Ánh mắt Yến Nhất tối sầm, như một con dã thú đói khát mạnh mẽ cúi đầu chặn môi Mạnh Phồn.
Hormone thúc tình trong máu mị ma không bị ngăn trở mà phóng thích, thẩm thấu qua mỗi lỗ chân lông, theo từng hơi thở, như có chứa bụi ma lực, bám trên mọi ngóc ngách trên cơ thể Mạnh Phồn, khiến cả cơ thể anh nhuốm một mùi hương mê ngươi.
“Ngược dòng thành sông…Hửm?”. Yến Nhất hư hỏng nhíu mày.
Câu ngược dòng thành sông này tại sao anh còn nhớ! Mạnh Phồn quay đầu sang chỗ khác, suy sụp.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao.
Khóe mắt Mạnh Phồn không kìm được ứa ra một giọt nước mắt, nhẹ giọng xin tha, cặp mắt hoa đào yêu kiều, mê hoặc đến xương tủy.
Yến Nhất cúi người liếm sạch giọt nước mắt kia: “Bảo bối, xin tha cũng vô dụng, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn làm thế này rồi…”.
“Đừng nói nữa”. Mạnh Phồn nức nở.
“Xấu hổ cái gì? Bác sĩ Mạnh đứng đắn, lúc đó còn giả vờ nghiêm túc, viết mấy thứ bậy bạ lên sổ bệnh án…Có muốn anh đọc lại cho mà nghe không? Nói anh là type người em thích, em muốn…”. Yến Nhất thấp giọng nói, nói ra cũng kì, lời lẽ hạ lưu thể nào từ miệng hắn nói ra cũng mang theo hương vị của quý công tử lười biếng ưu nhã.
“Câm miệng! Không cho nói!”. Đầu Mạnh Phồn như sắp nổ tung, mười ngón tay thon dài xinh đẹp nắm chặt khăn trải giường nhăn nhúm.
“Ha”. Yến Nhất phát ra một tiếng cười khiêu gợi, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Bác sĩ đáng yêu của anh, anh thích nhất là nhìn em giả vờ đứng đắn, như vậy sẽ khiến anh không nhín được muốn đâm thủng em, sau đó thưởng thức dáng vé em hoảng hốt lo sợ mà không chịu thừa nhận…”.
“Em đâu có giả vờ đứng đắn…”. Mạnh Phồn yếu ới thanh minh, đôi mắt trong suốt hơi khép, trên hàng mi dài thanh tú còn đọng nước mắt, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
“Có, không được ngụy biện”. Yến Nhất kết luận, dùng động tác kịch liệt làm cho Mạnh Phồn nói không ra lời, cực kì bá đạo!
Thế là ba giờ sau…
Đã được đút no theo mọi nghĩa, Mạnh Phồn khôi phục sức sống hùng hổ cưỡi trên lưng Yến Nhất, từ trên cao nhìn xuống lên án: “Hôm nay anh vậy mà nói em giả vờ đứng đắn, em vốn dĩ là đứng đắn rất đứng đắn được chứ?”. Anh đã thấy ai không đứng đắn mà sống tới hơn hai mươi tuổi vẫn là xử nam chưa? Yến Nhất gối lên cánh tay mình, một tay khác nhéo nhéo eo Mạnh Phồn, cười đến là thiếu đòn: “Không được”.
“Nói lại lần nữa!”. Mạnh Phồn lạnh lùng kéo mặt Yến Nhất sang hai bên.
Đầu năm nay quan hệ bác sĩ bệnh nhân quá căng thẳng rồi.
Yến Nhất giữ cổ tay Mạnh Phồn, xoay người một cái đã áp được người xuống giường, nhướng mày, khẽ cười nói: “Em lại lên tinh thần rồi hả? Vừa nãy em nói mệt không chịu nổi nên anh mới bỏ qua cho em đấy”.
Mạnh Phồn:…
Thể chất của mị ma rất đặc thù, sức chịu đựng với chuyện đó rất cao, mặc dù vừa rồi bị Yến Nhất làm này làm nọ một trận nhưng nghỉ ngơi hai mươi phút lại là một người đàn ông sinh long hoạt hổ rồi, năng lực tự chữa lành của tiểu cúc non vô cùng cường hãn!
Nhưng mà chuyện này Mạnh Phồn không định nói ra, vì nếu nói ra, với thể lực kinh hồn của Yến Nhất, nửa đời sau của mình có thể sẽ trải qua trên giường mất…
Nghe ra chẳng khác gì liệt nửa người vì tình dục quá độ…
“Đợi chút, em vẫn chưa có tinh thần”. Lát nữa em còn muốn ra ngoài chơi nữa! Mạnh Phồn vội vàng nhắm mắt thè lưỡi giả chết, ba phút sau mở mắt ra nhấn mạnh nói: “Bây giờ chúng ta nên đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo, huống hồ cũng phải đổi cả khăn trải giường nữa”.
“Được rồi”. Yến Nhất mỉm cười xem màn biểu diễn của Mạnh Phồn, ôm ngang người lên vai, “Vậy chúng ta đi phòng tắm để tỉnh táo lại một chút”.
Năm phút sau, bác sĩ Mạnh bị áp trên bồn rửa tay lạnh như băng để “tỉnh táo” hoàn toàn không thể tỉnh táo: “Anh vẫn chưa xong à!”.
Yến Nhất chắc như đinh đóng cột: “Chưa xong, ai bảo bác sĩ nhỏ của anh thiếu thao như vậy”.
Mạnh Phồn tan nát cõi lòng nhìn bản mặt đích thực là thiếu thao của mình trong gương.
Tôi cũng đâu có muốn mình trông thiếu thao như vậy chứ!
“Yến, Yến tiên sinh…Ánh mặt trời rực rỡ như vậy, thế giới ngoài kia tươi đẹp như vậy, lẽ nào chúng ta không thể có dâm mê gì đó khác sao…”. Mạnh Phồn đứt quãng kháng nghị.
“Thì ra em muốn ra ngoài làm”. Yến Nhất phát điên, “Cũng được, anh có thể mang em bay lên trời, sau đó chúng ta…”.
Mạnh Phồn cả kinh thất sắc: “Không muốn!”. Lẽ nào anh muốn lên trang nhất bản tin sao!
“Chúng ta bay lên trên đám mây, người ở dưới không nhìn thấy đâu”. Yến Nhất vậy mà lại nhớ ra, “Chúng ta có thể vừa làm vừa đếm sao”.
Thực sự là lãng mạn chết đi được.
Mạnh Phồn nhất thời choáng đầu hoa mắt: “Không được! Coi như em chưa nói gì!”.
“Đừng xấu hổ, bảo bối”. Yến Nhất giơ tay bóp mông, “Thử một lần thôi được không?”.
Mạnh Phồn vỗ bồn rửa cái rầm, thô bạo dứt khoát nói: “Câm miệng! Làm ở đây! Không đi đâu hết!”.
Yến phúc hắc đúng như ý nguyện, vờ vịt thở dài nói: “Được rồi, vậy thì chúng ta không đi đâu hết”.
Mạnh Phồn bị khoái cảm kịch liệt làm cho mờ mịt:…
Hình như có gì đó không đúng lắm?
Trong lúc đôi tình nhân ngọt ngào điên loan đảo phượng ở đây, Ma vương bệ hạ hầu Yến Tử Hoàn nhúng đồ cả một buổi chiều ăn xong bữa lẩu, giờ đang áu áu áu cuộn mình trên giường, ôm gối ôm kích cỡ người thật hình Yến Tử Hoàn mặc quần bơi buồn thương da diết.
Hydra lo lắng tiến tới: “Bệ hạ ngài không sao chứ”.
Long Dực đỏ vành mắt: “Ta cảm thấy lúc này mình thuần khiết như một thiên thần”.
Bởi vì ma lực tà ác bị rút sạch! Một giọt cũng không thừa!
Hydra bật cười: “Phụt”.
“Ngươi vậy mà còn cười được!”. Long Dực tức giận đè gối ôm Yến Tử Hoàn xuống dưới người hung hăng chà đạp một trận, “Sớm biết thế này ta đã không kí khế ước linh hồn với cậu ta, nghĩ kĩ lại, kể cả cậu ta muốn tượng vàng Oscar cũng chỉ là chuyện giải quyết trong một lần, nhưng cậu ta lại muốn ăn thế nào cũng không béo, hơn nữa sức ăn của cậu ta còn lớn như vậy, mỗi ngày đều tiêu hao rất nhiều ma lực của ra, trừ phi thân thể cậu ra tiêu biến không thì mãi mãi không kết thúc!”. Long Dực càng nói càng đau lòng, cảm thấy mình quả thực y như nông nô trong xã hội cũ bị địa chủ độc ác áp bức bóc lột, “Nhưng ta lại không nỡ để cậu ta tiêu biến, ta còn muốn xem phim cậu ta diễn!”.
Vô cùng giống một thiếu niên lạc lối say mê thần tượng đến thất điên bát đảo bỏ bê học hành.
Hydra nhịn cười an ủi: “Bệ hạ đừng lo, tốc độ khôi phục ma lực của chúng ta ở nhân giới nhanh hơn ở địa ngục rất nhiều,
mấy ngày nữa khôi phục được nhiều hơn một chút, chút ma lực bị cậu ta tiêu hai chẳng tính là gì”. Đó là vì ác ma ở nhân giới có thể hấp thu được năng lượng từ linh hồn đen tối của con người tản ra, năng lượng này là cội nguồn quan trọng của ma lực ác ma.
Long Dực lệ rơi đầy mặt ôm gối ôm Yến Tử Hoàn lăn qua lăn lại: “Không đâu! Cậu ta nói hiện giờ nghĩ cho ma lực chưa khôi phục của ta nên mỗi ngày chỉ phát huy một phần năm thực lực! Cậu ta chính là một cái động không đáy!”.
Hydra trợn mắt há mồm:…
Sao có thể ăn khỏe như vậy!
“Thôi”. Long Dực ấm ức bóp bóp mông gối ôm Yến Tử Hoàn, nói: “Ngươi chiếu đại kết cục bộ phim ‘Cô ấy là rồng’ cho ta đi”.
“Bệ hạ, cái đó ngài đã xem mười mấy lần rồi”. Hydra oán trách nói.
“Nhanh lên!”. Long Dực lạnh lùng, lúc này bản vương cực kì cần chữa trị!
Hydra nhấn vài cái lên quả cầu thủy tinh, màn tỏ tình hoàn mỹ của nam chính với công chúa rồng chiếu trên tường, Long Dực mong đợi xem, mắt sáng lấp lánh.
Yến Tử Hoàn diễn vai nam chính vô cùng thâm tình: “Em yêu, đừng chinh phục thế giới nữa”.
Long Dực và công chúa rồng trăm miệng một lời: “Vì sao? Ta cần một lý do!”.
Yến Tử Hoàn cười anh tuấn không gì sánh được: “Hay là, đến chinh phục anh đi”.
Bối cảnh cảm động nhạc nền đúng lúc vang lên, công chúa rồng tiến lên một bước ôm lấy Yến Tử Hoàn, nức nở nói: “…Được”.
Long Dực đồng thời cũng ôm gối ôm Yến Tử Hoàn, cự tuyệt: “Không được! Trừ phi tối nay ngươi ngủ với ta!”.
Lúc này Hydra lúng túng ho khan một tiếng.
Trong phim Yến Tử Hoàn vẫn thao thao bất tuyệt tâm tình với công chúa rồng, Long Dực thì bắt đầu tự do phát huy, hôn gối ôm thắm thiết, vô cùng nhập vai, tình cảm dạt dào tiếp lời: “Ta cũng yêu ngươi!”.
Yến Tử Hoàn bất hạnh đi ngang qua hóa đá ở cửa, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời:…
“Khụ, đó là hiểu lầm”. Hydra vội vàng vỗ vỗ Long Dực, khẽ nói: “Đừng hôn nữa”.
Long Dực trợn mắt há miệng nhìn Yến Tử Hoàn.
Yến Tử Hoàn đi tới trước mặt Long Dực, lôi gối ôm kích cỡ người thật hình mình chỉ mặc độc một chiếc quần bơi ra khỏi ngực Long Dực, nhìn chằm chằm thứ gì đó bị photoshop to lên gấp đôi năm giây, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là đồ biến thái chết tiệt!”.
Long Dực vô tội hết sức: “Bản vương chỉ ôm đi ngủ thôi mà”.
“Nếu không anh còn muốn thế nào nữa!”. Khuôn mặt tuấn tú của Yến Tử Hoàn đỏ bừng, ôm ngủ cũng đủ biến thái rồi được chứ!
“Ta đâu có đào lỗ ở chỗ mông ngươi, biến thái cái gì chứ!”. Long Dực vô cùng ấm ức.
“Mẹ nó anh còn muốn đào lỗ ở chỗ mông tôi!?”. Yến Tử Hoàn nổi trận lôi đình, ấn ngã Long Dực xuống giường rồi cưỡi lên trên, nhặt gối ôm đập Long Dực như điên!
“…”. Hydra che mặt lùi vào góc tường, nhặt một quyển sách lên giả vờ mình đang đọc.
Thực sự là mất mặt quá!
Sau khi hành hung tròn một phút, Yến Tử Hoàn nguôi giận vứt gối ôm bị mình chà đạp rách tan xuống đấy, lạnh lùng bỏ đi, trước khi đi còn để lại một câu tàn nhẫn: “Để tôi tóm được lần nữa, tôi không ăn chết ăn không được!”.
Long Dực thở ra một hơi lạnh, vô cùng sợ hãi.
Ruột bông bay lả tả trên không trung, giống như một trận tuyết lớn, trông thê lương mà mỹ lệ!
“Nô lệ ngu xuẩn!”. Long Dực khóc thút thít lôi một chiếc gối ôm giống hệt mới tinh từ dưới gầm giường, “Nhất định cậu ta không ngờ ta còn có đồ thay thế”.
Hydra thực sự hơi đau lòng rồi: “Bệ hạ”.
“Ha ha, nô lệ, ta phải trả lại gấp bội sự sỉ nhục này!”. Ánh mắt Long Dực lóe lên tia tàn nhẫn, ra tay nhanh như gió, quyết đoán đục một cái lỗ ở ngay vị trí mông trên gối!
“…”. Một chút xíu đau lòng của Hydra lập tức tan thành mây khói, mặt không biểu cảm bước ra khỏi phòng, sợ bị Long Dực truyền nhiễm thành thiểu năng!