Yến Nhất vứt bộ quần áo bẩn đến không nhìn ra màu sắc của Mạnh Phồn xuống đất, nhìn những vết thương to nhỏ ở nửa người trên của Mạnh Phồn, thương xót nói: “Em bị thương rồi, sao lại thế này?”.
“Bị dây đằng ma đâm xước”. Mạnh Phồn cúi đầu kiểm tra thân thể mình, vết thương mặc dù nhiều nhưng đều rất nông, vài chỗ chỉ là dấu đỏ nhạt, đến da cũng không rách, liền trấn an Yến Nhất: “Không sao mà, không sâu”.
“Không sâu cũng không được”. Yến Nhất khom lưng, dùng đầu lưỡi liếm vết xước, dưới ánh trăng làn da trắng như sứ của Mạnh Phồn khiến những vết xước đỏ hồng càng thêm kinh diễm, “Em là của anh, không được sự cho phép của anh sao dám bị thương…một chút cũng không được, anh phải phạt em”.
Mạnh Phồn hít thở dồn dập dựa vào vỏ cây xù xì, vết thương vừa đau vừa ngứa, lại còn tê tê, ấm ách giải thích: “Em có cố ý đâu, em là thương binh đấy được chứ, vốn dĩ đã đau lắm rồi, anh có còn nhân tính hay không…”.
Anh chỉ là muốn viện cớ để chơi mấy trò biến thái! Đừng tưởng em không biết! “Nhưng anh đau lòng, đau hơn em nhiều, đều tại em hết”. Yến Nhất nhíu mày ôm ngực, giả vờ giống cực kì, “Shh —— Đau quá đau quá”.
Mạnh Phồn không nói gì nhìn hắn:…
“Nói, muốn bị anh phạt thế nào”. Yến Nhất quỳ một chân xuống đất, lưỡi đã liếm đến vết thương cuối cùng trên bụng, hai cái tay tao nhã ra vẻ định cởi quần Mạnh Phồn, “Hay là, ở đây…”.
“Không!”. Play dã ngoại gì gì đó quá đáng sợ! Hơn nữa vừa đánh xong boss liền chịch một phát ngay bên cạnh boss là cái kiểu tiến triển quái quỷ gì chứ? Mạnh Phồn liều mạng giãy dụa, đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ kiên trinh, “Không! Không không không không!”.
Yến Nhất suýt nữa bật cười, nụ hôn nóng bỏng in trên mỗi tấc da lộ ra ngoài của Mạnh Phồn, giọng điệu bướng bỉnh như một đứa trẻ được nuông chiều đang đòi kẹo: “Nhưng mà anh muốn, anh rất muốn, mặc kệ là nơi nào, lúc nào, anh chỉ muốn nhìn thấy em, đầu óc tràn ngập dáng vẻ em bị anh làm đến vừa khóc vừa kêu, trừ việc hung hăng làm em, anh chẳng muốn gì khác nữa, em nói có phải anh điên rồi không…”.
Mạnh Phồn bị trêu đến gần như hồn vía lên mây, dùng một chút ý chí cuối cùng kiềm chế bản thân, khàn giọng nói: “Thì ra anh cũng biết anh điên rồi”.
Yến Nhất cúi đầu ừ một tiếng, cười rạng rỡ: “Vì em”.
Mạnh Phồn nhất thời máu nóng dâng trào, mặt đỏ tim đập chống lại Yến Nhất như thể sắp hóa sói, liều mạng túm chặt lưng quần có thể thất thủ bất cứ lúc nào, bất lực cầu khẩn: “Ông xã, ông xã ông xã! Chúng ta về nhà rồi làm tiếp được không, về nhà rồi phạt em thế nào cũng được…Đừng, đừng cởi nữa…”.
Yến Nhất ngẫm nghị, nhân lúc cháy nhà hôi của: “Vậy anh muốn ở trong bồn tắm, vừa ngâm, vừa…”.
Mạnh Phồn vội vàng cắt ngang: “Được!”.
“Còn muốn trói em lên, dùng sa tanh hồng thắt nơ, như một món quà vậy”. Yến Nhất được một tấc lại muốn tiến một thước, liếm môi nói.
“Được được được!”. Mạnh Phồn khóc không ra nước mắt.
“Anh bảo em mặc gì em phải mặc cái đó”. Ánh mắt Yến Nhất gian xảo.
“Được…”. Vẻ mặt Mạnh Phồn sống không còn gì luyến tiếc.
Yến tiên sinh thực sự rất biến thái! Quả là một kẻ mặt người dạ thú!
Yến Nhất phát ra một tiếng cười cợt nhả, khẽ nâng cằm Mạnh Phồn lên nói: “Anh vốn cũng không muốn làm ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người khác thấy dáng vẻ khả ái của em, anh sẽ buồn bực rất nhiều năm”.
Được rồi được rồi biết ăn thích ăn giấm rồi! Mạnh Phồn tức giận thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn: “Thế sao anh còn cởi quần áo của em!”.
Yến Nhất cởi áo khoác của mình, mặc vào cho Mạnh Phồn, giơ tay nựng mặt anh: “Chỉ là muốn giúp em đổi quần áo thôi, bảo bối, bộ của em bẩn như vậy rồi, mặc trên người khó chịu”.
Quả là cực kì vô tội.
Mạnh Phồn:…
“Không đùa nữa”. Yến Nhất ôm Mạnh Phồn vào lòng, nửa thân trên để trần mở ra ba đôi cánh đen tráng lệ, bay lên, “Ngô Liệt kia, bị quỷ đá đưa đến chỗ nào rồi?”.
Mạnh Phồn thở phào nhẹ nhõm, giơ tay chỉ: “Có lẽ là bên kia”.
“Được rồi, em phải giữ lời hứa đấy”. Yến Nhất chuyển chủ đề, nhấn mạnh nói.
Bác sĩ Mạnh ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, nâng tay ôm chặt cổ Yến Nhất.
Bởi vì bỗng chốc bay lên cao thế này thật là đáng sợ!
Lúc hai người tìm thấy Ngô Liệt, Ngô tiên sinh khốn khổ đang phán đoán sao Bắc Cực ở phía chân trời tìm phương hướng…
Được Yến Nhất đưa về cạnh “xác” Thẩm Xuyên, Ngô Liệt đã nghe hiểu được tình hình đại khái từ Mạnh Phồn, vẻ mặt cứng lại nhìn cộng sự của mình, thở dài, hồi lâu sau mới hỏi mộ câu: “Tại sao?”.
Vẻ mặt Thẩm Xuyên âm hiểm, cúi đầu im lặng không nói, đã không giải thích, vậy thì cũng không phải tranh cãi vô vị, dù sao nhân chứng sống Mạnh Phồn đang ở trước mắt.
Chuyện sau đó rất đơn giản, Ngô Liệt đề nghị Hiệp hội phái thêm người, Thẩm Xuyên bị thợ săn chi viện đưa về tổng bộ Hiệp hội chờ điều tra. Còn Mạnh Phồn và Ngô Liệt sau khi sắp xếp mọi việc lại theo kế hoạch đến khách sạn bị hỏa hoạn lúc nửa đêm, bởi vì có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Viêm ma cần lập tức xử lý, mà dị năng giả năng lực tinh thần lại khan hiếm, nhất thời không phái đủ nhân lực. Thế là bác sĩ Mạnh khốn khổ trong lúc chờ tiếp viện thì ngủ vùi trong lòng Yến Nhất, sau khi khôi phục một phần năng lực tinh thần liền chạy đi xử lý ký ức của những người chứng kiến, và khi xử lý đến Yến Tử Hoàn và Tưởng Phi thì thả đi…
Một đêm hỗn loạn cứ như vậy trôi qua.
Mạnh Phồn mệt đến sức cùng lực kiệt, sau khi giải quyết xong người chứng kiến cuối cùng liền buồn ngủ tới mức ngủ đứng luôn, dáng vẻ ngốc moe muốn chết, vô cùng cần xoa nắn, thế là bị Yến tiên sinh nhỏ mọn nhanh chóng ôm đi.
“Bao giờ anh ta tỉnh thì nói giúp tôi chuyện này”. Ngô Liệt ngăn Yến Nhất, “Một thời gian nữa trong quá trình điều tra Thẩm Xuyên có thể sẽ cần các anh ra mặt làm chứng, việc này có bất cứ tiến triển mới nào tôi sẽ thông báo cho Mạnh Phồn đầu tiên, bảo anh ta hãy giữ liên lạc với tôi”.
Yến Nhất lạnh nhạt: “Ờ”.
Ngô Liệt đau đầu: “Tôi có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt”.
Sắc mặt Yến Nhất hơi bình thường trở lại: “Tôi sẽ giúp anh chuyển lời”.
“…”. Ngô Liệt bất lực châm thuốc, không khỏi hơi thương hại Mạnh Phồn đang ngủ đến thiên hôn địa ám trong lòng Yến Nhất.
Người đàn ông của Bác sĩ Mạnh không phải là hũ dấm chua, mà chính là một bình axit sunfuric đặc.
Đoàn làm phim bị giày vò một phen, khó khăn lắm mới bao được một khách sạn ở gần khu ngoại cảnh, nhưng vì thời gian gấp gáp, điều kiện hoàn cảnh kém hơn lúc trước rất nhiều.
Công việc hôm nay kết thúc, Yến Tử Hoàn về phòng nghỉ ngơi, đang tắm được một nửa nước đột nhiên ngày càng lạnh. Mặc dù vô cùng không muốn nhưng vừa mới xoa đầy sữa tắm lên người rồi, thế là Yến tiểu béo đánh phải chịu lạnh xối sạch thân thể, rồi lấy khăn tắm lau qua loa mấy cái, quấn áo choàng tắm rồi run lập cập xông lên giường bọc mình lại.
Lúc này Long Dực mang theo một túi đồ ăn đặc sản địa phương đẩy cửa đi vào, để không quá thu hút ánh mắt của người khác, mái tóc dài màu bạc tuyệt đẹp buộc gọn sau gáy, còn đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm.
“Nô lệ, xem trong tay bản vương là cái gì này!”. Long Dực dương dương đắc ý giơ túi đồ ăn vặt trong tay, “Nếu cậu ngoan ngoãn hôn ta, ta có thể suy nghĩ đến việc cho cậu ăn một…”.
Chưa nói dứt lời, Long Dực đã bị Yến Tử Hoàn kéo một phát xuống ổ chăn ôm chặt.
“À há! Chủ động lắm!”. Mặt Long Dực nhất thời đỏ đến nỗi có thể rán trứng, kính râm thì lệch, trông vô cùng ngốc nghếch.
“Tôi lạnh, mượn hơi ấm của anh dùng một chút”. Yến Tử Hoàn bình tĩnh cởi một nửa áo choàng tắm ở trong chăn, thân thể bị nước lạnh xối đến lạnh ngắt cực kì chủ động dán lên Long Dực, cơ ngực nở nang xinh đẹp kề sau lưng Long Dực cọ cọ, cặp chân thon dài quấn lên chân Long Dực, tay phải còn không đàng hoàn ngắt một cái trên hông Long Dực, tấm tắc nói: “Cứng thế, anh tập nhiều cơ bắp thể dùng làm cái rắm gì?”.
Dù sao tập cho cường tráng hơn nữa cũng chẳng phải bị ông đè sao? Yến tiểu béo tin tường mười phần nghĩ.
Đúng vậy, ở trước mặt Long Dực Yến Tử Hoàn cảm thấy mình nhất định là thuần công trăm phần trăm!
“Nô nô nô nô lệ sao lại không mặc quần áo!”. Long Dực cơ đơ cả người, trông giống hệt một tiểu thụ dễ xấu hổ.
Yến Tử Hoàn cắn một cái không nặng không nhẹ lên tai Long Dực, nhẹ nhàng nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi Vương hậu, gọi nô lệ nữa tôi sẽ làm chết anh”.
Là một cẩu FA độc thân nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có được cảm giác yêu đương, trên phương diện bày tỏ tình cảm, Yến Tử Hoàn không có lấy một chút ngượng ngùng, quả thực hận không thể củi khô lửa bốc một phen, nhưng Long Dực người này ngày thường có vẻ rất biến thái, nhưng thực ra hễ nói đến chuyện yêu đương là lại đơn thuần đến mức khiến người ta giận sôi!
“Cậu dám cắn tai bản vương!”. Long Dực che cái tay nháy mắt đã đỏ hồng của mình, cố gắng dùng ánh mắt bá đạo để làm Vương hậu sau một đêm đột nhiên trở nên buông thả không gì sánh được khiếp sợ!
“…Tsk”. Yến Tử Hoàn trợn trắng mắt, mặc lại áo choàng tắm, cướp lấy túi đồ ăn đặc sản trong tay Long Dực, vừa ăn vừa bất mãn nói: “Sao anh chẳng có một chút tình thú gì vậy”.
Mỗi lần nhớ đến bác sĩ Mạnh ngày ngày được Yến Nhất trêu đến nỗi kêu ‘Không muốn không muốn’ liên tục Yến tiểu béo liền vô cùng hâm mộ!
Mặc dù Long Dực và Yến Nhất là anh em ruột nhưng tính cách thực sự không hề giống nhau, lẽ nào dinh dưỡng của Long Dực bị cướp hết rồi? Yến Tử Hoàn lo lắng nghĩ.
Long Dực mang vẻ mặt cô vợ nhỏ ngồi ở mép giường, ấm a ấm ức lên án: “Cậu còn chưa hôn ta đã ăn rồi”.
“Nào nào nào, hôn anh”. Yến Tử Hoàn tràn đầy “công” khí nâng cằm Long Dực hôn xuống.
Mặt Long Dực đỏ bừng, ánh mắt long lanh lấp lánh, cực kì giống một fanboy được thần tượng lâm hạnh.
Yến Tử Hoàn:…
Sau khi ăn no uống kĩ, Yến Tử Hoàn lấy điện thoại mở Weibo bắt đầu lướt lướt lướt.
Từ ngày khách sạn cháy lần trước, sau màn ôm hôn kịch liệt ngang nhiên giữa hiện trường hỏa hoạn của Yến Tử Hoàn và Long Dực các tờ báo giải trí lớn liền bùng nổ, đám fanboy fangirl trên Weibo lại càng tràn ngập nội dung này. Mặc dù đầu năm nay thanh niên đã tương đối chấp nhận văn hóa LGBT, thậm chí đã có rất nhiều hủ nữ bắt đầu ghép CP, dưới sự dẫn dắt dư luận của dư luận viên trong công ty, phần lớn bình luận đều theo chiều hướng ủng hộ, nhưng số lượng người chỉ trích cũng còn không ít.
Nhưng ngày đó khi Mạnh Phồn hỏi cậu có muốn nhân thể xóa đi ký ức của những người nhìn thấy cảnh đó hay không, Yến Tử Hoàn dứt khoát xua tay, tỏ ý: “Giữ lại hết!”.
Cũng chẳng trông chờ vào nghề này đề nuôi gia đình, yêu thế nào thì chính là như vậy, Yến tiểu thiếu gia tiền tài dư giả tùy ý làm bậy một lần.
“Bị dây đằng ma đâm xước”. Mạnh Phồn cúi đầu kiểm tra thân thể mình, vết thương mặc dù nhiều nhưng đều rất nông, vài chỗ chỉ là dấu đỏ nhạt, đến da cũng không rách, liền trấn an Yến Nhất: “Không sao mà, không sâu”.
“Không sâu cũng không được”. Yến Nhất khom lưng, dùng đầu lưỡi liếm vết xước, dưới ánh trăng làn da trắng như sứ của Mạnh Phồn khiến những vết xước đỏ hồng càng thêm kinh diễm, “Em là của anh, không được sự cho phép của anh sao dám bị thương…một chút cũng không được, anh phải phạt em”.
Mạnh Phồn hít thở dồn dập dựa vào vỏ cây xù xì, vết thương vừa đau vừa ngứa, lại còn tê tê, ấm ách giải thích: “Em có cố ý đâu, em là thương binh đấy được chứ, vốn dĩ đã đau lắm rồi, anh có còn nhân tính hay không…”.
Anh chỉ là muốn viện cớ để chơi mấy trò biến thái! Đừng tưởng em không biết! “Nhưng anh đau lòng, đau hơn em nhiều, đều tại em hết”. Yến Nhất nhíu mày ôm ngực, giả vờ giống cực kì, “Shh —— Đau quá đau quá”.
Mạnh Phồn không nói gì nhìn hắn:…
“Nói, muốn bị anh phạt thế nào”. Yến Nhất quỳ một chân xuống đất, lưỡi đã liếm đến vết thương cuối cùng trên bụng, hai cái tay tao nhã ra vẻ định cởi quần Mạnh Phồn, “Hay là, ở đây…”.
“Không!”. Play dã ngoại gì gì đó quá đáng sợ! Hơn nữa vừa đánh xong boss liền chịch một phát ngay bên cạnh boss là cái kiểu tiến triển quái quỷ gì chứ? Mạnh Phồn liều mạng giãy dụa, đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ kiên trinh, “Không! Không không không không!”.
Yến Nhất suýt nữa bật cười, nụ hôn nóng bỏng in trên mỗi tấc da lộ ra ngoài của Mạnh Phồn, giọng điệu bướng bỉnh như một đứa trẻ được nuông chiều đang đòi kẹo: “Nhưng mà anh muốn, anh rất muốn, mặc kệ là nơi nào, lúc nào, anh chỉ muốn nhìn thấy em, đầu óc tràn ngập dáng vẻ em bị anh làm đến vừa khóc vừa kêu, trừ việc hung hăng làm em, anh chẳng muốn gì khác nữa, em nói có phải anh điên rồi không…”.
Mạnh Phồn bị trêu đến gần như hồn vía lên mây, dùng một chút ý chí cuối cùng kiềm chế bản thân, khàn giọng nói: “Thì ra anh cũng biết anh điên rồi”.
Yến Nhất cúi đầu ừ một tiếng, cười rạng rỡ: “Vì em”.
Mạnh Phồn nhất thời máu nóng dâng trào, mặt đỏ tim đập chống lại Yến Nhất như thể sắp hóa sói, liều mạng túm chặt lưng quần có thể thất thủ bất cứ lúc nào, bất lực cầu khẩn: “Ông xã, ông xã ông xã! Chúng ta về nhà rồi làm tiếp được không, về nhà rồi phạt em thế nào cũng được…Đừng, đừng cởi nữa…”.
Yến Nhất ngẫm nghị, nhân lúc cháy nhà hôi của: “Vậy anh muốn ở trong bồn tắm, vừa ngâm, vừa…”.
Mạnh Phồn vội vàng cắt ngang: “Được!”.
“Còn muốn trói em lên, dùng sa tanh hồng thắt nơ, như một món quà vậy”. Yến Nhất được một tấc lại muốn tiến một thước, liếm môi nói.
“Được được được!”. Mạnh Phồn khóc không ra nước mắt.
“Anh bảo em mặc gì em phải mặc cái đó”. Ánh mắt Yến Nhất gian xảo.
“Được…”. Vẻ mặt Mạnh Phồn sống không còn gì luyến tiếc.
Yến tiên sinh thực sự rất biến thái! Quả là một kẻ mặt người dạ thú!
Yến Nhất phát ra một tiếng cười cợt nhả, khẽ nâng cằm Mạnh Phồn lên nói: “Anh vốn cũng không muốn làm ở bên ngoài, ngộ nhỡ bị người khác thấy dáng vẻ khả ái của em, anh sẽ buồn bực rất nhiều năm”.
Được rồi được rồi biết ăn thích ăn giấm rồi! Mạnh Phồn tức giận thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn: “Thế sao anh còn cởi quần áo của em!”.
Yến Nhất cởi áo khoác của mình, mặc vào cho Mạnh Phồn, giơ tay nựng mặt anh: “Chỉ là muốn giúp em đổi quần áo thôi, bảo bối, bộ của em bẩn như vậy rồi, mặc trên người khó chịu”.
Quả là cực kì vô tội.
Mạnh Phồn:…
“Không đùa nữa”. Yến Nhất ôm Mạnh Phồn vào lòng, nửa thân trên để trần mở ra ba đôi cánh đen tráng lệ, bay lên, “Ngô Liệt kia, bị quỷ đá đưa đến chỗ nào rồi?”.
Mạnh Phồn thở phào nhẹ nhõm, giơ tay chỉ: “Có lẽ là bên kia”.
“Được rồi, em phải giữ lời hứa đấy”. Yến Nhất chuyển chủ đề, nhấn mạnh nói.
Bác sĩ Mạnh ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, nâng tay ôm chặt cổ Yến Nhất.
Bởi vì bỗng chốc bay lên cao thế này thật là đáng sợ!
Lúc hai người tìm thấy Ngô Liệt, Ngô tiên sinh khốn khổ đang phán đoán sao Bắc Cực ở phía chân trời tìm phương hướng…
Được Yến Nhất đưa về cạnh “xác” Thẩm Xuyên, Ngô Liệt đã nghe hiểu được tình hình đại khái từ Mạnh Phồn, vẻ mặt cứng lại nhìn cộng sự của mình, thở dài, hồi lâu sau mới hỏi mộ câu: “Tại sao?”.
Vẻ mặt Thẩm Xuyên âm hiểm, cúi đầu im lặng không nói, đã không giải thích, vậy thì cũng không phải tranh cãi vô vị, dù sao nhân chứng sống Mạnh Phồn đang ở trước mắt.
Chuyện sau đó rất đơn giản, Ngô Liệt đề nghị Hiệp hội phái thêm người, Thẩm Xuyên bị thợ săn chi viện đưa về tổng bộ Hiệp hội chờ điều tra. Còn Mạnh Phồn và Ngô Liệt sau khi sắp xếp mọi việc lại theo kế hoạch đến khách sạn bị hỏa hoạn lúc nửa đêm, bởi vì có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Viêm ma cần lập tức xử lý, mà dị năng giả năng lực tinh thần lại khan hiếm, nhất thời không phái đủ nhân lực. Thế là bác sĩ Mạnh khốn khổ trong lúc chờ tiếp viện thì ngủ vùi trong lòng Yến Nhất, sau khi khôi phục một phần năng lực tinh thần liền chạy đi xử lý ký ức của những người chứng kiến, và khi xử lý đến Yến Tử Hoàn và Tưởng Phi thì thả đi…
Một đêm hỗn loạn cứ như vậy trôi qua.
Mạnh Phồn mệt đến sức cùng lực kiệt, sau khi giải quyết xong người chứng kiến cuối cùng liền buồn ngủ tới mức ngủ đứng luôn, dáng vẻ ngốc moe muốn chết, vô cùng cần xoa nắn, thế là bị Yến tiên sinh nhỏ mọn nhanh chóng ôm đi.
“Bao giờ anh ta tỉnh thì nói giúp tôi chuyện này”. Ngô Liệt ngăn Yến Nhất, “Một thời gian nữa trong quá trình điều tra Thẩm Xuyên có thể sẽ cần các anh ra mặt làm chứng, việc này có bất cứ tiến triển mới nào tôi sẽ thông báo cho Mạnh Phồn đầu tiên, bảo anh ta hãy giữ liên lạc với tôi”.
Yến Nhất lạnh nhạt: “Ờ”.
Ngô Liệt đau đầu: “Tôi có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt”.
Sắc mặt Yến Nhất hơi bình thường trở lại: “Tôi sẽ giúp anh chuyển lời”.
“…”. Ngô Liệt bất lực châm thuốc, không khỏi hơi thương hại Mạnh Phồn đang ngủ đến thiên hôn địa ám trong lòng Yến Nhất.
Người đàn ông của Bác sĩ Mạnh không phải là hũ dấm chua, mà chính là một bình axit sunfuric đặc.
Đoàn làm phim bị giày vò một phen, khó khăn lắm mới bao được một khách sạn ở gần khu ngoại cảnh, nhưng vì thời gian gấp gáp, điều kiện hoàn cảnh kém hơn lúc trước rất nhiều.
Công việc hôm nay kết thúc, Yến Tử Hoàn về phòng nghỉ ngơi, đang tắm được một nửa nước đột nhiên ngày càng lạnh. Mặc dù vô cùng không muốn nhưng vừa mới xoa đầy sữa tắm lên người rồi, thế là Yến tiểu béo đánh phải chịu lạnh xối sạch thân thể, rồi lấy khăn tắm lau qua loa mấy cái, quấn áo choàng tắm rồi run lập cập xông lên giường bọc mình lại.
Lúc này Long Dực mang theo một túi đồ ăn đặc sản địa phương đẩy cửa đi vào, để không quá thu hút ánh mắt của người khác, mái tóc dài màu bạc tuyệt đẹp buộc gọn sau gáy, còn đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm.
“Nô lệ, xem trong tay bản vương là cái gì này!”. Long Dực dương dương đắc ý giơ túi đồ ăn vặt trong tay, “Nếu cậu ngoan ngoãn hôn ta, ta có thể suy nghĩ đến việc cho cậu ăn một…”.
Chưa nói dứt lời, Long Dực đã bị Yến Tử Hoàn kéo một phát xuống ổ chăn ôm chặt.
“À há! Chủ động lắm!”. Mặt Long Dực nhất thời đỏ đến nỗi có thể rán trứng, kính râm thì lệch, trông vô cùng ngốc nghếch.
“Tôi lạnh, mượn hơi ấm của anh dùng một chút”. Yến Tử Hoàn bình tĩnh cởi một nửa áo choàng tắm ở trong chăn, thân thể bị nước lạnh xối đến lạnh ngắt cực kì chủ động dán lên Long Dực, cơ ngực nở nang xinh đẹp kề sau lưng Long Dực cọ cọ, cặp chân thon dài quấn lên chân Long Dực, tay phải còn không đàng hoàn ngắt một cái trên hông Long Dực, tấm tắc nói: “Cứng thế, anh tập nhiều cơ bắp thể dùng làm cái rắm gì?”.
Dù sao tập cho cường tráng hơn nữa cũng chẳng phải bị ông đè sao? Yến tiểu béo tin tường mười phần nghĩ.
Đúng vậy, ở trước mặt Long Dực Yến Tử Hoàn cảm thấy mình nhất định là thuần công trăm phần trăm!
“Nô nô nô nô lệ sao lại không mặc quần áo!”. Long Dực cơ đơ cả người, trông giống hệt một tiểu thụ dễ xấu hổ.
Yến Tử Hoàn cắn một cái không nặng không nhẹ lên tai Long Dực, nhẹ nhàng nói: “Nói bao nhiêu lần rồi, gọi Vương hậu, gọi nô lệ nữa tôi sẽ làm chết anh”.
Là một cẩu FA độc thân nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới có được cảm giác yêu đương, trên phương diện bày tỏ tình cảm, Yến Tử Hoàn không có lấy một chút ngượng ngùng, quả thực hận không thể củi khô lửa bốc một phen, nhưng Long Dực người này ngày thường có vẻ rất biến thái, nhưng thực ra hễ nói đến chuyện yêu đương là lại đơn thuần đến mức khiến người ta giận sôi!
“Cậu dám cắn tai bản vương!”. Long Dực che cái tay nháy mắt đã đỏ hồng của mình, cố gắng dùng ánh mắt bá đạo để làm Vương hậu sau một đêm đột nhiên trở nên buông thả không gì sánh được khiếp sợ!
“…Tsk”. Yến Tử Hoàn trợn trắng mắt, mặc lại áo choàng tắm, cướp lấy túi đồ ăn đặc sản trong tay Long Dực, vừa ăn vừa bất mãn nói: “Sao anh chẳng có một chút tình thú gì vậy”.
Mỗi lần nhớ đến bác sĩ Mạnh ngày ngày được Yến Nhất trêu đến nỗi kêu ‘Không muốn không muốn’ liên tục Yến tiểu béo liền vô cùng hâm mộ!
Mặc dù Long Dực và Yến Nhất là anh em ruột nhưng tính cách thực sự không hề giống nhau, lẽ nào dinh dưỡng của Long Dực bị cướp hết rồi? Yến Tử Hoàn lo lắng nghĩ.
Long Dực mang vẻ mặt cô vợ nhỏ ngồi ở mép giường, ấm a ấm ức lên án: “Cậu còn chưa hôn ta đã ăn rồi”.
“Nào nào nào, hôn anh”. Yến Tử Hoàn tràn đầy “công” khí nâng cằm Long Dực hôn xuống.
Mặt Long Dực đỏ bừng, ánh mắt long lanh lấp lánh, cực kì giống một fanboy được thần tượng lâm hạnh.
Yến Tử Hoàn:…
Sau khi ăn no uống kĩ, Yến Tử Hoàn lấy điện thoại mở Weibo bắt đầu lướt lướt lướt.
Từ ngày khách sạn cháy lần trước, sau màn ôm hôn kịch liệt ngang nhiên giữa hiện trường hỏa hoạn của Yến Tử Hoàn và Long Dực các tờ báo giải trí lớn liền bùng nổ, đám fanboy fangirl trên Weibo lại càng tràn ngập nội dung này. Mặc dù đầu năm nay thanh niên đã tương đối chấp nhận văn hóa LGBT, thậm chí đã có rất nhiều hủ nữ bắt đầu ghép CP, dưới sự dẫn dắt dư luận của dư luận viên trong công ty, phần lớn bình luận đều theo chiều hướng ủng hộ, nhưng số lượng người chỉ trích cũng còn không ít.
Nhưng ngày đó khi Mạnh Phồn hỏi cậu có muốn nhân thể xóa đi ký ức của những người nhìn thấy cảnh đó hay không, Yến Tử Hoàn dứt khoát xua tay, tỏ ý: “Giữ lại hết!”.
Cũng chẳng trông chờ vào nghề này đề nuôi gia đình, yêu thế nào thì chính là như vậy, Yến tiểu thiếu gia tiền tài dư giả tùy ý làm bậy một lần.
Danh sách chương