Trên đường về, Phan Hiểu Đình bỗng hỏi: “Trình Trục, cậu giấu mình chuyện gì

đúng không?”

Trình Trục thắc mắc hỏi: “Cái gì cơ?”

Phan Hiểu Đình xoắn xuýt: “Mình có cảm giác hôm nay cậu có gì đó là lạ,

nhưng lạ ở chỗ nào thì mình không biết.”

Trình Trục nhìn cô ấy đầy ghét bỏ: “Bệnh tâm thần!”

“Không có gì là được rồi, mình về cho con uống sữa.”

Vừa nói xong, Phan Hiểu Đình tăng tốc xe điện, chiếc xe con phóng thẳng về

phía trước, Trình Trục ngồi sau hứng chịu mái tóc của Phan Hiểu Đình. Cô

nhắm chặt hai mắt, không dám mở miệng, mái tóc mềm mượt của cô bay về

phía sau.

Trình Trục không nhịn được nhớ lại tình cảnh vừa nãy, dừng lại ở ánh mắt Tôn

Minh Trì nhìn cô.

Sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người cũng về tới thôn, sắc trời lúc này

vẫn còn khá sáng. Cô phóng tầm mắt ra xa, thấy một nhóm các cụ lớn tuổi đang

ngồi tán gẫu bên bậc thang cạnh cánh đồng. Trình Trục chỉ cần liếc mắt là đã

nhận ra ông nội nhà mình, ông là người lớn tuổi nhất, không biết ông nội kính

yêu đang ngồi gác chân, rung đùi, luôn miệng nói gì.

Trình Trục bảo Phan Hiểu Đình về trước, cô sẽ đi bộ về nhà.

Chờ Phan Hiểu Đình phóng xe điện đi xa, cô mới quay người về phía ông nội

Trình gọi to: “Ông nội, con về rồi.”

Ông nội Trình vừa hóng được một tin đồn ở thôn bên cạnh, nghe thấy tiếng

cháu gái bảo bối gọi, ông lập tức dừng câu chuyện, bỏ chân đang vắt chéo

xuống rồi đứng thẳng dậy.

Ông đỡ lưng mình, nói: “Ôi, lần sau tôi lại tìm các ông nói tiếp, cháu gái tôi về

rồi.”

“Được, được, được, lần sau lại nói.” Mấy ông cụ bên cạnh gật đầu, sau đó nhìn

về hướng Trình Trục hỏi: “Tiểu Trục về rồi à, cháu càng ngày càng xinh đấy, đã

có người yêu chưa?”

Trình Trục đáp vẫn chưa.

“Tuổi cháu không còn nhỏ nữa, tranh thủ tìm bạn trai đi, kẻo sau này lại không

còn nhiều người phù hợp. Con bé nhà họ Phan sinh con rồi đó, bây giờ đang

sống hạnh phúc biết bao.”

“Đúng vậy, cháu mau tìm một nhà khá giả, sau này khỏi cần lo chuyện cơm áo.”

Trình Trục cười nhẹ không nói gì, nhưng ông nội Trình lại lập tức trở mặt đi tới.

“Mấy ông đừng nói linh tinh trước mặt cháu gái tôi!” Ông nội Trình mắng bằng

tiếng địa phương mấy câu, sau đó lại đổi giọng nói với Trình Trục: “Có đói

bụng không? Ông cháu mình về, về giết gà ăn.”

Ông nội không quan tâm người khác muốn nói gì, dắt tay Trình Trục đi về nhà.

Hoàng hôn màu đỏ rực phủ quanh một góc trời, hai ông cháu bước chậm dần,

ông nội Trình dặn dò: “Đừng để ý đến lời của mấy ông già kia, con vẫn còn

nhỏ, không cần tìm bạn trai vội, huống hồ Tiểu Trục nhà mình xinh đẹp như

vậy, ai mà không thích chứ!”

Trình Trục cười rộ lên, “Ông nội, hình như kính lọc này của ông hơi dày.”

“Gì mà kính lọc với lọc kính, ông già rồi nghe không hiểu, xinh đẹp chính là

xinh đẹp.” Ông nội Trình vẫn còn giận, xị mặt quở: “Thời buổi nào rồi mà còn

tìm một nhà khá giả không cần lo cơm áo, ăn nói vớ vẩn! Con nghe ông nội này,

muốn sống thế nào cứ sống như vậy, muốn tìm bạn trai như nào thì tìm như thế,

ông nội chỉ có một yêu cầu, là người tốt là được.”

Thật ra Trình Trục không hề để tâm tới những lời mọi người vừa nói, cô hỏi:

“Nếu như con tìm một người nghèo rớt mồng tơi thì sao?”

“Ông nội tin ánh mắt của con, cho dù là người nghèo, thì cũng là nghèo có năng

lực.”

Trình Trục dở khóc dở cười.

Nói về giết gà là về giết gà ngay, ông nội Trình vừa về đến nhà đã đứng trong

sân lia mắt chọn gà. Sau khi xác nhận em gà may mắn đêm nay, chỉ cần một lần

xuống tay, ông đã nắm lấy hai cánh của em nó đi vào nhà bếp, không hề quan

tâm em nó khóc lóc kêu thảm.

Trình Trục không đành lòng liếc mắt nhìn qua, trong lòng mặc niệm A Di Đà

Phật, cầu nguyện ông nội có thể cho em nó một dao lìa đời, tránh khỏi đau đớn

khổ sở.

Tối đó, Trình Trục uống ba bát canh gà hầm, miệng nhem nhuốc mỡ gà, không

hề nhớ ra một tiếng trước mình còn cầu phúc cho em nó.

Sau bữa cơm tối, cuối cùng cô cũng có động lực học tập, quay về phòng ngồi

lên giường, mở laptop bắt đầu tra cứu tư liệu. Hai bàn tay lách cách gõ phím,

nhìn qua cực kỳ tập trung. Tuy nhiên thực tế khi gõ được nửa tiếng, Trình Trục

phát hiện ra bản thân không viết nổi nữa, dứt khoát đi tắm rửa gội đầu.

Cô cẩn thận lưu bài vừa viết vào máy, kiểm tra lại thêm vài lần, xác nhận đã lưu

xong mới cất laptop, thoải mái đi vào phòng tắm.

Bởi vì hôm nay ra nhiều mồ hôi nên Trình Trục tắm rất lâu và tỉ mỉ. Dòng nước

mát chảy từ vòi sen xuống người cô, da thịt bóng loáng, trắng nõn dần chuyển

sang màu hồng. Lực nước của vòi sen hôm nay vẫn chảy khá yếu, Trình Trục

tính trong đầu, hai ngày nữa sẽ tìm thợ đến sửa.

Cô tiện tay lau tóc một lúc, bước ra khỏi phòng tắm, thoải mái vươn người.

“Cốc, cốc, cốc.”

Cửa sổ lại vang lên tiếng gõ.

Trình Trục nghiêng đầu nhìn đồng hồ, tám giờ.

Cô chậm rãi đi đến mở cửa sổ nhưng lại không thấy người như trong tưởng

tượng, cô đưa mắt nhìn về phía sân vườn trước mặt, chỉ có một đống cỏ dại.

Trời mờ tối tựa như có dã thú đang ẩn nấp đâu đó trong vườn, chỉ một giây sau

sẽ lao ra, há to miệng nuốt cô vào bụng.

Trình Trục nhíu mày, cảm thấy sống lưng lạnh toát, do dự chốc lát rồi thò đầu ra

xem.

“Trình Trục.” Giọng nói đột ngột vang lên.

Dù đã chuẩn bị tâm lý tốt nhưng cô vẫn bị dọa sợ. Trình Trục vội nghiêng đầu

nhìn về phía tiếng nói phát ra thì thấy Tôn Minh Trì đang đứng dựa vào tường.

Anh đã thay một bộ quần áo khác, nhìn qua vô cùng sạch sẽ mát mẻ, mái tóc cắt

ngắn để lộ đường nét thâm sâu trên mặt. Dù ăn mặc bình thường nhưng cũng

không che giấu được dáng người cao lớn, thẳng tắp của anh. Tôn Minh Trì và

vẻ ôn hòa thanh tú của Hứa Chu là hai sắc thái hoàn toàn khác nhau.

Vì hoảng sợ nên lồng ngực Trình Trục phập phồng không ngừng, cô tức giận

nói: “Tự dưng đi dọa người khác.”

Anh liếc mắt nhìn cô, “Dễ bị dọa vậy à?”

“Anh xuất hiện thình lình như thế, ai mà không sợ.” Cô câm nín.

Tôn Minh Trì chợt đổi chủ đề, “Em có thoa thuốc không đấy?”

“Có.” Trình Trục biết anh đang hỏi về đầu gối, “Không thoa cũng sẽ mau khỏi

thôi.”

Anh giễu cợt, “Chân đã què rồi mà còn dám chen chúc ba người trên một chiếc

xe điện, em cũng gan thật đấy.”

“Chẳng phải là vì muốn tạo cơ hội cho hai người à?” Trình Trục dựa vào khung

cửa sổ, hứng thú trêu chọc, “Sao nào, làm gì mà mới tám giờ đã về rồi, anh

không được à?”

Tôn Minh Trì hạ giọng hỏi: “Anh được hay không, em không biết sao?”

Trình Trục bật cười, mắng một câu: “Đúng là đồ trai đểu.”

Tôn Minh Trì cũng cười, đưa bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt Trình Trục,

ngón tay cái lướt qua đôi môi đầy đặn. Do vừa tắm xong nên da cô trắng nõn,

đôi môi đỏ hồng mê người, cả người cô đều có cảm giác ướt át, ánh mắt mềm

mại long lanh như bị nước bao bọc.

Bị cô nhìn như vậy, ai mà có thể trụ được chứ? Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, một cánh cửa sổ, hai người trưởng thành.

Một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài.

Hai người động tình hôn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện