Ngày thứ tư hôm đó trời mưa tầm tã, những giọt nước mưa to bằng hạt đậu rơi

xuống ô, tạo ra tiếng động lớn như muốn đánh thức người đi đường. Trình Trục

chớp mắt, nhờ vậy cũng tỉnh táo hơn.

Cô đã đến nhà ga và đang ngồi đợi trong nhà chờ, bên cạnh là một cô gái trẻ có

vẻ trạc tuổi cô đang gọi điện cho bạn trai nói chuyện một cách ngọt ngào, miệng

không ngừng “cục cưng ơi”, ba chữ này trong năm phút đã vang lên hơn mười

lần. Trình Trục quay người, đeo tai nghe lên.

Với sự phát triển của thời đại, Trình Trục không phải ngồi xe bus mấy tiếng mới

về đến quê, cũng không phải lo lắng tài xế taxi ngại đi vào đường đất trong

thôn. Bây giờ cô chỉ cần nhàn nhã ngồi ô tô nửa tiếng, sau đó đến nhà chờ bên

kia, đi xe bus một tiếng là đến.

Mặc dù đi lại thuận lợi như vậy, thế nhưng giá cả lại không vượt quá 50 nhân

dân tệ, rẻ hơn cả hai cốc cà phê StarBucks. Quả thực giao dịch này rất có lãi.

Hơn nữa Trình Trục rất thích tận hưởng cảm giác được đi xe bus đường dài,

thoải mái thư giãn như thế giới của riêng mình.

Trình Trục vừa uống một ngụm cà phê vừa nói chuyện phiếm với bạn.

Tiểu Trinh: “Có kết quả rồi đấy, các cậu kiểm tra chưa?”

Trình Trục: “Chưa đâu.”

Hàm Hàm: “Mình cũng chưa xem.”

Tiểu Trinh: “Đưa mã số sinh viên đây, mình tra cho.”

Thật ra Trình Trục không hề lo lắng về thành tích của mình trong các khóa học

cộng đồng, kỹ thuật nước đến chân mới nhảy của cô luôn được áp dụng một

cách hiệu quả, khiến cô hiếm khi bỏ lỡ phần ôn tập nào. Tuy nhiên cô lại có kha

khá bài tập, cùng một số nhiệm vụ đọc sách, viết luận, dù không nhiều nhưng

rất đáng ghét.

Tàu tới ga, cô bắt taxi đến bến xe rồi lại lên xe một lần nữa. Trên xe không có

nhiều người, hầu hết đều là những người trung niên mặc quần áo bình thường,

làm cho người ăn mặc thời trang như Trình Trục trông hơi lạc lõng.

Cô nói với lái xe địa điểm mình muốn xuống, sau đó ngồi vào hàng ghế cuối

cùng cạnh cửa sổ. Cô thấy khung cảnh bên ngoài ô cửa dần thay đổi, từ nơi

thành thị náo nhiệt chuyển qua những ngôi nhà xi măng đổ nát. Nước mưa

không ngừng rơi xuống con đường gập ghềnh, sau đó hòa thành một vũng nước,

mỗi khi bánh xe chạy qua, những giọt nước lại bắn lên tung tóe.

Trình Trúc chợp mắt vài cái, bỗng nghe thấy một cái tên quen thuộc.

“A lô, Minh Trì à, tí nữa nhớ đón cậu, cậu mang theo rất nhiều hành lý.” Người

đàn ông trung niên nói với người bên kia điện thoại.

Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe của người tên Minh Trì truyền ra từ chiếc điện

thoại cũ nát của người đàn ông, “Cháu biết rồi.”

Trình Trục mở mắt nhìn người đàn ông đang cầm điện thoại, thấy quen mắt như

thể đã gặp ở đâu, lại tựa như chưa gặp bao giờ.

Cô nhíu mày mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt vào.

Xe bus chạy rất ổn định, không biết qua bao lâu, Trình Trục thấy xe đi chậm lại,

trong xe cũng ồn ào hơn, cô biết là sắp tới nơi.

Hành lý không lớn lắm nên cô đặt ngay bên cạnh, không cần gửi vào khoang

hành lý. Cô thuận tay cầm vali lên, sẵn sàng chuẩn bị xuống xe.

Lúc xe dừng lại, giọng của lái xe vang lên, khẩu âm rất nặng nhưng Trình Trục

vẫn có thể hiểu được. Anh ta liên tục hô: “Có ai muốn xuống xe không? Nếu

không có thì tôi đi tiếp đây.”

Lúc này, người đàn ông trung niên vội vàng la lên: “Chờ chút, tôi muốn xuống,

chờ tôi đã.”

Hành lý của ông ấy tuy nhỏ nhưng lại vụn vặt, mỗi ngón tay thô ráp treo một

túi, cả cổ tay lẫn đốt ngón tay đều bị siết chặt, chắc chắn là phải gồng lên.

Trình Trục đi qua, cầm giúp ông ấy túi đồ to còn sót lại trên mặt đất lên.

Lúc đầu ông ấy hơi sửng sốt, sau đó liên tục cười nói cảm ơn.

Trình Trục không quay lại, chỉ giúp ông ấy cầm đồ rồi rời đi.

Xe dừng lại ven đường, còn một đoạn khá xa nữa mới tới cổng làng, nhưng

Trình Trục không đi tiếp nữa mà đi vào con đường mòn bên cạnh. Đi được nửa

đường, cô chợt nghe thấy tiếng nói chuyện nên khẽ quay qua nhìn. Bên cạnh

người đàn ông trung niên ban nãy có một thanh niên cao ráo đang cầm ô, từ xa

đã thấy gương mặt người ấy đẹp trai tuấn tú.

“Cậu, lẽ ra cậu không nên mang theo nhiều đồ như vậy.” Tôn Minh Trì cau mày,

cầm lấy tất cả túi xách, tay áo ngắn màu đen hơi bó làm lộ ra cánh tay chắc

khỏe, bên dưới anh mặc quần bò, chiếc quần hơi ướt, còn dính chút bụi, thoạt

nhìn trông hơi bẩn, tựa như vừa xảy ra chuyện gì đó.

Hà Sơn vỗ vai cháu trai, “Không sao, khó khăn lắm mới được về gặp mấy đứa,

mang nhiều đồ một chút cũng bình thường. May mà lúc xuống xe có một cô bé

giúp đỡ cậu, không thì một mình cậu không thể xoay sở nổi.”

Tôn Minh Trì đưa ông ấy đi đến cổng làng, thản nhiên hỏi: “Cô bé nào ạ?”

“Không biết nữa, cô bé đấy xuống xe cùng, vừa quay lại đã chẳng thấy đâu.

Nhưng mà cô bé ấy khá xinh, tóc ngắn, cao gầy trắng trẻo.”

Bước chân của Tôn Minh Trì khẽ khựng lại, sau đó đi tiếp, “Ồ, vậy sao.”

“Đúng vậy, cũng là người làng cháu à? Trông có vẻ không giống lắm.” Ông ta

nhớ lại vẻ ngoài của Trình Trục, nhìn thế nào cũng không giống người trong

thôn, mà giống mấy cô gái từ thành phố về hơn.

Tôn Minh Trì nhìn sang con đường nhỏ bên kia, đừng nói đến cô gái nào, ngay

cả bóng người cũng không có, chỉ có một vài cây rau cao ngang người.

Càng đi lại càng đông người. Thấy Tôn Minh Trì dẫn theo một người lạ mặt,

dân làng tò mò ùa ra xem. Lũ trẻ con chạy tới nhìn, thấy Tôn Minh Trì mỉm

cười thì lại xấu hổ cười hi hi chạy ra xa.

Nhà họ Tôn nằm cạnh sườn đồi, trước mặt là sân nhỏ, tiếp đó mới đến các gian

nhà. Hầu hết các phòng vừa mới được sửa chữa cách đây vài năm, nhìn chung

cũng giống một biệt thự. Thật ra phong cách xây nhà trong thôn cũng tương tự

như vậy, thời đại phát triển, con người không thể sống mãi như trước khi giải

phóng.

Tôn Minh Trì bước vào sân, để đồ xuống, bắt đầu cởi áo ra. Làn da phơi nắng

quanh năm nhìn rất khỏe mạnh, có lẽ anh thường xuyên cởi trần làm việc nên

màu da trên cơ thể khá đồng đều, không hề có đường phân chia do tay áo tạo

nên.

Anh bước đến chỗ vòi nước, hất nước lên mặt rửa vài lần, sau đó mới đến cánh

tay. Nước chảy xuống hơi vẩn đục, anh lại vốc thêm vài vốc nước nữa. Bọt

nước bắn lên khoang ngực khỏe mạnh, từ từ chảy xuống cơ bụng ẩn hiện rồi lọt

vào quần.

Hà Sơn hỏi anh: “Minh Trì, hôm nay có phải đi làm không?”

Minh Trì lắc đầu để nước trên tóc rơi xuống, “Hôm nào cháu cũng làm.”

Tôn Minh Trì xin nghỉ để về đây, hàng ngày anh làm việc ở bến tàu. Những lúc

nhàn rỗi, anh trò chuyện cùng mấy đồng nghiệp hoặc nghịch điện thoại, không

bị ai quản, nhưng mỗi khi có lệnh, mọi người lại lao vào làm việc, vận chuyển

những kiện hàng to lớn. Thân hình anh vốn đã cao ráo to lớn, giờ lại càng vạm

vỡ hơn.

Hà Sơn lắc đầu, “Cháu không cần phải vất vả như vậy.” Từ nhỏ Tôn Minh Trì

đã thông minh, thành tích học tập tốt, làm gì cũng có thể thành công, nay lại ẩn

mình ở quê, như thể không có đất dụng võ.

Tôn Minh Trì không muốn bày tỏ ý kiến về lời này, chỉ đáp: “Dù sao cháu cũng

rảnh, coi như rèn luyện cơ thể.”

Hai người cùng nhau đi vào nhà, con mèo dưới mái hiên kêu lên một tiếng rồi

lại ngủ tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện