Không thể rời mắt khỏi đôi mắt vô hồn của Syorin, Fuku nấc nghẹn, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

-"C..chuyện này không thể xảy ra được!"— cô lắp bắp, cổ họng đau đớn, nước mắt tuôn trào.

-"Xác của Satoru."

Syorin chỉ tay về đống đổ nát..

Rakudai vội vã chạy về hướng đó, anh lật những tảng đá ra, càng lật, càng ngửi thấy mùi máu nồng nặc..

Khi tìm kiếm đủ lâu, nhưng tảng đá vỡ vụn mà anh lật lại, đều dính vết tích của máu. Còn tươi và đổ dần về một hướng.

Khi nhìn thấy từng mảnh xác thịt nát bét, anh che miệng, nếu Fuku nhìn thấy cảnh tượng này..liệu cô ấy có còn là chính mình?

Không được để Fuku thấy cảnh tượng này, Rakudai cố gắng lấp lại đống đổ nát, có lẽ phải ngăn cô ấy lại gần đây bằng bất cứ giá nào.

Anh nhận ra mình đang run lên, Satoru, vị Vương mà anh luôn ganh tị với, người khiến Fuku ngày đêm thầm mong và ngưỡng mộ, giờ đã không còn trên cõi đời này nữa.. và Syorin sẽ ra sao nếu anh trai của mình..

-"Không thể..nào."— giọng nói yếu ớt của Fuku cất lên từ phía sau

Rakudai vội quay người lại, Syorin vượt qua anh từ khi nào, cô bé nhặt lên bàn tay nhuốm máu, giơ trước mặt Fuku.

-"Chết rồi. Thấy chưa?"

Syorin điềm tĩnh, mở to mắt, không một chút hoảng loạn.

Fuku khóc thật to, cô chợt thấy có chút ghê sợ Syorin, không thể lờ đi ám khí lạnh lẽo toả ra từ cơ thể cô bé nhỏ nhắn ấy. Dường như Syorin đang mất trí và cô không thích điều này!

Rakudai cũng đang rất sốc và không thể nói nên lời, trong một khoảnh khắc, anh thấy Syorin thật nguy hiểm và đáng trách. Con người vui vẻ anh từng thấy dường như đã biến mất, Rakudai che mắt Fuku, kéo cô đi tới nơi an toàn hơn.

Bỏ lại một con người anh cho là mất trí phía sau, không thể nào là Syorin với đôi mắt vô hồn đó được!

Fuku chưa thể định hình lại được nhận thức của mình, chân cô run rẩy và Rakudai phải bế cô đi.

Thế giới mơ mộng của cô như sụp đổ, khoảnh khắc nhìn Syorin cầm bàn tay ấy lên, cô đã muốn nôn mửa. Sự ghê tởm dấy lên trong thâm tâm, thật tội lỗi nhưng sao cô có thể lơ đi điều ấy?

Khi Rakudai và Fuku khuất đi, tiếng người dân ngày một gần. Syorin thả lỏng cơ mặt.

Cô diễn đủ rồi, kết thúc trò hề này thôi.

-"Syorin!"— Fanon chạy tới, anh đang bế Sukine trên tay mình.

-"Fanon-san! Tôi sẽ đi tìm Satoru."

-"Không được. Quá nguy hiểm, anh biết em sẽ làm gì mà!"— Fanon nhau mày, cô bé Saigan này thật không biết đâu là nguy hiểm mà.

-"Phiền anh chăm sóc cho Sukine."

Syorin xoa đầu cậu bé đang say ngủ, những sợi chỉ màu trắng khẽ chạy dọc từ bàn tay cô, xoa dịu những vết xước trên người Fanon.

-"Satoru sẽ trở về, em biết điều đó mà!"

-"Nhưng đến lúc ấy.. Satoru sẽ là một ai đó khác—"

Syorin run lên, cô bé sợ hãi ngước lên nhìn Fanon với đôi mắt đẫm lệ, nhưng hiện hữu một sự kiên quyết và cáu giận.

-". . . "

[Fanon]

Với tình trạng hiện tại, tôi có thể giúp đỡ hai người họ, vùng đất Chết từng là một nơi tôi chẳng hề đoái hoài tới, chỉ biết cách li nó khỏi con người, nay lại để Syorin bé nhỏ này, một mình trở về đó sao?

Satoru đang đánh mất bản thân mình, con người của cậu ấy đã trở nên tốt hơn từ khi Syorin xuất hiện, và tôi nghĩ, điều đó rất tuyệt. Nếu cậu trở về là một Ác Quỷ như ban đầu, trật tự trên thế giới sẽ bị đảo lộn. Và người duy nhất có thể ngăn được điều ấy, không ai khác ngoài Syorin.

Không thể bỏ mặc Sukine được, tôi phải xoa dịu tình hình ở đây, tình hình hiện giờ chưa thể nói là nguy cấp, vì Vùng Đất Chết ở khá xa, nhưng tôi biết chắc những vị Vương lớn sẽ cẩn trọng hơn và tới đây ngay lập tức.

Syorin và Satoru có thể được cứu.

-"Anh sẽ gọi hỗ trợ, giờ đi đi."— tôi nguỵ trang ngoại hình của bản thân thành một con người.

Chỉ có những chuyện Syorin và Satoru biết, họ mới có thể giải quyết được, trong lòng bỗng cảm thấy mất mát, Val cũng không còn ở đây, mọi người sẽ dần rời đi vậy sao?

Syorin không chần chừ, cô bé xoa đầu Sukine, nhìn tôi đầy cảm kích và quay lưng chạy đi.

-"Chúc may mắn. Mong cả hai sẽ trở về an toàn."

[Syorin]

*Hộc hộc hộc*

Trái tim tôi như bị dày xé, nỗi bất an không hề dịu lại, đầu óc có hơi bất ổn..

Tôi đang quay trở về quá khứ của mình.

Tôi ghét nơi ấy, tôi ghét những kẻ dơ bẩn ở đó.

Nhưng tôi cũng ghét chính mình, khi đã không nhận ra lòng tốt của Mira, tôi đã bỏ lại cô ấy và chạy thoát.

-". . ."

Những vệt hằn màu đen đầy chất lỏng tối màu đang bốc hơi, khiến mặt đất cháy xém, hẳn là đoạn đường mà Satoru đã đi qua.

Tôi cứ chạy, chạy mãi—

Cho tới khi nhảy hụt qua một thung lũng chết mà tôi đã từng vượt qua để chạy thoát.

Cơ thể va đập mạnh vào vách đá phía bên kia, tôi có thể dễ dàng nhảy lên, nhưng đôi mắt lại không thể ngừng nhìn xuống vực thẳm ấy.

-"Cha.."

Đây chính là nơi cuộc sống của tôi bắt đầu và kết thúc. Nơi cha từng bảo vệ và yêu thương tôi—

Tôi đã không hề nhận ra, ký ức của 10 năm về trước như dấy lại trong tâm trí. Cơ thể bị kéo khỏi vách đá sâu thẳm, bầu không khí u ám lạ thường, tôi đã khóc rất nhiều, trên tay còn vương lại những vệt máu của cha.

Lúc đó thật đáng sợ, và không còn cha ở đó để che chở cho tôi. Cảm giác như cuộc sống của tôi bị dẫm nát, huỷ hoại vậy.

Và từ đó, tôi không còn cảm thấy an toàn với bất cứ ai.

Nhưng sau khi gặp Satoru, bao lo âu lại dần tan biến. Tôi biết cả hai có cãi nhau rất nhiều, nhưng không hề bất an.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra điều mình cần bấy lâu nay, chính là sự an toàn, che chở.

Có lẽ, tôi là người sai, đáng lẽ tôi không nên ngoan cố giữ lấy quá khứ, tôi cần phải bước tiếp, tôi nên cho mình một cơ hội để gạt bỏ nó đi. Mọi người đều rất đáng quý với tôi, tôi muốn có một cuộc sống mới, một khởi đầu mới.

Nếu việc trả thù khiến Satoru phải bận tâm, tôi sẽ quên nó đi, sẽ cùng cậu và mọi người phiêu lưu tới những vùng đất mới.

-" Satoru!!!"— tôi khóc lớn, hét tên cậu.

Tôi sẽ lôi cậu về, chúng ta sẽ sống cùng nhau ở một vùng đất khác, làm những việc tôi chưa thể làm, tôi có thể đi học, tôi có thể nấu ăn, tôi có thể cùng mọi người tới bãi biển, nhảy múa suốt đêm và ăn thật nhiều hải sản..

Không lâu sau, tôi đã thấy toà lâu đài đen đuốm ấy, những khóm hoa hồng đen và dây leo gai góc, một bầu không khí khác biệt với thế giới con người.

Nơi đây không hề có ánh nắng mặt trời, chỉ có những luồng gió lạnh lẽo và sấm chớp dường như tiếp diễn vô tận.

Vượt qua khu rừng gai góc, tôi không còn bị tổn thương bởi những chiếc gai nhọn ấy nữa, cơ thể đã nhanh nhẹn hơn, khoẻ mạnh hơn và chắc chắn đang rất nóng máu!

Những cái xác không đầu đang nằm la liệt trên đất, cổng bị phá nát và tiếng hét thất thanh của Vampire dường như không bao giờ chấm dứt, những cái đầu lăn lông lốc trên mái và đôi khi còn bay ra khỏi cửa sổ. Tất cả cái xác đều cháy xém, biến dạng và tệ hại hơn so với những gì Reina đã xuống tay.

Thời gian không còn bao lâu, tôi thật sự phải chấm dứt chuyện này.

Bỗng một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi, một áp lực lớn đè lên cơ thể. Tôi biết chắc rằng, đó thuộc về Satoru, nhưng lần này..có hiện hữu sát khí của Reina.

Tiến thẳng vào lâu đài, tôi chạy qua những cái xác nằm la liệt, thật sự còn nhiều hơn những gì tôi đã làm—

Nhưng..không thấy, không thấy..xác của Mira, hay Kotaro—

Liệu gã Satou có còn sống?

!!!

-"Satoru!!!!"

Cậu đang nằm trên vũng máu lớn, lông vũ rướm chất lỏng màu đỏ đục ngầu, cơ thể bất động—

Chỉ chưa đến 30 phút trôi qua..

Sao lại thành thế này?

Tôi không còn cảm thấy năng lực của cậu mạnh như trước nữa—

Có chuyện không đúng–

Ngay lập tức, tôi giơ tay đâm cậu ta bằng thanh băng nhọn hoắt, nhưng đã bị chặn lại, và chính khoảng khắc đó, đôi mắt của cậu không phải là Satoru!!

Bản mặt đáng khinh ấy không phải là cậu! Tôi không còn cảm giác thân quen ấm áp nào hết, tên này là kẻ giả mạo!

-"Nhận ra sớm vậy sao, ta tưởng ngươi sẽ mù quáng vì người tình của mình chứ?"

Theo bản năng, tôi nhảy lùi ra sau.

Đây là một cái bẫy, dựa vào ngoại hình, ám khí toả ra từ hắn ta, không phải là Satoru, mà chính là một nửa còn lại của cậu ấy.

Mọi chi tiết thật giống đến khó tin.

-"Satoru đâu."

Hắn cười khoái chí, giang rộng đôi cánh đen tuyền của mình, đưa tay ra khiêu khích tôi. Vũng máu, lông vũ rơi..đều là cái bẫy hắn bày ra.

-"Làm như ta sẽ trả lời ấy."

-"Ồ ta đâu có hỏi. Có vẻ ngươi không biết mệnh lệnh là gì, nên mới xuất hiện ở đây và làm loạn rồi."

Hắn nhau mày, có vẻ tôi đã kháy trúng rồi.

Cơ thể tôi như cảm nhận được sự nguy hiểm, chân có vô thức lùi lại một bước.

Tôi biết bản thân chưa bộc phát được hết năng lực vốn có, tất nhiên, một Saigan nửa vời như tôi chẳng có cơ may để đánh lại tên này rồi.

Gương mặt..cơ thể đều giống Satoru, có điều, cặp sừng trên đầu tên đó ngắn hơn.

Satoru từng nói rằng, cậu nắm giữ 6 phần năng lực của mình, và 4 phần còn lại, nửa kia sẽ sở hữu để quản lý phần việc dưới Âm Giới.

Chết tiệt, tôi không nghĩ mình có thể chọi được với 1 phần của cậu, nói gì đến 4 phần chứ?

Không để tôi có cơ hội động thủ, hắn đã bắt thóp tôi, bóp chặt cổ và ghim tôi xuống nền đất.

-"Syorin phải không nhỉ? Reina muốn ngươi đấy."

Trái tim như bị bóp nghẹt, cố gắng nuốt lấy từng hơi, cổ họng cứng ngắc, nghẹn lại, khi nghe đến cái tên ấy, đôi tai như ù đi, tầm nhìn chỉ gói gọn với gương mặt hiểm độc của 'Satoru'.

-"Ta nghĩ mình nên giới thiệu bản thân, ta là Lacel, nửa còn lại của tên mà ngươi gọi là Satoru."

Cào cấu, cự lại sức nặng của hắn là không thể nào, tôi không thể thoát được tình huống này nếu không được giúp đỡ.

Và tôi..không có sức lực khi thấy kẻ mang gương mặt của cậu đang rộng miệng cười với đôi mắt đục ngầu ấy được—

Giống như. . . Satoru đang muốn giết chết tôi vậy.

-"Ngươi là Saigan phải không nhỉ? Cấu trúc của linh hồn ngươi, có thể cho ta thí nghiệm một chút được không."— hắn đặt tay còn lại lên trán của tôi, rạch một đường..

Tôi có thể chắc chắn là mình đang hét lên, nhưng không thể toát lên âm thanh, cổ họng đã bị bóp chặt tới mức, tôi sắp ngất đi rồi.

Không thể hiểu được, tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn khi chỉ bị rạch một đường nhỏ như vậy, có thể chắc chắn rằng máu đang rỉ ra, chảy dài xuống trán và tóc tôi.

Và lúc ấy, tôi nhận ra, cơ thể mình đang bị bao bọc lấy bởi một làn khói màu đen, nó khiến cơ thể tôi yếu đi, dễ dàng cảm nhận được đau đớn.

Dù có động tay hay chân, tôi cũng không thể khiến hắn bận tâm.

-"Không kêu cứu hắn ta sao, chống cự rồi ngươi sẽ làm được gì chứ?"

-"..K..h...ố..n..n..ạ..n!"

Giọng nói bên trong tôi đang gào thét, rằng đây chỉ là một thứ tà thuật nào đó khiến tôi trở nên yếu đuối hơn.

Không được để Lacel trên cơ như vậy được, tôi vẫn đang rất cố gắng để thở, nếu trở tay, rất có thể sẽ mất đi một vài tứ chi—

Và tôi thì quen với việc đó rồi—

Lacel kết thúc hành động rạch thịt của mình bằng một dấu X.

-"Giờ thì ta có thể xem ngươi được cấu tạo ra sao rồi, nghịch một chút cũng chẳng ảnh hưởng đâu nhỉ?"

Bỗng, tôi cảm thấy đau rát ở đằng sau gáy của mình, cơ thể như được hồi phục toàn bộ sức lực..

Tôi gồng hết sức, ghim chặt móng vào cổ tay hắn, như một bản năng, tôi há miệng, trực cắn vào đó.

Nhưng tôi đã bị ghìm xuống một lần nữa, có thể nghe thấy xương bả vai đã bị nát đến đau đớn—

-"AAAAAAAAA!!!"

Như sống lại những ngày địa ngục, hắn đang hung bạo như Reina, tôi vừa lo cho Satoru, vừa tuyệt vọng khi nhận ra ả vẫn còn là một mối nguy!

-"Giờ ta biết tại sao hắn lại có hứng với ngươi rồi."

Dù gượng ép bản thân không được làm vậy, nhưng tôi đã khóc..

-"Giờ thì ngươi khóc sao? Năng lực đáng tự hào của Saigan đâu rồi? Bị ta doạ cho sợ rồi hả?"

Tôi không thể làm gì nếu hắn vẫn tiếp tục khiến tôi yếu đi với làn khói này—

Gáy của tôi lại nóng ran lên, khiến Lacel có chút khó chịu—

Còn tôi dần rơi vào tình trạng mất ý thức,  tất cả đều mờ dần, nhưng tôi nghĩ, đó là nước mắt đã nhoè đi tầm nhìn của mình—

-"Syorin!!"

Tôi nghe thấy tiếng va chạm rất lớn, và cơ thể được nhấc bổng lên, không còn đau nhức nữa.

Mọi giác quan đều đã trở lại, chết tiệt, giờ tôi có thể chắc chắn rằng làn khói ấy đã khiến tôi kiệt quệ đến phát khóc!

-"Satoru??"

Cậu ấy đang bế tôi lên, cả hai đang lơ lửng trên không trung, tôi có thể thấy đôi cánh đen ấy dang rộng ra, giúp chúng tôi cách xa Lacel—

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện