Mặc dù bà ấy đã rời khỏi thôn nhiều năm như vậy, nhưng nơi này cũng không
lớn là bao, sau khi về, thậm chí không cần đi tìm Dương Văn, chỉ nghe người ta
tán gẫu bà ấy cũng biết được chuyện năm ấy xảy ra thế nào.
Bà ấy hỏi Trình Trục: “Mẹ cháu… mấy năm qua đều không về à?”
Trình Trục cũng không biết lần cuối cô nghe người khác nhắc đến mẹ mình một
cách thiện ý là lúc nào, nhất thời đáy lòng rất phức tạp, cô nhẹ giọng đáp:
“Không ạ, cũng không biết là bà ấy đã đi đâu.”
Những năm qua, Trình Trục chưa từng từ bỏ việc tìm Dương Văn, cô cũng
không biết là với tâm lý gì, có thể chỉ đơn giản là muốn biết mẹ mình đang ở
đâu, sống có tốt hay không, hoặc là để xác định có phải bà thật sự không cần cô
nữa hay không, hoặc là có phải bà muốn xây dựng một gia đình khác với ba
Tôn Minh Trì hay không. Cô thật sự không rõ bản thân thống hận Dương Văn
nhiều hơn hay là nhớ nhung nhiều hơn.
Thẩm Vân thở dài, nói: “Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, năm ấy, nếu không
phải ba cháu…” Bà ấy nói một nửa thì ngừng, lại hỏi Trình Vệ Quốc hiện tại
thế nào.
Trình Trục trả lời: “Vẫn vậy, vợ con một nhà hạnh phúc.”
“Thế mà ông ta lại cưới vợ.” Thẩm Vân nói thầm, “Có phải người phụ nữ kia
tên cái gì đó Kiều?”
Tim Trình Trục nảy lên một cái, đầu bỗng nhiên rối loạn.
Lời này có ý gì? Vì sao dì Thẩm lại biết tên Hứa Kiều? Bà ấy đã sớm biết Hứa
Kiều? Vậy Dương Văn thì sao? Chẳng lẽ Dương Văn cũng đã biết Trình Vệ
Quốc ngoại tình? Thẩm Vân đang mải nhớ lại chuyện năm ấy thì thấy sắc mặt Trình Trục trầm
xuống, cô nắm chặt cánh tay bà ấy, hỏi: “Dì Thẩm, dì biết ạ?”
“Biết cái gì?” Thẩm Vân bị nét mặt của cô dọa cho sửng sốt, “Cháu nói là… ba
cháu…”
Trình Trục chém đinh chặt sắt nói: “Dì đã biết chuyện năm ấy ba cháu ngoại
tình từ sớm.”
Thẩm Vân biết, đương nhiên Thẩm Vân biết, năm đó Dương Văn khổ sở khóc
lóc trước mặt bà ấy. Thẩm Vân chưa hỏi được mấy câu, bà đã khổ sở kể hết,
nhưng nói tới nói lui, hai người họ vẫn suy ra được là Trình Vệ Quốc ngoại tình.
Dương Văn kể ông rất hiếm khi về nhà, vất vả lắm mới về một lần, chẳng biết
sao hơn nửa đêm lại vụng trộm đi ra ngoài. Lúc đó bà đang ngủ, nghe được
động tĩnh cũng thức dậy, hiếu kì nên đi theo ông, không ngờ lại nghe thấy ông
nói chuyện điện thoại với con giáp thứ mười ba.
Giọng của Trình Vệ Quốc dịu dàng, kiên nhẫn an ủi cảm xúc của người bên kia
điện thoại: “Tiểu Kiều, bên này anh có chút việc, em muốn ăn gì thì cứ dùng thẻ
của anh mà mua, không có việc gì đâu, vài ngày nữa anh về anh sẽ bù lại cho
em.”
Dương Văn đứng bên cửa toàn thân rét run, bà cứ nghĩ là mình nghe nhầm, bên
kia điện thoại có thể là Trình Trục, nhưng con bé đang ngủ ở phòng bên cạnh.
“Ngoan, đừng khóc, anh mới đi có mấy ngày thôi, nhỡ sau này anh bận rộn
công tác, em định khóc tới chết à?” Ông vừa cười vừa nói: “Ngoan, vợ đừng
khóc.”
Vợ? Vợ nào? Người vợ được cưới hỏi đàng hoàng đang đứng phía sau nghe ông
dịu dàng dỗ dành người phụ nữ khác, Dương Văn buồn nôn chết đi được.
Bà không nghe nổi nữa, trở về phòng như một cái xác không hồn.
Từ ngày đó trở đi, bà quan sát Trình Vệ Quốc, để ý mùi nước hoa trên người
ông, để ý ông nói chuyện điện thoại với người nào, để ý hành lý của ông có đồ
dùng của người phụ nữ kia không. Dường như bà đang muốn tìm thật nhiều
chứng cứ để làm mình trở nên đau đớn, tự làm tê liệt cảm xúc của bản thân, chờ
đau đến chết lặng, tất cả rồi cũng sẽ qua đi.
Thẩm Vân lắc đầu nói: “Dì khuyên mẹ cháu rất nhiều lần, ly hôn đi thôi. Đâu
phải ly hôn là sống không nổi nữa, nhưng mẹ cháu lại quá nhát gan.”
Dương Văn là một người phụ nữ thôn quê truyền thốn, không có công ăn việc
làm, chỉ biết ở nhà giúp chồng dạy con. Cái gì bà cũng không dám làm, cũng
không có ai để dựa vào, mấy năm ấy đều dựa vào chồng và mẹ chồng, đương
nhiên không dám tự thoát khỏi cái lồng giam đó.
Trình Trục cũng hơi hoảng hốt, “Nhát gan? Nhát gan thì bà ấy đã không bỏ trốn
cùng người khác.”
“Chuyện này cụ thể thế nào dì không biết, nói không chừng bên trong còn có
hiểu lầm gì đó, dì cảm thấy mẹ cháu không phải là người như vậy.” Dì Thẩm vỗ
nhẹ lưng Trình Trục.
Trình Trục bỗng nhiên không biết nói gì, dĩ nhiên cô tin mẹ mình không phải là
người phụ nữ như vậy, thế nên cô vẫn luôn cho rằng chuyện này là do ba Tôn
Minh Trì lừa Dương Văn.
Trình Trục tâm sự với Thẩm Vân thêm vài câu rồi mới rời khỏi cửa hàng trà
sữa, đến cửa hàng của Lý Tắc Hinh. Người trông cửa hàng là một cô gái nhỏ,
thấy Trình Trục hỏi Lý Tắc Hinh, cô gái đáp thỉnh thoảng bà chủ mới tới cửa
hàng, bình thường đều là cô ấy trông.
Dưới ánh mắt kỳ dị của cô gái, Trình Trục mặt dày mày dạn mua cho Phan Hiểu
Đình một túi đầy áo mưa.
Cầm túi áo mưa nặng trĩu trong tay, cô nghĩ thầm, trừ khi chồng của Phan Hiểu
Đình thừa tinh lực hơn Tôn Minh Trì, nếu không thì cả tháng cô ấy sẽ không
cần lên đây mua thêm áo mưa nữa.
Chiếc túi màu đen treo trên tay cầm xe điện, miệng túi bay phần phật trong gió,
nhưng hàng bên trong vẫn chất đống, nằm yên như cũ.
Trời đã tối, Trình Trục nghiêm túc lái xe, tranh thủ đến nhà đưa cho Phan Hiểu
Đình, không muốn chậm trễ cô ấy và chồng làm dự án giao lưu tình cảm, nhưng
cô không ngờ tới, vừa vào cổng thôn cô đã bị chặn lại.
Cô dừng xe, nhìn về phía tay Tôn Minh Trì đang cầm tay lái xe điện.
“Anh điên rồi à?” Tự dưng cản xe cô lại, nhỡ cô không kịp dừng lại, anh chắc
chắn sẽ bị kéo đi.
Tôn Minh Trì vỗ vai, ra hiệu cho cô xuống xe.
“Làm gì?” Trình Trục nghe lời bước xuống, liếc nhìn xung quanh.
Tôn Minh Trì ngồi lên xe, nói: “Dẫn em đi làm việc mà hồi trẻ anh thích làm.”
“Làm như bây giờ anh già lắm đấy. Nhưng mà làm việc gì?”
“Đua xe.”
Trình Trục không biết nên khóc hay nên cười, “Đi đâu đua? Đua trong thôn?”
“Lên trấn.”
Lúc này, xung quanh không có mấy ai qua lại, ngoại trừ đường nhỏ vắng vẻ
cũng chỉ có vườn rau củ của những nhà ven đường.
Trình Trục bắt đầu đẩy anh, muốn anh bước xuống xe, “Không đi, không nhìn
ra là tôi vừa từ trên trấn về à?”
“Em lên trấn một mình làm gì?” Tôn Minh Trì nhướng mày, nói xong anh mới
thấy túi màu đen đang treo trên tay lái, ngạc nhiên hỏi: “Nhiều vậy, muốn ép
khô anh à?”
Trình Trục suýt thổ huyết, “Tôi mua cho Phan Hiểu Đình!”
Tôn Minh Trì gật đầu qua loa.
“Thật sự là mua cho cậu ấy!”
Tôn Minh Trì lập tức phì cười, “Vội cái gì, anh cũng không nói là không tin em
mà.”
lớn là bao, sau khi về, thậm chí không cần đi tìm Dương Văn, chỉ nghe người ta
tán gẫu bà ấy cũng biết được chuyện năm ấy xảy ra thế nào.
Bà ấy hỏi Trình Trục: “Mẹ cháu… mấy năm qua đều không về à?”
Trình Trục cũng không biết lần cuối cô nghe người khác nhắc đến mẹ mình một
cách thiện ý là lúc nào, nhất thời đáy lòng rất phức tạp, cô nhẹ giọng đáp:
“Không ạ, cũng không biết là bà ấy đã đi đâu.”
Những năm qua, Trình Trục chưa từng từ bỏ việc tìm Dương Văn, cô cũng
không biết là với tâm lý gì, có thể chỉ đơn giản là muốn biết mẹ mình đang ở
đâu, sống có tốt hay không, hoặc là để xác định có phải bà thật sự không cần cô
nữa hay không, hoặc là có phải bà muốn xây dựng một gia đình khác với ba
Tôn Minh Trì hay không. Cô thật sự không rõ bản thân thống hận Dương Văn
nhiều hơn hay là nhớ nhung nhiều hơn.
Thẩm Vân thở dài, nói: “Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, năm ấy, nếu không
phải ba cháu…” Bà ấy nói một nửa thì ngừng, lại hỏi Trình Vệ Quốc hiện tại
thế nào.
Trình Trục trả lời: “Vẫn vậy, vợ con một nhà hạnh phúc.”
“Thế mà ông ta lại cưới vợ.” Thẩm Vân nói thầm, “Có phải người phụ nữ kia
tên cái gì đó Kiều?”
Tim Trình Trục nảy lên một cái, đầu bỗng nhiên rối loạn.
Lời này có ý gì? Vì sao dì Thẩm lại biết tên Hứa Kiều? Bà ấy đã sớm biết Hứa
Kiều? Vậy Dương Văn thì sao? Chẳng lẽ Dương Văn cũng đã biết Trình Vệ
Quốc ngoại tình? Thẩm Vân đang mải nhớ lại chuyện năm ấy thì thấy sắc mặt Trình Trục trầm
xuống, cô nắm chặt cánh tay bà ấy, hỏi: “Dì Thẩm, dì biết ạ?”
“Biết cái gì?” Thẩm Vân bị nét mặt của cô dọa cho sửng sốt, “Cháu nói là… ba
cháu…”
Trình Trục chém đinh chặt sắt nói: “Dì đã biết chuyện năm ấy ba cháu ngoại
tình từ sớm.”
Thẩm Vân biết, đương nhiên Thẩm Vân biết, năm đó Dương Văn khổ sở khóc
lóc trước mặt bà ấy. Thẩm Vân chưa hỏi được mấy câu, bà đã khổ sở kể hết,
nhưng nói tới nói lui, hai người họ vẫn suy ra được là Trình Vệ Quốc ngoại tình.
Dương Văn kể ông rất hiếm khi về nhà, vất vả lắm mới về một lần, chẳng biết
sao hơn nửa đêm lại vụng trộm đi ra ngoài. Lúc đó bà đang ngủ, nghe được
động tĩnh cũng thức dậy, hiếu kì nên đi theo ông, không ngờ lại nghe thấy ông
nói chuyện điện thoại với con giáp thứ mười ba.
Giọng của Trình Vệ Quốc dịu dàng, kiên nhẫn an ủi cảm xúc của người bên kia
điện thoại: “Tiểu Kiều, bên này anh có chút việc, em muốn ăn gì thì cứ dùng thẻ
của anh mà mua, không có việc gì đâu, vài ngày nữa anh về anh sẽ bù lại cho
em.”
Dương Văn đứng bên cửa toàn thân rét run, bà cứ nghĩ là mình nghe nhầm, bên
kia điện thoại có thể là Trình Trục, nhưng con bé đang ngủ ở phòng bên cạnh.
“Ngoan, đừng khóc, anh mới đi có mấy ngày thôi, nhỡ sau này anh bận rộn
công tác, em định khóc tới chết à?” Ông vừa cười vừa nói: “Ngoan, vợ đừng
khóc.”
Vợ? Vợ nào? Người vợ được cưới hỏi đàng hoàng đang đứng phía sau nghe ông
dịu dàng dỗ dành người phụ nữ khác, Dương Văn buồn nôn chết đi được.
Bà không nghe nổi nữa, trở về phòng như một cái xác không hồn.
Từ ngày đó trở đi, bà quan sát Trình Vệ Quốc, để ý mùi nước hoa trên người
ông, để ý ông nói chuyện điện thoại với người nào, để ý hành lý của ông có đồ
dùng của người phụ nữ kia không. Dường như bà đang muốn tìm thật nhiều
chứng cứ để làm mình trở nên đau đớn, tự làm tê liệt cảm xúc của bản thân, chờ
đau đến chết lặng, tất cả rồi cũng sẽ qua đi.
Thẩm Vân lắc đầu nói: “Dì khuyên mẹ cháu rất nhiều lần, ly hôn đi thôi. Đâu
phải ly hôn là sống không nổi nữa, nhưng mẹ cháu lại quá nhát gan.”
Dương Văn là một người phụ nữ thôn quê truyền thốn, không có công ăn việc
làm, chỉ biết ở nhà giúp chồng dạy con. Cái gì bà cũng không dám làm, cũng
không có ai để dựa vào, mấy năm ấy đều dựa vào chồng và mẹ chồng, đương
nhiên không dám tự thoát khỏi cái lồng giam đó.
Trình Trục cũng hơi hoảng hốt, “Nhát gan? Nhát gan thì bà ấy đã không bỏ trốn
cùng người khác.”
“Chuyện này cụ thể thế nào dì không biết, nói không chừng bên trong còn có
hiểu lầm gì đó, dì cảm thấy mẹ cháu không phải là người như vậy.” Dì Thẩm vỗ
nhẹ lưng Trình Trục.
Trình Trục bỗng nhiên không biết nói gì, dĩ nhiên cô tin mẹ mình không phải là
người phụ nữ như vậy, thế nên cô vẫn luôn cho rằng chuyện này là do ba Tôn
Minh Trì lừa Dương Văn.
Trình Trục tâm sự với Thẩm Vân thêm vài câu rồi mới rời khỏi cửa hàng trà
sữa, đến cửa hàng của Lý Tắc Hinh. Người trông cửa hàng là một cô gái nhỏ,
thấy Trình Trục hỏi Lý Tắc Hinh, cô gái đáp thỉnh thoảng bà chủ mới tới cửa
hàng, bình thường đều là cô ấy trông.
Dưới ánh mắt kỳ dị của cô gái, Trình Trục mặt dày mày dạn mua cho Phan Hiểu
Đình một túi đầy áo mưa.
Cầm túi áo mưa nặng trĩu trong tay, cô nghĩ thầm, trừ khi chồng của Phan Hiểu
Đình thừa tinh lực hơn Tôn Minh Trì, nếu không thì cả tháng cô ấy sẽ không
cần lên đây mua thêm áo mưa nữa.
Chiếc túi màu đen treo trên tay cầm xe điện, miệng túi bay phần phật trong gió,
nhưng hàng bên trong vẫn chất đống, nằm yên như cũ.
Trời đã tối, Trình Trục nghiêm túc lái xe, tranh thủ đến nhà đưa cho Phan Hiểu
Đình, không muốn chậm trễ cô ấy và chồng làm dự án giao lưu tình cảm, nhưng
cô không ngờ tới, vừa vào cổng thôn cô đã bị chặn lại.
Cô dừng xe, nhìn về phía tay Tôn Minh Trì đang cầm tay lái xe điện.
“Anh điên rồi à?” Tự dưng cản xe cô lại, nhỡ cô không kịp dừng lại, anh chắc
chắn sẽ bị kéo đi.
Tôn Minh Trì vỗ vai, ra hiệu cho cô xuống xe.
“Làm gì?” Trình Trục nghe lời bước xuống, liếc nhìn xung quanh.
Tôn Minh Trì ngồi lên xe, nói: “Dẫn em đi làm việc mà hồi trẻ anh thích làm.”
“Làm như bây giờ anh già lắm đấy. Nhưng mà làm việc gì?”
“Đua xe.”
Trình Trục không biết nên khóc hay nên cười, “Đi đâu đua? Đua trong thôn?”
“Lên trấn.”
Lúc này, xung quanh không có mấy ai qua lại, ngoại trừ đường nhỏ vắng vẻ
cũng chỉ có vườn rau củ của những nhà ven đường.
Trình Trục bắt đầu đẩy anh, muốn anh bước xuống xe, “Không đi, không nhìn
ra là tôi vừa từ trên trấn về à?”
“Em lên trấn một mình làm gì?” Tôn Minh Trì nhướng mày, nói xong anh mới
thấy túi màu đen đang treo trên tay lái, ngạc nhiên hỏi: “Nhiều vậy, muốn ép
khô anh à?”
Trình Trục suýt thổ huyết, “Tôi mua cho Phan Hiểu Đình!”
Tôn Minh Trì gật đầu qua loa.
“Thật sự là mua cho cậu ấy!”
Tôn Minh Trì lập tức phì cười, “Vội cái gì, anh cũng không nói là không tin em
mà.”
Danh sách chương