Câu chuyện về sự mất tích của An Như Mộng rất đơn giản.

Nội dung đại khái như sau:

Mười năm trước, vào ngày 20 tháng 8, Phong Chỉ bị bố đưa vào bệnh viện tâm thần, còn An Như Mộng do kiệt sức, lo âu quá độ, bị kích thích mạnh nên hôn mê, không chứng kiến được cảnh con gái bị đưa đi.

Ngày 21 tháng 8, An Như Mộng tỉnh lại, hỏi Phong Mang con gái bị đưa đến bệnh viện tâm thần nào. Phong Mang nói dối, bảo rằng con gái đã bị đưa đến bệnh viện tâm thần ở huyện Khổ Sơn – một huyện thuộc Ngân Thành, cách xa hàng ngàn dặm.

Ngày 23 tháng 8, An Như Mộng vội vàng làm xong thủ tục ly hôn với Phong Mang, tự kéo vali một mình đến Ngân Thành.

Khi An Như Mộng đến sân bay Ngân Thành thì trời đã nhá nhem, mưa lất phất.

An Như Mộng không ở lại Ngân Thành mà gọi taxi trực tiếp đến huyện Khổ Sơn.

Không lâu sau khi rời sân bay, An Như Mộng gặp tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh.

Tài xế taxi lấy luôn hành lý của An Như Mộng rồi bỏ chạy, để lại An Như Mộng nằm lại một mình.

Đúng lúc ấy, có một nhân vật lớn từ Đế Đô đi xe đến sân bay, phát hiện ra An Như Mộng bên vệ đường và lập tức đưa đi chữa trị.

Do gương mặt An Như Mộng bị tổn thương nghiêm trọng, người kia bèn cho bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình cho An Như Mộng.

Khi tỉnh lại, An Như Mộng đã mất trí nhớ, không còn nhớ gì cả.

Người đàn ông đó liền ngầm giúp An Như Mộng làm giấy tờ mang tên “Hà Tiểu Niệm”, còn đưa An Như Mộng đến huyện Khổ Sơn để điều tra thân thế.

Tất cả những gì An Như Mộng tra được chỉ là: mình là trẻ mồ côi, không người thân thích.

An Như Mộng không thể tìm thấy ai quen biết mình, cũng không nhớ nổi gì.

Không có trí nhớ, không có hành lý, An Như Mộng chẳng thể biết mình từng sống ở đâu, làm nghề gì, vì sao lại gặp tai nạn…

Trong khoảng thời gian bị mất trí nhớ, người duy nhất bà biết là người đàn ông đó.

Ông ta đối xử với bà rất tốt.

Lâu ngày sinh tình, bốn năm sau bà kết hôn với ông ấy.

Một năm sau hôn nhân, bà sinh đôi hai bé trai.

Thế nhưng, bà vẫn chưa hồi phục ký ức.

Cho đến không lâu trước đây, khi tham gia một chương trình truyền hình, An Như Mộng thấy một cô gái tên là “Phong Chỉ”, cảm thấy cực kỳ quen thuộc, yêu thích không thôi, thậm chí còn tặng quà trong phòng livestream của Phong Chỉ.

Anh trai của Phong Chỉ khi nhìn thấy ảnh đại diện của bà liền có cảm giác thân thiết, nghi ngờ rằng bà chính là người mẹ thất lạc đã lâu — An Như Mộng.

Phong Chỉ khi thấy ảnh đại diện ấy thì vô cùng kích động, hét lên:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Đó chính là mẹ em!”

“Em là bác sĩ, em chắc chắn mẹ đã phẫu thuật thẩm mỹ.”

“Khuôn mặt trước khi chỉnh sửa của mẹ, chính là khuôn mặt đó!”

Tuy nhiên, ngay khi hai anh em chuẩn bị liên hệ thêm với bà,

Người chồng phát hiện ra bà có liên hệ với người nhà họ Phong, liền xóa tài khoản của bà, làm hỏng điện thoại, sau đó vội vã đưa bà đến sân bay.

Phong Chỉ phát hiện động thái đó, nghi ngờ người kia muốn đưa bà đi nước ngoài, bèn giả vờ mất tích để tạo thành một sự kiện lớn, nhằm thu hút sự chú ý của mẹ và khiến mẹ ở lại trong nước.

Tại sân bay, bà bị một cô gái trẻ cướp mất túi xách.

Bà đuổi theo cô gái ấy vào nhà vệ sinh.

Cô gái trẻ đó nhét vào túi áo cô một tờ giấy và một món đồ nhỏ, thì thầm:

“Phong Chỉ đang gặp nguy hiểm, cần dì giúp. Dì đừng xuất cảnh, cũng đừng nói cho ai biết. Khi nào chỉ còn một mình, hãy đọc tờ giấy này. Trên đó có cách để cứu Phong Chỉ.”

Sau đó, cô gái trẻ cởi áo khoác ra, lộn mặt trái ra ngoài, tháo mũ, gỡ tóc giả và kính, nhét tất cả vào túi, lập tức hóa thân thành một cậu thiếu niên tuấn tú.

Thiếu niên cầm túi rời đi, trước khi đi còn lấy ra một chai xịt:

“Dì chỉ cần nói cháu xịt thứ gì đó vào mặt khiến dì choáng váng, dì không có sức lực, dì mới thừa cơ rời đi.”

Rồi anh thực sự xịt vào mặt bà.

Sau đó bà choáng váng trong chốc lát, khi tỉnh lại thì thiếu niên đã đi mất, vệ sĩ của bà cũng đã tới cửa nhà vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên mảnh giấy cuối cùng có viết:

[Cháu còn nhét vào túi áo dì một thiết bị nghe lén. Nếu dì muốn biết sự thật, hãy giữ thiết bị đó bên mình. Phong Chỉ sẽ lần theo âm thanh của thiết bị mà tìm đến dì, rồi hai mẹ con sẽ được gặp lại. Khi đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.]

Xem xong nội dung trên tờ giấy, bà đã nước mắt giàn giụa.

Một tay bịt chặt miệng, một tay từ từ thò vào túi áo khoác, chạm đến thiết bị nghe nhỏ xíu đó.

Bà… thật sự… là mẹ của Tiểu Chỉ – An Như Mộng sao? Nếu đúng là như vậy… thì tốt quá rồi…

Thật sự là quá tốt rồi…

Bà khóc không ngừng được, nhưng lại không dám phát ra tiếng.

Có lẽ vì bà ở trong nhà vệ sinh quá lâu, ngoài cửa vang lên tiếng vệ sĩ nữ:

“Phu nhân, bà vẫn ổn chứ?”

Bà nhanh chóng lau nước mắt, lấy khăn tay ra chấm khô những giọt lệ còn đọng lại trên má, giọng nói lại trở về với vẻ dịu dàng như thường lệ:

“Để tôi dặm lại lớp trang điểm, xong sẽ ra ngay.”

Hai phút sau.

Bà bước ra khỏi nhà vệ sinh, hoàn toàn không để lộ chút dấu vết nào của người vừa khóc:

“Tôi có thể về nhà rồi chứ?”

Nữ vệ sĩ nói:

“Người của chúng ta đã đến sân bay rồi, chúng ta có thể đi được.”

Bà điềm tĩnh ngồi vào trong xe.

Đợi đến khi xe lên đường cao tốc vành đai, bà mới liếc nhìn đồng hồ rồi nói với tài xế:

“Giờ đã ba giờ chiều rồi. Sau khi rời khỏi cao tốc, rẽ thẳng đến số 62 đường Thư Viện. Tôi muốn đến trường mẫu giáo đón Đông Đông và Bắc Bắc sớm một chút, kẻo ông bà nội tụi nhỏ lại đến đón trước. Đến lúc đó, muốn đưa các con về nhà thì sẽ khó khăn.”

Khi xe vừa rời khỏi cao tốc, bà ôm lấy ngực, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu, buồn nôn:

“Tối qua tôi ngủ không ngon, cả ngày nay bị say xe, nhịn mãi đến giờ không chịu nổi nữa, mau dừng xe, tôi muốn nôn.”

Xe dừng lại.

Bà ngồi xổm bên đường, nôn thốc nôn tháo một hồi lâu mới dần hồi sức.

Lên xe lại, bà mượn điện thoại của nữ vệ sĩ, gọi đến một số điện thoại không tồn tại:

“Dì Lý à, tôi thấy không khỏe nên không thể đến trường mẫu giáo đón Đông Đông và Bắc Bắc được. Dì mau đến đón các con giúp tôi, đừng để ông bà nội đón mất.”

Gọi xong, bà xóa sạch lịch sử cuộc gọi.

Sau đó, bà tiếp tục gọi cho giáo viên ở trường mẫu giáo:

“Cô giáo Trương, tôi đã cử người đến đón Đông Đông và Bắc Bắc. Vì điện thoại của tôi bị hỏng chưa sửa được nên tôi đã đưa cho họ một câu mật khẩu.”

“Mật khẩu là: ‘Cỏ trên đồng xanh, mỗi năm một tàn úa’.”

“Nếu cô nghe họ nói đúng câu này, hãy để các con đi theo họ. Cảm ơn cô nhiều.”

Gọi xong cuộc đó, bà cũng xóa sạch nhật ký cuộc gọi, sau đó trả lại điện thoại cho nữ vệ sĩ.

Rồi bà lại ôm ngực, nhắm mắt, tỏ vẻ khó chịu như cần nghỉ ngơi gấp.

Chỉ có mình bà biết,trong lòng bà hiện tại đang căng thẳng đến mức nào, tim đập thình thịch dữ dội…

Bởi vì toàn bộ màn kịch vừa rồi, đều là diễn cho đám vệ sĩ nhà họ Vương xem.

Và tất cả những lời bà vừa nói, đều là nói cho Tiểu Chỉ nghe.

Nếu những gì viết trên mảnh giấy kia là thật, thì Tiểu Chỉ đang nghe mọi âm thanh xung quanh bà qua thiết bị nghe lén được giấu trong túi áo.

Tiểu Chỉ thông minh như thế, chắc chắn sau khi nghe nội dung những cuộc điện thoại ấy, sẽ lập tức phái người đến trường mẫu giáo đón Đông Đông và Bắc Bắc, tránh để người nhà họ Vương ra tay trước.

Chỉ cần Tiểu Chỉ đưa được Đông Đông và Bắc Bắc đi, thì bà sẽ không còn gì phải lo lắng nữa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện