Yến Nhất thất vọng nói: “Điểm tôi quan tâm hình như không đúng lắm?”.

Là cực kì không đúng được chứ? Mạnh Phồn gật đầu như điên.

“Nhưng lúc đó tôi thực sự không sợ chút nào, tôi cũng không hiểu tại sao, dường như tất cả mọi việc xảy ra trước mắt đều thật bình thường”. Yến Nhất cười vuốt tóc trên trán, “Nói tiếp, hắn lấy cơm thừa trong tay tôi nuốt vào, sau đó xoa xoa miệng vết thương trên bụng, vẻ mặt tiếc nuối thở dài nói ‘Ây da, chảy ra hết rồi”, sau đó liền biến mất”.

“Biến mất?”. Mạnh Phồn hỏi.

Yến Nhất gật đầu: “Toàn thân hắn dấy lên ngọn lửa màu xanh nhạt, thiêu cháy cả cơ thể, không chỉ bản thân hắn, đến máu hắn chảy trên mặt đất cũng bị thiêu cháy, từ phòng tôi đến bếp, dấu chân dính máu trên đường đều cháy trong ngọn lửa xanh, nhưng quá trình này rất nhanh, có thể chỉ vài giây, sau khi thiêu cháy không khí trong phòng nháy mắt tràn ngập mùi gay mũi, nhưng mùi này cũng nhanh chóng biến mất, căn phòng sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì”.

Khi đốt phát ra ngọn lửa màu xanh nhạt và mùi gay mũi, nói không chừng là lưu huỳnh, Mạnh Phồn cúi đầu suy tư.

Bác sĩ Mạnh học môn hóa cực kì giỏi!

“Không lâu sau khi xảy ra chuyện này, cha mẹ tôi bắt đầu phát hiện tôi không ổn, vì có lúc tôi đột nhiên trở nên ăn uống vô độ, hơn nữa khó giao tiếp, thậm chí không nhớ họ là ai, về sau họ mới ý thức được…”. Yến Nhất hơi nghiêng đầu, dùng ngón trỏ day day huyệt thái dương của mình, “Trong đầu tôi có nhiều hơn một người”.

“…Vậy là nói Yến 24 mắc bệnh cuồng ăn kia, thực ra không phải phân liệt ra từ nhân cách chủ của anh, mà là nhân cách của ác ma?”. Mạnh Phồn sợ ngây người!

Chuyện quan trọng như vậy mà lại giấu bác sĩ, quả thực không thể nhẫn nhịn!

Mặc dù có biết đi nữa hình như cũng không có tác dụng lớn lắm…

Vì bác sĩ Mạnh vẫn không đối phó được với hai mươi ba năng lực tinh thần mạnh đến nghịch thiên của các nhân cách phụ.

“Tôi cảm thấy có lẽ là thế này, thân xác của ác ma bị vùi lấp trong ngọn lửa, nhưng linh hồn lại chui vào đầu tôi. Nhưng chuyện này không thể nói với người khác, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy tôi bệnh nặng hơn mà thôi”. Yến Nhất cười khổ, “Những chuyện tương tự về sau lại xảy ra một lần, là lúc tôi 15 tuổi…Hôm đó tôi tan học về nhà, lại nhìn thấy nền phòng toàn là máu, một ác ma hấp hối nằm trên giường tôi, vẻ ngoài của hắn hơi giống ác ma tôi gặp hồi 4 tuổi, nhưng khuôn mặt đẹp hơn, nói chính xác, là mị ma, tôi chưa từng gặp ai đẹp như hắn vậy…”.

Mạnh Phồn vẫn luôn không chen miệng đột nhiên “À” một tiếng tẻ ngắt.

Yến Nhất cười nhẹ, nhanh chóng bổ sung: “Trừ anh ra”.

“Cái đó liên quan gì đến tôi chứ?”. Mạnh Phồn lạnh lùng nghiêm nghị, mặt không biểu cảm.

“Được, tôi nói tiếp”. Yến Nhất dịu dàng nhìn anh, “Vì trước đó từng trải qua chuyện tương tự nên lần này tôi càng không sợ…”.

Bác sĩ Mạnh mặt không biểu cảm đột nhiên lộ ra nụ cười vừa xấu hổ vừa ngọt ngào!

Yến Nhất tức khắc cười ra tiếng: “Anh đang cười gì?”.

Mạnh Phồn lập tức thu lại nụ cười, nhíu mày khó hiểu nói: “Rõ ràng chính anh mới cười”.

“Anh cũng cười”. Yến Nhất không chịu buông tha.

“Không cẩn thận trượt môi một chút”. Mạnh Phồn vô sỉ cãi cùn.

Chiêu gậy ông đập lưng ông quả thực tuyệt không thể tả.

“Thật hay giả?”. Yến Nhất nhích lại gần, mắt lòe lòe sáng, “Tôi kiểm tra một chút”.

Đệt mẹ! Anh định kiểm tra thế nào!

Bị hai mươi tư nhân cách hôn cùng một lúc nghe có vẻ rất hung tàn, thế là Mạnh Phồn căng thẳng lùi về sau một bước, nhưng cùng lúc đó động tác của Yến Nhất cũng dừng lại.

Hiển nhiên là bị các nhân cách khác ngăn cản.

“Vừa rồi chỉ đùa thôi, còn lâu tôi mới để các anh hôn hắn được chứ?”. Yến Nhất giải thích với hai mươi ba nhân cách khác.

Mạnh Phồn:…Này.

Yến Nhất nhíu mày lẩm bẩm: “Không hôn Picasso, Van Gogh cũng không được, kêu lớn hơn nữa cũng không có tác dụng đâu, Yến Tam!

Quá đủ rồi!

Đang kể chuyện nghiêm túc tự nhiên sao lại biến thành tán tỉnh rồi, rất không có hiệu suất, thế là Yến Nhất sắp xếp lại mạch suy nghĩ, đem những chuyện còn lại một hơi nói hết sạch.

Nói đơn giản thì, cuộc đối thoại giữa Yến Nhất 15 tuổi và ác ma nằm trên giường như thế này —

Ác ma mê đắm: “Bảo bối à, ngươi đẹp trai quá”.

Yến Nhất mặt than: “Cảm ơn, anh cũng vậy”.

Ác ma mê đắm: “Muốn làm với ta một phát không?”.

Yến Nhất yên lặng nhìn thoáng qua phần cổ đầy máu của ác ma, lạnh lùng từ chối: “Không”.

Ác ma mê đắm: “Một phát thôi, làm xong đi ngay tuyệt đối không dây dưa”.

Yến Nhất mặt than: “Không”.

Ác ma mê đắm: “Kỹ thuật của ta rất tốt, sẽ cho ngươi sướng ngất trời”.

Yến Nhất mặt than: “Không”.

Thế là ác ma và vết máu hắn để lại giống như lần trước bị ngọn lửa màu xanh nhạt thiêu cháy hết sạch, không khí nháy mắt tràn ngập mùi gay mũi, rồi nhanh chóng biến mất.

Là một ác ma vô cùng huyễn khốc, di ngôn cuối cùng để lại trên thế giới lại là “Kỹ thuật của ta rất tốt, sẽ cho ngươi sướng ngất trời”, thực sự làm mất mặt địa ngục quá.

Mà sau khi chuyện này xảy ra, y như Yến Nhất dự liệu lại nhiều thêm một nhân cách nữa, không biết có phải vì sự thay đổi trong tuổi dậy thì không, nhân cách liên tục nảy sinh dục vọng xuất hiện ngày càng thường xuyên, dần dần vượt qua cả Yến Tam kiêu căng độc miệng, trở thành nhân cách không chế thân thể với thời gian dài nhất, bắt được ai liền muốn thượng người đó, giống y như một con chó Teddy thành tinh (*).

(*) Chó Teddy thường xuyên động dục.

Nhưng từ trước đến nay Yến Nhị chưa từng thượng được ai, bởi vì hắn thường xuyên chưa kịp nắm tay đối phương đã bị Yến Tam quấy rồi rồi, hai nhân cách như nước với lửa, thậm chí còn để lại lời mắng chửi nhau trong một quyển nhật kí, rõ là thần kinh, màn mắng nhau kinh điển chính là như vậy —

Yến Nhị: Hôm nay lại đang thời khắc mấu chốt nhảy ra quấy rối, có phải anh ngứa đít không? Yến Tam: Tên đó xấu chảy mỡ.

Yến Nhị: Anh mù à, người ta đẹp trai như thế.

Yến Tam: Anh mới mù!

Yến Nhị: Đừng ép tôi phải “hiếp” anh.

Yến Tam: How?

Dựa vào hai sự việc này Yến Nhất dự đoán nhân cách phân liệt của mình có lẽ là sản phẩm của ác ma, mặc dù phần lớn nhân cách của Yến Nhất đều xuất hiện dưới tình huống bất tri bất giác, nhưng Yến Nhất cảm thấy rất có thể là vì có ác ma khác biến mất ở một nơi mình không biết.

“Nói không chừng tôi là trạm thu hồi linh hồn ác ma gì đó cũng nên”. Yến Nhất nửa đùa nửa thật cười nói, quay sang Mạnh Phồn, “Hiện tại tôi không có gì giấu anh nữa rồi, sao, anh có manh mối gì không?”.

“…Tôi trở về kiểm tra xem thế nào đã”. Mạnh Phồn không chắc chắn nói.

Nếu như các nhân cách phụ của Yến Nhất thực sự là linh hồn của ác ma, vậy thì năng lực tinh thần vượt mức bình thường của họ có thể hiểu được. Ác ma là sự tồn tại hùng mạnh nhất trong giới sinh vật phi nhân loại, khác hẳn với tất cả sinh vật phi nhân loại khác, ác ma là tấm gương phản chiếu tâm hồn nhân loại, thân xác của ác ma sẽ tiêu tan, nhưng chỉ cần nhân loại không diệt vong, ác ma cộng sinh với nhân loại cũng không thực sự biến mất, linh hồn ác ma bất diệt, chỉ có thể bị suy yếu hoặc phong ấn, trong bóng tối dài đằng đẵng tích góp sức mạnh, rồi kéo nhau trở lại lần nữa.

Nhưng đối với những phi nhân loại trẻ như Mạnh Phồn, ác ma chỉ là những câu chuyện xưa cũ mà thôi, trước khi bọn họ ra đời ác ma đã bị trục xuất ra khỏi xã hội loài người, có thể suốt đời bọn họ cũng không thấy ác ma hiện thế.

Nhưng mà…

“Tôi nói hết bí mật của mình rồi”. Yến Nhất vươn tay khua khua trước mặt Mạnh Phồn đang ngẩn người, khóe môi nhếch lên, “Đến lượt anh, không được ăn quỵt”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện