Trình Trục miệng thì nói là muốn đi tưới rau với ông bà nội, nhưng mục đích
thật sự của cô là tìm cảm hứng để vẽ kí họa. Lúc từ nhà đi, cô không mang bảng
vẽ, trong tay cũng chỉ cầm một cuốn sổ vẽ và một cây bút chì 6B. Trình Trục
tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, tiện tay mở sổ bắt đầu vẽ.
Từng nét chì cong cong xuất hiện trên nền giấy trắng, nhìn qua tưởng như lộn
xộn nhưng thật ra tất cả đều xuất hiện theo trình tự. Một lúc sau, cô đưa tay sờ
vào trong túi lấy ra một cục tẩy mềm màu xám, thân tẩy đầy vết nhem nhuốc,
xóa sạch những đường nét vừa vẽ.
Ông bà nội không hề quan tâm cháu gái làm gì, nghiêm túc tưới nước cho rau
quả trong vườn, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, thấy hàng xóm qua lại trên đường,
ông bà đều lên tiếng chào hỏi.
“Bà nội, bà giữ nguyên tư thế này đi.” Trình Trục đột nhiên lên tiếng.
Nghe cháu gái nói vậy, bà nội Trình lập tức đứng im, cả người cứng ngắc, mặc
kệ bình nước trên tay.
Trình Trục vẽ vài nét rồi nhìn bà nội của mình, vừa buồn cười vừa thương,
“Thôi ạ, bà cứ cử động đi.”
Tượng sáp sống lại, tiếp tục vung tay tưới nước.
Ý tưởng vẽ bà nội thất bại, Trình Trục đưa mắt tìm mục tiêu mới. Cô nhìn về
phía bờ sông, tìm được một người đàn ông đang câu cá, đầu đội nón rộng vành,
tay đang treo mồi vào móc trên cần, sau khi quăng cần câu xuống thì ngồi yên
không nhúc nhích. Cô dứt khoát xoay người, bắt đầu vẽ người kia.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sắc trời chuyển sáng sớm, chuyển tối muộn. Nền
trời xanh thẳm, bây giờ đã gần tám giờ sáng, mặt trời cũng đã lên cao, kéo dài
bóng người đổ trên mặt đất.
Trình Trục không mang theo đồ che nắng, hai mắt híp lại như muốn ép nguồn
ánh sáng chói chang ra khỏi hốc mắt.
“Trình Trục?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói có vẻ nghi ngờ, Trình Trục nhìn về phía giọng
nói phát ra, hóa ra là Hứa Chu. Anh ta đang đi về phía cô, người mặc một chiếc
áo trắng ngắn tay, mắt đeo kính cận, nhìn vừa nhã nhặn lại thanh tú.
Hứa Chu cười hỏi: “Năm nay cậu cũng về à, sao không nói với tôi một câu? Biết trước thì tôi đã tìm cậu về cùng.”
Trình Trục hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi cũng không nói với Phan Hiểu
Đình.”
Hứa Chu vừa nghe đã hiểu, ngay cả Phan Hiểu Đình cũng không nói thì sao
phải nói với anh ta, anh ta buồn bực nói tiếp: “Trình Trục, sao cậu lại tàn nhẫn
với tôi như vậy, số tôi quá là khổ mà!”
Trình Trục lập tức cười rộ lên, nói: “Được rồi, đùa thôi, tôi cũng không báo với
ông bà nội.”
“Vậy còn được.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh xem Trình Trục vẽ.
Hứa Chu cũng được xem như là bạn từ nhỏ của Trình Trục và Phan Hiểu Đình,
ba người học cùng một trường tiểu học, anh ta và Trình Trục còn học chung lớp.
Hồi bé, Hứa Chu có vẻ ngoài nhỏ bé, yếu ớt nên thường xuyên bị bạn bè bắt
nạt. Lần đầu tiên ba người gặp nhau là lúc Hứa Chu bị một anh lớp trên đe dọa,
trùng hợp lại bị Phan Hiểu Đình nhìn thấy. Cô ấy như thiên thần hạ phàm, giải
cứu anh ta khỏi đám người, gửi gắm anh ta cho Trình Trục – người vừa đúng
lúc đến tìm Phan Hiểu Đình. Từ ngày đó, hai cô bé tự động gánh vác trọng trách
bảo vệ cậu bé Hứa Chu yếu ớt.
Mối quan hệ giữa ba người rất tốt, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai, không
thể tham gia vào chuyện con gái, điều này làm cho Hứa Chu lúc bé không mấy
vui vẻ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, nhóm bạn ba người phải tự mình bước đi trên con
đường riêng, mối quan hệ bạn bè tự nhiên cũng nhạt dần.
Nhất là Trình Trục, sau khi được Trình Vệ Quốc đưa lên thành phố học, hai
người gần như mất liên lạc. Nhưng trùng hợp là Hứa Chu và Trình Trục lại học
cùng một trường đại học.
Khi nhìn thấy nhau ở trường, cả hai đều ngạc nhiên, dù sao cũng đã ba năm
không gặp, ai cũng thay đổi nên họ chỉ coi là người giống người mà thôi. Mãi
đến khi Trình Trục không chịu được thử gọi tên anh ta, Hứa Chu mới biết hóa ra
trái đất tròn thật.
Có lẽ là do từng bị bắt nạt nên Hứa Chu không quá hoạt bát, thậm chí còn mắc
chứng sợ xã giao, quan hệ với bạn cùng phòng không tốt, thường xuyên phải đi
ăn một mình. Sau khi Trình Trục phát hiện ra, cô hay đến ăn cơm và tham gia
các hoạt động cùng anh ta, dần dần kéo anh ta ra khỏi vỏ ốc của mình.
Hơn nữa ngày bé cô cũng là một trong hai vệ sĩ đắc lực của Hứa Chu nên anh ta
rất biết ơn Trình Trục.
Hứa Chu nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của cô, dưới ánh mặt trời buổi sáng,
khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ
mềm mại ở hai bên má, đôi mắt hổ phách lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng trong
sáng.
Anh ta bỗng chỉ vào móng tay Trình Trục hỏi: “Năm nay cậu lại làm móng à?”
Trình Trục dừng bút vẽ, ngẩng đầu hỏi: “Tôi làm lại mấy lần rồi, sao thế, kiểu
này không đẹp à?”
“Đẹp.” Hứa Chu suy nghĩ một lúc, quyết định không vòng vo, hạ thấp giọng
nói: “Tôi cứ tưởng mùa hè năm ngoái xảy ra chuyện không vui nên cậu không
muốn về nữa. Về rồi lại gặp phải chuyện này chuyện kia, hơn nữa còn có ánh
mắt của hàng xóm.”
“Tôi là nạn nhân, sao tôi lại không thể quay về đây.” Cô cười lạnh.
Hà Khâu luôn rêu rao bản thân là người vô tội, tất cả sai lầm đều không liên
quan đến bà ấy, nhưng Trình Trục thì sao, từ khi còn là một đứa bé, cô đã trở
thành trung tâm của trò cười này. Cô lớn lên trong những lời bàn tán, những cái
chỉ trỏ nhưng lại chưa từng phản kháng. Vậy nên nếu nói ai vô tội nhất, chắc
chắn là Trình Trục – người bị Hà Khâu nhục mạ vô cớ.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Hứa Chu huých vào vai Trình Trục làm trang
giấy xuất hiện một vết bút chì xiêu vẹo, cô tức giận định mắng người, “Mẹ nó,
cậu đừng có chạm linh tinh.”
“Nhìn sang bên kia đi, có phải Tôn Minh Trì không?”
Trình Trục im lặng nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy Tôn Minh Trì.
Vườn rau của nhà họ Tôn nằm ở một mảnh ruộng khác, từ chỗ hai người nhìn
qua, chỉ thấy nửa người trên của Tôn Minh Trì và người phụ nữ đang đứng bên
cạnh. Người phụ nữ đó là Lý Tắc Hinh, con gái lớn của trưởng thôn, cũng là chị
chồng của Phan Hiểu Đình. Cô ta đã hơn ba mươi tuổi, trước kia có vài người
bạn trai, song đều chia tay vào lúc sắp sửa kết hôn.
Lý Tắc Hinh mặc áo hai dây không che được hết bộ ngực nở nang đang phập
phồng. Cô ta đứng sát vào người Tôn Minh Trì, ai nhìn vào cũng thấy rõ ý định
muốn quyến rũ anh, cho dù không tán được thì đi mây mưa một lúc cũng không
thiệt ai.
Tôn Minh Trì thật sự rất được chào đón, phụ nữ trong thôn có ý với anh có thể
xếp thành hàng dài. Anh không cần phải khuân vác vất vả ngoài bến tàu, chỉ cần
gật đầu một cái, không biết có bao nhiều người phụ nữ giàu có tình nguyện lao
vào lòng anh.
“Tôi thấy mấy cô gái độc thân trong thôn đều muốn tán tỉnh anh ta, không biết
ai mới là người thắng cuộc đây.” Hứa Chu gãi đầu nói tiếp, “Đầu tiên, trong
danh sách đó sẽ không có cậu.”
Trình Trục mỉm cười quan sát Tôn Mình Trì lạnh nhạt né tránh Lý Tắc Hinh,
sau đó lại nhìn thoáng qua chỗ hai người.
Cô cất bức tranh vừa hoàn thành, đứng lên đi thẳng về phía bờ sông rồi ngồi
xổm xuống, nhúng hai tay xuống dòng nước lạnh lẽo, nhẹ nhàng chà xát, rửa
sạch vết bút chì trên khớp ngón út. Trình Trục định đứng lên, nhưng bờ sông
quá trơn nên cô không cẩn thận trượt chân té ngã.
“Trình Trục, cậu có sao không?” Hứa Chu cau mày, vội vàng đưa tay đỡ cô.
Trình Trục cầm tay anh ta đứng thẳng dậy, nhìn xuống đầu gối của mình, hai
bên đều đỏ mà không hề có cảm giác đau đớn.
“Không sao, ông bà nội tưới rau xong rồi, tôi về với ông bà đây.”
Hứa Chu cẩn thận chạm vào đầu gối của cô, sau khi chắc chắn không bị xước
mới nói: “Đi đi, hôm nào tôi mời cậu với Phan Hiểu Đình đi ăn.”
“Được thôi.”
Cô vẫy tay rồi theo ông bà về nhà.
Trên đường về, bà nội Trình cảm thán: “Tiểu Hứa lớn thật rồi, trông đẹp trai
hơn trước nhiều. Trước kia thằng bé chỉ có tí xíu, chân còn không to bằng cánh
tay của bà.”
Trình Trục bất đắc dĩ nói: “Bây giờ chân cậu ấy cũng không to bằng cánh tay
bà, cậu ấy quá gầy.”
“Đúng rồi, vừa nãy hình như ông thấy con trai nhà họ Tôn, chậc, thằng bé giống
hệt ba nó, phong lưu thành tính.” Ông nội Trình bĩu môi, “Tiểu Trục, con tránh
xa nó ra. Tuy cả nhà họ Tôn chỉ có thằng bé đó là bình thường, nhưng ai biết
ngày nào đó nó lại nổi điên, con đừng bao giờ lại gần nhà đó, mất công lại bị bắt
nạt.”
Trình Trục nhéo nhẹ cánh tay ông nội, “Ông bà yên tâm, lần trước do con không
phản ứng kịp, bây giờ ai tìm con gây chuyện, con nhất định sẽ không để yên.”
Ông bà gật đầu cười, “Phải thế chứ, thế mới là cháu gái ngoan nhà mình.”
Buổi tối, lúc Trình Trục đang tắm, lực nước của vòi hoa sen đột nhiên giảm
xuống, nhưng vẫn có nước chảy ra. Cô cố gắng tắm gội cho xong, không sấy
khô tóc, chỉ lau sơ qua rồi quay về phòng.
Cô mắc chứng bệnh lười phổ biến của giới trẻ, gặp phải chuyện nhỏ thì cứ đợi
chừng nào thành chuyện lớn rồi mới giải quyết. Thế nên sau khi vòi sen được
vinh hạnh xếp vào hàng ngũ chuyện nhỏ, Trình Trục thoải mái leo lên giường
nằm lướt điện thoại.
Mái tóc ẩm ướt xõa trước ngực, từng giọt nước chảy xuống, váy ngủ bằng lụa
đều bị thấm ướt, loang lổ vài vết trước ngực.
Trình Trục lấy khăn chuẩn bị lau tóc, khi đang do dự có nên chuyển sang dùng
máy sấy hay không thì cánh cửa sổ cũ kỹ đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Cốc, cốc, cốc.”
Cô ngước mắt lên.
thật sự của cô là tìm cảm hứng để vẽ kí họa. Lúc từ nhà đi, cô không mang bảng
vẽ, trong tay cũng chỉ cầm một cuốn sổ vẽ và một cây bút chì 6B. Trình Trục
tìm một chỗ mát mẻ ngồi xuống, tiện tay mở sổ bắt đầu vẽ.
Từng nét chì cong cong xuất hiện trên nền giấy trắng, nhìn qua tưởng như lộn
xộn nhưng thật ra tất cả đều xuất hiện theo trình tự. Một lúc sau, cô đưa tay sờ
vào trong túi lấy ra một cục tẩy mềm màu xám, thân tẩy đầy vết nhem nhuốc,
xóa sạch những đường nét vừa vẽ.
Ông bà nội không hề quan tâm cháu gái làm gì, nghiêm túc tưới nước cho rau
quả trong vườn, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, thấy hàng xóm qua lại trên đường,
ông bà đều lên tiếng chào hỏi.
“Bà nội, bà giữ nguyên tư thế này đi.” Trình Trục đột nhiên lên tiếng.
Nghe cháu gái nói vậy, bà nội Trình lập tức đứng im, cả người cứng ngắc, mặc
kệ bình nước trên tay.
Trình Trục vẽ vài nét rồi nhìn bà nội của mình, vừa buồn cười vừa thương,
“Thôi ạ, bà cứ cử động đi.”
Tượng sáp sống lại, tiếp tục vung tay tưới nước.
Ý tưởng vẽ bà nội thất bại, Trình Trục đưa mắt tìm mục tiêu mới. Cô nhìn về
phía bờ sông, tìm được một người đàn ông đang câu cá, đầu đội nón rộng vành,
tay đang treo mồi vào móc trên cần, sau khi quăng cần câu xuống thì ngồi yên
không nhúc nhích. Cô dứt khoát xoay người, bắt đầu vẽ người kia.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, sắc trời chuyển sáng sớm, chuyển tối muộn. Nền
trời xanh thẳm, bây giờ đã gần tám giờ sáng, mặt trời cũng đã lên cao, kéo dài
bóng người đổ trên mặt đất.
Trình Trục không mang theo đồ che nắng, hai mắt híp lại như muốn ép nguồn
ánh sáng chói chang ra khỏi hốc mắt.
“Trình Trục?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói có vẻ nghi ngờ, Trình Trục nhìn về phía giọng
nói phát ra, hóa ra là Hứa Chu. Anh ta đang đi về phía cô, người mặc một chiếc
áo trắng ngắn tay, mắt đeo kính cận, nhìn vừa nhã nhặn lại thanh tú.
Hứa Chu cười hỏi: “Năm nay cậu cũng về à, sao không nói với tôi một câu? Biết trước thì tôi đã tìm cậu về cùng.”
Trình Trục hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi cũng không nói với Phan Hiểu
Đình.”
Hứa Chu vừa nghe đã hiểu, ngay cả Phan Hiểu Đình cũng không nói thì sao
phải nói với anh ta, anh ta buồn bực nói tiếp: “Trình Trục, sao cậu lại tàn nhẫn
với tôi như vậy, số tôi quá là khổ mà!”
Trình Trục lập tức cười rộ lên, nói: “Được rồi, đùa thôi, tôi cũng không báo với
ông bà nội.”
“Vậy còn được.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh xem Trình Trục vẽ.
Hứa Chu cũng được xem như là bạn từ nhỏ của Trình Trục và Phan Hiểu Đình,
ba người học cùng một trường tiểu học, anh ta và Trình Trục còn học chung lớp.
Hồi bé, Hứa Chu có vẻ ngoài nhỏ bé, yếu ớt nên thường xuyên bị bạn bè bắt
nạt. Lần đầu tiên ba người gặp nhau là lúc Hứa Chu bị một anh lớp trên đe dọa,
trùng hợp lại bị Phan Hiểu Đình nhìn thấy. Cô ấy như thiên thần hạ phàm, giải
cứu anh ta khỏi đám người, gửi gắm anh ta cho Trình Trục – người vừa đúng
lúc đến tìm Phan Hiểu Đình. Từ ngày đó, hai cô bé tự động gánh vác trọng trách
bảo vệ cậu bé Hứa Chu yếu ớt.
Mối quan hệ giữa ba người rất tốt, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai, không
thể tham gia vào chuyện con gái, điều này làm cho Hứa Chu lúc bé không mấy
vui vẻ.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, nhóm bạn ba người phải tự mình bước đi trên con
đường riêng, mối quan hệ bạn bè tự nhiên cũng nhạt dần.
Nhất là Trình Trục, sau khi được Trình Vệ Quốc đưa lên thành phố học, hai
người gần như mất liên lạc. Nhưng trùng hợp là Hứa Chu và Trình Trục lại học
cùng một trường đại học.
Khi nhìn thấy nhau ở trường, cả hai đều ngạc nhiên, dù sao cũng đã ba năm
không gặp, ai cũng thay đổi nên họ chỉ coi là người giống người mà thôi. Mãi
đến khi Trình Trục không chịu được thử gọi tên anh ta, Hứa Chu mới biết hóa ra
trái đất tròn thật.
Có lẽ là do từng bị bắt nạt nên Hứa Chu không quá hoạt bát, thậm chí còn mắc
chứng sợ xã giao, quan hệ với bạn cùng phòng không tốt, thường xuyên phải đi
ăn một mình. Sau khi Trình Trục phát hiện ra, cô hay đến ăn cơm và tham gia
các hoạt động cùng anh ta, dần dần kéo anh ta ra khỏi vỏ ốc của mình.
Hơn nữa ngày bé cô cũng là một trong hai vệ sĩ đắc lực của Hứa Chu nên anh ta
rất biết ơn Trình Trục.
Hứa Chu nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của cô, dưới ánh mặt trời buổi sáng,
khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ
mềm mại ở hai bên má, đôi mắt hổ phách lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng trong
sáng.
Anh ta bỗng chỉ vào móng tay Trình Trục hỏi: “Năm nay cậu lại làm móng à?”
Trình Trục dừng bút vẽ, ngẩng đầu hỏi: “Tôi làm lại mấy lần rồi, sao thế, kiểu
này không đẹp à?”
“Đẹp.” Hứa Chu suy nghĩ một lúc, quyết định không vòng vo, hạ thấp giọng
nói: “Tôi cứ tưởng mùa hè năm ngoái xảy ra chuyện không vui nên cậu không
muốn về nữa. Về rồi lại gặp phải chuyện này chuyện kia, hơn nữa còn có ánh
mắt của hàng xóm.”
“Tôi là nạn nhân, sao tôi lại không thể quay về đây.” Cô cười lạnh.
Hà Khâu luôn rêu rao bản thân là người vô tội, tất cả sai lầm đều không liên
quan đến bà ấy, nhưng Trình Trục thì sao, từ khi còn là một đứa bé, cô đã trở
thành trung tâm của trò cười này. Cô lớn lên trong những lời bàn tán, những cái
chỉ trỏ nhưng lại chưa từng phản kháng. Vậy nên nếu nói ai vô tội nhất, chắc
chắn là Trình Trục – người bị Hà Khâu nhục mạ vô cớ.
Không khí yên tĩnh trong chốc lát, Hứa Chu huých vào vai Trình Trục làm trang
giấy xuất hiện một vết bút chì xiêu vẹo, cô tức giận định mắng người, “Mẹ nó,
cậu đừng có chạm linh tinh.”
“Nhìn sang bên kia đi, có phải Tôn Minh Trì không?”
Trình Trục im lặng nhìn theo hướng anh ta chỉ thì thấy Tôn Minh Trì.
Vườn rau của nhà họ Tôn nằm ở một mảnh ruộng khác, từ chỗ hai người nhìn
qua, chỉ thấy nửa người trên của Tôn Minh Trì và người phụ nữ đang đứng bên
cạnh. Người phụ nữ đó là Lý Tắc Hinh, con gái lớn của trưởng thôn, cũng là chị
chồng của Phan Hiểu Đình. Cô ta đã hơn ba mươi tuổi, trước kia có vài người
bạn trai, song đều chia tay vào lúc sắp sửa kết hôn.
Lý Tắc Hinh mặc áo hai dây không che được hết bộ ngực nở nang đang phập
phồng. Cô ta đứng sát vào người Tôn Minh Trì, ai nhìn vào cũng thấy rõ ý định
muốn quyến rũ anh, cho dù không tán được thì đi mây mưa một lúc cũng không
thiệt ai.
Tôn Minh Trì thật sự rất được chào đón, phụ nữ trong thôn có ý với anh có thể
xếp thành hàng dài. Anh không cần phải khuân vác vất vả ngoài bến tàu, chỉ cần
gật đầu một cái, không biết có bao nhiều người phụ nữ giàu có tình nguyện lao
vào lòng anh.
“Tôi thấy mấy cô gái độc thân trong thôn đều muốn tán tỉnh anh ta, không biết
ai mới là người thắng cuộc đây.” Hứa Chu gãi đầu nói tiếp, “Đầu tiên, trong
danh sách đó sẽ không có cậu.”
Trình Trục mỉm cười quan sát Tôn Mình Trì lạnh nhạt né tránh Lý Tắc Hinh,
sau đó lại nhìn thoáng qua chỗ hai người.
Cô cất bức tranh vừa hoàn thành, đứng lên đi thẳng về phía bờ sông rồi ngồi
xổm xuống, nhúng hai tay xuống dòng nước lạnh lẽo, nhẹ nhàng chà xát, rửa
sạch vết bút chì trên khớp ngón út. Trình Trục định đứng lên, nhưng bờ sông
quá trơn nên cô không cẩn thận trượt chân té ngã.
“Trình Trục, cậu có sao không?” Hứa Chu cau mày, vội vàng đưa tay đỡ cô.
Trình Trục cầm tay anh ta đứng thẳng dậy, nhìn xuống đầu gối của mình, hai
bên đều đỏ mà không hề có cảm giác đau đớn.
“Không sao, ông bà nội tưới rau xong rồi, tôi về với ông bà đây.”
Hứa Chu cẩn thận chạm vào đầu gối của cô, sau khi chắc chắn không bị xước
mới nói: “Đi đi, hôm nào tôi mời cậu với Phan Hiểu Đình đi ăn.”
“Được thôi.”
Cô vẫy tay rồi theo ông bà về nhà.
Trên đường về, bà nội Trình cảm thán: “Tiểu Hứa lớn thật rồi, trông đẹp trai
hơn trước nhiều. Trước kia thằng bé chỉ có tí xíu, chân còn không to bằng cánh
tay của bà.”
Trình Trục bất đắc dĩ nói: “Bây giờ chân cậu ấy cũng không to bằng cánh tay
bà, cậu ấy quá gầy.”
“Đúng rồi, vừa nãy hình như ông thấy con trai nhà họ Tôn, chậc, thằng bé giống
hệt ba nó, phong lưu thành tính.” Ông nội Trình bĩu môi, “Tiểu Trục, con tránh
xa nó ra. Tuy cả nhà họ Tôn chỉ có thằng bé đó là bình thường, nhưng ai biết
ngày nào đó nó lại nổi điên, con đừng bao giờ lại gần nhà đó, mất công lại bị bắt
nạt.”
Trình Trục nhéo nhẹ cánh tay ông nội, “Ông bà yên tâm, lần trước do con không
phản ứng kịp, bây giờ ai tìm con gây chuyện, con nhất định sẽ không để yên.”
Ông bà gật đầu cười, “Phải thế chứ, thế mới là cháu gái ngoan nhà mình.”
Buổi tối, lúc Trình Trục đang tắm, lực nước của vòi hoa sen đột nhiên giảm
xuống, nhưng vẫn có nước chảy ra. Cô cố gắng tắm gội cho xong, không sấy
khô tóc, chỉ lau sơ qua rồi quay về phòng.
Cô mắc chứng bệnh lười phổ biến của giới trẻ, gặp phải chuyện nhỏ thì cứ đợi
chừng nào thành chuyện lớn rồi mới giải quyết. Thế nên sau khi vòi sen được
vinh hạnh xếp vào hàng ngũ chuyện nhỏ, Trình Trục thoải mái leo lên giường
nằm lướt điện thoại.
Mái tóc ẩm ướt xõa trước ngực, từng giọt nước chảy xuống, váy ngủ bằng lụa
đều bị thấm ướt, loang lổ vài vết trước ngực.
Trình Trục lấy khăn chuẩn bị lau tóc, khi đang do dự có nên chuyển sang dùng
máy sấy hay không thì cánh cửa sổ cũ kỹ đột nhiên vang lên tiếng gõ.
“Cốc, cốc, cốc.”
Cô ngước mắt lên.
Danh sách chương