Đến ngày sinh nhật của Lạc Sa, Đông Quân nói với Quỳnh Dao và Băng Tâm :“Nè lát đi học về có đi mua quà cho Lạc Sa thì rủ đi chung với nha”.
Băng Tâm và Quỳnh Dao kéo Đông Quân ra hành lang, Băng Tâm nói với Đông Quân: “Tôi nghĩ ra một món quà mà chắc Lạc Sa thích lắm nè bạn có muốn tặng không?”.
“Cái gì?”.
“Bạn đó hahaha”.
Đông Quân liền ngạc nhiên kêu lên: “Hả? Là sao Băng Tâm nói gì tôi không hiểu luôn á”.
Quỳnh Dao liền giải thích: “Vậy nè, tụi mình mua một cái thùng thật to bỏ bạn vào đem tặng cho Lạc Sa á hahaha đảm bảo nó sẽ vui”.
Đông Quân xua tay “Vụ này không được đâu…tôi rút lui…”.
Nói giỡn cho vui vậy thôi chứ sao có thể tặng một món quà như thế chứ…
Buổi chiều đi học về Băng Tâm, Quỳnh Dao và Đông Quân đi nhà sách mua quà sinh nhật cho Lạc Sa.
Trên đường đi Băng Tâm đắn đo cả buổi rồi nói với Đông Quân :“Nè Đông Quân tôi có chuyện này muốn nói với bạn nhưng bạn phải hứa là đừng có giận tôi nha”.
Đông Quân vui vẻ gật đầu đồng ý: “Uh Băng Tâm nói đi chuyện gì mà quan trọng dữ vậy?”.
“À hồi trước Lạc Sa có nói… thích bạn… đúng không?”.
Đông Quân không phủ nhận mà gật đầu: “Uh…nhưng tui có giải thích với Lạc Sa là tui có người mình thích rồi và đồng ý làm bạn,Lạc Sa cũng đồng ý mà”.
Băng Tâm thấy bực mình vì Đông Quân lại đang nói dối :“Bạn nói vậy nhưng sao bạn không làm vậy mà bạn lên lớp nói cho nhiều người biết chuyện đó làm gì, không thích người ta thì thôi cũng đừng làm người ta tổn thương chứ”.
Đông Quân tỏ vẻ vô tội: “Tôi không có nói gì hết mà”.
“Bạn nói dối… nếu bạn không nói thì sao mọi người trên lớp đều biết hết vậy?”.
“Làm sao tôi biết được chuyện đó chứ, ai nói với Băng Tâm như vậy?”.
“Bạn hỏi để làm gì?”.
Quỳnh Dao nghe hai đứa cãi nhau chỉ mỉm cười và nói: “Khi nào có kết quả nhớ nói tao biết nha hahaha”.
Đông Quân liền nghiêm túc nói :“ Thì phải nói ra mới biết đường mà giải quyết chứ, tôi không có nói chuyện đó thật mà”.
“Bạn là đồ nói dối…tôi không biết đâu”.
Đông Quân vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nè tôi nói thật mà, ai nói với bạn như vậy…Lạc Sa nói vậy hả?”.
“Không phải, ai nói bạn không cần quan tâm, bạn dám làm thì phải dám nhận chứ”.
Đông Quân so vai: “Nhưng tôi không làm thì sao mà nhận được chứ”.
Băng Tâm nói lý không lại Đông Quân nên liền nói: “Bạn là một thằng đễu!!!”.
Đông Quân nổi giận lên quát Băng Tâm: “Đủ rồi, không cần nói nữa đâu…”.
Từ trước đến giờ cho dù Băng Tâm có chọc ghẹo Đông Quân quá đáng đến mức nào cũng không bao giờ thấy Đông Quân nổi nóng lên như lúc này.
Băng Tâm thoáng nghĩ “Phản ứng mạnh như vậy là do dị ứng hai chữ “thằng đễu” hay là nó bị oan thật đây…Lạc Sa sẽ không gạt mình nhưng con Thư thì sao, ai mà biết được lời nhỏ đó đáng tin không…”.
Sau một lúc im lặng đến đáng sợ Đông Quân lên tiếng trước: “Băng Tâm nè, tôi biết là bạn quan tâm đến bạn bè cho nên mới nhất thời nổi nóng với tôi như vậy nhưng sau này chuyện gì cũng phải điều tra tường tận rồi mới bắt tội người ta nha. Nếu không người thiệt thòi chính là Băng Tâm đó không những thế cũng không tốt cho Lạc Sa đâu”.
Băng Tâm suy nghĩ lại thấy Đông Quân nói cũng có lý liền gật đầu: “Uh…hồi nãy có quá lời…xin lỗi bạn nha…”.
“Không sao đâu…tui cũng nổi nóng với bạn mà…”.
Đi vào nhà sách, Quỳnh Dao và Băng Tâm đều chọn chuông gió để tặng cho Lạc Sa, còn Đông Quân đi một vòng không biết nên tặng quà gì thì thấy một cái tượng con khỉ ngồi trên lavabo nên tiện tay cầm lên xem nhưng ai ngờ… con khỉ và cái lavabo không có dính vào nhau mà tách rời nên khi Đông Quân cầm con khỉ lên thì cái lavabo rớt xuống cái “ cạch” nứt một đường.
Thế là Đông Quân phải mua luôn món quà đó để tặng cho Lạc Sa sau khi đã được nhân viên trong nhà sách dán nó cái vết nứt kia lại.
Quỳnh Dao bật cười nói:” Ê Đông Quân bạn chọn quà hợp với Lạc Sa lắm luôn á tại vì tụi tui vẫn hay gọi nó Khỉ Đít Đỏ á hahaha”.
Đông Quân đưa tay sờ gáy của mình một cái:” Haizz... đang không biết mua thì ông trời chọn giúp luôn ghê chưa”.
Buổi tối, cả đám kéo nhau đi ăn lẩu rồi đi karaoke rất là vui!!! Từ ngày mà Băng Tâm và Đông Quân cãi nhau chuyện của Lạc Sa xong hình như giữa hai đứa có một khoảng cách rất lớn, không biết Đông Quân thì sao chứ Băng Tâm lại thấy có chút hối hận vì đã nói với Đông Quân nặng lời như vậy.
Băng Tâm và Quỳnh Dao kéo Đông Quân ra hành lang, Băng Tâm nói với Đông Quân: “Tôi nghĩ ra một món quà mà chắc Lạc Sa thích lắm nè bạn có muốn tặng không?”.
“Cái gì?”.
“Bạn đó hahaha”.
Đông Quân liền ngạc nhiên kêu lên: “Hả? Là sao Băng Tâm nói gì tôi không hiểu luôn á”.
Quỳnh Dao liền giải thích: “Vậy nè, tụi mình mua một cái thùng thật to bỏ bạn vào đem tặng cho Lạc Sa á hahaha đảm bảo nó sẽ vui”.
Đông Quân xua tay “Vụ này không được đâu…tôi rút lui…”.
Nói giỡn cho vui vậy thôi chứ sao có thể tặng một món quà như thế chứ…
Buổi chiều đi học về Băng Tâm, Quỳnh Dao và Đông Quân đi nhà sách mua quà sinh nhật cho Lạc Sa.
Trên đường đi Băng Tâm đắn đo cả buổi rồi nói với Đông Quân :“Nè Đông Quân tôi có chuyện này muốn nói với bạn nhưng bạn phải hứa là đừng có giận tôi nha”.
Đông Quân vui vẻ gật đầu đồng ý: “Uh Băng Tâm nói đi chuyện gì mà quan trọng dữ vậy?”.
“À hồi trước Lạc Sa có nói… thích bạn… đúng không?”.
Đông Quân không phủ nhận mà gật đầu: “Uh…nhưng tui có giải thích với Lạc Sa là tui có người mình thích rồi và đồng ý làm bạn,Lạc Sa cũng đồng ý mà”.
Băng Tâm thấy bực mình vì Đông Quân lại đang nói dối :“Bạn nói vậy nhưng sao bạn không làm vậy mà bạn lên lớp nói cho nhiều người biết chuyện đó làm gì, không thích người ta thì thôi cũng đừng làm người ta tổn thương chứ”.
Đông Quân tỏ vẻ vô tội: “Tôi không có nói gì hết mà”.
“Bạn nói dối… nếu bạn không nói thì sao mọi người trên lớp đều biết hết vậy?”.
“Làm sao tôi biết được chuyện đó chứ, ai nói với Băng Tâm như vậy?”.
“Bạn hỏi để làm gì?”.
Quỳnh Dao nghe hai đứa cãi nhau chỉ mỉm cười và nói: “Khi nào có kết quả nhớ nói tao biết nha hahaha”.
Đông Quân liền nghiêm túc nói :“ Thì phải nói ra mới biết đường mà giải quyết chứ, tôi không có nói chuyện đó thật mà”.
“Bạn là đồ nói dối…tôi không biết đâu”.
Đông Quân vẫn kiên nhẫn giải thích: “Nè tôi nói thật mà, ai nói với bạn như vậy…Lạc Sa nói vậy hả?”.
“Không phải, ai nói bạn không cần quan tâm, bạn dám làm thì phải dám nhận chứ”.
Đông Quân so vai: “Nhưng tôi không làm thì sao mà nhận được chứ”.
Băng Tâm nói lý không lại Đông Quân nên liền nói: “Bạn là một thằng đễu!!!”.
Đông Quân nổi giận lên quát Băng Tâm: “Đủ rồi, không cần nói nữa đâu…”.
Từ trước đến giờ cho dù Băng Tâm có chọc ghẹo Đông Quân quá đáng đến mức nào cũng không bao giờ thấy Đông Quân nổi nóng lên như lúc này.
Băng Tâm thoáng nghĩ “Phản ứng mạnh như vậy là do dị ứng hai chữ “thằng đễu” hay là nó bị oan thật đây…Lạc Sa sẽ không gạt mình nhưng con Thư thì sao, ai mà biết được lời nhỏ đó đáng tin không…”.
Sau một lúc im lặng đến đáng sợ Đông Quân lên tiếng trước: “Băng Tâm nè, tôi biết là bạn quan tâm đến bạn bè cho nên mới nhất thời nổi nóng với tôi như vậy nhưng sau này chuyện gì cũng phải điều tra tường tận rồi mới bắt tội người ta nha. Nếu không người thiệt thòi chính là Băng Tâm đó không những thế cũng không tốt cho Lạc Sa đâu”.
Băng Tâm suy nghĩ lại thấy Đông Quân nói cũng có lý liền gật đầu: “Uh…hồi nãy có quá lời…xin lỗi bạn nha…”.
“Không sao đâu…tui cũng nổi nóng với bạn mà…”.
Đi vào nhà sách, Quỳnh Dao và Băng Tâm đều chọn chuông gió để tặng cho Lạc Sa, còn Đông Quân đi một vòng không biết nên tặng quà gì thì thấy một cái tượng con khỉ ngồi trên lavabo nên tiện tay cầm lên xem nhưng ai ngờ… con khỉ và cái lavabo không có dính vào nhau mà tách rời nên khi Đông Quân cầm con khỉ lên thì cái lavabo rớt xuống cái “ cạch” nứt một đường.
Thế là Đông Quân phải mua luôn món quà đó để tặng cho Lạc Sa sau khi đã được nhân viên trong nhà sách dán nó cái vết nứt kia lại.
Quỳnh Dao bật cười nói:” Ê Đông Quân bạn chọn quà hợp với Lạc Sa lắm luôn á tại vì tụi tui vẫn hay gọi nó Khỉ Đít Đỏ á hahaha”.
Đông Quân đưa tay sờ gáy của mình một cái:” Haizz... đang không biết mua thì ông trời chọn giúp luôn ghê chưa”.
Buổi tối, cả đám kéo nhau đi ăn lẩu rồi đi karaoke rất là vui!!! Từ ngày mà Băng Tâm và Đông Quân cãi nhau chuyện của Lạc Sa xong hình như giữa hai đứa có một khoảng cách rất lớn, không biết Đông Quân thì sao chứ Băng Tâm lại thấy có chút hối hận vì đã nói với Đông Quân nặng lời như vậy.
Danh sách chương