Cố Kiều cúi đầu, giả vờ không nghe thấy, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

“Cố Kiều!” Đột nhiên ông chủ nhớ ra.

Cô vẫn tiếp tục làm như không nghe thấy, cắm đầu cắm cổ bước đi.

“Cố Kiều, có người gọi cậu kìa.” Cánh tay cô bị ai đó chọc vào.

“Lộ Nhiễm, cậu nghe nhầm rồi.” Cố Kiều quay đầu lại nói với Lộ Nhiễm, người không biết xuất hiện từ lúc nào.

“Không mà, tớ đâu có nghe nhầm đâu, là ông chủ tiệm net gọi cậu.” Sợ Cố Kiều không nghe thấy, Lộ Nhiễm phải lớn tiếng nói. Âm thanh oang oang, khiến tất cả mọi người xung quanh đều chú ý tới.

Chiếc xe đạp của lão Kim đang đi phía trước bỗng dừng lại, chuông cũng không kêu nữa, sau đó quay người lại nhìn Cố Kiều.

Lộ Nhiễm phát hiện đó là lão Kim, chủ nhiệm lớp bọn họ, lúc này mới nhận thức được mình vừa mới hại cô rồi, đành dùng ánh mắt vô cùng xin lỗi nhìn Cố Kiều, sau đó để lại cho cô một cái nhìn thương cảm rồi vội vàng bỏ chạy.

Lão Kim dừng chiếc xe đạp cũ kỹ của mình bên đường.

Cố Kiều nhanh trí chạy tới phía ông chủ tiệm quán net, vẫy tay mỉm cười: “Cậu hai!”

Ông chủ tiệm net có chút sửng sốt, nhưng sau đó vẫn tươi cười đáp lại: “Tan học rồi hả cháu gái!”

Đây chính là sự am hiểu ngầm giữa ông chủ và người làm công tạm thời.

Lão Kim không mảy may nghi ngờ, lại chuẩn bị tiếp tục đạp chiếc xe đạp cũ kỹ, ông nhìn Cố Kiều nói: “Lên, thầy đưa em về.”

“Cô nhóc này nhà anh, quả thật là thông minh, tư duy lanh lợi, bài tập tiếng Anh hôm qua làm xong cả rồi, xứng đáng được tuyên dương.” Tuy rằng chẳng đúng được mấy câu.

Lão Kim là một giáo viên tốt bụng, đối xử với học sinh, đặc biệt là những học sinh học hành không ra gì, ông luôn luôn dùng tình yêu để cảm hóa và giáo dục.

Cố Kiều vui vẻ đang định ngồi lên yên sau xe đạp, thì đột nhiên cổ bị một bàn tay to lớn túm lấy.

“Tạm biệt thầy Kim.” Trình Chu nói với lão Kim: “Em đưa Cố Kiều về nhà.”

“Trình Chu, bài tập tiếng Anh của em hôm qua làm sai một câu, lần sau nhớ chú ý nghe không, nếu còn tiếp tục là không được đâu đó, làm bài nhất định phải thật kỹ càng cẩn thận.” Lão Kim nói xong liền đẩy xe đạp, đạp vài vòng rồi phóng đi.

Cố Kiều bị Trình Chu túm cổ từ phía sau đẩy lên phía trước. Bàn tay anh to lớn, nắm lấy cổ cô, chỉ cần dùng một chút sức cũng như thể muốn khiến cổ cô đứt lìa.

Cố Kiều cúi đầu, ngoan ngoãn đi về phía trước. Triệu Hà và Thôi Cửu đuổi theo sau, vừa nhìn thấy tư thế của hai người, cũng đủ hiểu có người sắp gặp rắc rối rồi.

“Kiều Kiều cậu gây ra chuyện xấu gì thế?” Triệu Hà cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Cố Kiều.

Từ nhỏ tới lớn đã luôn như vậy, chỉ cần Cố Kiều gây rắc rối bên ngoài, sẽ lập tức bị Trình Chu túm cổ lôi đi.

Thôi Cửu ngó nghiêng quanh cổ cô: “Trình Chu, cậu nhẹ tay một chút, cổ cậu ấy đỏ hết cả lên rồi kìa.”

Trình Chu quay sang liếc Thôi Cửu một cái, ngữ khí chẳng mấy tốt, đáp: “Nhìn cái gì mà nhìn.” Nói xong, anh nhanh chóng buông tay ra, đổi thành túm lấy cổ áo cô xách lên.

Triệu Hà thấy cái đầu nhỏ của Cố Kiều đang gục xuống, hả hê nói: “Thành thật nhận tội để được khoan hồng, nếu phản kháng sẽ bị xử lý nghiêm khắc.”

Cố Kiều nghe xong, chỉ mấp máy môi, nhưng không lên tiếng. Sau đó nhướng mắt lên nhìn Trình Chu một cái. Sắc mặt anh thật sự khó coi, ngay cả đôi mắt hoa đào luôn dịu dàng cũng chẳng còn ấm áp, khóe miệng tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn. Không phải anh phát hiện ra quan hệ giữa cô và ông chủ tiệm net rồi đó chứ? Không, rõ ràng là cô đã trốn anh rồi mà. Hơn nữa, cổng trường đông như vậy, ồn ào như vậy, chắc sẽ không phát hiện ra đâu.

“Sai chỗ nào rồi? Hả?” Trình Chu đứng trước mặt Cố Kiều, anh vừa cao vừa lớn, khí chất mạnh mẽ gần như muốn nuốt chửng cả người cô.

Triệu Hà và Thôi Cửu một người bên trái, một người bên phải, ba bóng dáng cao lớn vây quanh một cô gái yếu đuối bất lực. Cảnh tượng này trông giống với cảnh học sinh bị bắt nạt trong khuôn viên nhà trường.

Triệu Hà liếc mắt nhìn Trình Chu một cái, hình như tên này tức giận thật rồi, vậy rốt cuộc là Cố Kiều đã gây ra đại họa gì thế? Phòng hỏa giết người hay là ức hiếp phụ nữ? “Sau này tan học, không được phép chạy lung tung một mình, bắt buộc phải ngoan ngoãn đi theo anh.” Trình Chu xoa xoa mái tóc Cố Kiều, ngón tay dùng sức, ấn lên da đầu cô: “Cổng trường đông như vậy, ngộ nhỡ bị lạc hay bị bắt cóc mất thì làm thế nào?”

Triệu Hà và Thôi Cửu bốn mắt nhìn nhau, cái gì? Con mẹ nó, có thế mà cũng hùng hùng hổ hổ lên được à? Sao không mua lấy cái còng tay, rồi còng luôn tay Cố Kiều vào cổ tay mình luôn đi, đúng là đồ thần kinh. Cố Kiều sau này không yêu đương, không kết hôn đấy chắc?

Triệu Hà và Thôi Cửu dùng ánh mắt vô cùng thông cảm nhìn Cố Kiều, sau đó khoác vai nhau rời đi.

“Cậu nói xem bạn trai sau này của Cố Kiều sẽ chết theo cách nào?”

“Cái gì mà bạn trai, nghĩ cũng đừng có nghĩ, chỉ lôi cái anh trúc mã kia ra thôi cũng ngang với quỷ ám cả đời rồi.”

“Thật ra vốn dĩ tôi cũng có ý định muốn theo đuổi Kiều Kiều…”

“Á, đau!” Thôi Cửu còn chưa nói xong đã bị một viên đã nhỏ đập vào lưng. Cả hai đều quay lại nhìn Trình Chu một cái rồi vắt chân bỏ chạy.

Thật ra, Trình Chu cũng không muốn làm theo cách mà Triệu Hà và Thôi Cửu nói, khóa tay Cố Kiều vào cổ tay anh? Đúng là bệnh thật rồi. Chỉ có điều, nếu như vừa tan học đã không đi cùng anh thì chẳng sao, đằng này rõ ràng là đang sánh bước cùng nhau, đột nhiên lại chẳng thấy người đâu, cảm giác vừa đột ngột biến mất, vừa không thể tìm thấy, thật khiến người ta bực bội.

Cố Kiều ôm cánh tay Trình Chu, hơi ngẩng đầu, mỉm cười ngọt ngào, làm nũng lấy lòng, nói: “Anh tiểu Chu, hôm nay em mặc quần thu đông rồi này.”

“Anh tiểu Chu, anh đẹp trai thật đó, nếu cười còn đẹp hơn nữa.”

“Anh tiểu Chu, anh đúng là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”

“Anh tiểu Chu, em thích anh nhất đó.”

Nhìn mà xem, cười rồi này. So easy, mới thế mà đã dỗ được rồi.

Ăn cơm trưa tại nhà Trình Chu xong, Cố Kiều rửa bát, Trình Chu tựa vào cửa bếp nhìn cô rửa. Bát đĩa dính dầu mỡ, chất tẩy rửa cũng dễ làm hại da tay, nhưng anh vẫn đứng đó không cử động, lặng lẽ nhìn cô. Cô gái cúi đầu, để chiếc bát sứ trắng dưới vòi nước kì cọ, dòng nước cũng xả sạch bọt xà phòng trên tay cô, đôi tay nhỏ nhắn còn đọng lại những giọt nước nhỏ.

“Tiểu Chu, sao con lại đứng đó nhìn để Cố Kiều rửa bát, có biết xấu hổ không thế hả?” Bà nội Trình bưng đĩa trái cây đi tới nói.

Trình Chu không lên tiếng. Trên thế giới này có rất nhiều kiểu thể hiện tình yêu thương, một trong số đó là thể hiện rõ ra ngoài, ví dụ như giúp cô rửa bát. Nhưng cũng có kiểu đem sự yêu thương, chăm sóc, bảo vệ đó khắc sâu vào tâm hồn, ví dụ như để cô rửa bát chẳng hạn.

Lòng tự trọng của cô gái nhỏ này rất cao, nếu ngày nào cũng ăn cơm bên nhà Trình Chu nhưng lại không để cô làm việc, thì e rằng cô sẽ không thoải mái. Đặc biệt là những cô gái ở độ tuổi này, cũng là thời điểm lòng tự trọng mạnh mẽ nhất, cần được quan tâm một cách ý tứ, cẩn thận.

Trình Chu cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình, chúng thật đẹp, vừa thon dài lại vừa mềm mại, vừa nhìn đã biết đó là đôi tay chẳng bao giờ phải đụng đến một chút chất tẩy rửa.

Cố Kiều rửa bát xong, cô lau lau tay rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Chu: “Anh nhìn chằm chằm vào tay làm gì thế?”

“Em về nhà ngủ trưa, đến giờ đừng có quên gọi em đó, tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Ngữ văn, “miệng rộng” hung dữ chết đi được, em không thể đến muộn.” Cố Kiều vừa liếc nhìn đồng hồ treo trên tường vừa nói.

“Miệng rộng” là giáo viên Ngữ văn của lớp bọn họ, cũng là người hung dữ nhất trường. Mỗi lần dạy bảo ai đó, đều dùng duy nhất một phương thức, đó là hét.

“Ừm, không quên đâu.” Trình Chu gật đầu.

“Bà ơi, con về nhà đây ạ.” Cố Kiều vừa nói vừa đi ra cửa cúi xuống thay giày.

“Sáng nay anh quên gọi em đó thôi…” Cố Kiều vẫn muốn tiếp tục nói, nhưng Trình Chu đã cầm múi cam đã bóc vỏ đặt trên bàn, nhét vào miệng cô, không cho cô nói.

Rốt cuộc là tới bao giờ cô mới chịu quên vấn đề này cơ chứ?

Buổi chiều đến trường, Cố Kiều vừa tới lớp học đã nghe thấy một nhóm đang bàn tán xôn xao.

“Mấy cậu có biết việc “vô lương tâm” bị tố cáo lên Bộ Giáo dục không? Nghe nói là về vấn đề tác phong.”

“Quan hệ nam nữ bừa bãi? Không thể nào, ai lại chẳng có mắt nhìn vậy chứ? Hay là hối lộ?”

“Tớ không biết.”

“Lần này, vị trí phó hiệu trưởng sẽ chọn người khác nhỉ, thật tuyệt.”

“Ai tố cáo mấy cậu có biết không, người đó quả thực là anh hùng vì nước vì dân.”

  ……

Cố Kiều nghe xong, đang định tiến đến tham gia vào cuộc thảo luận, nhưng lại bị Trình Chu kéo sang một bên.

Ở của sau lớp học, Trình Chu nhỏ giọng hỏi: “Em chắc chắn “vô lương tâm” không biết việc em nhìn thấy chuyện ông ấy làm chứ?”

Cố Kiều gật đầu, nói: “Chắc chắn.”

Thực ra cô cũng không mấy khẳng định, chỉ không muốn khiến anh lo lắng mà thôi.

Trình Chu xoa xoa tóc Cố Kiều hai cái, dặn dò: “Khoảng thời gian này ngoan ngoãn một chút.” Nói xong lại đưa cô vào trong lớp.

Trong giờ học buổi chiều, Cố Kiều trông thấy “vô lương tâm” đang đi tuần tra tại các lớp học.

“Lộ Nhiễm, không phải “vô lương tâm” đã bị tố cáo rồi à, sao lại vẫn có thể đi tuần tra thế kia?” Cố Kiều nghiêng đầu qua hỏi.

“Đúng là đã bị tố cáo, nhưng bên Bộ Giáo dục vẫn đang tiến hàng điều tra.” Lộ Nhiễm nói xong, lại tiếp tục viết bài: “Đừng nói chuyện nữa, vô lương tâm đang nghĩ xem nên tìm ai ra để mắng mỏ đó.”

Cố Kiều lấy bài tập ra và bắt đầu làm, vô cùng nghiêm túc.

“Vô lương tâm” đi tới của lớp 12A1, ông đứng lại đưa mắt quét vào trong lớp một vòng, sau đó nhanh chóng đi tới. Cố Kiều liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt bóng dầu đầy mỡ của ông ấy, thực sự ảm đạm và sặc mùi chết chóc. Dường như có thể chiến đấu với mọi người bất cứ lúc nào.

“Vô lương tâm” đi ngang qua của trước, cùng với cửa sổ bên cạnh, khi sắp tới lớp bên cạnh, Cố Kiều quay đầu nhìn ra cửa sau một cái. Qua tấm kính cửa sổ, đôi mắt chuột hẹp dài sắc bén tỏa ra hơi lạnh, giống như tảng băng sắc nhọn hoắt chứa đầu nọc độc, khiến sống lưng cô lạnh toát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện