“Mẹ ơi mẹ ơi!”

“Con muốn gặp mẹ!”

“A a a, con muốn gặp mẹ! Con yêu mẹ nhất trên đời!”

Vừa bước vào phòng, Sa Tuyệt đã nghe thấy tiếng hét phấn khích đến lạ thường của Phong Chỉ.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Phong Chỉ như một con khỉ nhỏ, bay nhảy loạn khắp căn phòng, lúc thì xuất hiện trên tay vịn cầu thang, lúc lại bám lên mép cánh cửa đang mở, thậm chí còn đu cả lên chiếc đèn chùm pha lê treo giữa trần nhà, miệng thì đang hát vang:

“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ thì con như báu vật, rời vòng tay mẹ rồi, hạnh phúc chẳng còn đâu…”

Tiểu Bạch đi sau Sa Tuyệt, ngẩn người:

“Cô ấy là… khỉ thật hả?”

“Làm sao cô ấy trèo được lên đó vậy?”

Cậu còn chưa kịp nhìn rõ, cô nàng kia đã ba bước leo lên đèn chùm như không, thật sự y như khỉ luôn…

Nhưng Sa Tuyệt lại nở nụ cười dịu dàng, xen lẫn vài phần tự hào:

“Cho dù là khỉ, thì cũng là con khỉ đáng yêu nhất…”

Tiểu Bạch chếc lặng:



Anh … thật sự bị bệnh rồi.

Không nhẹ đâu.

Nhưng mà… một người bị bệnh như anh ấy… cũng vẫn vô cùng thu hút.

Phong Cương ngồi trên sofa, bình tĩnh nhấp trà, vẻ mặt như đã quá quen với cảnh tượng hỗn loạn này.

Dù gì thì, từ lúc Tiểu Chỉ nhìn thấy bức ảnh chân dung của “bà dì” kia, cô đã lập tức khẳng định đối phương là mẹ ruột của mình. Sau đó cứ làm ầm lên đòi gặp mẹ. Nhưng vì chưa đến thời điểm thích hợp, mà cô lại quá phấn khích, tinh lực dư thừa nên bây giờ nhảy nhót như khỉ cũng là điều dễ hiểu.

Khi thấy Sa Tuyệt bước vào, Phong Cương lập tức đứng dậy, cố kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong giọng nói:

“Cậu… đã gặp… bà ấy rồi chứ?”

“Gặp rồi.” Sa Tuyệt lấy ra một tập tài liệu, “Kết quả giám định ADN giữa bà ấy và Tiểu Chỉ cũng đã có rồi.”

“Là… là…” Giọng Phong Cương run run, “Là mẹ của chúng tôi… thật sao? Mẹ… mẹ ruột ấy?”

“Đúng vậy.” Sa Tuyệt mỉm cười, “Bà ấy chính là mẹ của hai người – An Như Mộng.”

“Cho nên, chúc mừng hai người đã tìm lại được mẹ ruột —”

Hạt Dẻ Rang Đường

“A a a! Mẹ thật sự là mẹ con!!!”

Tiếng hét vang dội từ trần nhà truyền xuống, khiến cả đại sảnh như rung lên.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu.

Chỉ thấy Phong Chỉ đang treo lủng lẳng trên đèn chùm, đung đưa qua lại, hét lên đầy kích động:

“Mẹ ơi mẹ ơi! Con muốn gặp mẹ!”

“Con sắp được gặp mẹ rồi đó!!!”

Dứt lời, cô lấy đà, từ đèn chùm vung mình nhảy về phía tay vịn cầu thang. Khi gần tới nơi thì nhẹ nhàng đáp xuống thật vững vàng.

Tiếp đó, cô trượt xuống tay vịn như một vận động viên nhào lộn…

Tiểu Bạch chỉ vào Phong Chỉ, giọng run run:

“Khỉ… cô ấy thật sự là khỉ…”

“Khỉ cái!”

Phong Cương trừng mắt lườm cậu ta một cái.

Tiểu Bạch phải không? Cậu ta xong đời rồi.

Có cơ hội là anh nhất định phải dạy dỗ tên này, dám ở trước mặt anh mà chê bai em gái anh…

“Hô hô hô—”

Phong Chỉ từ tay vịn trượt xuống như gió, lao thẳng đến trước mặt Sa Tuyệt, hai tay nắm thành nắm đ.ấ.m nhỏ, chân thì dậm dậm, trong mắt lấp lánh những ngôi sao:

“Mẹ ơi mẹ ơi!”

“Mẹ đâu rồi?”

“Em muốn gặp mẹ!”

“Woa woa woa, em sắp được gặp mẹ rồi~~~~”

Cô vừa hét vừa tự mình xoay vòng vòng ngay tại chỗ.

“Cô ấy có phải điên rồi không?” Tiểu Bạch trợn mắt há mồm, “Cứ là lạ kiểu gì ấy, quá không bình thường rồi…”

“Có gì không bình thường đâu?” Sa Tuyệt liếc cậu ta, “Không phải rất đáng yêu sao?”

Mọi người xung quanh:…

Ừ, đúng là cũng… đáng yêu thật…

“Mẹ ơi mẹ ơi!”

Sau khi xoay cả chục vòng, sức lực và sự phấn khích cũng đã tiêu hao gần hết, Phong Chỉ cuối cùng cũng chịu dừng lại:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ đâu rồi? Có phải đang ở Sơn Trang Vân Mộng không?”

“Nhất định là vậy!”

“Em nghe thấy trong thiết bị nghe lén mẹ đã về rồi, em phải đi tìm mẹ ngay lập tức!”

Nói xong, cô phóng vèo một cái lướt qua bên cạnh Sa Tuyệt.

Sa Tuyệt giơ tay, từ phía trước vòng qua ôm lấy vai cô:

“Vừa mới có kết quả xét nghiệm, anh nói cho em biết đầu tiên, còn chưa kịp nói cho mẹ em đâu.”

“Em ngoan nào, ngồi xuống trước đi, để anh nói cho mẹ em biết kết quả.”

“Xem xem mẹ em nghĩ thế nào đã, rồi tính tiếp.”

Phong Chỉ liếc anh một cái, mãi sau mới gật gù nói:

“Anh nói cũng đúng. Mẹ mất trí nhớ lâu như vậy, chắc chắn cần thời gian để bình tĩnh lại.”

Mọi người: ……

Cô cũng cần bình tĩnh đó!

Cả ngày hôm nay cô nhảy nhót như khỉ đấy!

Phong Chỉ dường như thật sự đã bình tĩnh lại.

Cô lững thững đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống một cách tao nhã, rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh:

“Anh ngồi đi, mau gọi cho mẹ em.”

Sa Tuyệt ngồi cạnh cô, bấm số, bật loa ngoài.

Mười mấy giây sau —

Đầu dây bên kia vang lên giọng run rẩy của “bà dì”:

“Thế… thế nào rồi?”

Sa Tuyệt hỏi:

“Bên dì có ai ở cạnh không?”

Bà: “Không có! Bên tôi rất an toàn, cậu cứ nói đi.”

Sa Tuyệt nói rõ ràng:

“Dì chính là dì An, mẹ ruột của Tiểu Chỉ.”

“Giờ cháu sẽ gửi báo cáo xét nghiệm cho dì.”

“A a a…”

Mọi người nghe thấy bên kia điện thoại vang lên tiếng hét nho nhỏ của An Như Mộng, giống như đang ra sức bịt miệng để không gào to ra ngoài.

“Mẹ ơi mẹ ơi!”

Phong Chỉ áp sát mặt vào điện thoại, hét lớn:

“Con là Tiểu Chỉ đây!”

“Con đến gặp mẹ liền nhé…”

“Không! Tuyệt đối không được đến!”

Giọng hoảng hốt của An Như Mộng vang lên từ điện thoại, như thể sắp khóc:

“Giờ mẹ xấu lắm, không thể gặp con đâu…”

“Mẹ… mẹ còn chưa gội đầu, chưa tắm rửa, chưa thay quần áo…”

“Lớp trang điểm cũng lem hết rồi, nhìn xấu lắm…”

Mọi người: ……

Đây là trọng điểm cần nhấn mạnh à???

Phong Chỉ sắp hét lên lần nữa.

Sa Tuyệt vội đưa tay che miệng cô lại, thấp giọng dặn:

“Mẹ em đang rất kích động, em cũng đang kích động, hai người đều phải bình tĩnh lại, nếu không sẽ gây động tĩnh lớn, khiến nhà họ Vương sinh nghi.”

Phong Chỉ đảo mắt một vòng, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Sa Tuyệt quay lại nói với điện thoại:

“Dì An, giờ dì đã biết kết quả rồi, vậy dì định làm thế nào?”

Điện thoại cả hai đầu đột nhiên rơi vào im lặng.

Thực tại nghiêm khắc đặt ra trước mặt mọi người.

Chỉ dựa vào tình cảm và quyết tâm là không đủ để giải quyết…

Một lúc sau.

Giọng nói điềm tĩnh của An Như Mộng truyền đến:

“Tôi tin mọi lời các cậu nói, và cả những chứng cứ đã đưa ra.”

“Nhưng tôi… nhất định phải đối mặt trực tiếp với chồng tôi để hỏi rõ mọi chuyện.”

“Nếu anh ta thật sự đã lừa dối tôi… thì tôi sẽ đường đường chính chính ly hôn, tuyệt đối không để mình rơi vào cảnh mập mờ không rõ ràng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện