Mạnh Phồn được Yến Nhất đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt.
Yến Nhất nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống đầu, dịu dàng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu dấu…”.
“Có thể đổi bài khác không?”. Tim Mạnh Phồn đập loạn.
Yêu dấu gì gì đó, bảo bối gì gì đó, người này sao có thể hát một bài hát ru như tình ca vậy chứ? “Được thôi”. Yến Nhất nghe lời, “Thỏ con ngoan nào, mau mở cửa ra, tôi phải đi vào…”.
“Đổi!”. Mạnh Phồn kéo chăn che đầu.
Chữ “cửa” và chữ “vào” tại sao phải đọc rõ như vậy? Anh muốn mở cửa nào đi vào đâu thế hả! Đến nhạc thiếu nhi cũng hát thành dâm đãng như vậy mà được sao?
Yến Nhất cười sặc sụa, giơ tay vỗ nhè nhẹ Mạnh Phồn: “Anh không hát nữa, em đếm cừu đi, anh vỗ cho em đếm”.
Mạnh Phồn: “Hừ!”.
Yến Nhất vô tội: “Phồn Phồn lại suy nghĩ lung tung nữa rồi”.
Mạnh Phồn vươn một cánh tay ra từ trong chăn, giơ ngón giữa với Yến Nhất, sau đó yên tâm nhắm mắt bắt đầu đếm.
Một Yến Nhất, hai Yến Nhất, ba Yến Nhất…
Sau khi đếm tới khoảng hơn một trăm, Mạnh Phồn ngủ thành công.
Yến Nhất chậm rãi ngáp một cái, cũng nằm xuống ngủ bên cạnh Mạnh Phồn.
Vì không muốn để nhân cách khác chiếm được tiện nghi nên hắn cách ra một khoảng ở giữa hai người.
Một Phồn Phồn, hai Phồn Phồn, ba Phồn Phồn…
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Yến tiên sinh đã đếm như vậy đó.
Yến tiên sinh không hề hay biết, trong lúc mình và bác sĩ Mạnh ngọt ngào, em trai tội nghiệp đang sống trong nước sôi lửa bỏng!
Bởi vì Long dực cảm thấy nô lệ mới thu được nhất định phải thực hiện một số nghĩa vụ nô lệ của mình, ví dụ như để chủ nhân ôm đi ngủ gì đó.
Ma vương bệ hạ thuần khiết thực sự chỉ muốn ôm đi ngủ theo nghĩa đen mà thôi!
Long Dực gõ cửa phòng Yến Tử Hoàn: “Nô lệ, nô lệ!”.
Nhưng để đề phòng bị làm phiền, trước khi ngủ Yến Tử Hoàn đã đeo nút tai tránh tiếng ồn, thế giới vô cùng yên tĩnh.
Gõ một lúc lâu mà không được đáp lại, Long Dực đành phải cùng một tí xíu ma lực cuối cùng triệu hóa linh hồn của Yến Tử Hoàn ra, sau đó lấy đầu ngón tay sờ nhẹ nhẹ.
Trong phòng ngủ nháy mắt truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Yến Tử Hoàn: “A a a a a ai đang sờ mông tôi!”.
Nhất thời Long Dực sờ càng thêm hăng hái, mặc dù linh hồn không có xúc cảm, nhưng mà, hăng thêm chút nữa nào.
“Long Dực!”. Yến Tử Hoàn che mông đứng sau cánh cửa giận dữ hét: “Dừng tay lại cho tôi!”.
“Ha, đây là một hình phạt nhỏ chủ nhân dành cho nô lệ, ta ra lệnh cho cậu lập tức mở cửa”. Long Dực vẫn sờ.
Mặc dù đã che mông nhưng vẫn không thể loại bỏ cảm giác bị người ta sờ soạng, Yến Tử Hoàn bất đắc dĩ nói: “Anh muốn làm gì?”.
Long Dực thật thà nói: “Ta muốn ôm cậu ngủ”.
Bởi vì gối ôm Yến Tử Hoàn mặc quần bơi mà Hydra đặt mua tối nay phải đợi khoảng ba ngày nữa hàng mới về!
Nhưng là một fanboy đích thực, Long Dực tỏ ra mình không thể đợi lâu đến vậy.
“Ngủ cái đầu ông! Cút!”. Yến Tử Hoàn giận sôi, hung hăng đá một phát lên cửa.
“Không mở cửa cho ta, ta sẽ sờ mông cậu cho tới sáng!”. Long Dực nhanh chóng phản kích.
“Chúng ta đánh một trận luôn đi khốn kiếp!”. Yến Tử Hoàn mất hết lý trí, dường như quên rằng đối phương dù sao cũng là một ác ma, đang lúc máu nóng xông đầu liền cấp tốc ấn chốt cửa, dùng sức bú sữa mẹ rầm một tiếng đẩy cửa phòng ra, ý định quyết đấu một trận với Long Dực!
Thế là Ma vương bệ hạ tôn quý đang kêu gào bị cánh cửa bật ra ngoài dán ra sau cánh cửa! Mũi đập mạnh vào tường, vừa đau vừa xót!
