Mạnh Phồn trở thành trợ thủ của Ngô Liệt đã được hơn một tuần, nhưng không biết vì sao trước đây rõ ràng ác ma vô cùng ngông cuồng giống như bốc hơi tập thể, khu vực Ngô Liệt phụ trách hơn một tuần nay gió êm sóng lặng, ngoại trừ đến chợ đen của phi nhân loại giải tán sạp hàng của ba người thì gần như không còn việc gì mà làm.

“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”. Mạnh Phồn phát điên xô một chiếc xe đẩy nhỏ chứa hàng cấm mới tịch thu được ở chợ đen, “Ác ma gây chuyện đều chạy đi đâu cả rồi? Tôi không đến đây để làm quản lý đô thị được chứ?”.

Ngô Liệt ngậm thuốc lá, cười uể oải: “Nói không chừng những ác ma này và anh bát tự không hợp”.

“Ác ma cũng phải xem bát tự sao?”. Mạnh Phồn dùng ánh mắt thương hại thiểu năng hiền từ nhìn Ngô Liệt.

“Ha ha, không khéo sự kiện tập kích đến đây là chấm dứt rồi cũng nên”. Ngô Liệt vô trách nhiệm nói: “Biểu hiện của anh tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, có muốn xem xét về việc chính thức thi lấy bằng thợ săn không? Vì chuyện của người sói lần trước bị điều tra, bây giờ tôi đang kẹt người, một thời gian nữa chắc tôi không làm tiếp được, đúng lúc đang trống một chức vị”.

“Không muốn”. Mạnh Phồn từ chối ngay.

Không nói cái khác, chỉ riêng Thẩm Xuyên kia đã đủ phiền rồi, luôn cố ý đi đằng sau nhìn chằm chằm mông của ông! Nghĩ đến đây, Mạnh Phồn quay phắt đầu lại, tầm mắt của Thẩm Xuyên quả nhiên đang tập trung trên người mình.

Thấy Mạnh Phồn hung hăng trừng mình, Thẩm Xuyên lập tức tỏ vẻ đứng đắn đạo mạo chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Xem xem xem tôi nói có đúng không! Mạnh Phồn thở phì phì dừng bước chân, Thẩm Xuyên đuổi đến nơi, bình tĩnh nói: “Sao không đi tiếp?”.

“Anh đi lên trước”. Mạnh Phồn lạnh lùng.

Thẩm Xuyên bật cười: “Sao vậy?”.

“Tôi không thích có người đi theo sau mình”. Mạnh Phồn nói, dù sao cũng không thể bảo là vì anh cứ ở đằng sau nhìn chằm chằm mông tôi khiến tôi tức giận!

“Anh thật thú vị”. Thẩm Xuyên thích thú giơ tay như muốn sờ đầu Mạnh Phồn.

Mạnh Phồn nhanh chóng nghiêng người né tránh, mặt thối hoắc: “Tôi cũng không thích có người xoa đầu mình”.

Đương nhiên ông xã anh tuấn của tôi là ngoại lệ, anh ấy muốn sờ đâu thì sờ, đừng nói là đầu, kể cả đầu [beep ——] cũng hoàn toàn không có vấn đề.

“Được rồi”. Thẩm Xuyên dễ tính cười cười, quay người đi lên đằng trước.

Để tiến hành trả thù, Mạnh Phồn cũng nhìn chằm chằm mông Thẩm Xuyên!

Căn bản không đẹp bằng ông xã mình!

Khi kết thúc công việc ngày hôm nay, không ngoài dự liệu, Thẩm Xuyên lại đưa ra lời mời “Hay là cùng nhau ăn một bữa cơm” với Mạnh Phồn.

“Xin lỗi, tối nay tôi có sắp xếp rồi”. Mạnh Phồn ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng lạnh lùng.

Thẩm Xuyên cười khổ: “Tôi đã liên tục hẹn anh hơn một tuần rồi, ngày nào anh cũng bảo là có sắp xếp, tôi có thể hỏi hôm nào anh có thời gian không?”.

Mạnh Phồn tích chữ như vàng: “Không thể”.

Thẩm Xuyên hơi bất đắc dĩ, giải thích: “Chỉ là bữa cơm đơn giản giữa đồng nghiệp với nhau thôi mà”.

Ngô Liệt không hề che giấu sự hả hê của mình, cười ha ha: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, không nên nhăm nhe bác sĩ Mạnh”.

Mạnh Phồn lập tức hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ Ngô Liệt nói rất đúng.

“Bác sĩ Mạnh thật vô tình quá”. Thẩm Xuyên ngượng ngùng trêu đùa, “Lẽ nào bạn gái quản lý nghiêm lắm hả?”.

Mạnh Phồn bình tĩnh quét mắt nhìn hắn, không bỏ lỡ thời cơ khoe ân ái: “Không phải bạn gái, là ông xã”, Xin anh mau biết khó mà lui.

Thẩm Xuyên nhướng mày: “Không phải là ‘địa tinh cực nóng’ lần trước chứ?”.

Mạnh Phồn khó khăn nói: “…Phải”.

“Ha ha ha ha ha ha!”. Ngô Liệt cười mất hết cả hình tượng.

Mạnh Phồn liền hung mãnh trừng mắt nhìn hắn.

Nhưng lời nói dối mình tung ra, đâm lao thì phải theo lao thôi…

“Ai, vậy là tôi không có cơ hội rồi”. Thẩm Xuyên mặt ủ mày chau buông thõng tay, “Vị tiên sinh là địa tinh cực nóng kia đẹp trai hơn tôi nhiều lắm”.

“Ừ hừ”. Mạnh Phồn không phủ nhận, thậm chí không cả thèm khách khí với Thẩm Xuyên.

“Ai, vậy mà lại thua bởi một địa tinh cực nóng”. Thẩm Xuyên không ngừng than thở.

Mạnh Phồn:…

Có thể đừng há miệng ra lại địa tinh cực nóng được không! Anh mới là địa tinh cực nóng cả nhà anh đều là địa tinh cực nóng!

Ở bên kia, đoàn làm phim cách ba người mười mấy km, công tác quay phim hôm nay vừa mới kết thúc, Yến Tử Hoàn tẩy trang, về phòng xối nước lạnh, thay đồ ngủ định bụng nhào lên giường ngủ ngon một giấc.

Hôm qua thức khuya quay phim không ngủ đủ, hôm nay cũng bận rộn cả ngày, Yến tiểu béo cực kì cần nghỉ ngơi.

Long Dực yên tĩnh cúi đầu hí hoáy với quả cầu thủy tinh, như một tinh linh dưới bóng chiều tà, mái tóc bạc ánh lên ánh sáng nhẹ từ hai bên tóc mai rủ xuống, che khuất non nửa gò má, phần lộ ra thì hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc, mi mắt hắn hạ thấp, ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm một tay nâng quả cầu thủy tinh, nghe thấy Yến Tử Hoàn bước ra từ phòng tắm, liền nghiêng đầu cười với cậu.

Ánh chiều tà khiến nụ cười này nhuốm màu ấm áp.

Trong nháy mắt, Yến tiểu béo cảm giác dường như mình nghe thiếng tiếng xé gió của mũi tên thần Cupid! Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tràn trề sức sống.

“Nô lệ! Hôm nay ngươi diễn tốt lắm”. Ánh mắt Long Dực chân thành, ánh lên tia sùng bái, thể hiện thành công dáng vẻ fanboy ca ngợi thần tượng, “Cảm xúc dạt dào, biểu cảm cũng đạt, cảnh diễn rất có sức cuốn hút”. Vương hậu của bản vương thực tuyệt vời!

Mầy ngày nay Long Dực chưa từng gây phiền phức gì cho Yến Tử Hoàn, ban ngày ngoan ngoãn ngồi trong phòng dùng quả cầu thủy tinh xem Yến Tử Hoàn quay phim, ban đêm theo thông lệ động tay động chân một chút với thần tượng sau đó bị đánh đuổi chạy khắp phòng, cuộc sống vô cùng hài hòa và có quy luật!

Hai má Yến Tử Hoàn nóng lên, cúi đầu ừ một tiếng, đi đến bên cạnh Long Dực ngồi xuống, tiến tới nhìn quả cầu thủy tinh trong tay hắn: “Hôm nay anh dùng cái này xem tôi quay phim…à…”.

—— Nhưng trên quả cầu thủy tinh đang chiếu hình ảnh Yến Tử Hoàn trong phòng tắm tắm rửa một phút trước, không chỉ có vậy,hình ảnh còn tự động tiến hành đặc tả rõ nét bộ vị [beep ——] và [beep ——]!

Long Dực cuống quýt đem quả cầu thủy tinh nhét dưới mông, uy nghiêm nói: “Nô lệ, khi bản vương chưa gọi ngươi qua đây, không cho ngươi tự ý…Á!”.

“Nói bao nhiêu lần rồi! Dám rình xem tôi tắm lần nữa thì tôi đánh chết anh đồ khốn!”. Yến Tử Hoàn mặt đỏ tới mang tai bổ nhào vào Long Dực, móc quả cầu thủy tinh dưới mông hắn quẳng mạnh xuống đất, quả cầu thủy tinh lăn vài vòng, đụng phải tủ đầu giường thì dừng lại, may mà không tổn hại gì vô cùng bền bỉ.

Sau khi Long Dực bị ngược đãi tàn bạo một trận, đột nhiên xoay người đè Yến Tử Hoàn xuống dưới, hai người nhìn nhau mờ ám mấy giây, Long Dực mở miệng tức giận nói: “Bản vương bằng lòng rình xem nô lệ tắm rửa, là vinh hạnh của tiểu nô lệ nhà ngươi”.

“Anh cũng biết mình là Ma vương cơ!”. Yến Tử Hoàn cũng trở mình đè Long Dực xuống, hận sắt không thành thép, giận dữ hét: “Đường đường là Ma vương mà lại rình xem người khác tắm, thế có bỉ ổi không? Có bản lĩnh rình trộm thì sao không có bản lĩnh xông thẳng vào mà xem!”.

“À há!”. Long Dực lại lại xoay người đè Yến Tử Hoàn xuống dưới, khuôn mặt tuấn tú hưng phấn đỏ bừng, “Tên nô lệ dâm đãng này, đang ám chỉ bản vương nhân lúc ngươi tắm rửa thì xông vào sao?”.

“Anh thiểu năng à? Tôi nói rõ thế rồi còn ám chỉ gì nữa?”. Yến Tử Hoàn giãy giụa, muốn chạm môi Long Dực, nhưng mà Long Dực ấn cậu mạnh quá nên căn bản không với tới.

Trán Yến Tử Hoàn nổi gân xanh, lại cố lần nữa, định xoay người đè Long Dực xuống dưới, dù sao trong lòng Yến Tử Hoàn là công hay thụ đều được nhưng thiên về công hơn, nếu đối phương quá mạnh thì đổi lại thành thụ cũng không phải không được nhưng trước mặt tên thiểu năng này nhất định phải làm công! Mà làm công, cưỡng hôn gì gì đó vẫn là ở trên khí thế hơn!

Nhưng Yến Tử Hoàn quên mất hai người đã lăn vài vòng trên giường, bây giờ đang nằm ở mép giường, theo một lần xoay mình nữa của cậu, hai người vẫn giữ nguyên tư thế một trên một dưới này mà thê thảm lăn từ trên giường xuống dưới đất cái rầm! Đầu Long Dực đập mạnh vào quả cầu thủy tinh rơi xuống đất vừa nãy, phát ra tiếng tri tréo mất hết khí chất.

“A a a a a ——!”. Mắt Long Dực rơm rớm, ôm đầu kêu to: “Não bản vương chấn động rồi!”.

“…Ác ma cũng chấn động não sao?”. Yến Tử Hoàn im lặng giây lát, hoàn toàn không cách nào xuống miệng với tên thần kinh đang vừa khóc vừa gào lăn lộn dưới đất.

Long Dực ấm ức đến nỗi sụt sùi nước mũi, tỏ vẻ đáng yêu nói: “Bản vương chấn động não rồi, nô lệ phải hôn hôn mới hết chấn động”.

“À, vậy anh cứ chậm rãi mà chấn động đi!”. Yến Tử Hoàn mặt không biểu cảm ngồi dậy, chui vào chăn quấn người thật chặt.

Vừa rồi vốn dĩ muốn hôn.

Nhưng bây giờ thì hết rồi, khửa khửa.

Long Dực ra sức xì mũi một trận, sau đó cũng chui vào chăn, cọ cọ lưng Yến Tử Hoàn, nhỏ giọng nói: “Nô lệ”.

“Ừm?”. Yến Tử Hoàn mở một mắt liếc nhìn hắn.

“Xoa xoa cho bản vương”. Long Dực cầm một tay Yến Tử Hoàn, đặt lên cục u vừa bị đụng vào trên đầu, khóc hức hức: “Lần này thực sự bị đập đau lắm”.

Quả cầu kia là kĩ thuật hắc ám của tộc người lùn chế tạo, cứng không gì sánh nổi.

“Đồ ngốc!”. Yến Tử Hoàn nhẹ giọng mắng, bắt đầu xoa cho hắn.

Bởi vì hai ngày nay quay phim quá mệt, mí mắt Yến Tử Hoàn ngày càng nặng, xoa xoa vài cái liền ngủ thiếp đi.

Yến Tử Hoàn bị hồi chuông báo động chói tai và tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, khi mở mắt ra, trong phòng lơ lửng một làn khói mỏng, trong không khí tràn ngập mùi khét, cả phòng tối om, nhưng rèm cửa sổ lại bị ảnh lửa bên ngoài chiếu hồng rực.

Cháy!

Yến Tử Hoàn giật mình, đánh thức Long Dực đang ngủ say như lợn chết, hét lớn: “Cháy rồi! Chạy mau!”.

“Nô lệ đừng sợ…”. Long Dực ngái ngủ mơ màng từ trên giường bò dậy.

Yến Tử Hoàn trợn trắng mắt, nắm chặt cổ tay Long Dực không nói gì kéo hắn xuống giường, tiếng gõ cửa và tiếng kêu la bên ngoài ngày càng gấp gáp, Yến Tử Hoàn đẩy cửa, được Tưởng Phi chờ ở ngoài nhét cho hai chiếc khăn mặt đã thấm nước, Yến Tử Hoàn vội đưa cho Long Dực một cái.

Long Dực nhận lấy khăn, lau lau nước miếng trên mặt.

Yến Tử Hoàn:…

“Đi theo tôi, cúi người xuống, khăn ưới bịt miệng và mũi”. Tưởng Phi vừa nói vừa đi trước dẫn đường cho hai người, là một trợ lý chuyên nghiệp, sau khi vào khách sạn, hắn sớm đã dành thời gian tìm hiểu lối thoát hiểm của nơi này. Ba người dọc theo cầu than chạy xuống, trước sau đều là những nhân viên khác của đoàn làm phim, càng đi xuống, trong lối thoát hiểm càng cuồn cuộn khói, chạy tiếp, dưới cầu thang mịt mù khói trắng bỗng truyền tiếng phụ nữ thét chói tai, một quả cầu lửa to cỡ quả bóng đá xuyên qua màn khói dày đặc bay về phía Yến Tử Hoàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện