Một năm sau.

“Trình Trục, cậu xong chưa?”

“Gần xong rồi.”

“—— Nửa tiếng trước cậu đã nói gần xong rồi mà.” Tiền Trinh kéo dài giọng

nói.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, bọn họ phải nhanh chóng đến chụp ảnh tốt nghiệp, mà

Trình Trục vẫn còn lề mề. Tiền Trinh là người nóng tính nên không đợi được,

Trình Trục bảo cô ấy đi trước nhưng cô ấy không chịu, vô cùng nghĩa khí nói

rằng không thể bỏ Trình Trục lại.

“Thôi được rồi, kẻ mắt của cậu sắp bay lên trời rồi đó.”

Trình Trục nghiêm túc nói: “Chưa đủ, lên ảnh sẽ không thấy được đâu.”

Cô lại phủ thêm một lớp phấn tạo khối, lấy thỏi son màu sáng nhất ra, cuối cùng

mọi thứ cũng hoàn thành.

Tiền Trinh đến gần nhìn vài lần, thành thật nói: “Trình Trục, cậu có biết mỗi lần

cậu trang điểm đậm trông rất đáng sợ không?”

“Thế bình thường trông mình không đáng sợ sao?”

“Không không không, bình thường trông cậu chỉ có vẻ lạnh lùng thôi, nhưng

mỗi lần trang điểm xong, trông cậu giống như Thạch Cơ Nương Nương trong

truyền thuyết Na Tra ấy.”

Trình Trục nhanh chóng nhớ lại: “Thế không phải là đẹp lắm sao?”

“Nhưng nhìn đã biết là nhân vật phản diện.”

“……”

Trình Trục mặc váy nhung màu đen, để lộ đôi chân thon gọn, có điều khi khoác

áo cử nhân lên thì chẳng còn thấy gì nữa.

Cô ngồi trên ghế chỉnh lại cúc áo, chợt thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Nhìn vào hoá thấy là Trình Nhất Dương, cậu bé muốn xem mặt cô.

Trình Nhất Dương đã chính thức bước vào hàng ngũ học sinh tiểu học, vì cao

hơn các bạn cùng lứa nên thường xuyên bị giáo viên đối xử khác biệt, điều này

khiến cậu bé không hài lòng, lần nào cũng gọi điện cho Trình Trục khóc lóc.

Lúc đầu, Trình Trục cũng kiên nhẫn an ủi, tuy nhiên sau hai lần cô đã mất kiên

nhẫn, dần dần nắm được cách làm cậu bé im lặng. Đó là nói với cậu bé rằng

khóc nhiều sẽ không cao và không khỏe mạnh, sau này không thể trở thành

người như Tôn Minh Trì.

Câu nói này khiến Trình Nhất Dương ngừng khóc, cuộc trò chuyện sẽ chuyển

sang việc Tôn Minh Trì hiện giờ ra sao.

Thật ra Trình Trục cũng không biết bây giờ Tôn Minh Trì thế nào. Hai người

dường như có một thỏa thuận ngầm, đã nói là đợi, vậy thì cô sẽ đợi xem sao.

Bình thường họ không liên lạc nhiều, có lẽ là vì không muốn Trình Trục lo lắng

nên Tôn Minh Trì luôn khéo léo né tránh chủ đề công việc. Anh thường chỉ

dùng giọng điệu đùa cợt nói rằng anh đang cố gắng kiếm tiền để nuôi cô.

Ban đầu Trình Trục nghi ngờ không biết có phải là mình tiêu xài phung phí để

lại ấn tượng xấu cho Tôn Minh Trì hay không. Vậy nên cô nghiêm túc nói rằng

thật ra cô không tiêu tiền nhiều đến thế, cái gì thích mới mua.

Thế nhưng Tôn Minh Trì lại nói cứ tiêu thoải mái, tiền anh kiếm là để cho cô

tiêu, khiến Trình Trục dở khóc dở cười.

Tôn Minh Trì không phân biệt ngày đêm làm việc chăm chỉ, song anh làm gì thì

thật sự là một bí ẩn.

Không, không thể nói là bí ẩn, đúng hơn là giống một chiếc hộp mù, và Trình

Trục đang chờ đến ngày mở nó ra.

Chỉ cần không phải là việc làm phạm pháp thì đều có thể chấp nhận được.

Ngoài ra, nhắc đến hộp mù, dưới giường của Trình Trục có một hàng đồ trang

trí được cô mở ra từ hộp mù.

Có một thời gian Trình Trục mê mẩn niềm vui khi mở hộp mù, Tôn Minh Trì

biết được nên đã mua cho cô rất nhiều. Bây giờ, mỗi lần nhìn thấy hàng đồ

trang trí đó, Trình Trục đều thấy vô cùng thư giãn.

Áp lực của năm cuối đại học lớn hơn Trình Trục tưởng tượng nhiều, nhất là khi

cô đột nhiên hứng thú tham gia thi cao học, tuy không đậu nhưng mất khá nhiều

thời gian. Những lần hiếm hoi liên lạc với Tôn Minh Trì đều là lúc cô bị các bài

tập hành hạ đến mức gần như sụp đổ. Tôn Minh Trì vô cùng bận rộn, song dù

thế nào anh vẫn nhận cuộc gọi của cô.

Trình Trục không hỏi anh ngày đêm bận gì, cũng không bao giờ nói rằng cô nhớ

anh, nhưng lại hay hỏi rằng Tôn Minh Trì có nhớ cô không. Lần nào anh cũng

chỉ cười, cười khiến tai cô nóng bừng, cuối cùng lại trêu chọc cô: “Trình Trục,

miệng em sao vẫn cứng như vậy, nói một câu nhớ anh khó đến thế à?”

“Trình Trục, nếu còn không đi, thầy chủ nhiệm sẽ giết người mất.” Lần này, bạn

cùng phòng Hàm Hàm cũng thúc giục, xem ra là đã muộn quá rồi.

Trình Trục gửi cho Trình Nhất Dương một bức ảnh tự sướng, sau đó đi giày

vào, cầm mũ cử nhân.

“Đi thôi.”

Trong sân trường có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp mặc áo cử nhân. Sinh

viên thuộc các năm học khác nhìn thấy vừa ngưỡng mộ vừa trông đợi, nhưng

khi thật sự đến lượt họ tốt nghiệp, những cảm xúc đó sẽ dần tan như làn khói,

không còn đậm đặc như trước.

Trình Trục xếp hàng, nhìn thấy Hứa Chu đang đứng trên sân khấu chụp ảnh kỷ

yếu.

Từ năm thứ tư, Trình Trục và Hứa Chu ít khi gặp nhau ở trường, bởi vì Hứa

Chu đi thực tập ở ngoài, thỉnh thoảng mới về trường,. Mỗi lần quay lại, Hứa

Chu đều mời Trình Trục đi ăn.

Trình Trục kể chuyện của cô và Tôn Minh Trì cho Hứa Chu và Phan Hiểu Đình,

nhưng họ dường như không mấy ngạc nhiên.

Sau khi xác nhận họ thật sự bên nhau, Phan Hiểu Đình đột ngột thay đổi thái độ,

khen ngợi Tôn Minh Trì không tiếc lởi. Thậm chí còn thẳng thắn nhận rằng

trong giấc mơ thời thơ ấu, Tôn Minh Trì chính là hình mẫu lý tưởng của cô ấy.

Trình Trục lập tức gửi tin nhắn này cho Lý Chinh Châu, anh ấy lịch sự trả lời

cảm ơn, sau đó Phan Hiểu Đình không nói thêm gì trong nhóm chat suốt một

thời gian dài.

Hứa Chu không nói gì nhiều, chỉ im lặng chúc phúc.

Trong trường vẫn có người nghĩ rằng hai người họ là một cặp, tuy nhiên giờ đây

cả hai sẽ giải thích rằng họ chỉ là bạn thân từ bé.

Tin đồn giảm đi, nhưng số người theo đuổi Trình Trục lại tăng lên.

Hứa Chu trên sân khấu cũng nhìn thấy Trình Trục, anh ta ngẩn người một lúc

rồi cười chào cô.

Bạn cùng lớp đứng bên cạnh phát hiện ra, khẽ hỏi: “Cười với ai thế?”

“Không có gì.” Hứa Chu lắc đầu, quay đầu lại đối diện với máy ảnh.

Thực tế, trước khi Trình Trục thổ lộ với họ, Hứa Chu và Phan Hiểu Đình đã nói

chuyện rất lâu. Phan Hiểu Đình khuyên anh ta đừng chần chừ nữa, hãy chủ

động nắm bắt cơ hội.

Thế nhưng Hứa Chu hiểu rõ, cho dù thế nào anh ta cũng không có cơ hội.

Anh ta không do dự, chỉ là từ trước đến nay Trình Trục không để mắt đến anh

ta.

Dù không có Tôn Minh Trì, có lẽ Trình Trục cũng sẽ không thích anh ta, mà dù

có thích, có lẽ cũng không kéo dài được lâu.

Cái gì sẽ kéo dài mãi mãi? Không ai biết.

Dù sao thì tình bạn giữa anh ta và Trình Trục chắc chắn sẽ lâu bền hơn tình yêu.

Sau khi rời khỏi sân khấu, Hứa Chu đi theo lớp ra khỏi sân trường, không tìm

gặp Trình Trục, chỉ gửi tin nhắn khen hôm nay cô trang điểm rất đẹp, rất thu

hút, bạn cùng phòng của anh ấy cứ lén nhìn cô mãi.

Trình Trục đắc ý cầm tin nhắn khoe với Tiền Trinh và Hàm Hàm: “Thấy chưa,

mình đã bảo phải trang điểm đậm hơn mà.”

Hai cô bạn không thèm để ý, hai giây sau, họ bắt đầu lấy điện thoại kiểm tra lại

lớp trang điểm của mình.

Người trên sân khấu chụp kỷ yếu như dòng nước, đi một đợt lại đến một đợt

khác.

Thêm vài nhóm nữa, mới đến lượt khoa của họ.

Lên sân khấu, cười rồi xuống.

Bốn năm học với nhau, dường như chỉ là khoảng thời gian đủ để chụp vài tấm

hình.

Sau khi chụp ảnh kỷ yếu xong, mọi người quay về lớp trò chuyện. Giáo viên

chủ nhiệm nói vài lời chia tay, Trình Trục nghe rất hờ hững, cứ liên tục cầm

điện thoại lên rồi lại đặt xuống, ngay cả Tiền Trinh ngồi bên cạnh cũng nhận ra

điều gì đó không ổn.

“Bạn trai cậu không đến à?”

Trình Trục lắc đầu.

“Anh ấy làm nghề gì mà suốt một năm nay chưa từng đến thăm cậu?” Tiền

Trinh không vui.

Hàm Hàm ngồi cạnh cũng xen vào nói: “Trình Trục, cậu đừng để bị lừa đấy.”

Trình Trục im lặng một lúc rồi chân thành hỏi: “Trông mịn dễ bị lừa lắm à?”

Sao mọi người đều nghĩ rằng cô sẽ bị lừa, cô đâu phải là người dễ bị lừa đâu

chứ…

Còn một điều nữa, thật ra Tôn Minh Trì đã đến thăm cô, vào dịp Giáng sinh

năm ngoái.

Ngày hôm đó, tuyết rơi nặng hạt, cây tùng và cây đứng sừng sững giữa con phố,

tầm gửi được trang trí trước cửa mọi nhà. Trình Trục và Tôn Minh Trì ôm nhau,

hôn nhau trong một góc nhỏ, cảm giác đó thậm chí còn ngọt ngào hơn cả những

lần tiếp xúc gần gũi kia.

Tôn Minh Trì có vẻ gầy hơn trước nhưng vẫn rất rắn rỏi. Họ nói với nhau mấy

lời thầm thì như những bong bóng trong bể cá, vừa nhỏ nhắn lại tinh tế.

Thế nhưng mọi thứ đột ngột dừng lại khi điện thoại của Tôn Minh Trì reo lên.

Sau này, Trình Trục mới biết rằng anh chỉ ghé qua vì công việc và phải bắt

chuyến bay kế tiếp ngay sau đó.

Lễ tốt nghiệp diễn ra vào buổi chiều, đến trưa, họ đi ăn cùng nhau.

Có lẽ là do tất cả sinh viên tốt nghiệp đều quay lại trường nên nhà ăn đông nghịt

người, xung quanh Trình Trục tràn ngập tiếng nói chuyện.

“Mình không muốn đi nghe buổi hội thảo chiều nay.”

“Thế thì trốn.”

“Thôi, vẫn đi, có nhiều công ty đến, lỡ ai để ý tới mình thì sao.”

“Thôi đi.”

Tiền Trinh nhìn thoáng qua đám người phía sau, thì thầm với Trình Trục: “Cậu

có đi nghe không?”

“Nghe cái gì?”

“Buổi hội thảo mà họ nói ấy.”

Thực ra, gọi là hội thảo nhưng nó giống như một buổi định hướng nghề nghiệp

dành cho tất cả các khoá, bắt buộc toàn bộ sinh viên tham gia, trừ sinh viên đã

tốt nghiệp. Tuy nhiên sinh viên đã tốt nghiệp muốn đến nghe cũng được.

Trình Trục trả lời là không đi.

“Cậu không muốn xem thử xem có công việc nào phù hợp không à?”

Trình Trục lắc đầu, năm ngoái cô đã đi rồi, không có vị trí nào thích hợp.

“Thế tiếp theo cậu định làm gì? Tiếp tục học lên à?”

“Không học nữa.”

“Này, không tìm việc, cũng không học tiếp, thế cậu định làm gì, ngồi không ở

nhà à?” Tiền Trinh lo lắng trách móc: “Không được đâu Trình Trục, như vậy là

lãng phí thời gian đấy.”

Cô ấy đã tìm được một công việc, chỉ cần nhận bằng tốt nghiệp là có thể chính

thức bắt đầu. Một bạn cùng phòng khác đã đi thực tập từ lâu, lần này cô ấy xin

nghỉ phép để về trường dự lễ tốt nghiệp. Chỉ có Trình Trục là dường như chưa

làm gì.

Tiền Trinh hỏi: “Còn công ty mà lần trước thích tác phẩm của cậu thì sao?”

Kết quả học tập của Trình Trục thật ra rất tốt, đặc biệt là khả năng sáng tạo được

các thầy cô trong ngành đánh giá cao. Đồ án tốt nghiệp của cô còn được một

công ty chú ý, họ đã đưa ra lời mời ngay tại chỗ, nhưng—

Trình Trục: “Làm việc sáu ngày một tuần, không đi.”

Tiền Trinh nhìn cô, nói không nên lời.

Buổi chiều, họ mặc áo cử nhân tham dự lễ tốt nghiệp.

Bên ngoài trường, bên cạnh con đường cổ, cỏ xanh nối dài ngút ngàn.

Màu đỏ trải dài khắp nơi, âm hưởng của bài Tống Biệt vang lên, người dẫn

chương trình bước lên sân khấu, hiệu trưởng bắt đầu phát biểu.

Buổi lễ tốt nghiệp kéo dài, Trình Trục suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Tôn

Minh Trì, hỏi anh đang làm gì.

Tôn Minh Trì vẫn chưa trả lời, cô mở ứng dụng video lên, xem lại bộ phim yêu

thích của mình – The Amazing Spider-Man.

Tiền Trinh tựa vào vai Trình Trục xem cùng. Đến đoạn người bác bị hại, Peter

Parker đứng lên và trở thành Spider Man, cô ấy khẽ hỏi: “Sao cậu lại thích

Spider Man đến thế.”

“Hay mà.”

“Hay cũng đâu thể xem đi xem lại nhiều lần vậy.”

Trình Trục giả vờ sâu sắc: “Cậu không hiểu được đâu.”

Trong hội trường, tiếng vọng từ loa truyền tới khiến người ta có cảm giác như

đang ở trong hầm trú ẩn. Sinh viên lần lượt lên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp.

Tiền Trinh trợn mắt: “Cậu muốn làm Mary Jane hả?”

Trình Trục không biết trả lời thế nào.

Cô có muốn làm Mary Jane không? Trình Trục suy nghĩ, câu trả lời chắc chắn là không.

Cô chỉ bị cuốn hút bởi những khát vọng và lựa chọn trong bộ phim mà thôi.

Chủ nghĩa hiện thực nói với chúng ta rằng số phận nằm trong tay chúng ta.

Càng lớn, Trình Trục càng hiểu rõ ý nghĩa đằng sau bộ phim, không có ai hoàn

toàn tốt hoặc xấu, mỗi người đều có hai mặt, và cô cũng không ngoại lệ.

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra suôn sẻ, Trình Trục đứng trên sân khấu cầm bằng tốt

nghiệp, chụp một bức ảnh với giảng viên hướng dẫn và hiệu trưởng, sau đó

bước xuống sân khấu, quay trở lại chỗ ngồi tiếp tục chờ đợi.

Tôn Minh Trì vẫn chưa trả lời tin nhắn, có lẽ anh đang bận việc gì đó.

Buổi lễ kéo dài ba tiếng, Trình Trục lơ đãng, cuối cùng điện thoại hết pin.

Khi ra khỏi hội trường, các bạn học đứng thành từng nhóm nhỏ chụp ảnh cùng

nhau và nói lời tạm biệt.

Hàm Hàm có việc nên về ký túc xá dọn dẹp trước, Trình Trục và Tiền Trinh

chậm rãi đi qua dãy phòng học. Họ nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt, có lẽ là

buổi hội thảo mà mọi ngưởi nhắc đến hồi trưa.

Giờ này chắc buổi hội thảo đã kết thúc, cả hai không nhìn xung quanh, định đi

thẳng về.

Vừa bước được vài bước, phía sau vang lên tiếng nói của mấy cô gái.

“Anh bên trong đẹp trai quá.”

“Có phải là người đứng cạnh tấm biển quảng cáo không?”

“Đúng rồi.”

“Mình cũng nhìn thấy, nhưng cậu không thấy trông anh ấy quen quen à?”

“Không phải đâu, cậu thấy ai đẹp trai mà chẳng bảo quen.”

“Mình rất muốn kéo anh ấy làm người mẫu.”

“Nhưng người ta là…”

Câu chuyện của họ lọt vào tai Trình Trục nhưng cô chẳng nghe rõ mấy, cô tiếp

tục bước đi, chỉ mong nhanh chóng về ký túc xá để sạc pin điện thoại và xem có

tin nhắn nào không. Ngay sau đó, cô bị Tiền Trinh kéo lại.

Trình Trục loạng choạng mấy bước mới đứng vững, bực bội nổi giận: “Làm cái

gì thế, làm mịn hết hồn!”

Tiền Trinh cười bí ẩn: “Có anh chàng đẹp trai, chúng ta đi xem thử đi.”

“Điện thoại mình hết pin rồi.”

“Nhưng có trai đẹp mà.”

Trình Trục lạnh lùng lặp lại: “Cậu tự đi đi, mình hết pin rồi.”

Tiền Trinh định làm bộ mặt đáng thương để Trình Trục mềm lòng.

“Nhìn kìa, anh ấy ra rồi.”

“Có phải anh ấy đang đi về phía chúng ta không?”

“Có vẻ là…”

Liếc thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới, Trình Trục liếc sang theo phản xạ.

— “Trình Trục.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện