Trận mưa này giống như ông trời quên khoá van nước khiến nước cứ liên tục bị

rò rỉ vậy.

Trình Trục bước vào chế độ lười biếng, cô quyết định sẽ không ra ngoài trừ khi

trời tạnh mưa, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho khoẻ.

Mấy ngày sau, bầu trời vẫn u ám như trước, nước mưa đập vào cửa sổ quấy rầy

sự yên tĩnh của người khác, Trình Trục đang nằm trên giường xem phim.

Đây là lần đầu tiên cô xem “The Amazing Spider Man”, suốt bộ phim tầm mắt

của cô chỉ dõi theo khuôn mặt của nam chính, hoàn toàn không quan tâm nữ

chính bên cạnh xinh đẹp đến mức nào.

Trong phim, Spider Man đang ôm người đẹp bay qua giữa các tòa nhà cao tầng,

nhưng Trình Trục lại đột nhiên mất tập trung.

Cô có thể nghe thấy tiếng ông bà đang xem TV cùng nhau ngoài phòng, hai

người đang tranh luận không biết việc ly hôn của nam nữ chính trong phim

truyền hình là vấn đề của nam chính hay nữ chính. Trình Trục nghe một lúc, sau

đó ấn tạm dừng bộ phim, bí mật đến phòng trước kia của Trình Vệ Quốc và

Dương Văn.

Cô biết trước đây Dương Văn có thói quen viết nhật ký, nhưng cô vẫn chưa tìm

được quyển nhật ký của bà, không biết là năm đó lúc bỏ đi bà đã mang theo hay

là vì một nguyên nhân nào khác.

Chẳng cần biết nó có hữu dụng hay không, nhưng Trình Trục vẫn muốn tìm, cô

lặng lẽ lục lọi tủ mà không quấy rầy đến ông bà nội Trình.

Những thứ trong ngăn kéo ở căn phòng này đã được lục lọi rất nhiều lần, thậm

chí cô còn nhớ luôn cả vị trí của chúng, trong ngăn kéo bên phải có dao cạo râu,

vớ, quần… những dồ dùng linh tinh lấp đầy toàn bộ không gian, trong ngăn tủ

đầu giường bên trái có một ít kim chỉ và đủ mọi đồ lưu niệm. Tất cả những thứ

này đều do Trình Vệ Quốc mang về từ khắp nơi trên đất nước, còn có cả mấy

quyển số ghi nợ, rõ ràng là do Dương Văn bỏ vào, nhưng trong đó không có

nhật ký.

Trình Trục thản nhiên lật xem mà không có kết quả, cô lại đi ra khỏi phòng. Cô

đứng ở hành lang một lúc, không còn nghe thấy tiếng tranh luận của ông bà

nữa, hai người đã chuyển sang kênh hí khúc, tâm trạng của bà cô rất tốt, thậm

chí còn ngâm nga theo điệu hí.

Cô nhìn lên cầu thang, sau đó bước những bước thật nhẹ lên trên.

Trên tầng có ba phòng, một trong số đó được sử dụng như một gian tạp hoá, bên

trong bày đủ thứ lớn nhỏ nhưng vẫn khá trống, trong phòng có một cửa sổ lớn,

hiện tại đã bị nước mua xối đầy vết nước, phòng khác là phòng trống, chỉ còn

một phòng phụ nữa.

Trình Trục đi qua hai căn phòng này và đi thẳng đến phòng của ông bà nội.

Hầu như người lớn tuổi đều có mùi người già, không thể nói là thối hay thơm,

nhưng mà mùi khá kỳ lạ, chỉ cần vừa ngửi thấy là có thể biết đây là phòng của

một người già, Trình Trục vừa bước vào phòng đã ngửi thấy.

Trong căn phòng không có quá nhiều đồ dùng, chỉ có một cái giường, tủ quần

áo, một cái bàn vuông nhỏ bình thường. Cái giường này chính là cái trong

phòng của Trình Vệ Quốc và Dương Văn lúc trước, sau đó chuyển lên tầng cho

ông bà. Bây giờ nó được bao phủ bởi một cái màn, ngoài những thứ lặt vặt trên

chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh, thì còn có một chiếc quạt nhỏ đang quạt liên tục,

có lẽ là ông bà quên tắt.

Chiếc màn tung bay trong gió.

Trình Trục không quan tâm tới chiếc quạt, cô nhìn quanh phòng, sau đó mở một

ngăn tủ ra.

Ngăn tủ không quá kiên cố, lúc mở phát ra âm thanh khiến Trình Trục hết hồn.

Cô lập tức dừng động tác lại, bắt đầu chú ý tới động tĩnh dưới lầu, xác nhận ông

bà chưa phát hiện mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Trình Trục không muốn ông bà nội biết cô vẫn đang điều tra chuyện của Dương

Văn, có lẽ cô sợ họ sẽ lo lắng cho cô, hoặc là vì nguyên nhân khác. Những sợi

dây rắc rối phức tạp quấn quanh cô, cô chỉ muốn sắp xếp những sợi dây này rõ

ràng.

Cô cẩn thận nhìn dọc theo ngăn tủ, cũng mở ngăn kéo dưới tủ quần áo xem thử,

nhưng cô chỉ thấy một ít quần áo và mấy món trang sức lẻ tẻ, cô cẩn thận đóng

tủ lại, sau đó đứng trong phòng có chút mê mang.

Những điều cô đang làm hiện giờ rốt cuộc có ý nghĩa gì hay không, kết quả cô

muốn nhận được đến tột cùng là gì, những vấn đều này cứ quẩn quanh trong

đầu Trình Trục, cô sững sờ nhìn chằm chằm vào chiếc giường, sau đó cô phát

hiện ra rằng hình như chiếc giường này bị ngược.

Trình Trục trèo lên giường, đúng lúc cô đang định nhìn mép giường bên trong

tường, dưới tầng đột nhiên truyền đến giọng nói của bà nội.

“Tiểu Trục.” Bà nội Trình gọi cô, bà đứng ở cửa phòng Trình Trục hỏi: “Con bé

chạy đi đâu rồi? Tôi có thấy con bé ra ngoài đâu nhỉ.”

Cô trèo xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm trên tầng hai, nhẹ nhàng đóng

cửa lại, đáp: “Bà nội ơi, con đang ở tầng hai.”

Bà nội vịn vào tay vịn cầu thang chậm rãi đi lên, cách một cánh cửa hỏi: “Sao

con lại chạy lên đây dùng nhà tắm thế này?”

Trình Trục trả lời: “Con muốn tắm sớm, mà vòi hoa sen dưới tầng lại không ra

nước.”

“Chắc là dùng lâu nên hỏng rồi, để bà tìm người sửa lại. Vậy con tắm trước đi,

bà nấu canh ngân nhĩ đấy, lát con nhớ xuống nhà ăn nhé.”

“Vâng ạ.”

Sau khi bà nội Trình đi xuống tầng, Trình Trục tắm trong phòng tắm tầng hai,

bởi vì vòi hoa sen có vấn đề nhỏ trong phòng tắm dưới tầng đã biến thành vấn

đề lớn, bây giờ nó thực sự không ra nước.

Phải tìm ai đó để sửa, nhưng dưới thời tiết này, thợ sửa chữa có thể sẽ lười đến.

Người đầu tiên Trình Trục nghĩ đến là Tôn Minh Trì, nhưng sau đó đã bị cô bỏ

qua qua, rồi cô lại nghĩ đến Hứa Chu.

Cô gọi điện thoại cho Hứa Chu, hỏi hôm nay anh ta có ra ngoài không, có tiện

đường ghé qua nhà cô một lát được không, tiện đường mà cô nói chính là đến

giúp một chút.

Hứa Chu đồng ý, không lâu sau anh ta đã đến nơi.

Trình Trục nhìn anh ta giũ mưa trên người, lưng cong thành một vòng cung,

chiếc ô ướt đặt trên chiếc ghế trước nhà.

Cô đột nhiên hỏi: “Có phải cậu béo hơn không?”

Hứa Chu dừng lại, sau đó hỏi lại: “Có béo không?”

Trình Trục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không gọi là béo, nhưng nhìn có da

có thịt hơn trước kia, trước kia trông cậu gầy quá.”

“Gần đây tôi tập thể dục, ăn uống cũng nhiều hơn.” Hứa Chu thở phào nhẹ

nhõm.

“Bảo sao.” Trình Trục gật đầu.

Thật ra Hứa Chu cao ráo, cũng rất đẹp trai, nhưng trước kia anh ta gầy đến mức

trông cứ như một cây sào tre ốm yếu. Bây giờ người anh ta đã có nhiều cơ bắp

hơn, nên nhìn cũng nam tính hơn.

Ông nội Trình và bà nội Trình rất vui mừng khi thấy anh ta đến, còn bưng cho

anh ta một bát canh ngân nhĩ.

Hứa Chu mỉm cười cảm ơn, nhận lấy rồi từ từ uống, sau đó đi giúp Trình Trục

giải quyết rắc rối trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, anh ta ngồi xổm xuống đóng đường ống nước chính giấu

trong tủ, sau đó lấy tuốc nơ vít vặn đầu vòi hoa sen.

Anh ta đề xuất: “Cậu nên đổi vòi sen khác đi.”

Trình Trục đáp: “Vậy lần sau tôi sẽ lên trấn mua mấy cái.” Mua thêm mấy cái

để phòng sau này vòi sen ở phòng tắm trên tầng bị hỏng.

Thực ra đầu vòi hoa sen không hỏng, mà là vì chất lượng nước ở nông thôn

không được tốt lắm. Sau nhiều năm sử dụng, đầu thoát nước ở đầu vòi hoa sen

bị tắc, bây giờ chỉ cần làm sạch bụi bẩn tắc bên trong là được.

Thấy Hứa Chu cẩn thật rửa sạch bụi bẩn bên trong, Trình Trục đột nhiên hỏi:

“Cậu cố tình mang hộp dụng cụ đến đây à?”

Hứa Chu không ngẩng đầu lên, “Có gì khác nhau không?”

“Cậu như vậy làm tôi thấy ngại lắm.”

Vốn chỉ muốn anh ta tiện thì ghé qua, mặc dù hôm nay trời không mưa to,

nhưng dù sao cũng là một ngày mưa, hơn nữa việc này cũng không phải việc

cấp bách. Nhưng hiện giờ Hứa Chu lại cố ý chạy đến khiến Trình Trục hơi áy

náy.

“Có gì mà phải ngại, ngại thì hai ngày nữa cậu đi xem phim với tôi là được.”

Hứa Chu thản nhiên nói.

Trình Trục đáp: “Cậu muốn xem phim gì, vậy hôm đó gọi cả Phan Hiểu Đình

nữa.”

Hứa Chu quay đầu lại ngắt lời cô: “Không gọi Phan Hiểu Đình.”

Trình Trục khó hiểu nhìn anh ta.

Hứa Chu nói: “Chỉ có hai chúng ta thôi.”



Ông nội Trình đi tới hỏi họ xử lý đến đâu rồi, còn bảo Hứa Chu ở lại ăn tối. Hứa

Chu liếc nhìn Trình Trục đang im lặng, lắc đầu từ chối.

Anh ta mở lại đường ống nước, nước trong vòi hoa sen chảy ra rất trơn tru,

thâm chí lượng nước chảy ra còn lớn hơn mỗi lần Trình Trục tắm trước đó, Lúc

này, Trình Trục mới biết thì ra vòi hoa sen trong phòng tắm còn có tiềm lực này.

Hứa Chu đứng dậy, đi đến bồn rửa tay, “Xong rồi, cháu về trước đây ạ, ba mẹ

cháu vẫn đang chờ cháu.”

“Ôi trời, nhớ đi cẩn thận đó, Tiểu Hứa vất vả rồi.” Ông bà nội rất vui vẻ, dù sao

thì họ cũng đã nhìn Hứa Chu lớn lên từng ngày.

Lúc Hứa Chu rời đi, Trình Trục vẫn không lên tiếng, mà chỉ nhìn anh ta một

cách sâu xa. Hứa Chu vừa tức vừa buồn cười, anh ta nhẹ giọng nói: “Thôi, tôi

chỉ hỏi đại vậy thôi, cậu hoảng cái gì?”

Trình Trục trả lời: “Tôi không hoảng.”

Vừa rồi trong phòng tắm, ngay khi Hứa Chu nói “chỉ có hai chúng ta”, Trình

Trục không cẩn thận giẫm lên vết bẩn trơn trượt trên mặt đất và trượt chân về

phía trước, nhưng may là cô được Hứa Chu đỡ, nhưng cả người đều nhào vào

trong lòng Hứa Chu.

Sau khi cô đứng thẳng dậy, Hứa Chu đột nhiên nói: “Tôi quả thật không nhìn

nhầm.”

Trình Trục sững sờ, “Sao cơ?”

Anh ta chỉ vào xương quai xanh của mình, ánh mắt rơi trên đường viền cổ áo

của Trình Trục: “Chỗ này của cậu có một vết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện