Ngày thứ ba sau khi hai người chuyển đến nhà mới là cuối tuần, nhưng vì lịch trình mấy hôm nay của Yến Tử Hoàn tương đối nhiều, vì vậy Tưởng Phi cũng không thể nghỉ ngơi. Thế là nhân lúc Tưởng tiên sinh vắng nhà, hôm nay Phương Kỳ tự mình ra ngoài mua một đống đồ dùng ngày ngày và vật dụng gia đình, chạy mấy chuyến, bận rộn cả ngày trang trí cho căn nhà trước đây vốn có vẻ trống trải lạnh nên ấm áp, định dành cho Tưởng Phi một bất ngờ tuyệt vời.

Hôm nay hơn tám giờ tối lúc Tưởng Phi về đến nhà, Phương Kỳ đang ngồi dưới đất thử lắp một giá gỗ để bày biện những vật nhỏ, quần áo bẩn thỉu dính đầy bụi bặm và vụn gỗ, cọng tóc ngố đong đưa trên đỉnh đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú sách hướng dẫn, tập trung đến mức không phát hiện Tưởng tiên sinh đã về.

Tưởng Phi im lặng há miệng, đứng tại chỗ nhìn một khắp bốn phía, phát hiện từng góc nhà vậy mà đều được bài trí tỉ mỉ rồi, lớn thì bàn trà, ghế dựa, đèn áp đất, nhỏ thì thảm trải sàn, gối dựa, hộp đựng đồ, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí hạnh phúc.

Viền mắt Tưởng Phi nóng lên, thay dép lê đi đến phía sau Phương Kỳ đang mải giơ búa nhỏ gõ gõ đập đập, khẽ nói “Anh về rồi”.

Cảm giác gia đình này, thật đặc biệt…

“A!”. Phương Kỳ đột nhiên phát ra tiếng hét chói tai, cắt đứt xúc động của Tưởng tiên sinh, bởi vì vừa rồi đang đóng đinh thì bị Tưởng Phi làm giật mình nên cây búa chuẩn xác đập lên đầu ngón tay! Tưởng Phi:…

“Đau đau đau!”. Phương Kỳ rên ư ử hít một hơi khí lạnh, vẫy vẫy tay xuýt xoa ngạc nhiên hỏi: “Anh về từ lúc nào thế?”.

“Vừa rồi”. Tưởng Phi đau lòng ngồi xổm xuống, kéo tay Phương Kỳ kiểm tra, “Để anh xem một chút, đập vào ngón nào?”.

Phường Kỳ cố thể hiện khí phách đàn ông, mắt ngấn lệ, bình tĩnh nói: “Ngón trỏ, không sao, không đau chút nào”.

Nhưng mà trông có vẻ thực sự rất đau…

“Tại anh, đột nhiên lên tiếng làm em giật mình”. Tưởng Phi cúi đầu, há miệng ngậm ngón trỏ bị đập vào đã đỏ hồng của Phương Kỳ.

“Tay em bẩn lắm!”. Phương Kỳ luống cuống.

“Em không bẩn”. Tưởng Phi ậm ừ nói.

“…Bẩn mà”. Bé hamster kiên quyết rút móng vuốt nhỏ về.

Bởi vì lúc nãy xuống lầu mua đồ khi về sờ con Husky nhà hàng xóm, còn bị Husky liếm nữa!

Tưởng Phi chạm nhẹ vào ngón trỏ của Phương Kỳ, nhìn qua thì ngoài bị đỏ tấy thì không còn vấn đề gì nữa, “Còn đau lắm không?”.

“Bây giờ thật sự hết đau rồi”. Phương Kỳ hơi căng thẳng nghịch ngón tay của Tưởng Phi, lòng đầy mong đợi nói: “Nhà thế này anh có thích không?”.

“Thích, rất thích…Đây là nhà của chúng ta”. Tưởng Phi kích động ôm Phương Kỳ vào lòng, không nói lời nào hôn xuống.

Phương Kỳ không bằng lòng giãy giụa một chút…

Nếu như vừa nãy về nhà rửa tay trước thì tốt rồi!

Gần đến đêm trăng tròn, trong lúc gắn bó dây dưa đều là mùi hương của người thương, 1/4 dòng máu mị ma bắt đầu không yên phận phát huy tác dụng, Phương Kỳ nâng hai tay ôm cổ Tưởng Phi, nhiệt tình hôn đáp trả, để đạt được mục đích quyến rũ còn dùng giọng mũi rên hai tiếng khe khẽ.

Nhưng vào tai Tưởng tiên sinh ngược lại giống như cún con đang làm nũng…

Bởi vì trong lòng Tưởng Phi, Phương Kỳ vẫn luôn là bé cưng thuần khiết lại dễ xấu hổ, nhỏ hơn mình vài tuổi, vì vậy Tưởng Phi sợ mình quá háo sắc sẽ dọa cậu sợ, muốn chờ sau khi tình cảm đủ độ chín tự nhiên mà nước chảy thành sông.

Hiển nhiên Tưởng tiên sinh có sự hiểu lầm nho nhỏ về thuộc tính của bé hamster.

Hôm một lúc, Tưởng Phi nhẹ nhàng đẩy Phương Kỳ ra, phóng khoáng cởi áo khoác, sau đó nhặt sách hướng dẫn và búa lên, dịu dàng nói: “Mua cho em bánh ngọt matcha đấy, tắm xong rồi ăn, còn lại để anh lo”.

Nhiệt huyết trong cơ thể Phương kỳ đang sôi trào mãnh liệt đến nỗi như muốn trào ra, nghe vậy không khỏi ngẩn người, sau đó thất vọng kéo cánh tay Tưởng Phi, lí nhí nói: “Em không muốn tắm, không muốn ăn”.

Tưởng Phi bật cười: “Thế em muốn làm gì?”.

Giọng Phương Kỳ nhỏ như muỗi kêu, đỏ mặt nói ấp úng nói: “Em muốn…cái kia…”.

Nhưng Tưởng tiên sinh nghe không hiểu gì hết, ân cần hỏi: “Cái nào?”.

“…”. Bé hamster sắp sụp đổ, nôn nóng quay vòng vòng.

Chuyện này rốt cuộc phải nói ra như thế nào đây!

“Đi nào”. Tưởng Phi vỗ vỗ mông Phương Kỳ, “Trên người em toàn là bụi, bảo bối”.

Anh có thể vỗ thêm mấy cái nữa! Phương Kỳ như bị đóng đinh tại chỗ, cảm giác bị vỗ cực kì thoải mái, hiển nhiên đã khát tình đến mức thủy thiên diệt địa.

Nhưng Tưởng Phi lại đã bắt đầu lắp giá gỗ, gò mà nghiêm túc anh tuấn đến nỗi không muốn sống.

Phương Kỳ bần thần một lúc, đành phải vào phòng tắm tắm rửa, lúc tắm được một nửa còn cơ khát khó nhịn phải dùng tay giải quyết, khi mị ma phát tình mùi hương ngọt ngào tản ra hòa cùng mùi sữa tắm thơm tho, dần dần bị tiêu trừ không còn gì.

Rất nhanh lại đến thứ hai, lúc nghỉ trưa Phương Kỳ như thường lệ mang cơm hộp vào phòng khám của Mạnh Phồn, muốn nói lại thôi nhìn Mạnh Phồn.

“Làm sao vậy?”. Mạnh Phồn tách đũa dùng một lần, quan tâm nói: “Ở nhà mới đã quen chưa?”.

“Quen rồi”. Phương Kỳ kéo ghế ngồi bên cạnh Mạnh Phồn, chưa nói mà mặt đã đỏ, “…Bác sĩ Mạnh, em muốn hỏi anh mấy chuyện”.

Mạnh Phồn thích thú nhìn trợ lý nhỏ: “Chuyện gì, cứ hỏi đi”.

Phương Kỳ kề sát tai Mạnh Phồn, liến thoắng nói một hơi.

“Em nên nói ra miệng thế nào đây, cái chuyện này…”. Phương Kỳ thở dài, “Hôm nay là ngày trăng tròn rồi, nhịn mãi em cũng rất khó chịu”.

Mạnh Phồn mất tự nhiên khụ một tiếng, nói: “Chuyện này còn phải nói rõ ra sao?”.

Bởi vì Yến tiên sinh phát rồ gần như hận không thể làm suốt một ngày hai mươi tư tiếng, vấn đề bác sĩ Mạnh cần suy nghĩ là làm sao để hắn dừng tay!

Đây quả là hạn thì hạn chết, lụt thì lụt chết.

Phương Kỳ rất rầu rĩ: “Nếu không nói rõ thì phải làm thế nào? Em đã ám chỉ anh ấy rất nhiều lần rồi”.

Mạnh Phồn hận sắt không thành thép, sốt ruột nói: “Vậy em đừng ám chỉ nữa, cứ nhào lên người anh ta sống chết không xuống, ngắn gọn rõ ràng biết bao, thời kì phát tình mà dục cầu bất mãn sẽ nhịn thành bệnh đó”.

Ngày nào bác sĩ Mạnh cũng dạy hư trợ lý nhỏ!

“Được! Em về thử xem!”. Phương Kỳ nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên tia kiên định.

Buổi tối.

Tưởng tiên sinh luôn rất chú trọng việc giữ dáng mặc áo thể thao, tập tạ tay trong phòng khách.

Phương Kỳ lặng lẽ lộ ra nửa cái đầu từ sau cửa phòng ngủ rình coi, si dại ngắm ông xã của mình một lúc, rồi lại nhẹ nhàng lui về, sau đó lần nữa lặp lại quá trình.

Tưởng Phi dùng dư quang quan sát hành động của bé hamster, bị moe đến nỗi không thể bình tĩnh, hận không thể xông qua hành quyết cậu ngay tại chỗ.

Phương Kỳ lại thò ra nửa cái đầu nhỏ.

Tưởng tiên sinh sớm có dự tính vèo cái quay đầu lại, bất ngờ không kịp đề phòng!

“Á?”. Phương Kỳ vội vàng lui về, đầu suýt nữa đụng vào khung cửa.

Bé cưng này vẫn là rất dễ xấu hổ mà…Tưởng Phi không nhịn được cười ra tiếng.

“Anh cố ý”. Một lúc sau, Phương Kỳ tức giận đi ra từ sau cánh cửa.

“Đúng vậy”. Tưởng Phi khom lưng để tạ tay xuống đất, sau đó đột nhiên đứng thẳng người cởi áo thể thao, cơ ngực nở nang rắn chắc bị mồ hôi thấm ướt, giọt mồ hôi phát sáng thuận theo cơ bắp nhấp nhô chậm rãi chảy xuống, không khí nháy mắt bị hormone bùng nổ lấp đầy, Tưởng Phi thoải mái đứng thẳng trước mặt Phương Kỳ, không kìm được muốn trêu chọc cậu, liền ngoắc ngoắc ngón tay về phía Phương Kỳ, “Lại đây, bảo bối, nhìn cho kĩ đi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện