Nước sông ở thôn Đường vẫn trong vắt, dù ban ngày có nhiều trẻ con nô đùa và

tắm sông nhưng dòng chảy vẫn giữ được dáng vẻ lúc đầu, như thể tất cả sự bẩn

thỉu đã bị cuốn trôi.

Trình Trục ngồi trong đình nghỉ mát với một đám muỗi bay trên đỉnh đầu.

Tiếng vù vù khiến da đầu người ta ngứa ran, cô đứng dậy đi ra bờ sông, nhớ lại

chỗ Tôn Minh Trì đứng dưới sông năm ấy. Trình Trục cởi già, ngập ngừng duỗi

chân xuống, nhưng ngay khi vừa bước chân xuống đã bị kéo lên.

“Em muốn làm gì?” Tôn Minh Trì hơi dùng sức kéo cánh tay Trình Trục, sắc

mặt khá lạnh lùng.

Trình Trục chậm rãi đáp: “Dù sao cũng không phải nghĩ quẩn.”

Con sông này rất nông, vậy nên cho dù cô nhảy xuống cũng không chết đuối

được, nhưng có lẽ sẽ bất tỉnh vì đập vào mấy tảng đá dưới đáy sông.

Tôn Minh Trì lấy giày của cô, đưa cô ra xa bờ sông.

Anh đi giày giúp cô, Trình Trục không đi tất, ngón chân trắng hồng lộ rõ trong

đêm, Tôn Minh Trì lặng lẽ thu mắt lại, anh hỏi: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì

vậy?”

Sau khi xỏ giày vào, cô bình tĩnh nói: “Anh nói xem rốt cuộc chuyện năm đó là

như thế nào?”

“Chuyện gì cơ?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa, là chuyện ba anh và mẹ tôi bỏ trốn với nhau.”

Tôn Minh Trì im lặng: “Chuyện này không có cách nói nào khác cả.”

Trình Trục chưa bao giờ nhận được câu trả lời chính xác cho vấn đề này, bởi vì

sự thật khách quan đã bị năm tháng chôn vùi. Bọn họ không thể tìm ra sự thật,

cũng không có ai quan tâm đến sự thật, xã hội là như vậy, mọi người chỉ nhìn

những gì họ muốn thấy, đáp án của mỗi người đều là chủ quan.

Có lẽ Tôn Minh Trì là người trong cuộc lý trí nhất, anh không thiên vị ba mình,

cũng không ác ý nhắm vào mẹ Trình Trục. Đối với anh, chuyện năm đó dường

như không thể đơn giản hơn, cũng không cần phải nhắc đến hay nghĩ đến làm

gì.

Trình Trục suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh có cho rằng là mẹ tôi quyến rũ ba anh

không?”

Đây là một câu hỏi chí mạng, Tôn Minh Trì không biết tại sao Trình Trục lại đột

nhiên nhắc lại chuyện cũ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Tôn Minh

Trì bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình: “Một cây làm chẳng nên non.”

Tuy nói vậy…

Trình Trục hít sâu một hơi, nói: “Mẹ tôi thật sự đã quyến rũ ba anh.”

Nhật ký của Dương Văn đã lật đổ nhận thức trước đây của Trình Trục.

Sau khi đọc xong cuốn nhật ký, Trình Trục biết ông bà đã biết tất cả chuyện

Trình Vệ Quốc ngoại tình, thậm chí còn biết sớm hơn cả Dương Văn, nhưng họ

chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho bà biết.

Dương Văn vốn tưởng rằng bọn họ là một gia đình, nhưng không ngờ bà lại là

một con hề chẳng hay biết gì.

Đối với việc Trình Vệ Quốc ngoại tình, Dương Văn đã chịu đựng hết lần này

đến lần khác, hy vọng rằng mọi thứ sẽ thay đổi. Có điều ông bà cô biết sự thật

lại còn dung túng che giấu, chuyện này khiến Dương Văn nhận ra chân thành

của bà không thể đổi lấy chân thành, không có ai đứng về phía bà cả.

Dương Văn hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn thấy phiền lòng về đứa con gái

không nghe lời của mình, tất cả những điều này tạo thành xúc động cuối cùng.

Không ép buộc, không lừa gạt, đó là bước đầu tiên của Dương Văn.

Nếu để Trình Trục đánh giá khách quan về Dương Văn và Hứa Kiều, không có

nghi ngờ gì, người trước chắc chắn tốt đẹp hơn.

Dương Văn từng là người đẹp nổi tiếng trong thôn, khi bà chưa lập gia đình có

rất nhiều người theo đuổi, ba của Tôn Minh Trì cũng là một trong số đó. Nhưng

cuối cùng Dương Văn đã nhẫn tâm từ chối ông ấy, chọn Trình Vệ Quốc lời

ngon tiếng ngọt, chó đội lốt người.

Kể từ khi kết hôn, để tranh hiềm nghi nên Dương Văn rất ít khi tiếp xúc với nhà

họ Tôn. Hà Khâu biết quá khứ của chồng mình nên tất nhiên sẽ không để nhà

mình tiếp xúc với nhà họ Trình, cho đến khi Dương Văn cố tình tiếp cận, hai

người họ mới bắt đầu qua lại và bí mật liên lạc với nhau.

Mục đích Dương Văn làm chuyện này rất đơn giản, là để trả thù nhà họ Trình,

nhân tiện giải quyết nửa đời còn lại của bà.

Nửa sau của cuốn nhật ký vẫn như cũ, hầu như ngày nào Dương Văn cũng sẽ bí

mật gặp ba của Tôn Minh Trì.

Khi Trình Trục đi học, có thể Dương Văn đã liếc mắt đưa tình với ba của Tôn

Minh Trì ở đâu đó, thậm chí trước khi đến trường đón Trình Trục, Dương Văn

có thể mới vừa từ chỗ ba Tôn Minh Trì về.

Trang nhật ký cuối cùng là ba ngày trước khi Dương Văn bỏ trốn, một ngày sau

khi bà và ba của Tôn Minh Trì bị người khác bắt gặp, trên đó viết rất nhiều tiếc

nuối. Song Trình Trục không thể phân biệt được là Dương Văn thật sự hối hận

hay giả vờ hối hận, dù sao ba ngày sau, bà và ba của Tôn Minh Trì cũng biến

thành Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, biến thành bướm liền cánh không thể tách

rời, hoàn toàn quên mất mình vẫn còn một đứa con gái.

Trình Trục kể đầu đuôi ngọn nguồn nội dung cuốn nhật ký cho Tôn Minh Trì,

cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sau khi Tôn Minh Trì nghe xong sẽ tỏ ra chán

ghét, ghê tởm, nhưng Tôn Minh Trì không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí

còn gật đầu khi nghe.

Cô ngờ vực nói: “Anh không giận sao?”

“Giận cái gì?” Giọng điệu của Tôn Minh Trì rất bình tĩnh.

“Mẹ tôi đã quyến rũ ba anh.” Trình Trục nhìn anh một cách kỳ quái.

Tôn Minh Trì chú ý tới ánh mắt của cô, anh mỉm cười: “Em không cần phải suy

nghĩ quá nhiều, vấn đề của ba anh cũng rất lớn.”

Trình Trục không hiểu tại sao Tôn Minh Trì vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với

cô, thậm chí còn an ủi cô.

Cô không nhịn được nói: “Tôn Minh Trì, anh là Bồ Tát đấy à?” Hạ phàm đến

đây để độ cô.

Như thể nhìn thấu Trình Trục đang nghĩ gì, Tôn Minh Trì hơi cúi người xuống

nhìn Trình Trục: “Vẫn là câu nói kia, một cây làm chẳng nên non, em không cần

phải quy hết tất cả lỗi lầm cho mẹ của em, lại càng không cần cảm thấy có lỗi vì

bà. Em đâu phải là người quyến rũ, em cũng là nạn nhân, vậy nên anh giận em

làm gì.”

Giọng điệu nói chuyện thoải mái như thể đang thảo luận về thời tiết ngày mai.

Trình Trục mím môi dưới: “Tôi cũng không cảm thấy có lỗi, Dương Văn làm gì

đâu liên quan gì đến tôi.”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trình Trục, Tôn Minh Trì không nói gì thêm.

Đêm nay rất đẹp, nhẹ nhàng và yên tĩnh.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây, chiếu xuống dưới từng hạt ngọc nhỏ, mặt sông

lấp lánh như được dát lá vàng. Một cơn gió bất chợt thổi giữa rừng cây và dòng

sông, tựa như bóng ma lướt qua người.

Trình Trục rùng mình, Tôn Minh Trì nhìn thoáng qua, phát hiện tối nay cô mặc

một chiếc áo sơ mi trắng ngắn, rất mỏng.

Anh hỏi: “Em lạnh à?”

“Bình thường, cơn gió vừa rồi hơi lạnh.”

Tôn Minh Trì tiến về phía trước, chạm vào bàn tay ấm áp của Trình Trục rồi lại

đặt xuống.

Trình Trục nhìn anh.

Tôn Minh Trì ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Trình Trục, từ trước đến nay quan

hệ của ba mẹ anh không được tốt lắm.”

Ba anh không phải là một người chồng tốt, cũng không có đủ tư cách của một

người ba. Tôn Minh Trì đã phải trải qua tuổi thơ với những cuộc cãi vã bất tận

giữa ba mẹ và sự bỏ bê của ba anh. Thật ra Hà Khâu là một người mẹ vô cùng

vĩ đại, có thể nói bà ấy rất quan tâm Tôn Minh Trì, vì vậy sau khi biết ba mình

bỏ trốn, Tôn Minh Trì không buồn lắm, chỉ lo lắng không biết mẹ có chịu đựng

được không.

Tôn Minh Trì không nói cho người khác biết những điều này, bởi vì không cần

thiết.

Trình Trục im lặng, nghĩ đến đây, Hà Khâu quả thật là nạn nhân, chẳng trách bà

ấy lại hận Dương Văn như vậy.

Cô nói: “Anh nói xem hai người họ ở bên nhau sớm hơn có phải tốt hơn không,

đỡ phải liên luỵ đến chúng ta.”

Như thế trên thế giới này sẽ không có hai người, là Trình Trục và Tôn Minh Trì.

“Có lẽ chúng ta sẽ trở thành anh em ruột, nếu là như vậy, tôi chắc chắn sẽ là một

đứa trẻ đáng thương lớn lên trong cái bóng của anh trai mình.” Trình Trục nhớ

lại những ký ức đau đớn khi Dương Văn bắt cô học hỏi Tôn Minh Trì: “Nửa

đêm tôi đến phòng anh, nhờ anh làm bài tập giúp tôi, anh thì nói với ba mẹ

chuyện này, khiến tôi bị ăn mắng.”

“Anh xấu tính như vậy sao?” Biết tâm trạng của Trình Trục đã tốt hơn, Tôn

Minh Trì nhìn cô: “Em có trí tưởng tượng phong phú như vậy, tại sao em không

viết tiểu thuyết?”

“Thật ra tôi cũng muốn viết lắm, tôi sẽ viết một cuốn sách, nữ chính trong đó

dùng một đồng xu để có được một người đàn ông đẹp trai và ngoan ngoãn.”

Tôn Minh Trì nhíu mày: “Anh là nam chính của em à?”

“… Anh tự kỷ thật đấy.”

Gió lại lớn hơn, tóc Trình Trục bay lên.

Cô giơ tay lên vuốt nhẹ, móng tay xinh đẹp giống như những con bướm tung

bay giữa mái tóc.

Tôn Minh Trì nói: “Về thôi.”

Trình Trục không nhúc nhích, Tôn Minh Trì đi tới kéo Trình Trục đi, nhưng

Trình Trục lại nắm lấy tay Tôn Minh Trì.

Tôn Minh Trì nheo mắt lại, trong lòng rõ ràng: “Em không muốn về sao?”

Trình Trục gật đầu.

Lúc đi ra ngoài, cô tình cờ gặp ông bà về, Trình Trục không hỏi về cuốn nhật

ký, bởi vì cô không biết nên nói như thế nào, cũng không biết sau khi mở miệng

kết quả có như cô mong muốn hay không, chưa kể cô cũng không biết mình

muốn kết quả như thế nào.

Ra vẻ không có việc gì là điều mà con người giỏi nhất, Trình Trục đang làm như

vậy. Thật kỳ lạ, cô không thể phân biệt được đâu là thờ ơ, đâu là giả dối, nhưng

trên thế giới này vẫn có thứ gì đó là thật.

Ví dụ như xúc động.

Trình Trục ngước mắt lên: “Tôn Minh Trì, anh có muốn đi thuê phòng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện