Rải bước vội vàng trên hành lang vắng vẻ, những tia nắng nhạt nhoà như đang cố gắng len lỏi qua lớp thuỷ tinh dày đơn sắc..

Lâu đài của Satoru có khác, giống cậu ấy đến từng ngóc ngách nhỏ nhất.

Tất cả, đều dày đặc, đơn sắc..và trầm lặng.

Những gì tôi thấy ngay tại đây, như phản ánh con người của cậu vậy.

*giggles*

Ban đầu hai đứa chẳng có một ngày nói chuyện tử tế, tôi bất tỉnh suốt mấy ngày liền.. thật mất mặt mà.

Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, rắc rối nối tiếp rắc rối..

-" ..."

Reina, ả đã trở thành quá khứ mà tôi bỏ lại.

Ả không còn là hiện tại của tôi nữa—

Lồng ngực đã trút bỏ được một gánh nặng, tôi thực sự..đã liều cả mạng sống của mình để thoát khỏi ả.

Tôi..vẫn rất sợ Reina!

Tất nhiên..là vậy rồi! Tại sao tôi có thể không sợ ả chứ?

Sao thế này..tại sao lại yếu mềm thế này?

Tôi dụi mắt, cố gắng không nấc lên thành tiếng.

Chuyện gì thế này?

Con người mới của tôi, dường như đã quên đi tất cả, vậy nên, khi nhớ lại, liền không thể chịu đựng được cảm xúc của nhiều năm trước.

-"Có vẻ mày đang sống rất tốt."

-" !!"

Sống lưng tôi lạnh buốt.

Mạch máu như đông cứng lại, cơ thể đột nhiên mất hết sức lực—

-"Syorin-san?"

Một thanh âm quen thuộc cất lên, kéo tôi ra khỏi mộng ảo đáng sợ..

Lấy hết can đảm quay lưng lại như tìm kiếm sự cứu thế, tôi thấy một Fuku xinh đẹp đang đứng trước mắt.

Cô ấy dường như đong đầy những gì tốt đẹp nhất..ngọt ngào nhất .

-"F..Fuku-san!"

-"Trông cậu như vừa nhìn thấy ma vậy— Có sao không, Syorin-san?"— cô ấy ngạc nhiên bước tới.

-"Ưm..tôi mới chạy nhảy ấy mà.."

-"Ra vậy.."

Tôi thắc mắc một điều, sau khi Satoru kích hoạt kết giới, chuyện gì đã xảy ra với Fuku và Rakudai..

-"Satoru đang bận, nên tôi sẽ tiếp đãi cậu một lúc nhé?"— tôi chắp tay sau lưng.

Fuku tròn mắt, cô nghiêng đầu khó hiểu.

-"Được chứ."

↭↭↭

Cô gái này..kỳ lạ?

Không.

Cô ấy khác biệt.

Cứ như, Syorin không đến từ 'thế giới' này vậy.

Cách cô ấy nhìn nhận mọi thứ với đôi mắt tò mò, hồn nhiên. Ngỡ như một đứa trẻ mới đặt chân tới một thế giới hoàn toàn khác lạ.

Chúng tôi cùng trò chuyện về Gouchuumon, Syorin có vẻ rất thích nơi ấy. Tôi cũng thấy vui khi thấy cô nói rằng mình rất thoải mái khi đặt chân tới đó và có một chút lạ lẫm khi đợt nóng bỗng chốc xuất hiện.

Tôi gượng xấu hổ, đó là thí nghiệm của tôi, Fuku này đã lỡ tay làm hỏng tất cả, và kết cục không thể bẽ mặt hơn.

Nhưng Syorin kể lại cách cô ấy ngăn chặn cái nóng lại và còn bắt được một tên trộm khá là vô dụng tên Hyozuka.

Và họ cùng  Val với một anh chàng tên Raito di chuyển tới Veriases—

-"Syorin-san giỏi thật đấy!"— tôi trầm trồ.

Cô ấy nhìn tôi khó hiểu.

-"Làm như vậy là giỏi ư?"

-"Phải đó. Một cô gái nhỏ bé như cậu, lại đi phiêu lưu cả chặng đường dài như vậy, không gặp bất kỳ khó khăn nào..không phải là quá phi thường rồi sao?"

Dù tôi đến được Ignea cũng rất lâu, nhưng được ngồi trên những chiếc xe ngựa tốt không phải là khó.. trong khi cô bé này lại tự mình trên đôi chân nhỏ ấy du ngoạn khắp khu rừng và thung lũng .

Syorin ngạc nhiên, cô vui sướng cười tươi, đôi chân nhảy cẫng lên đầy phấn khởi.

-"Tôi giỏi vậy sao! Lát phải đi khoe Satoru mới được!"

Lúc ấy, lồng ngực tôi lại bị hẫng.

-"Khoe..?"

Cô nhảy lên thành của đài phun nước, đi từng bước nhỏ đầy nhẹ nhàng, giang rộng hai cánh tay mảnh khảnh ra không trung.

Trông như một đứa trẻ vậy, tôi cũng thấy thích thú.

-"Ừm, nhưng kiểu gì cậu ấy cũng 'Ừ' một cái với tôi cho mà xem~"

Phải rồi..Satoru luôn kiệm lời và trầm lặng như vậy. Nếu cậu ấy cư xử như vậy với cả Syorin nữa..thì tôi cũng không phải lo rằng Satoru đang đối xử đặc biệt với cô ấy chăng?

Tôi tự cười thầm, tôi lại xấu tính như này sao. Chỉ mong rằng..cậu hãy cứ như vậy, dù không nhìn về phía tôi..cũng đừng nhìn về ai hết. Hãy là chính cậu đi, hãy là Satoru mà tôi luôn—

-"Fuku-san bao tuổi rồi nhỉ?"— Syorin chắp tay sau lưng, cúi xuống nhìn tôi.

-"Eh...ah.."

Mà—

Cô ấy có nhìn tôi không vậy? Syorin đang nhìn vào đâu đó?

-"18 tuổi..vậy còn Syorin-san?"

Mắt chữ O miệng chữ A, cô đứng thẳng người và tiếp tục đi men theo vòng tròn của đài phun nước.

-"Tôi mới có 15 tuổi thôi..nhưng cũng sắp 16 rồi nên được cho là người lớn phải không?"

Tôi cười khúc khích.—"Không phải lớn tuổi, là người lớn đâu. Mình phải trưởng thành trong chính tâm trí của bản thân."

-"Nghĩa là, có nhiều kiến thức phải không?"

-"Phần lớn là vậy đó."

Syorin xoay một vòng, cô mỉm cười nhìn tôi.

-"Tôi đã đọc hết sách trong phòng làm việc của Satoru, như vậy là tôi có thể trở thành người lớn phải không?"— cô vuốt tóc mai ngược lại, tay chống eo trông rất giải trí.

-"Ơ..ừm. Syorin-san..vào phòng làm việc của Satoru-san sao?"

-"Ưm! Khá là thường xuyên, trong đó thích lắm, nhưng còn thú vị hơn khi có Satoru ở đấy."— cô ngồi xuống và nhìn xuống mặt nước gợn sóng.

Và như thế, tôi lại bị hẫng—

Cô ấy, được làm vậy sao.. được làm những gì mình muốn, trong đó sao?

-"Vậy, Fuku-san hẳn phải mệt mỏi lắm khi phải duy trì sự phát triển của Gouchuumon nhỉ?"

Tôi xua tay, bỗng tâm trạng lại khá khẩm hơn một chút.

-"Rakudai-san luôn giúp đỡ tôi..cậu ấy rất chu đáo!"

Không thể phủ nhận những lần cậu miệt mài với đống sổ sách dày đặc trên bàn. Chúng tôi đều bận rộn, khi những vụ mùa không tốt, hay có một đám cháy lớn do tai nạn trong tiệm bánh nướng trứ danh, hay vụ con suối bị cạn do đá lở, gây khó khăn cho người dân—

-"Rakudai-san quả là một người tốt nhỉ?"— Syorin nói.

-"Đúng vậy, một chàng trai tốt."

-"Satoru cũng suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, Sukine-kun kể vậy đó, nhưng có vẻ khi tôi xuất hiện, lại quấy rối cậu khá nhiều."— Syorin lặng lẽ ngồi xuống.

Tôi thắt chặt đôi tay sau lưng, cố gắng hít thở thật đều. Khi nói đến cậu ấy, tôi lại kiềm được mà lóng ngóng..

Nhưng lần này, tôi muốn biết thêm về Syorin—

Về cô gái đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cậu..và đảo lộn nó bằng cách nào.

-"Syorin -san, đến từ đâu vậy?"— tôi hỏi.

-"Một nơi rất xa, rất xa."

Cô ấy cười nhẹ nhàng, gương mặt không vui, cũng không buồn rầu.

Cổ họng tôi như nghẹn lại, có gì đó đang cảnh cáo tôi, đừng hỏi thêm nữa, một điềm báo không mấy tốt đẹp.

-"..vậy, Syorin-san và Satoru-san..hai người gặp nhau từ khi nào?"

Tôi nuốt ực sự trơ trẽn của mình xuống, chỉ là, tôi muốn làm rõ mối quan hệ của hai người họ..

Syorin ngước nhìn bầu trời, cô đung đưa đôi chân.

-"4 tuần 5 ngày 11 tiếng."

-"..chính xác đến vậy sao?"

-"Mỗi ngày với tôi đều rất quý báu mà. Nhỡ đâu một ngày, tôi không còn được sống như này nữa, thì tiếc lắm."

-"Tôi hiểu.."

-"Fuku-san luôn đến đây mỗi tháng nhỉ? Chắc Fuku-san phải quý Satoru lắm phải không?"

Syorin đưa tay ra khươ xuống mặt nước. Trầm ngâm nghịch ngợm khiến cho sóng nước bắn nhẹ. Rồi quay lại nhìn tôi.

-"Um..ừm!"

Tôi siết nhẹ vạt váy. Quý! Quý lắm!

-"Syorin-san..cô thấy Satoru..thế nào?"— tôi lặng lẽ cúi xuống.

Tôi đã có cảm giác, rằng Satoru sẽ nhìn về Syorin, chứ không phải một người..không mấy thân quen như tôi. Nhìn tôi xem, chỉ xuất hiện trước mặt cậu mỗi tháng một lần. Chỉ trò chuyện xã giao với cậu, không hơn không kém. Dù tôi đã muốn mở lòng mình, nhưng dường như cậu đang lờ đi việc ấy—

-"Satoru như một người anh em với tôi ý!"

-"Heh!?"

-"Ưm! Chúng tôi cãi cọ nhiều và đôi khi còn choảng nhau nữa, tuy không có máu mủ gì đâu nhưng tôi coi cậu ấy như anh trai của mình vậy."— Syorin cười thật rạng rỡ khi cô nói những lời như vậy.

Những ngôn từ ấy, là thật lòng. Trông vẻ mặt hạnh phúc ấy..tôi không thể nghi ngờ được!

-"Vậy còn Fuku-san? Cô thấy Satoru thế nào?"

Tôi nín thở.. đừng hỏi vặn lại vậy chứ—

Tôi biết nói sao bây giờ? Mặt nóng hết cả lên rồi, chân tay lại lúng túng nữa..

Tôi thích cách cậu trầm ngâm đọc tài liệu, tôi thích cách cậu bình tĩnh trước mọi vấn đề, tôi thích cách cậu mở cửa cho tôi trước khi ra về, tôi thích cách cậu không từ chối khi tôi ngỏ lời muốn quay lại một lần nữa. -"Ignea luôn tiếp đón mọi người."— cậu luôn nói như vậy.

-"Thích!"

Tôi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào Syorin, dõng dạc khẳng định.

Cô ngạc nhiên, liền đứng dậy và chắp tay trước ngực.

-"Tôi cũng thích Satoru!"

-Crack!-

Cái âm thanh gì đây..

Âm thanh của sự đổ vỡ sao?

Tôi đã nói cái gì thế này..

Fuku ơi là Fuku—

-"Tôi cũng thích cả Val, cả Sukine-kun, cả Fuku-san và Rakudai -san nữa nè! Ai tôi cúng thích hết nè! Chúng mình thật thân thiện phải hơmmmm?"

Eh????

-"A..ừm. Nhưng, cái 'thích' của tôi..khác với Syorin -san nhiều lắm."

Quả nhiên cô gái này còn khá non nớt, việc liên quan đến tình cảm như này, có lẽ chưa cần phải biết tới.

-"Hừmm, có nhiều loại thích sao?"

-"Phải. 'Thích' của Syorin là 'quý' còn của tôi là ... 'yêu'."

Syorin lắc đầu khó hiểu, cô nhau mày rồi xoa đầu. Lẩm bẩm 'thích' này 'thích kia' nó liên quan tới nhau hay không.

-"Chúng mình..đổi chủ đề nha?"— tôi xua tay, có vẻ như cô bé sắp rối trí vì vụ này rồi.

Và rồi, cô im lặng gật đầu.

Syorin rời khỏi đài phun nước, chậm rãi tiến tới khu vườn rộng lớn. Ngỏ ý muốn tôi đi theo.

Và như vậy, thôi theo sau Syorin, bản thân như đang bị thao túng vậy, cô gái này có một thứ gì đó..rất kỳ lạ. Bí ẩn đến mức, tôi không muốn rời mắt khỏi Syorin.

Hoặc có thể..tôi sẽ gặp rắc rối nếu không làm vậy.

Cảm giác gì đây, áp lực và nỗi lo lắng đang cháy âm ỉ trong lồng ngực.

-"Thơm quá."— Cô khúc khích, cúi người xuống gần bông hoa cúc.

Và rồi con người đầy hiếu kỳ này, đi lại rất nhiều..rất rất nhiều trong khu vườn—

Dù đã nói rằng sẽ tiếp đãi tôi, nhưng trớ trêu thay, tôi lại đang giúp cô ấy nhận biết các loài hoa và trái cây trong khu vườn rộng lớn này.

-"Đây là quả gì?"

-"Quả bí ngô."

-"Quả óc chó."

-"Quả dưa vàng."

Vân vân và mây mây, tôi dường như hết lo lắng và bắt đầu màn trau dồi kiến thức cho Syorin.

Sao có thể từ chối khi đôi mắt long lanh ấy cứ hướng về tôi mãi thôi. Thật quá đỗi dễ thương mà..

-"Đây là hoa gì?"

-"Hoa hồng."

-"Tôi tưởng nó màu đen chứ?"— Cô nghiêng đầu chọc nhẹ cánh hoa.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện