ngủ đi.”
Cố Kiều thay xong đồ ngủ, suýt chút nữa thì bật khóc khi nhìn thấy đống tóc vương vãi trên sàn. Vốn dĩ mái tóc của cô đã đủ xấu rồi, lại bị anh chẳng thương chẳng tiếc cắt một đường, thế này còn ra ngoài gặp ai được nữa?
Cố Kiều đau buồn chui vào chăn, Trình Chu quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô.
“Anh tiểu Chu, em có thể hỏi một câu được không?” Cố Kiều nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, chẳng chút buồn ngủ.
“Ừm.” Trình Chu trả lời, nhưng ánh mắt không đặt lên người cô.
Cố Kiều từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mắt Trình Chu, hỏi: “Anh thấy em có đẹp không?” Nói xong lại bổ sung một câu: “Không tính kiểu tóc nhé.”
Ăn nói kiểu này là đang chê bai ai đây? Trình Chu khịt mũi một tiếng: “Lẽ nào thứ đẹp nhất không phải kiểu tóc này sao?”
“Này, nhìn em đi, anh đừng có chưa đọc đề bài đã đưa ra đáp án thế chứ.” Cố Kiều tiến lại gần với tầm mắt của Trình Chu: “Sao anh không nhìn em?”
“Không phải là anh không dám nhìn em đó chứ, anh tiểu Chu?”
Trình Chu đứng dậy, “tạch” một tiếng, tắt đèn đi, mất kiên nhẫn, nói: “Mau ngủ đi cho anh, còn hỏi nữa anh ném em ra ngoài cửa sổ đó.”
Căn phòng đột nhiên tối sầm, Cố Kiều bất ngờ bò tới bên mép giường, ôm lấy Trình Chu, cọ cọ đầu trong lòng anh, âm thanh mang theo chút run rẩy: “Sợ, sợ tối.”
“Con mẹ nó, bớt nhảm nhí đi.” Trình Chu kéo Cố Kiều ra khỏi người, đẩy cô trở lại giường, nói: “Cũng bớt xem mấy bộ phim thần tượng não tàn đó đi.”
Sao anh có thể không biết cơ chứ, từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng sợ tối.
Dường như hơi thở của cô vẫn lưu lại trên người, nhẹ nhàng như bông vải. Rất lâu sau nó vẫn không biến mất, khiến anh có chút cáu kỉnh. Trình Chu đứng dậy, đẩy cửa, bước vào màn mưa, đến cả áo mưa cũng quên mặc.
Đột nhiên Cố Kiều hét lên từ phía sau: “Á, lại có sấm chớp rồi, em sợ.”
Nhưng anh vẫn coi như không nghe thấy, cứ thế nhảy lên tường trở về nhà.
Trên trời trút xuống trận sấm sét, khiến Cố Kiều phải rùng mình. Anh giận rồi sao? Nếu không sẽ không bỏ mặc, chẳng quan tâm cô trong điều kiện thời tiết như thế này. Anh biết cô sợ sấm sét nhất mà. Chắc chắn là anh vẫn còn giận rồi.
Cố Kiều thu mình trong chăn, nhớ lại câu hỏi trước đây mình từng hỏi Trình Chu.
“Anh tiểu Chu, anh thích kiểu con gái nào nhất?”
Lúc đó, anh nói rằng: “Dù sao cũng không phải kiểu như em.”
Khi ấy anh đã nói rồi mà. Vài ngày sau đó, vẫn giống như mọi khi, mỗi sáng, đúng sáu giờ ba mươi Cố Kiều sẽ sang nhà Trình Chu ăn sáng, ăn xong lại cùng nhau tới trường, tan học cùng nhau về nhà. Cũng vẫn ngọt ngào gọi anh một tiếng “anh Tiểu Chu” và ôm lấy cánh tay anh làm nũng. Chỉ có điều những tâm tư thầm kín ấy luôn bị cô chôn chặt trong lòng. Trên đời này, cô có thể mất đi bất cứ thứ gì, riêng chỉ có Trình Chu là không thể, cô không gánh vác nổi cái khả năng có thể mất anh.
Trình Chu đưa chiếc váy đồng phục mới cho Cố Kiều. Cô thay vào, xoay người một vòng, rồi mỉm cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh tiểu Chu.”
Nụ cười vẫn đẹp như vậy, vẫn giọng điệu làm nũng mà cô thường dùng khi ở trước mặt anh. Chỉ có điều, dường như có thứ gì đó đã thay đổi, một sự thay đổi rất nhỏ và tinh tế. Nó tinh tế tới mức gần như anh không thể nhận ra.
Trình Chu nghiêng đầu nhìn cô gái đang nhảy nhót trong chiếc váy mới, rốt cuộc là thay đổi ở đâu?
Đột nhiên phía sau có một cặp tình nhân đi qua, cô gái vuốt vuốt mái tóc, để lộ ra vành tai, hỏi chàng trai: “Có đẹp không?”
Chàng trai đặt tay cô gái lên môi mình hôn một cái, nói bằng giọng sủng nịnh: “Rất đẹp.”
Lúc này Trình Chu mới nghĩ ra, Kiều Kiều nhà anh thay đổi chỗ nào. Trước đây, bất luận là mặc quần áo mới, hay đi giày mới, thậm chí là trên mặt có dính chút kem, cô đều sẽ chạy đi chạy lại quanh người anh cả nửa ngày, rồi không ngừng hỏi: “Anh tiểu Chu, có đẹp không?”
Nếu không trả lời, cô sẽ hỏi mãi không thôi, khiến anh thấy phiền chết đi được. Nhưng vừa rồi, khi mặc chiếc váy mới, cô chỉ nói với anh một câu cảm ơn. Không còn làm phiền anh nữa, nhưng Trình Chu vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, sao cô lại không hỏi anh xem có đẹp hay không chứ?
Trình Chu dừng lại, liếc nhìn Cố Kiều một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Sao em không hỏi anh?”
Cố Kiều ngẩn ngơ khi bị hỏi đột ngột.
Trình Chu quay người, đi đến trước mặt cô, giơ tay nhéo cằm cô một cái, dùng ánh mắt trịch thượng, hỏi: “Sao em không hỏi anh xem em mặc chiếc váy này có đẹp hay không?”
Triệu Hà vừa cắn chiếc bánh trứng chiên, lại phải phun ngay ra ngoài, cậu bị giật mình trước cảnh tượng mà mình đang được chứng kiến.
Triệu Hà đi tới, đánh giá Trình Chu vài lần, rồi vỗ vỗ lên vai anh: “Đại ca, uống lộn thuốc rồi hả?”
Làm gì có kiểu đàn ông đàn ang lại đi bắt một cô gái hỏi mình xem chiếc váy cô ấy mặc có đẹp hay không. Hình ảnh này có hơi kỳ lạ thì phải. Cậu ấy đã nói rồi, sớm muộn gì thì cái tên Trình Chu này cũng biến thành một gã biến thái. Nhìn mà xem, logic hành vi đã có chút rối loạn rồi.
Cố Kiều thích nói gì thì nói, muốn hỏi gì thì hỏi, ở đâu có cái kiểu bắt người ta hỏi bao giờ?
Cố Kiều ngẩng đầu lên, đối diện với anh mắt Trình Chu, nhỏ giọng nói: “Vậy, có đẹp không, em mặc chiếc váy này có đẹp không?”
Những tâm tư vốn dĩ đang được cất giấu trong lòng, lúc này lại có chút vui mừng.
Trình Chu híp mắt, nhìn Cố Kiều một cái rồi nói: “Cũng không xem xem là do ai làm?”
Cô còn tưởng anh làm sao, hóa ra là đang đắm chìm trong kỹ năng may vá mà chẳng thể nào thoát ra của mình. Trong lòng cô có chút thất vọng, nhưng vẫn che giấu rất tốt bằng nụ cười ngọt ngào.
Triệu Hà đi quanh người Cố Kiều hai vòng, sau đó gật đầu: “Đẹp đó, trông eo rất thon, hợp với cậu.”
Cậu nói xong lại cắn một miếng bánh trứng chiên trong tay.
Trình Chu đi tới, giơ chân đá Triệu Hà một cái, gương mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh: “Con mẹ nó, ai hỏi cậu, đây là chỗ để cậu nói nhảm đấy à?”
Triệu Hà nhảy về phía sau một bước, nuốt vội miếng bánh trong miệng, sau đó giơ ngón tay cái về phía Trình Chu, được, Trình Chu anh quả không hổ là một tên đại biến thái, đến nhìn một cái cũng không cho, có bệnh, thật sự có bệnh rồi.
Triệu Hà ăn nốt miếng bánh cuối cùng, rồi đi đến bên cạnh Cố Kiều, liếc mắt nhìn Trình Chu một cái, cố ý hỏi: “Kiều Kiều, cậu có muốn yêu đương không?”
Cố Kiều quay lại nhìn Trình Chu, mỉm cười đáp: “Anh tiểu Chu nói yêu đương ảnh hưởng đến việc học, vậy thì tớ sẽ không yêu.”
Trình Chu xoa xoa mái tóc Cố Kiều, nói: “Ừm, ngoan.”
Triệu Hà âm thầm phỉ nhổ một tiếng trong lòng, đúng là đồ đạo đức giả. Nếu Cố Kiều thật sự hẹn hò, thì chắc chắn sẽ có người phát điên.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, Triệu Hà huyên thuyên nói: “Nghe nói tuần tới lớp mình có một học sinh mới chuyển đến, hy vọng là một mỹ nữ.”
Trong lớp có học sinh mới chuyển tới sao, Cố Kiều lại hy vọng đó là một anh chàng thật đẹp trai. Nếu vậy sẽ khiến mấy bạn nữ trong lớp chuyển sự chú ý của họ ra khỏi người Trình Chu một chút.
“Này, Kiều Kiều, thực ra trước đây cậu cũng là một đại mỹ nữ đó chứ, nhưng từ khi Trình Chu học được “phương pháp tạo mẫu tóc” thì mọi thứ đã kết thúc.” Triệu Hà liếc nhìn Cố Kiều, đau lòng nói: “Phía sau sao tự nhiên lại mất thêm một mảng thế này?”
Cố Kiều lặng lẽ liếc Trình Chu một cái: “Lúc tớ cởi áo bị chiếc khóa phía sau móc vào tóc, anh tiểu Chu đã dùng kéo cắt giúp tớ.”
Há, lúc cởi áo? Triệu Hà bị đả kích, lại quay sang nhìn Trình Chu, ánh mắt có chút ảo não, giống như đang nhìn một tên cầm thú vậy. Bọn họ đâu phải người yêu, cũng không phải anh em ruột thịt, vậy mà đã cởi quần áo rồi, con mẹ nó, lại chẳng phải là còn nhỏ, thanh niên tới nơi rồi, vậy mà ở một phòng với nhau cởi quần áo! Quả nhiên, chàng thiếu niên như ánh mặt trời tiểu Chu đã bắt đầu đặt chân lên con đường trở thành kẻ biến thái rồi.
“Kiều Kiều, nếu như có người bắt nạt cậu, ép cậu làm việc mà cậu không muốn, ví dụ như quấy rối cậu chẳng hạn, thì nhất định phải gọi một người như anh tiểu Hà tới giúp nghe chưa, bằng không cả đời này cậu sẽ bị ám ảnh bởi bóng ma tâm lý đó, nhóc ạ!”
Trước khi Cố Kiều kịp nhận thức được những gì Triệu Hà vừa nói, thì cô đã trông thấy Trình Chu đuổi Triệu Hà chạy cả một quãng rất xa rồi. Cố Kiều đi một mình phía sau, vừa tới ngã rẽ vào trường học, lại nghe thấy có tiếng huýt sáo đâu đó.
Một vài gã cầu bơ cầu bất từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới. Cầm đầu là một tên nhuộm tóc vàng hoe, trên cánh tay có xăm hình con đại bàng, Cố Kiều đã nhìn thấy anh ta, chính là người đi theo cô hôm ở tiệm net.
Anh Mao bước tới, nói thẳng với Cố Kiều: “Hi, nhóc xấu xí, làm bạn gái anh nhé.”
Danh sách chương