Đàm Khải Phong sau khi rời khỏi nhà chính thì anh tự mình lái xe bon bon trên đường, không biết là bây giờ cô đang ở đâu cho nên anh đành phải tự mình lái xe đi tìm cô ở trên mọi nẻo đường mà thôi.Lúc này đang dừng xe đợi đèn đỏ thì anh nhớ lại là cô đã từng sống ở cô nhi viện…Vậy có lẽ nào cô ấy đang sống ở đó hay không …

Sau khi hết đèn đỏ thì anh liền lái xe đến cô nhi viện, hiện tại đã hơn 1 tháng không gặp nhau rồi …Anh thật sự rất nhớ Yến Chi,và sau khi biết hết sự thật thì anh mới biết là Yến Chi đã yêu anh như thế nào,cô ấy đã dùng tính mạng và tình yêu của mình dành cho anh.Vậy mà anh vẫn không cảm nhận được,bây giờ nghĩ lại thì anh đúng là một thằng ngu mà.

Hơn 30 phút thì cũng đến nơi,lúc trước anh đã bỏ tiền ra xây lại nơi này nhưng vẫn chưa một lần đến đây. Khải Phong bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong nhà,anh thấy nơi đây có rất nhiều trẻ con và có cả những người trung niên và người già nữa …

Đám nhóc thấy có người lạ mặt xuất hiện thì liền chạy vào trong nói với người lớn. Hiền Khoa nghe vậy liền vỗ về đám trẻ rồi đi ra ngoài xem như thế nào …

" Cậu đến đây tìm ai sao "

" Vâng,cháu chào bác.Bác cho cháu hỏi là ở đây có ai lên Yến Chi hay không"

" Cậu là ai,tại sao lại muốn tìm con bé "

" Dạ cháu là Đàm Khải Phong là bạn trai của cô ấy "

Cái tên này sao có chút quen quen nhỉ, hình như đây là người tài trợ cho mái ấm thì phải …

’ Tôi nhận ra rồi cậu là người đã tài trợ cho mái ấm …"

" Yến Chi,con bé tháng trước có đến đây. Nhưng hiện tại thì không có đến nữa "

" Vâng,à bác ơi khi nào cô ấy có đến thì phiền bác giữ chân cô ấy lại giúp cháu "

" Ừm "

Yến Chi không đến đây? Vậy thì cô ấy đi đâu chứ,3 năm qua cô ấy không có ra đường thì làm gì mà quen biết ai chứ. Khải Phong ngồi vào ghế lái mà suy nghĩ mãi,đúng là lúc trước có thì không biết trân trọng cho đến khi mất đi rồi thì mới hối tiếc …

Sau đó thì anh tiếp tiếp tục lái xe đi tìm Yến Chi, chiếc xe cứ bon bon trên đường cho đến tận tối nhưng chẳng có kết quả gì cả. 9 giờ tối anh trở về nhà thì thấy mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường nhưng có một điều khác thường là không ai thấy Vũ Huyền Nhi ở đâu cả. Khải Phong không đi đến phòng của mình mà đi xuống tầng hầm,vệ sĩ gặp anh thì cúi người chào rồi mở cửa cho ngươi đàn ông này …

" Anh Phong …anh mau thả em ra đi,sau anh lại nhốt em chứ. Chúng ta đã có con với nhau rồi"

" Có con sao " anh đặc biệt nhấn mạnh …

" Đúng vậy,chính là đêm hôm đó "

" Chát …chát "

Hai bạt tay,chính xác là người đàn ông này đã cho cô ta ăn hai cái bạt tay …

" Cô còn dám mở miệng nói với tôi nữa,đêm hôm đó tôi với cô chẳng xảy ra chuyện gì cả.Chính là cô đã gài tôi và khiến cho Yến Chi phải bỏ đi …"

" Tôi đã xem camera hết rồi,mọi chuyện là do một tay cô dựng lên.Vũ Huyền Nhi cô đúng là độc ác mà,cô dám hại con của tôi "

" Anh. …anh phải tin em chứ …anh đã quên em đã từng cứu anh hay sao "

" Vũ Huyền Nhi! Vở kịch này nên hạ màng đi,tất cả mọi chuyện tôi đã biết hết rồi … Người cứu tôi là cô ấy chứ không phải cô …"

" Không, không phải mà …anh phải tin em. …"

" Hết rồi, tôi có ngu một lần nữa thì mới tin cô.Ba năm qua tôi vì cô mà đã hành hạ cô ấy sống dở chết dở,bây giờ cô ấy đi rồi thì mọi hậu quả cô cũng nên nếm trải đi và đây cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi, cuộc chơi ở phía trước còn dài lắm "

" Mất con,vô sinh,đánh đập,bị xỉ nhục…"

Đàm Khải Phong nói trong vô thức rồi đi ra khỏi tầng hầm,một lát sau mấy tên vệ sĩ nhận lệnh đi vào trong đánh cô ta một trận. Những gì mà cô ấy đã từng trải qua thì anh nhất định sẽ cho cô ta gánh chịu từng chút từng chút một không thua kém gì cả.Mà có lẽ lần này sẽ mạnh bạo hơn khi cô ta dám lừa gạt anh suốt 3 năm qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện