Đông Quân lên kế hoạch rủ cả nhóm đi công viên nước chơi, mọi người hẹn nhau ngày mồng 4 tết sẽ hội ngộ nhưng ai ngờ ngày đó lại nhận được một tin buồn đó là bà của Thiện Ngôn mất thế là kế hoạch bị hủy.
Đông Quân, Băng Tâm, Uyển Uyển, Lạc Sa, Linh Đan đi qua nhà của Thiện Ngôn thắp cho bà nén nhang.
Lúc ngồi bàn uống nước, khi không có mặt Thiện Ngôn thì Uyển Uyển khẽ thì thầm với mọi người:” Ê tao nghĩ trong những lúc như thế này ít ra Thụy Du cũng phải tới đốt nén nhang chứ, đằng này không thấy mặt mũi đâu luôn”.
Lạc Sa:” Hình như con nhỏ kia với nó đang giận dỗi nhau gì đó”.
Quỳnh Dao nói Thiện Ngôn nhưng mà cố tình móc Đông Quân vô luôn:” Quen nhau mà suốt ngày chia tay hoài méo biết chán hay sao á…nếu là tao thì tao đã vứt ra sau đầu tám mười đời vương rồi đó”.
Đông Quân nghe cũng thấy nhột không kém, nhân lúc Băng Tâm ra bờ ao gần đó đứng ngắm ngắm nghía nghía thì con hàng cũng “ đánh bài chuồn” theo em gái mình luôn.
Băng Tâm đang đứng nhìn đông ngó tây thì Đông Quân hù cô một cái xém chút nữa là Băng Tâm nhảy dựng lên luôn rồi, cô quay sang cau mày nhìn Đông Quân rồi hỏi:” Bị điên hả??? có tin là em đạp anh xuống ao luôn không??”.
Đông Quân nắm lấy hai tay của Băng Tâm ép cô quay lưng về phía cái ao đối mặt với mình, anh chàng cười yêu nghiệt rồi hỏi:” Nếu giờ anh buông tay thì sao ha???”.
Băng Tâm trợn mắt lên:” Anh dám…”.
Đông Quân lại dùng thêm chút lực đẩy Băng Tâm ngửa người về phía sau thêm chút nữa, lúc này chỉ cần con hàng này buông tay một cái thì Băng Tâm sẽ ngã lộn cổ xuống ao thật luôn chứ không phải đùa.
Đông Quân nhướng mày hỏi:“ Sao hả cảm giác này thế nào???”.
“ Em không giỡn đâu nha Đông Quân”.
“ Cầu xin anh đi rồi anh kéo em vô hehehe”.
Băng Tâm đanh mặt:” Anh có ngon thì buông tay đi dù em có chết thành ma cũng nhất định ám anh cả đời không tha”.
Đông Quân kéo Băng Tâm vào trong:” Anh nói thiệt nha… giỡn với em không vui gì hết trơn á”.
Có ai giỡn đâu mà vui với không vui…đồ thần kinh!!! Ngày đi học trở lại sau dịp nghỉ tết, Khánh Đăng hớn hở đi vào chỗ nói với Băng Tâm:” Ê hồi nãy tôi đi học thấy chuyện này ghê lắm luôn đó!!!”.
Băng Tâm cũng tò mò liền hỏi:” Chuyện gì vui vậy nói tôi nghe đi”.
Khánh Đăng liền kể chuyện của mình:” Hồi nãy tôi đi học, trên đường đi tôi thấy một chiếc xe tải tông ông kia một cái…máu me đầy đường nhìn đúng ghê luôn á”.
Linh Đan cũng tò mò chống tay lên bàn chồm người lên phía trước rồi chụm đầu ở giữ Khánh Đăng và Băng Tâm hóng chuyện:” Có vậy thôi mà cũng ghê nữa???”.
Khánh Đăng nói tiếp:”Nguyên bộ não văng ra ngoài mà không ghê thì cái gì mới ghê hả???”.
Linh Đan hết hồn:” Cái gì mày thấy bộ não ổng luôn hả??”.
Khánh Đăng tỏ vẻ có mất chút kiên nhẫn rồi nói:” Không phải não ổng chẳng lẽ… não của mày à??”.
Linh Đan nổi điên chửi ầm ầm lên:” Má…thằng khốn”.
Khánh Đăng cũng không phải dạng vừa liền chém lại:” Mày nói ai thằng khốn hả???”.
“ Không nói mày chẳng lẽ nói tao”.
“ Ồ tao thằng khốn thì mày cũng là con khốn thôi”.
Hai đứa bay vô đánh lộn luôn…
Băng Tâm và Uyển Uyển ngồi một bên cười muốn sắp mặt, chẳng hiểu nổi vì thế quái nào mà hai con hàng này cứ mở miệng nói chuyện được một hai câu đàng hoàng là liền cãi nhau rồi đánh nhau luôn.
Qua học kỳ mới, toàn trường chào đón một đoàn giáo sinh về thực tập, hiển nhiên lớp 11K cũng không thiếu phần, chào đón một lúc tận bốn thầy cô.
Ngày đầu tiên, gặp mặt các thầy cô và các thành viên trong lớp đều tỏ ra thân thiện với nhau, chơi một vài trò chơi nhỏ nhỏ làm để làm quen,mặc dù mới gặp nhau mà hình như cả thầy và trò đều quý mến nhau như quen biết tự thuở nào rồi ấy.
Lúc học quốc phòng Băng Tâm nghe Đông Quân nói với Lạc Sa: “ Trời không học bài thì 5 điểm không nói đi, vậy mà học bài kiểm tra cũng có 5 điểm à mai mốt khỏi học luôn cho rồi”.
Lạc Sa liền nói: “ Tôi cũng được có 6 điểm thôi chứ có cao đâu mà bạn bực mình, môn văn mà tùy cảm hứng đâu có xác định được đúng hay sai”.
Băng Tâm thấy Đông Quân buồn vì bị điểm thấp nên rất lo lắng, đến lúc kiểm tra một tiết bài Chí Phèo, Băng Tâm quyết định lập dàn ý bài tập làm văn cho Đông Quân nhưng Băng Tâm ngốc nhất ở chỗ cái dàn ý mà cô đưa cho Đông Quân là tất cả những ý tưởng mà cô tính viết trong bài kiểm tra ngày hôm sau.
Lúc đi học vô tình gặp nhau dưới sân nên Băng Tâm hỏi Đông Quân: “ Đã học bài hết chưa?”.
Đông Quân gật đầu: “ Học rồi hihi cảm ơn em nha”.
Băng Tâm mỉm cười nói: “ Học hết là tốt rồi”.
Sau đó cô liền đi lên lớp với Quỳnh Dao và Lạc Sa, Băng Tâm cũng không dám tiếp xúc với Đông Quân quá nhiều để tránh gây ra thêm nhiều rắc rối phức tạp, có hai đề văn một đề một đề miêu tả tính cách ban đầu và nguyên nhân mà Chí Phèo trở thành người xấu, đề còn lại là ý nghĩa của bát cháo hành mà Thị Nở đưa cho Chí Phèo.
Đông Quân, Băng Tâm, Uyển Uyển, Lạc Sa, Linh Đan đi qua nhà của Thiện Ngôn thắp cho bà nén nhang.
Lúc ngồi bàn uống nước, khi không có mặt Thiện Ngôn thì Uyển Uyển khẽ thì thầm với mọi người:” Ê tao nghĩ trong những lúc như thế này ít ra Thụy Du cũng phải tới đốt nén nhang chứ, đằng này không thấy mặt mũi đâu luôn”.
Lạc Sa:” Hình như con nhỏ kia với nó đang giận dỗi nhau gì đó”.
Quỳnh Dao nói Thiện Ngôn nhưng mà cố tình móc Đông Quân vô luôn:” Quen nhau mà suốt ngày chia tay hoài méo biết chán hay sao á…nếu là tao thì tao đã vứt ra sau đầu tám mười đời vương rồi đó”.
Đông Quân nghe cũng thấy nhột không kém, nhân lúc Băng Tâm ra bờ ao gần đó đứng ngắm ngắm nghía nghía thì con hàng cũng “ đánh bài chuồn” theo em gái mình luôn.
Băng Tâm đang đứng nhìn đông ngó tây thì Đông Quân hù cô một cái xém chút nữa là Băng Tâm nhảy dựng lên luôn rồi, cô quay sang cau mày nhìn Đông Quân rồi hỏi:” Bị điên hả??? có tin là em đạp anh xuống ao luôn không??”.
Đông Quân nắm lấy hai tay của Băng Tâm ép cô quay lưng về phía cái ao đối mặt với mình, anh chàng cười yêu nghiệt rồi hỏi:” Nếu giờ anh buông tay thì sao ha???”.
Băng Tâm trợn mắt lên:” Anh dám…”.
Đông Quân lại dùng thêm chút lực đẩy Băng Tâm ngửa người về phía sau thêm chút nữa, lúc này chỉ cần con hàng này buông tay một cái thì Băng Tâm sẽ ngã lộn cổ xuống ao thật luôn chứ không phải đùa.
Đông Quân nhướng mày hỏi:“ Sao hả cảm giác này thế nào???”.
“ Em không giỡn đâu nha Đông Quân”.
“ Cầu xin anh đi rồi anh kéo em vô hehehe”.
Băng Tâm đanh mặt:” Anh có ngon thì buông tay đi dù em có chết thành ma cũng nhất định ám anh cả đời không tha”.
Đông Quân kéo Băng Tâm vào trong:” Anh nói thiệt nha… giỡn với em không vui gì hết trơn á”.
Có ai giỡn đâu mà vui với không vui…đồ thần kinh!!! Ngày đi học trở lại sau dịp nghỉ tết, Khánh Đăng hớn hở đi vào chỗ nói với Băng Tâm:” Ê hồi nãy tôi đi học thấy chuyện này ghê lắm luôn đó!!!”.
Băng Tâm cũng tò mò liền hỏi:” Chuyện gì vui vậy nói tôi nghe đi”.
Khánh Đăng liền kể chuyện của mình:” Hồi nãy tôi đi học, trên đường đi tôi thấy một chiếc xe tải tông ông kia một cái…máu me đầy đường nhìn đúng ghê luôn á”.
Linh Đan cũng tò mò chống tay lên bàn chồm người lên phía trước rồi chụm đầu ở giữ Khánh Đăng và Băng Tâm hóng chuyện:” Có vậy thôi mà cũng ghê nữa???”.
Khánh Đăng nói tiếp:”Nguyên bộ não văng ra ngoài mà không ghê thì cái gì mới ghê hả???”.
Linh Đan hết hồn:” Cái gì mày thấy bộ não ổng luôn hả??”.
Khánh Đăng tỏ vẻ có mất chút kiên nhẫn rồi nói:” Không phải não ổng chẳng lẽ… não của mày à??”.
Linh Đan nổi điên chửi ầm ầm lên:” Má…thằng khốn”.
Khánh Đăng cũng không phải dạng vừa liền chém lại:” Mày nói ai thằng khốn hả???”.
“ Không nói mày chẳng lẽ nói tao”.
“ Ồ tao thằng khốn thì mày cũng là con khốn thôi”.
Hai đứa bay vô đánh lộn luôn…
Băng Tâm và Uyển Uyển ngồi một bên cười muốn sắp mặt, chẳng hiểu nổi vì thế quái nào mà hai con hàng này cứ mở miệng nói chuyện được một hai câu đàng hoàng là liền cãi nhau rồi đánh nhau luôn.
Qua học kỳ mới, toàn trường chào đón một đoàn giáo sinh về thực tập, hiển nhiên lớp 11K cũng không thiếu phần, chào đón một lúc tận bốn thầy cô.
Ngày đầu tiên, gặp mặt các thầy cô và các thành viên trong lớp đều tỏ ra thân thiện với nhau, chơi một vài trò chơi nhỏ nhỏ làm để làm quen,mặc dù mới gặp nhau mà hình như cả thầy và trò đều quý mến nhau như quen biết tự thuở nào rồi ấy.
Lúc học quốc phòng Băng Tâm nghe Đông Quân nói với Lạc Sa: “ Trời không học bài thì 5 điểm không nói đi, vậy mà học bài kiểm tra cũng có 5 điểm à mai mốt khỏi học luôn cho rồi”.
Lạc Sa liền nói: “ Tôi cũng được có 6 điểm thôi chứ có cao đâu mà bạn bực mình, môn văn mà tùy cảm hứng đâu có xác định được đúng hay sai”.
Băng Tâm thấy Đông Quân buồn vì bị điểm thấp nên rất lo lắng, đến lúc kiểm tra một tiết bài Chí Phèo, Băng Tâm quyết định lập dàn ý bài tập làm văn cho Đông Quân nhưng Băng Tâm ngốc nhất ở chỗ cái dàn ý mà cô đưa cho Đông Quân là tất cả những ý tưởng mà cô tính viết trong bài kiểm tra ngày hôm sau.
Lúc đi học vô tình gặp nhau dưới sân nên Băng Tâm hỏi Đông Quân: “ Đã học bài hết chưa?”.
Đông Quân gật đầu: “ Học rồi hihi cảm ơn em nha”.
Băng Tâm mỉm cười nói: “ Học hết là tốt rồi”.
Sau đó cô liền đi lên lớp với Quỳnh Dao và Lạc Sa, Băng Tâm cũng không dám tiếp xúc với Đông Quân quá nhiều để tránh gây ra thêm nhiều rắc rối phức tạp, có hai đề văn một đề một đề miêu tả tính cách ban đầu và nguyên nhân mà Chí Phèo trở thành người xấu, đề còn lại là ý nghĩa của bát cháo hành mà Thị Nở đưa cho Chí Phèo.
Danh sách chương