Căn phòng mang hương thơm nhẹ nhàng, hình như là mùi cam.
Trình Trục ngồi trên người Tôn Minh Trì, từng chiếc cúc áo còn lại được cô
tháo ra, vạt áo sơ mi nhét trong quần cũng bị cô kéo ra ngoài.
Âm thanh loạt soạt vang lên, Tôn Minh Trì ngoan ngoãn dịch người để cô cởi
áo sơ mi.
Trình Trục tiếp tục kéo xuống, định cởi quần của anh, nơi đó đã dựng lên như
một chiếc lều lớn.
“Nôn nóng vậy?”
“Anh không nôn nóng?” Tay Tôn Minh Trì đã thọc vào trong váy ngắn của
Trình Trục.
Cả người mềm nhũn, giây tiếp theo đã bị đẩy ngã xuống giường.
Nhìn mặt người bên dưới đỏ bừng, Tôn Minh Trì cười khẽ, tách hai chân Trình
Trục ra.
“Sao mà ướt thế này.” Anh tháo cà vạt trên ngực mình, dùng nó để lau cho
Trình Trục.
Chất vải cứng cọ vào phần dưới ướt đẫm, Trình Trục không nhịn được giãy
giụa, cơ thể cô xoay qua xoay lại, lưng cong lên rồi lại rơi xuống giường, lặp đi
lặp lại, một mùi hương kỳ lạ lan tỏa trong phòng.
Tay phải không ngừng động tác, tay trái khóa chặt hai tay của Trình Trục, anh
cúi người cắn vào ngực cô, mút mát trêu đùa, liếm cho chúng bóng bẩy như bị
sóng vỗ qua tảng đá, sáng rực lên.
Trình Trục ngứa ngáy và tê dại, chân không thể nằm yên, không nhịn được vòng
qua eo Tôn Minh Trì, kéo anh về phía mình. Tôn Minh Trì rên nhẹ một tiếng,
lập tức vứt bỏ chiếc cà vạt ướt sũng, bắt đầu cởi quần.
Thứ to lớn bật ra, đập vào giữa hai chân Trình Trục, cả hai cùng thở nhẹ.
Rèm cửa chưa kéo, cửa sổ lớn thu lấy ánh sáng đô thị, chiếu vào khuôn mặt của
họ.
Lâu rồi không làm, cả hai đều tỏ ra vô cùng vội vã.
Trình Trục muốn anh vào.
“Đợi đã.” Tôn Minh Trì thở hổn hển nói, kéo ngăn kéo tìm thứ gì đó.
“Vào luôn đi, nhanh lên.” Cô nhấn người Tôn Minh Trì xuống.
Tôn Minh Trì dừng động tác, quay lại bóp chặt má Trình Trục, mắt đỏ hoe nhìn
cô, trông có vẻ giận dữ, anh nói: “Trình Trục, em muốn có thai à?”
“Đang trong kỳ an toàn.”
“Không được.” Tôn Minh Trì cố nhịn cơn đau, tiếp tục lục ngăn kéo.
Không biết bao cao su.u của khách sạn này để ở đâu, tìm mãi mà không thấy.
Anh định đứng dậy nhưng lần này Trình Trục nhất quyết không chịu, cô ôm
chặt lấy Tôn Minh Trì như một con gấu koala, không muốn rời xa dù chỉ một
giây.
Tôn Minh Trì thở mạnh vài hơi bế cô đứng dậy, phần dưới cứng rắn không
ngừng đẩy ra, rồi lại rời khỏi môi dưới. Trình Trục cắn môi, cố nén tiếng rên,
vùi đầu vào vai Tôn Minh Trì.
Lưng cô dán lên kính cửa sổ lạnh buốt, Trình Trục rùng mình một cái, sau đó
không còn tâm trí để phân tâm nữa, bởi vì Tôn Minh Trì vào rồi.
Con đường nhỏ vừa hẹp vừa trơn, Tôn Minh Trì tiến vào rất chậm.
Môi lưỡi hai người không ngừng quấn quýt, nước bọt hòa trộn, Trình Trục cảm
thấy tim mình nóng lên, ngón chân co quắp lại.
“Trình Trục.”
“Ừm…”
Mật đạo ẩm ướt kẹp chặt khiến Tôn Minh Trì bật ra tiếng rên rỉ, cuối cùng đâm
hẳn vào. Sau một lúc, anh bắt đầu rút ra chầm chậm, rồi càng lúc càng sâu hơn.