Yến Tử Hoàn nổi giận đùng đùng nhìn hành lang không một bóng người trước mắt, chưa hết giận mắng: “Có bản lĩnh gõ cửa thì có bản lĩnh ra đây đánh một trận với tôi! Mẹ nó người đâu!?”.
Long Dực lẳng lặng đừng sau cánh cửa, mặt dán vào tường, mũi đau không nói ra lời, mũi hồng thấu, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra.
“…Dịch chuyển tức thời à?”. Yến Tử Hoàn vẻ mặt mờ mịt, nhìn lên trần nhà một cái, lại không yên tâm quay đầu nhìn vào phòng mình.
Dù sao cũng là một ác ma, nói không chừng tốc độ di chuyển rất nhanh, nhân lúc mình chớp mắt đã vào phòng gì gì đó.
“…”. Ma vương bệ hạ ở sau cánh cửa bịt mũi, vẫn không nhúc nhích, ngây ra như phỗng.
Coi như ta dịch chuyển tức thời đi! Dù sao với bộ dạng này mà đi ra từ sau cánh cửa thì mất mặt lắm! Tôn nghiêm của Ma vương ở đâu!
Mặc dù không thấy người đâu, nhưng cảm giác bị sờ mông cũng biến mất, Yến Tử Hoàn đành thôi, làu bàu đóng cửa lại.
Long Dực xám xịt chạy về phòng cho khách tạm thời của mình, bởi vì không đủ phòng ngủ nên cùng phòng với Hydra.
“Tỉnh tỉnh”. Long Dực đánh thức Hydra vừa chìm vào giấc ngủ.
Hydra kìm nén kích động muốn đấm hắn một cái, ngái ngủ nói: “Làm sao vậy, bệ hạ?”. Dù giận điên nhưng vẫn phải giữ nụ cười!
Long Dực lạnh lùng nói: “Quả cầu thủy tinh đâu? Ta lệnh cho ngươi chiếu hình ảnh của nô lệ lúc này ra”.
“…”. Hydra vẻ mặt suy sụp lấy ra quả cầu thủy tinh hơi rạn nứt, theo yêu cầu của Long Dực đem hình ảnh lập thể của Yến Tử Hoàn chiếu lên giường Long Dực, thoáng nhìn qua, quả thực giống như Yến Tử Hoàn thật đang ngủ ở đó, chỉ là nhìn được sờ không được.
“Tốt”. Long Dực nhìn chằm chằm Yến tiểu béo đang cong mông ngủ, thâm trầm nói: “Ngươi đi ngủ đi”.
Wow! Mông của nô lệ ngứa quá.
Hydra ngả đầu liền ngủ.
Thấy Hydra nhắm mắt lại, Long Dực thô bỉ giơ tay sờ soạng trên cặp mông ảo của Yến Tử Hoàn.
Yến Tử Hoàn vẫn chưa nguôi giận, tức giận lẩm bẩm: “Mẹ nó thiểu năng”.
Long Dực nhất thời đau lòng cực kì:…
Đoạn tình cảm giữa fanboy và đại minh tinh, thực sự vô cùng ngược mà.
Hôm sau khi Mạnh Phồn và Yến Nhất tỉnh dậy đã là buổi trưa, tinh thần nhìn chung là dồi dào, hai người xuống lầu ăn một bữa sáng đơn giản.
Nghĩ tới hôm nay là ngày hai mươi tư người hợp nhất, tất cả mọi người đều rất hưng phấn!
Mặc dù khi biết bác sĩ Mạnh vậy mà cũng không phải nhân loại, Yến Tử Hoàn và Tưởng Phi không khỏi sinh ra cảm giác “Lẽ nào trên thế giới chỉ có ba chúng ta là nhân loại”.
Thật ra tôi cũng không phải… Phương Kỳ vẻ mặt ngốc moe nghĩ.
“Chúng ta mau bắt đầu thôi”. Mạnh Phồn nóng lòng hơn ai hết.
“Được”. Long Dực cũng rất nôn nóng, trong đầu nghĩ đến kế hoạch xâm chiếm của mình, chủ lực chiến đấu trong kế hoạch này là Yến Nhất, sức mạnh của Ma vương thời kì cường thỉnh vô cùng tàn khốc! “Ngươi chuẩn bị xong chưa? Em trai thân yêu của ta thì sao?”.
“Chuẩn bị xong hết rồi”. Mạnh Phồn xắn ống tay áo.
Yến Nhất cũng gật đầu mỉm cười.
Bởi vì sắp được tận mắt chứng kiến cảnh tượng vĩ đại hai mươi tư anh trai hợp nhất, Yến Tử Hoàn cảm thấy hết sức hồi hộp, để giảm bớt hồi hộp cậu bóc một bịch khoai tây chiên ăn liên tục, Phương Kỳ cũng ngồi bên cạnh bóc một bịch khoai tây chiên vị khác, hai người còn thỉnh thoảng đổi vị, tiếng nhai rôm rốp rôm rốp thay nhau vang lên.
Long Dực quay đầu nhìn Yến Tử Hoàn, lạnh lùng nói: “Nô lệ, đừng ăn nữa”.
“Cứ hồi hộp là tôi liền muốn ăn”. Yến Tử Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Đã nói là ăn thế nào cũng không béo mà? Lẽ nào anh không chắc chắn?”.
“…Tất nhiên là ta chắc chắn, nhưng cậu đừng ăn nữa”. Long Dực muốn nói lại thôi.
“Tại sao?”. Yến Tử Hoàn không hiểu.
Long Dực đau khổ che mặt: “Ngươi sở dĩ ăn thế não cũng không béo là vì sau khi kí khế ước, mỗi khi cậu ăn một miếng thức ăn thì một phần ma lực của ta sẽ tiêu hao để triệt tiêu miếng thức ăn đó…Nếu ngươi tiếp tục ăn nữa thì hôm nay rất nhanh ta sẽ không còn đủ ma lực để đánh thức hai mươi ba linh hồn…”.
Ma vương bệ hạ lúc này chỉ xử lý được một chút thức ăn! Nhưng một khi ma lực khôi phục thì sẽ rất mạnh. vì vậy đừng ghét bỏ Ma vương bệ hạ!
“Đệt mẹ sao anh không nói sớm!”. Yến Tử Hoàn như bị bỏng ném bịch khoai tây đi.
Bởi vì nói ra rất mất mặt! Ma lực lại bị nô lệ ăn hết sạch gì gì đó! Long Dực đau thương không gì sánh nổi.
Giống như đêm qua, Long Dực triệu hoán ra hai mươi ba linh hồn, những ngọn lửa màu sắc khác nhau lẳng lặng bùng cháy trong không khí.
Long Dực xác nhận lần cuối với Mạnh Phồn trình tự tách rời, lập tức, Long Dực nhắm mắt lại, khẽ ngâm chú văn không ai hiểu, theo tiếng ngâm của hắn, ngọn lửa của hai mươi ba cụm linh hồn càng ngày càng sáng, cùng với sự gia tăng độ sáng của các linh hồn, cả gian phòng đột nhiên tràn ngập cơn gió không biết từ đâu đến, làn gió nhẹ êm ái thổi tung bay mái tóc dài màu bạc của Long Dực. Hai mắt Long Dực nhắm chặt, khuôn mặt chuyên chú hiện rõ vẻ anh tuấn, tiếng ngâm của hắn dần vút cao, sau một âm tiết chuyển ngoặt thần bí, các linh hồn đủ mọi màu sắc bừng sáng, trong phòng thoáng chốc cuồng phòng gào thét!
Thế là nửa bịch khoai vừa bị Yến Tử Hoàn ném xuống đất cũng bị gió lớn thổi bay đội lên đầu Long Dực.
Yến Tử Hoàn tỏ ra ăn năn từ tận đáy lòng: “Xin lỗi”.
Long Dực khóc không ra nước mắt:…
Thực sự không thể để Ma vương bệ hạ thể hiện một chút hay sao!?
Thân thể Yến Nhất bị một luồng sức mạnh kỳ diệu nâng lên lơ lửng giữa không trung, hai mắt dần khép lại, dựa theo quy trình mà Long Dực giao phó lúc trước, trước khi Yến Nhất chìm vào giấc ngủ say, Mạnh Phồn nhanh chóng tiến vào thế giới tinh thần của Yến Nhất.
Trong thế giới tinh thần, uy áp dữ đội từ năng lực tinh thần mặc dù không giảm bớt, nhưng hai mươi tư thể tinh thần đều giống như bị sức mạnh nào đó thôi miên, không có bất cứ phản ứng gì với việc Mạnh Phồn xâm nhập. Mạnh Phồn bắt đầu thử tay từ Yến Nhị, lúc này lực cản do Yến Nhị từ chối xâm nhập vẫn rất mạnh, nhưng quả thực đơn giản hơn nhiều so với trước đây. Mạnh Phồn khẽ cắn môi, ngưng tụ năng lực tinh thần tập trung tại một điểm, cưỡng chế đột phá tấm chắn tinh thần của Yến Nhị, phù một tiếng chìm vào biển ý thức.
“Oa…”. Đây là lần đầu tiên Mạnh Phồn nhìn thấy biển ý thức của một người dài như vậy —— trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, phân rõ thành hai màu, tuy rằng kề sát nhau nhưng không hề hòa vào nhau, hơn nữa phần thuộc về Asmodeus trong đó đang cuồn cuộn sôi trào, tựa như đang nóng lòng muốn phá vỡ tấm chắn tinh thần để xông ra ngoài. Mạnh Phồn bắt đầu vận dụng năng lực của thú ăn mộng, tập trung tinh thần điều khiển dòng ý thức thuộc về Asmodeus, dẫn dắt chúng thông qua khe hở của tấm chắn tinh thần vừa bị mình cưỡng chế mở ra, chảy ra bên ngoài.
Sau khi biển ý thức đầu tiên được tách rời hoàn toàn, Mạnh Phồn lần theo dòng ý thức cuối cùng của Asmodeus mở ra thể tinh thần của Yến Tam, bắt đầy xâm nhập vào…
Cứ như vậy Mạnh Phồn một hơi tách rời mười mấy thể tinh thần, lúc xâm nhập Yến 18 thì năng lực tinh thần gần như tiêu hao hết, bác sĩ Mạnh tương đối thê thảm hơi sơ ý một phút bất cẩn đã bị bắn ra ngoài, không hề báo trước rơi về thân thể của mình. Tiêu hao một lượng lớn năng lực tinh thần trong khoảng thời gian ngắn khiến thân thể Mạnh Phồn không chịu nổi, quần áo thấm đẫm mồ hôi, ngay sau đó là một trận đau đầu chóng mặt kèm theo cơn buồn ngủ làm Mạnh Phồn suýt chút nữa thì lăn ra đánh một giấc.
Bác sĩ Mạnh vô cùng chuyên nghiệp lắc lắc đầu, quyết đoán tự cắn tay mình một miếng chống lại cơn buồn ngủ.
Phương Kỳ rất lo lắng, đều là mị ma nên cậu nhìn ra tình trạng hiện tại của Mạnh Phồn cực kì không ổn: “Bác sĩ Mạnh, hay là anh nghỉ trước đã…”.
Mạnh Phồn liếc nhìn Yến Nhất, dòng ý thức trong thế giới tinh thần của Yến Nhất đang chảy ra, trở về đúng với những linh hồn khác, dường như thân thể hắn đang chảy xuôi rất nhiều dòng suối sáng lấp lánh, khung cảnh huyền ảo tráng lệ này ít nhiều cũng xốc lại tinh thần Mạnh Phồn.
“Phải giải quyết cho xong một lần! Bây giờ mà dừng không biết anh ấy phải đợi bao lâu nữa…”. Dù sao mình có thể ngủ rất nhiều ngày! Mạnh Phồn trấn định, lại tự cắn cánh tay mình, cơn buồn ngủ tạm thời lui xuống, thế là bác sĩ Mạnh mang theo hai dấu răng tượng trưng cho tình yêu anh dũng tiến vào thế giới tinh thần lần nữa.
Lần này, anh một hơi tách rời hoàn tất từ Yến 18 đến Yến 24, hai mươi ba nhân cách phụ giống hệt nhân cách chủ bắt đầu hung hợp, thế giới tinh thần từ trước đến nay luôn ồn ào huyên náo cuối cùng chỉ còn lại một người.
“Yến Nhất”. Mạnh Phồn huých thể tinh thần của Yến Nhất, mỉm cười nói: “Bây giờ anh là Yến Nhất danh xứng với thực rồi”.
Lúc Mạnh Phồn trở lại thế giới thực, mọi thứ trong phòng đã trở lại nguyên trạng, Yến Nhất chậm rãi hạ xuống từ trên không, mở to mắt như thế lần đầu nhìn thấy thế giới, khẽ lẩm bẩm một câu: “Thật yên tĩnh”.
Cũng là do bị hai mươi ba nhân cách phụ ầm ĩ trong đầu bất kể ngày đêm nhiều năm rồi!
“Đến đây, bảo bối”. Ánh mắt Yến Nhất rơi trên người Mạnh Phồn, đôi môi nhếch lên, lộ ra nụ cười anh tuấn đến nghịch thiên, giơ hai tay hướng về Mạnh Phồn: “Ôm một cái nào”.
Nhưng Mạnh Phồn buồn ngủ như thể cả đời chưa bao giờ được ngủ một giấc, nghiêng đầu, đáp lại bằng một chuỗi tiếng khò khò vui vẻ!
Nhưng cảnh tượng xúc động như vậy thực sự không nỡ ngủ, thế là Mạnh Phồn lấy lại tinh thần, lảo đảo vùi đầu vào lòng Yến Nhất, ngủ vội năm giây, rồi lại bừng tỉnh dậy hung hăng cấu đùi một cái, muốn trước khi ngủ nghe được vài lời yêu thương sến súa.
Nhất định là mình quá buồn ngủ rồi! Cấu đùi mãi mà không thấy đau! Mạnh Phồn mơ màng nghĩ.
“Anh yêu em…”. Yến Nhất bất ngờ không kịp đề phòng bị cấu đùi, ngây người một chút rồi không để ý tới ôm Mạnh Phồn thật chặt, mang theo sức lực như muốn vùi cả người vào lòng mình, đôi môi lưu luyến liếm tai Mạnh Phồn, như đang nói mơ lặp đi lặp lại: “Yêu em, yêu em, rất yêu em…”.
Mạn Phồn nhất thời cảm thấy mình có thể yên lòng mà ngủ một giấc, thế là vội vàng dùng một chút tỉnh táo cuối cùng nói như pháo liên thanh: “Năng lực tinh thần của em đã tiêu hao hết bây giờ sẽ ngủ ngay lập tức cụ thể là ngủ bao lâu em không biết ít nhất phải mười ngày nữa tháng không cần lo lắng không cần đưa đến bệnh viện để yên cho em ngủ là được em cũng rất yêu anh!” moach.
Dứt lời, Mạnh Phồn với khuôn mặt đỏ đến nỗi có thể rán trứng được dứt khoát chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong đời bác sĩ Mạnh khó tính bày tỏ thật lòng.
Chơi xong rồi ngủ, thật là kích thích.
Yến Nhất nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống đầu, dịu dàng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu dấu…”.
“Có thể đổi bài khác không?”. Tim Mạnh Phồn đập loạn.
Yêu dấu gì gì đó, bảo bối gì gì đó, người này sao có thể hát một bài hát ru như tình ca vậy chứ? “Được thôi”. Yến Nhất nghe lời, “Thỏ con ngoan nào, mau mở cửa ra, tôi phải đi vào…”.
“Đổi!”. Mạnh Phồn kéo chăn che đầu.
Chữ “cửa” và chữ “vào” tại sao phải đọc rõ như vậy? Anh muốn mở cửa nào đi vào đâu thế hả! Đến nhạc thiếu nhi cũng hát thành dâm đãng như vậy mà được sao?
Yến Nhất cười sặc sụa, giơ tay vỗ nhè nhẹ Mạnh Phồn: “Anh không hát nữa, em đếm cừu đi, anh vỗ cho em đếm”.
Mạnh Phồn: “Hừ!”.
Yến Nhất vô tội: “Phồn Phồn lại suy nghĩ lung tung nữa rồi”.
Mạnh Phồn vươn một cánh tay ra từ trong chăn, giơ ngón giữa với Yến Nhất, sau đó yên tâm nhắm mắt bắt đầu đếm.
Một Yến Nhất, hai Yến Nhất, ba Yến Nhất…
Sau khi đếm tới khoảng hơn một trăm, Mạnh Phồn ngủ thành công.
Yến Nhất chậm rãi ngáp một cái, cũng nằm xuống ngủ bên cạnh Mạnh Phồn.
Vì không muốn để nhân cách khác chiếm được tiện nghi nên hắn cách ra một khoảng ở giữa hai người.
Một Phồn Phồn, hai Phồn Phồn, ba Phồn Phồn…
Trước khi rơi vào mộng đẹp, Yến tiên sinh đã đếm như vậy đó.
Yến tiên sinh không hề hay biết, trong lúc mình và bác sĩ Mạnh ngọt ngào, em trai tội nghiệp đang sống trong nước sôi lửa bỏng!
Bởi vì Long dực cảm thấy nô lệ mới thu được nhất định phải thực hiện một số nghĩa vụ nô lệ của mình, ví dụ như để chủ nhân ôm đi ngủ gì đó.
Ma vương bệ hạ thuần khiết thực sự chỉ muốn ôm đi ngủ theo nghĩa đen mà thôi!
Long Dực gõ cửa phòng Yến Tử Hoàn: “Nô lệ, nô lệ!”.
Nhưng để đề phòng bị làm phiền, trước khi ngủ Yến Tử Hoàn đã đeo nút tai tránh tiếng ồn, thế giới vô cùng yên tĩnh.
Gõ một lúc lâu mà không được đáp lại, Long Dực đành phải cùng một tí xíu ma lực cuối cùng triệu hóa linh hồn của Yến Tử Hoàn ra, sau đó lấy đầu ngón tay sờ nhẹ nhẹ.
Trong phòng ngủ nháy mắt truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Yến Tử Hoàn: “A a a a a ai đang sờ mông tôi!”.
Nhất thời Long Dực sờ càng thêm hăng hái, mặc dù linh hồn không có xúc cảm, nhưng mà, hăng thêm chút nữa nào.
“Long Dực!”. Yến Tử Hoàn che mông đứng sau cánh cửa giận dữ hét: “Dừng tay lại cho tôi!”.
“Ha, đây là một hình phạt nhỏ chủ nhân dành cho nô lệ, ta ra lệnh cho cậu lập tức mở cửa”. Long Dực vẫn sờ.
Mặc dù đã che mông nhưng vẫn không thể loại bỏ cảm giác bị người ta sờ soạng, Yến Tử Hoàn bất đắc dĩ nói: “Anh muốn làm gì?”.
Long Dực thật thà nói: “Ta muốn ôm cậu ngủ”.
Bởi vì gối ôm Yến Tử Hoàn mặc quần bơi mà Hydra đặt mua tối nay phải đợi khoảng ba ngày nữa hàng mới về!
Nhưng là một fanboy đích thực, Long Dực tỏ ra mình không thể đợi lâu đến vậy.
“Ngủ cái đầu ông! Cút!”. Yến Tử Hoàn giận sôi, hung hăng đá một phát lên cửa.
“Không mở cửa cho ta, ta sẽ sờ mông cậu cho tới sáng!”. Long Dực nhanh chóng phản kích.
“Chúng ta đánh một trận luôn đi khốn kiếp!”. Yến Tử Hoàn mất hết lý trí, dường như quên rằng đối phương dù sao cũng là một ác ma, đang lúc máu nóng xông đầu liền cấp tốc ấn chốt cửa, dùng sức bú sữa mẹ rầm một tiếng đẩy cửa phòng ra, ý định quyết đấu một trận với Long Dực!
Thế là Ma vương bệ hạ tôn quý đang kêu gào bị cánh cửa bật ra ngoài dán ra sau cánh cửa! Mũi đập mạnh vào tường, vừa đau vừa xót!
Yến Tử Hoàn nổi giận đùng đùng nhìn hành lang không một bóng người trước mắt, chưa hết giận mắng: “Có bản lĩnh gõ cửa thì có bản lĩnh ra đây đánh một trận với tôi! Mẹ nó người đâu!?”.
Long Dực lẳng lặng đừng sau cánh cửa, mặt dán vào tường, mũi đau không nói ra lời, mũi hồng thấu, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra.
“…Dịch chuyển tức thời à?”. Yến Tử Hoàn vẻ mặt mờ mịt, nhìn lên trần nhà một cái, lại không yên tâm quay đầu nhìn vào phòng mình.
Dù sao cũng là một ác ma, nói không chừng tốc độ di chuyển rất nhanh, nhân lúc mình chớp mắt đã vào phòng gì gì đó.
“…”. Ma vương bệ hạ ở sau cánh cửa bịt mũi, vẫn không nhúc nhích, ngây ra như phỗng.
Coi như ta dịch chuyển tức thời đi! Dù sao với bộ dạng này mà đi ra từ sau cánh cửa thì mất mặt lắm! Tôn nghiêm của Ma vương ở đâu!
Mặc dù không thấy người đâu, nhưng cảm giác bị sờ mông cũng biến mất, Yến Tử Hoàn đành thôi, làu bàu đóng cửa lại.
Long Dực xám xịt chạy về phòng cho khách tạm thời của mình, bởi vì không đủ phòng ngủ nên cùng phòng với Hydra.
“Tỉnh tỉnh”. Long Dực đánh thức Hydra vừa chìm vào giấc ngủ.
Hydra kìm nén kích động muốn đấm hắn một cái, ngái ngủ nói: “Làm sao vậy, bệ hạ?”. Dù giận điên nhưng vẫn phải giữ nụ cười!
Long Dực lạnh lùng nói: “Quả cầu thủy tinh đâu? Ta lệnh cho ngươi chiếu hình ảnh của nô lệ lúc này ra”.
“…”. Hydra vẻ mặt suy sụp lấy ra quả cầu thủy tinh hơi rạn nứt, theo yêu cầu của Long Dực đem hình ảnh lập thể của Yến Tử Hoàn chiếu lên giường Long Dực, thoáng nhìn qua, quả thực giống như Yến Tử Hoàn thật đang ngủ ở đó, chỉ là nhìn được sờ không được.
“Tốt”. Long Dực nhìn chằm chằm Yến tiểu béo đang cong mông ngủ, thâm trầm nói: “Ngươi đi ngủ đi”.
Wow! Mông của nô lệ ngứa quá.
Hydra ngả đầu liền ngủ.
Thấy Hydra nhắm mắt lại, Long Dực thô bỉ giơ tay sờ soạng trên cặp mông ảo của Yến Tử Hoàn.
Yến Tử Hoàn vẫn chưa nguôi giận, tức giận lẩm bẩm: “Mẹ nó thiểu năng”.
Long Dực nhất thời đau lòng cực kì:…
Đoạn tình cảm giữa fanboy và đại minh tinh, thực sự vô cùng ngược mà.
Hôm sau khi Mạnh Phồn và Yến Nhất tỉnh dậy đã là buổi trưa, tinh thần nhìn chung là dồi dào, hai người xuống lầu ăn một bữa sáng đơn giản.
Nghĩ tới hôm nay là ngày hai mươi tư người hợp nhất, tất cả mọi người đều rất hưng phấn!
Mặc dù khi biết bác sĩ Mạnh vậy mà cũng không phải nhân loại, Yến Tử Hoàn và Tưởng Phi không khỏi sinh ra cảm giác “Lẽ nào trên thế giới chỉ có ba chúng ta là nhân loại”.
Thật ra tôi cũng không phải… Phương Kỳ vẻ mặt ngốc moe nghĩ.
“Chúng ta mau bắt đầu thôi”. Mạnh Phồn nóng lòng hơn ai hết.
“Được”. Long Dực cũng rất nôn nóng, trong đầu nghĩ đến kế hoạch xâm chiếm của mình, chủ lực chiến đấu trong kế hoạch này là Yến Nhất, sức mạnh của Ma vương thời kì cường thỉnh vô cùng tàn khốc! “Ngươi chuẩn bị xong chưa? Em trai thân yêu của ta thì sao?”.
“Chuẩn bị xong hết rồi”. Mạnh Phồn xắn ống tay áo.
Yến Nhất cũng gật đầu mỉm cười.
Bởi vì sắp được tận mắt chứng kiến cảnh tượng vĩ đại hai mươi tư anh trai hợp nhất, Yến Tử Hoàn cảm thấy hết sức hồi hộp, để giảm bớt hồi hộp cậu bóc một bịch khoai tây chiên ăn liên tục, Phương Kỳ cũng ngồi bên cạnh bóc một bịch khoai tây chiên vị khác, hai người còn thỉnh thoảng đổi vị, tiếng nhai rôm rốp rôm rốp thay nhau vang lên.
Long Dực quay đầu nhìn Yến Tử Hoàn, lạnh lùng nói: “Nô lệ, đừng ăn nữa”.
“Cứ hồi hộp là tôi liền muốn ăn”. Yến Tử Hoàn hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Đã nói là ăn thế nào cũng không béo mà? Lẽ nào anh không chắc chắn?”.
“…Tất nhiên là ta chắc chắn, nhưng cậu đừng ăn nữa”. Long Dực muốn nói lại thôi.
“Tại sao?”. Yến Tử Hoàn không hiểu.
Long Dực đau khổ che mặt: “Ngươi sở dĩ ăn thế não cũng không béo là vì sau khi kí khế ước, mỗi khi cậu ăn một miếng thức ăn thì một phần ma lực của ta sẽ tiêu hao để triệt tiêu miếng thức ăn đó…Nếu ngươi tiếp tục ăn nữa thì hôm nay rất nhanh ta sẽ không còn đủ ma lực để đánh thức hai mươi ba linh hồn…”.
Ma vương bệ hạ lúc này chỉ xử lý được một chút thức ăn! Nhưng một khi ma lực khôi phục thì sẽ rất mạnh. vì vậy đừng ghét bỏ Ma vương bệ hạ!
“Đệt mẹ sao anh không nói sớm!”. Yến Tử Hoàn như bị bỏng ném bịch khoai tây đi.
Bởi vì nói ra rất mất mặt! Ma lực lại bị nô lệ ăn hết sạch gì gì đó! Long Dực đau thương không gì sánh nổi.
Giống như đêm qua, Long Dực triệu hoán ra hai mươi ba linh hồn, những ngọn lửa màu sắc khác nhau lẳng lặng bùng cháy trong không khí.
Long Dực xác nhận lần cuối với Mạnh Phồn trình tự tách rời, lập tức, Long Dực nhắm mắt lại, khẽ ngâm chú văn không ai hiểu, theo tiếng ngâm của hắn, ngọn lửa của hai mươi ba cụm linh hồn càng ngày càng sáng, cùng với sự gia tăng độ sáng của các linh hồn, cả gian phòng đột nhiên tràn ngập cơn gió không biết từ đâu đến, làn gió nhẹ êm ái thổi tung bay mái tóc dài màu bạc của Long Dực. Hai mắt Long Dực nhắm chặt, khuôn mặt chuyên chú hiện rõ vẻ anh tuấn, tiếng ngâm của hắn dần vút cao, sau một âm tiết chuyển ngoặt thần bí, các linh hồn đủ mọi màu sắc bừng sáng, trong phòng thoáng chốc cuồng phòng gào thét!
Thế là nửa bịch khoai vừa bị Yến Tử Hoàn ném xuống đất cũng bị gió lớn thổi bay đội lên đầu Long Dực.
Yến Tử Hoàn tỏ ra ăn năn từ tận đáy lòng: “Xin lỗi”.
Long Dực khóc không ra nước mắt:…
Thực sự không thể để Ma vương bệ hạ thể hiện một chút hay sao!?
Thân thể Yến Nhất bị một luồng sức mạnh kỳ diệu nâng lên lơ lửng giữa không trung, hai mắt dần khép lại, dựa theo quy trình mà Long Dực giao phó lúc trước, trước khi Yến Nhất chìm vào giấc ngủ say, Mạnh Phồn nhanh chóng tiến vào thế giới tinh thần của Yến Nhất.
Trong thế giới tinh thần, uy áp dữ đội từ năng lực tinh thần mặc dù không giảm bớt, nhưng hai mươi tư thể tinh thần đều giống như bị sức mạnh nào đó thôi miên, không có bất cứ phản ứng gì với việc Mạnh Phồn xâm nhập. Mạnh Phồn bắt đầu thử tay từ Yến Nhị, lúc này lực cản do Yến Nhị từ chối xâm nhập vẫn rất mạnh, nhưng quả thực đơn giản hơn nhiều so với trước đây. Mạnh Phồn khẽ cắn môi, ngưng tụ năng lực tinh thần tập trung tại một điểm, cưỡng chế đột phá tấm chắn tinh thần của Yến Nhị, phù một tiếng chìm vào biển ý thức.
“Oa…”. Đây là lần đầu tiên Mạnh Phồn nhìn thấy biển ý thức của một người dài như vậy —— trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, phân rõ thành hai màu, tuy rằng kề sát nhau nhưng không hề hòa vào nhau, hơn nữa phần thuộc về Asmodeus trong đó đang cuồn cuộn sôi trào, tựa như đang nóng lòng muốn phá vỡ tấm chắn tinh thần để xông ra ngoài. Mạnh Phồn bắt đầu vận dụng năng lực của thú ăn mộng, tập trung tinh thần điều khiển dòng ý thức thuộc về Asmodeus, dẫn dắt chúng thông qua khe hở của tấm chắn tinh thần vừa bị mình cưỡng chế mở ra, chảy ra bên ngoài.
Sau khi biển ý thức đầu tiên được tách rời hoàn toàn, Mạnh Phồn lần theo dòng ý thức cuối cùng của Asmodeus mở ra thể tinh thần của Yến Tam, bắt đầy xâm nhập vào…
Cứ như vậy Mạnh Phồn một hơi tách rời mười mấy thể tinh thần, lúc xâm nhập Yến 18 thì năng lực tinh thần gần như tiêu hao hết, bác sĩ Mạnh tương đối thê thảm hơi sơ ý một phút bất cẩn đã bị bắn ra ngoài, không hề báo trước rơi về thân thể của mình. Tiêu hao một lượng lớn năng lực tinh thần trong khoảng thời gian ngắn khiến thân thể Mạnh Phồn không chịu nổi, quần áo thấm đẫm mồ hôi, ngay sau đó là một trận đau đầu chóng mặt kèm theo cơn buồn ngủ làm Mạnh Phồn suýt chút nữa thì lăn ra đánh một giấc.
Bác sĩ Mạnh vô cùng chuyên nghiệp lắc lắc đầu, quyết đoán tự cắn tay mình một miếng chống lại cơn buồn ngủ.
Phương Kỳ rất lo lắng, đều là mị ma nên cậu nhìn ra tình trạng hiện tại của Mạnh Phồn cực kì không ổn: “Bác sĩ Mạnh, hay là anh nghỉ trước đã…”.
Mạnh Phồn liếc nhìn Yến Nhất, dòng ý thức trong thế giới tinh thần của Yến Nhất đang chảy ra, trở về đúng với những linh hồn khác, dường như thân thể hắn đang chảy xuôi rất nhiều dòng suối sáng lấp lánh, khung cảnh huyền ảo tráng lệ này ít nhiều cũng xốc lại tinh thần Mạnh Phồn.
“Phải giải quyết cho xong một lần! Bây giờ mà dừng không biết anh ấy phải đợi bao lâu nữa…”. Dù sao mình có thể ngủ rất nhiều ngày! Mạnh Phồn trấn định, lại tự cắn cánh tay mình, cơn buồn ngủ tạm thời lui xuống, thế là bác sĩ Mạnh mang theo hai dấu răng tượng trưng cho tình yêu anh dũng tiến vào thế giới tinh thần lần nữa.
Lần này, anh một hơi tách rời hoàn tất từ Yến 18 đến Yến 24, hai mươi ba nhân cách phụ giống hệt nhân cách chủ bắt đầu hung hợp, thế giới tinh thần từ trước đến nay luôn ồn ào huyên náo cuối cùng chỉ còn lại một người.
“Yến Nhất”. Mạnh Phồn huých thể tinh thần của Yến Nhất, mỉm cười nói: “Bây giờ anh là Yến Nhất danh xứng với thực rồi”.
Lúc Mạnh Phồn trở lại thế giới thực, mọi thứ trong phòng đã trở lại nguyên trạng, Yến Nhất chậm rãi hạ xuống từ trên không, mở to mắt như thế lần đầu nhìn thấy thế giới, khẽ lẩm bẩm một câu: “Thật yên tĩnh”.
Cũng là do bị hai mươi ba nhân cách phụ ầm ĩ trong đầu bất kể ngày đêm nhiều năm rồi!
“Đến đây, bảo bối”. Ánh mắt Yến Nhất rơi trên người Mạnh Phồn, đôi môi nhếch lên, lộ ra nụ cười anh tuấn đến nghịch thiên, giơ hai tay hướng về Mạnh Phồn: “Ôm một cái nào”.
Nhưng Mạnh Phồn buồn ngủ như thể cả đời chưa bao giờ được ngủ một giấc, nghiêng đầu, đáp lại bằng một chuỗi tiếng khò khò vui vẻ!
Nhưng cảnh tượng xúc động như vậy thực sự không nỡ ngủ, thế là Mạnh Phồn lấy lại tinh thần, lảo đảo vùi đầu vào lòng Yến Nhất, ngủ vội năm giây, rồi lại bừng tỉnh dậy hung hăng cấu đùi một cái, muốn trước khi ngủ nghe được vài lời yêu thương sến súa.
Nhất định là mình quá buồn ngủ rồi! Cấu đùi mãi mà không thấy đau! Mạnh Phồn mơ màng nghĩ.
“Anh yêu em…”. Yến Nhất bất ngờ không kịp đề phòng bị cấu đùi, ngây người một chút rồi không để ý tới ôm Mạnh Phồn thật chặt, mang theo sức lực như muốn vùi cả người vào lòng mình, đôi môi lưu luyến liếm tai Mạnh Phồn, như đang nói mơ lặp đi lặp lại: “Yêu em, yêu em, rất yêu em…”.
Mạn Phồn nhất thời cảm thấy mình có thể yên lòng mà ngủ một giấc, thế là vội vàng dùng một chút tỉnh táo cuối cùng nói như pháo liên thanh: “Năng lực tinh thần của em đã tiêu hao hết bây giờ sẽ ngủ ngay lập tức cụ thể là ngủ bao lâu em không biết ít nhất phải mười ngày nữa tháng không cần lo lắng không cần đưa đến bệnh viện để yên cho em ngủ là được em cũng rất yêu anh!” moach.
Dứt lời, Mạnh Phồn với khuôn mặt đỏ đến nỗi có thể rán trứng được dứt khoát chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong đời bác sĩ Mạnh khó tính bày tỏ thật lòng.
Chơi xong rồi ngủ, thật là kích thích.
Danh sách chương