Trình Trục kêu nhỏ như mèo, bảo anh nhanh lên.
Tôn Minh Trì không ngừng thúc mạnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán vào khuôn
mặt mê man của Trình Trục, vừa tham lam vừa dịu dàng.
Năm nay không phải anh chưa từng nghĩ đến việc gặp Trình Trục nhiều hơn vài
lần. Nhưng lại sợ rằng nếu nhìn thấy cô thì anh sẽ mất đi sự kiên nhẫn nên chỉ
có thể giữ khoảng cách với Trình Trục, đến khi không chịu nổi nữa mới tự nhủ
kiên trì thêm một chút.
Cách làm này thật ngu ngốc, ấy vậy mà rất hiệu quả.
Giọng của Trình Trục như vỡ ra, mắt nửa nhắm nửa mở, mất đi thần thái.
Tôn Minh Trì hít một hơi sâu, rút thứ mang đầy ham muốn ra, lật người cô lại
rồi đâm mạnh từ phía sau.
Hai bầu ngực bị đè ép đến mức biến dạng. Trình Trục mở mắt ra, ánh đèn neon
đủ màu sắc lọt vào mắt, chẳng biết là xấu hổ hay giận dữ, Trình Trục lại bắt đầu
giãy giụa: “Tôn Minh Trì! Đồ khốn nạn!”
Tôn Minh Trì hôn vào má cô để an ủi: “Đừng cử động.”
“Em đợi anh lâu lắm rồi!”
“Anh biết mà.” Tôn Minh Trì dùng cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô, “Không phải
là anh đã đến rồi sao.”
Hơn nữa, anh sẽ không rời đi nữa.
“Nhớ anh không?”
Trình Trục cắn môi, không nói gì.
Tôn Minh Trì mỉm cười: “Anh nhớ em lắm.”
Từng đợt khoái cảm đánh úp tới, suy nghĩ bị đâm thành các mảnh nhỏ, Trình
Trục lại nói không ra lời.
Đêm khuya phủ kín màu xanh, trong trẻo và trống trải.
Klein tin rằng màu sắc thuần khiết nhất mới có thể đánh thức sự sống, màu sắc
đó không cần giải thích bằng lời, chỉ cần cảm nhận bằng trái tim.
Trên cửa sổ lớn vẫn còn dấu vết đỏ bừng khiến người ta mặt đỏ tai nóng, chứng
minh chuyện vừa mới xảy ra.
Ánh sáng bên cửa sổ rọi xuống giường, hai người ngoéo tay với nhau.
Trình Trục nhìn lên trần nhà, đột nhiên hỏi: “Tôn Minh Trì, anh tin vào thuyết
định mệnh không?”
“Sao vậy?” Tôn Minh Trì nhướn mày hỏi, trong mắt có điều gì đó mà Trình
Trục không hiểu được.
“Anh nói xem, tại sao không phải bố mẹ của người khác bỏ đi, mà lại là bố mẹ
của chúng ta, tại sao bao năm không gặp, mà lại đúng vào đêm đó chúng ta tình
cờ gặp lại, chứng tỏ giữa chúng ta vô hình có sự liên kết, là định mệnh đã khiến
chúng ta gặp nhau lần nữa.” Cô nói có vẻ rất lý lẽ.
Anh không phủ nhận câu nào, chỉ vuốt lọn tóc bết dính trên mặt cô, hỏi: “Lại
xem ở đâu vậy?”
“Trước đó thấy trên mạng.” Trình Trục lật người lại, chống người dậy lướt điện
thoại, dường như muốn tìm lại nội dung đã xem trước đó.
Nhìn từ phía sau, tóc cô rối bù.
Tôn Minh Trì tháo dây buộc tóc của cô ra, tóc dài xõa xuống.
“Sao lại nghĩ đến việc để tóc dài vậy?”
Trình Trục hững hờ trả lời: “Chán tóc ngắn rồi.”
Tóc không cắt hơn một năm, giờ đã dài đến giữa lưng, như thác nước trải dài
trên người.
Tôn Minh Trì dùng ngón tay chải hai lần, bắt đầu tết tóc cho cô.
Chia thành ba lọn, đan xen nhau.
Năm thứ nhất, anh xuất hiện bên bờ sông, cô đánh rơi một đồng xu, hai người
có sự kết nối.
Năm thứ hai, cô chặn anh, anh không tìm được cô.
Năm thứ ba, cô nói với anh rằng cô thích anh.
Tấm lưng mảnh mai trắng trẻo như một bức tường, bím tóc từ dày đến mỏng
buông xuống giữa hai xương bả vai sâu hoắm.
Vụng về nhưng nhẹ nhàng.
Trình Trục bất ngờ nghiêng đầu lại nhìn.
“Rất hợp với em.” Tôn Minh Trì nói một cách nghiêm túc.
Nếu khả năng chuyện đó xảy ra ngoài đời thực nhỏ nhoi vô cùng, nhưng cuối
cùng nó vẫn diễn ra, thì liệu giải thích nó bằng định mệnh có gì sai không? Năm mười lăm tuổi, Tôn Minh Trì không bao giờ nghĩ rằng những đứa trẻ yêu
sớm mà anh và bạn bè từng bàn tán sẽ dần dần trở thành người phụ nữ khiến
anh không thể rời mắt. Năm hai mươi hai tuổi, anh cũng không ngờ rằng cô bé
chúc anh lên đường bình an ở đầu thôn sẽ trở thành người mà anh luôn mong
nhớ. Và năm hai mươi sáu tuổi, Tôn Minh Trì càng không nghĩ rằng trong đám
người tình cờ gặp ở bờ Tây Hồ, anh lại tìm thấy người mà anh muốn bao dung
và bảo vệ suốt đời.
Vậy nên, định mệnh ai nói nó là đã được định sẵn?
“Trình Trục, tốt nghiệp vui vẻ.”
Trình Trục hừ một tiếng: “Không có quà à?”
Tôn Minh Trì lật người, nhặt quần từ dưới đất lên, tìm mãi rồi móc ra một thứ,
nắm trong lòng bàn tay.
Chẳng hiểu vì sao Trình Trục bỗng đưa ra một phỏng đoán táo bạo.
“Có phải là đồng xu mà em đã ném cho anh không?”
“Ừ.”
“Thật không đấy?” Trình Trục không thể tin được.
“Anh lừa em làm gì?”
“Anh tìm thấy nó kiểu gì thế?”
“Không cần tìm, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ.” Tôn Minh Trì mở tay ra trước mặt
cô.
Nếu nói về định mệnh thì đồng xu bị vùi lấp dưới lớp cát và bị một hòn đá ép
chặt sau hai năm nhưng vẫn nằm đó mới là định mệnh. Tôn Minh Trì chẳng tốn
chút công sức nào đã tìm thấy nó, rồi cất nó đi cùng chiếc tàu ngầm mà anh
luôn mang theo như một lá bùa hộ mệnh.
Đó là số phận của đồng xu này sau khi lắc lư, cũng là định mệnh của Tôn Minh
Trì và Trình Trục.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, Tôn Minh Trì nắm chặt lấy tay Trình
Trục.
“Trình Trục, anh đã nói với em rằng anh yêu em chưa nhỉ?”
“Một đồng xu, có thể mua anh suốt đời không?”
Khuôn mặt tràn đầy nụ cười càng ngày càng gần, Trình Trục lẩm bẩm trong cơn
mơ hồ: Ngày mai Cục Dân Chính mở cửa không nhỉ?
Tôn Minh Trì phì cười, cúi xuống hôn cô thật sâu.
Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi.
Đồng xu trong lòng bàn tay cọ vào cô, hơi đau, hơi ẩm ướt, hơi ngứa, nhưng
nhiều hơn cả là sự ấm áp.
Trình Trục nghĩ: Mình đã bị tình yêu nắm giữ.
Borges ném một đồng xu xuống boong tàu, từ đó trên trái đất có thêm hai chuỗi
sự kiện liên tục và song song. Mỗi cảm xúc vui buồn của ông đều tương ứng với
từng khoảnh khắc mù quáng của đồng xu dưới đáy biển. Và giờ đây, đồng xu
mà Trình Trục đã ném đi lại quay trở về trong tay cô, thậm chí còn mang theo
hơi ấm của Tôn Minh Trì. Cuộc đời lênh đênh vô định của cô cuối cùng cũng
tìm được bến bờ.
Mùa hè được tạo thành từ những gì? Cánh đồng hoang, pháo hoa và tàu ngầm.
Và Trình Trục có một bí mật, liên quan đến Tôn Minh Trì, đây trở thành tất cả
ký ức của cô về mùa hè.
Mang theo hơi ẩm và tình yêu, sẽ tiếp tục mãi mãiU—
Trình Trục ngồi trên người Tôn Minh Trì, từng chiếc cúc áo còn lại được cô
tháo ra, vạt áo sơ mi nhét trong quần cũng bị cô kéo ra ngoài.
Âm thanh loạt soạt vang lên, Tôn Minh Trì ngoan ngoãn dịch người để cô cởi
áo sơ mi.
Trình Trục tiếp tục kéo xuống, định cởi quần của anh, nơi đó đã dựng lên như
một chiếc lều lớn.
“Nôn nóng vậy?”
“Anh không nôn nóng?” Tay Tôn Minh Trì đã thọc vào trong váy ngắn của
Trình Trục.
Cả người mềm nhũn, giây tiếp theo đã bị đẩy ngã xuống giường.
Nhìn mặt người bên dưới đỏ bừng, Tôn Minh Trì cười khẽ, tách hai chân Trình
Trục ra.
“Sao mà ướt thế này.” Anh tháo cà vạt trên ngực mình, dùng nó để lau cho
Trình Trục.
Chất vải cứng cọ vào phần dưới ướt đẫm, Trình Trục không nhịn được giãy
giụa, cơ thể cô xoay qua xoay lại, lưng cong lên rồi lại rơi xuống giường, lặp đi
lặp lại, một mùi hương kỳ lạ lan tỏa trong phòng.
Tay phải không ngừng động tác, tay trái khóa chặt hai tay của Trình Trục, anh
cúi người cắn vào ngực cô, mút mát trêu đùa, liếm cho chúng bóng bẩy như bị
sóng vỗ qua tảng đá, sáng rực lên.
Trình Trục ngứa ngáy và tê dại, chân không thể nằm yên, không nhịn được vòng
qua eo Tôn Minh Trì, kéo anh về phía mình. Tôn Minh Trì rên nhẹ một tiếng,
lập tức vứt bỏ chiếc cà vạt ướt sũng, bắt đầu cởi quần.
Thứ to lớn bật ra, đập vào giữa hai chân Trình Trục, cả hai cùng thở nhẹ.
Rèm cửa chưa kéo, cửa sổ lớn thu lấy ánh sáng đô thị, chiếu vào khuôn mặt của
họ.
Lâu rồi không làm, cả hai đều tỏ ra vô cùng vội vã.
Trình Trục muốn anh vào.
“Đợi đã.” Tôn Minh Trì thở hổn hển nói, kéo ngăn kéo tìm thứ gì đó.
“Vào luôn đi, nhanh lên.” Cô nhấn người Tôn Minh Trì xuống.
Tôn Minh Trì dừng động tác, quay lại bóp chặt má Trình Trục, mắt đỏ hoe nhìn
cô, trông có vẻ giận dữ, anh nói: “Trình Trục, em muốn có thai à?”
“Đang trong kỳ an toàn.”
“Không được.” Tôn Minh Trì cố nhịn cơn đau, tiếp tục lục ngăn kéo.
Không biết bao cao su.u của khách sạn này để ở đâu, tìm mãi mà không thấy.
Anh định đứng dậy nhưng lần này Trình Trục nhất quyết không chịu, cô ôm
chặt lấy Tôn Minh Trì như một con gấu koala, không muốn rời xa dù chỉ một
giây.
Tôn Minh Trì thở mạnh vài hơi bế cô đứng dậy, phần dưới cứng rắn không
ngừng đẩy ra, rồi lại rời khỏi môi dưới. Trình Trục cắn môi, cố nén tiếng rên,
vùi đầu vào vai Tôn Minh Trì.
Lưng cô dán lên kính cửa sổ lạnh buốt, Trình Trục rùng mình một cái, sau đó
không còn tâm trí để phân tâm nữa, bởi vì Tôn Minh Trì vào rồi.
Con đường nhỏ vừa hẹp vừa trơn, Tôn Minh Trì tiến vào rất chậm.
Môi lưỡi hai người không ngừng quấn quýt, nước bọt hòa trộn, Trình Trục cảm
thấy tim mình nóng lên, ngón chân co quắp lại.
“Trình Trục.”
“Ừm…”
Mật đạo ẩm ướt kẹp chặt khiến Tôn Minh Trì bật ra tiếng rên rỉ, cuối cùng đâm
hẳn vào. Sau một lúc, anh bắt đầu rút ra chầm chậm, rồi càng lúc càng sâu hơn.
Trình Trục kêu nhỏ như mèo, bảo anh nhanh lên.
Tôn Minh Trì không ngừng thúc mạnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán vào khuôn
mặt mê man của Trình Trục, vừa tham lam vừa dịu dàng.
Năm nay không phải anh chưa từng nghĩ đến việc gặp Trình Trục nhiều hơn vài
lần. Nhưng lại sợ rằng nếu nhìn thấy cô thì anh sẽ mất đi sự kiên nhẫn nên chỉ
có thể giữ khoảng cách với Trình Trục, đến khi không chịu nổi nữa mới tự nhủ
kiên trì thêm một chút.
Cách làm này thật ngu ngốc, ấy vậy mà rất hiệu quả.
Giọng của Trình Trục như vỡ ra, mắt nửa nhắm nửa mở, mất đi thần thái.
Tôn Minh Trì hít một hơi sâu, rút thứ mang đầy ham muốn ra, lật người cô lại
rồi đâm mạnh từ phía sau.
Hai bầu ngực bị đè ép đến mức biến dạng. Trình Trục mở mắt ra, ánh đèn neon
đủ màu sắc lọt vào mắt, chẳng biết là xấu hổ hay giận dữ, Trình Trục lại bắt đầu
giãy giụa: “Tôn Minh Trì! Đồ khốn nạn!”
Tôn Minh Trì hôn vào má cô để an ủi: “Đừng cử động.”
“Em đợi anh lâu lắm rồi!”
“Anh biết mà.” Tôn Minh Trì dùng cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô, “Không phải
là anh đã đến rồi sao.”
Hơn nữa, anh sẽ không rời đi nữa.
“Nhớ anh không?”
Trình Trục cắn môi, không nói gì.
Tôn Minh Trì mỉm cười: “Anh nhớ em lắm.”
Từng đợt khoái cảm đánh úp tới, suy nghĩ bị đâm thành các mảnh nhỏ, Trình
Trục lại nói không ra lời.
Đêm khuya phủ kín màu xanh, trong trẻo và trống trải.
Klein tin rằng màu sắc thuần khiết nhất mới có thể đánh thức sự sống, màu sắc
đó không cần giải thích bằng lời, chỉ cần cảm nhận bằng trái tim.
Trên cửa sổ lớn vẫn còn dấu vết đỏ bừng khiến người ta mặt đỏ tai nóng, chứng
minh chuyện vừa mới xảy ra.
Ánh sáng bên cửa sổ rọi xuống giường, hai người ngoéo tay với nhau.
Trình Trục nhìn lên trần nhà, đột nhiên hỏi: “Tôn Minh Trì, anh tin vào thuyết
định mệnh không?”
“Sao vậy?” Tôn Minh Trì nhướn mày hỏi, trong mắt có điều gì đó mà Trình
Trục không hiểu được.
“Anh nói xem, tại sao không phải bố mẹ của người khác bỏ đi, mà lại là bố mẹ
của chúng ta, tại sao bao năm không gặp, mà lại đúng vào đêm đó chúng ta tình
cờ gặp lại, chứng tỏ giữa chúng ta vô hình có sự liên kết, là định mệnh đã khiến
chúng ta gặp nhau lần nữa.” Cô nói có vẻ rất lý lẽ.
Anh không phủ nhận câu nào, chỉ vuốt lọn tóc bết dính trên mặt cô, hỏi: “Lại
xem ở đâu vậy?”
“Trước đó thấy trên mạng.” Trình Trục lật người lại, chống người dậy lướt điện
thoại, dường như muốn tìm lại nội dung đã xem trước đó.
Nhìn từ phía sau, tóc cô rối bù.
Tôn Minh Trì tháo dây buộc tóc của cô ra, tóc dài xõa xuống.
“Sao lại nghĩ đến việc để tóc dài vậy?”
Trình Trục hững hờ trả lời: “Chán tóc ngắn rồi.”
Tóc không cắt hơn một năm, giờ đã dài đến giữa lưng, như thác nước trải dài
trên người.
Tôn Minh Trì dùng ngón tay chải hai lần, bắt đầu tết tóc cho cô.
Chia thành ba lọn, đan xen nhau.
Năm thứ nhất, anh xuất hiện bên bờ sông, cô đánh rơi một đồng xu, hai người
có sự kết nối.
Năm thứ hai, cô chặn anh, anh không tìm được cô.
Năm thứ ba, cô nói với anh rằng cô thích anh.
Tấm lưng mảnh mai trắng trẻo như một bức tường, bím tóc từ dày đến mỏng
buông xuống giữa hai xương bả vai sâu hoắm.
Vụng về nhưng nhẹ nhàng.
Trình Trục bất ngờ nghiêng đầu lại nhìn.
“Rất hợp với em.” Tôn Minh Trì nói một cách nghiêm túc.
Nếu khả năng chuyện đó xảy ra ngoài đời thực nhỏ nhoi vô cùng, nhưng cuối
cùng nó vẫn diễn ra, thì liệu giải thích nó bằng định mệnh có gì sai không? Năm mười lăm tuổi, Tôn Minh Trì không bao giờ nghĩ rằng những đứa trẻ yêu
sớm mà anh và bạn bè từng bàn tán sẽ dần dần trở thành người phụ nữ khiến
anh không thể rời mắt. Năm hai mươi hai tuổi, anh cũng không ngờ rằng cô bé
chúc anh lên đường bình an ở đầu thôn sẽ trở thành người mà anh luôn mong
nhớ. Và năm hai mươi sáu tuổi, Tôn Minh Trì càng không nghĩ rằng trong đám
người tình cờ gặp ở bờ Tây Hồ, anh lại tìm thấy người mà anh muốn bao dung
và bảo vệ suốt đời.
Vậy nên, định mệnh ai nói nó là đã được định sẵn?
“Trình Trục, tốt nghiệp vui vẻ.”
Trình Trục hừ một tiếng: “Không có quà à?”
Tôn Minh Trì lật người, nhặt quần từ dưới đất lên, tìm mãi rồi móc ra một thứ,
nắm trong lòng bàn tay.
Chẳng hiểu vì sao Trình Trục bỗng đưa ra một phỏng đoán táo bạo.
“Có phải là đồng xu mà em đã ném cho anh không?”
“Ừ.”
“Thật không đấy?” Trình Trục không thể tin được.
“Anh lừa em làm gì?”
“Anh tìm thấy nó kiểu gì thế?”
“Không cần tìm, nó vẫn ở nguyên chỗ cũ.” Tôn Minh Trì mở tay ra trước mặt
cô.
Nếu nói về định mệnh thì đồng xu bị vùi lấp dưới lớp cát và bị một hòn đá ép
chặt sau hai năm nhưng vẫn nằm đó mới là định mệnh. Tôn Minh Trì chẳng tốn
chút công sức nào đã tìm thấy nó, rồi cất nó đi cùng chiếc tàu ngầm mà anh
luôn mang theo như một lá bùa hộ mệnh.
Đó là số phận của đồng xu này sau khi lắc lư, cũng là định mệnh của Tôn Minh
Trì và Trình Trục.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, Tôn Minh Trì nắm chặt lấy tay Trình
Trục.
“Trình Trục, anh đã nói với em rằng anh yêu em chưa nhỉ?”
“Một đồng xu, có thể mua anh suốt đời không?”
Khuôn mặt tràn đầy nụ cười càng ngày càng gần, Trình Trục lẩm bẩm trong cơn
mơ hồ: Ngày mai Cục Dân Chính mở cửa không nhỉ?
Tôn Minh Trì phì cười, cúi xuống hôn cô thật sâu.
Ánh trăng dịu dàng chiếu rọi.
Đồng xu trong lòng bàn tay cọ vào cô, hơi đau, hơi ẩm ướt, hơi ngứa, nhưng
nhiều hơn cả là sự ấm áp.
Trình Trục nghĩ: Mình đã bị tình yêu nắm giữ.
Borges ném một đồng xu xuống boong tàu, từ đó trên trái đất có thêm hai chuỗi
sự kiện liên tục và song song. Mỗi cảm xúc vui buồn của ông đều tương ứng với
từng khoảnh khắc mù quáng của đồng xu dưới đáy biển. Và giờ đây, đồng xu
mà Trình Trục đã ném đi lại quay trở về trong tay cô, thậm chí còn mang theo
hơi ấm của Tôn Minh Trì. Cuộc đời lênh đênh vô định của cô cuối cùng cũng
tìm được bến bờ.
Mùa hè được tạo thành từ những gì? Cánh đồng hoang, pháo hoa và tàu ngầm.
Và Trình Trục có một bí mật, liên quan đến Tôn Minh Trì, đây trở thành tất cả
ký ức của cô về mùa hè.
Mang theo hơi ẩm và tình yêu, sẽ tiếp tục mãi mãiU—
Danh sách chương