Sơ Nhất nhìn lão Dương, ở vài giây lão Dương uống nước này, trong đầu cậu đã xoay chuyển hơn 800 vòng rồi, muốn tìm cơ hội để bản thân mình chấp nhận sự kiện "Đạo đức nghề không phù hợp" này.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn cậu đều bị bạn học bắt nạt bị giáo viên phớt lờ, nhưng chưa từng có bất kỳ ý kiến nào liên quan đến "Đạo đức" có vấn đề cả.

Đánh nhau chắc chắn không phải, bởi lớp sửa chữa đều là nam sinh, hằng ngày đánh nhau không phải chuyện lạ, chữ đạo đức này không liên quan gì hết.

Vậy chỉ có thể là... Cậu sợ nhất chính là lý do kia.

Hôm qua Yến Hàng vừa mới nói qua, "yêu người đồng giới mà cho nghỉ việc? Làm việc không phạm sai lầm gì, thì có thể ảnh hưởng gì chứ?"

Nhưng bây giờ cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ tới câu nói nói ấy.

"Thầy cảm thấy em là một đứa trẻ thật thà, cũng chịu khó học tập", lão Dương để ly xuống, cau mày, "Người khác đánh giá em thế nào, thầy không muốn nhắc tới, thợ sửa chữa chuyên nghiệp luôn luôn dính dáng đến chuyện như vậy, trẻ tuổi nóng tính, thật ra đánh nhau cũng không có gì ghê gớm".

Sơ Nhất không lên tiếng, nhìn ông.

"Nhưng có chút việc xảy ra lại không đơn giản nữa rồi, thầy Vương rất an lòng sắp xếp kỳ nghỉ hè này gọi em đến làm việc", lão Dương nói, "Kết quả em thế nào?"

"Dạ?", Sơ Nhất ngẩn người, "Em đi..."

"Ừ, em đi, nhưng mà chuyện với khách hàng kia là sao?" Lão Dương nhìn cậu.

Sơ Nhất đột nhiên nhớ lại chuyện của Lý Tiêu, mồ hôi lạnh nhất thời tuôn ra.

Nhưng rõ ràng cửa hàng khi đó không có bao nhiêu người, chủ tiệm lại không chứng kiến, lão Dương làm sao biết được chứ? Tô Bân nói sao? Vậy làm sao mà Tô Bân lại biết kia chứ!

"Đánh người đập xe", lão Dương nói, "Là em làm đúng không?"

Quả nhiên.

Sơ Nhất nhíu nhíu mày.

Chủ yếu là do cậu hoàn toàn không có lời giải thích gì về việc này cả, tuy rằng cậu có dũng khí thừa nhận bản thân mình thích con trai, nhưng cũng không muốn đi reo rao khắp nơi loại chuyện kiểu vậy.

Câu nói tiếp theo của lão Dương khiến cậu đột nhiên cảm thấy buồn bực đến lạnh người.

"Em nói mình thích người đồng giới, bây giờ đâu đâu cũng thấy kiểu người như vậy, thầy cũng lười quản, hơn nữa đây không phải là việc riêng tư sao? Vậy thì thầy tôn trọng việc riêng tư của các em", lão Dương nói, "Chuyện em với Chu Xuân Dương yêu đương cũng không phải chuyện lớn gì, vậy mà vì chuyện này lại đi gây sự với khách hàng!"

"Cái gì?" Sơ Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu.

"Em đừng có chối", lão Dương nói, "Lời thầy nói ra đều có chứng cứ cả! Có phải em với Chu Xuân Dương đều là loại đồng tính luyến ái, mỗi ngày đều dính lấy nhau không? Em với khách hàng xảy ra chuyện gì? Có phải là em gây gổ với khách hàng, rồi đánh nhau với người ta? Còn đập phá xe nữa!"

Sơ Nhất nhìn lão Dương, trong giây lát này cậu xem như đã biết thế nào gọi là trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Không sai, cậu với Chu Xuân Dương đều là người đồng tính.

Không sai, quan hệ của cậu với Chu Xuân Dương là tốt nhất, mỗi ngày đều cùng nhau lên lớp, tan học, rồi còn đi ăn cùng nhau, còn có lúc cùng nhau ra sân thể dục nhìn mọi người chơi bóng.

Không sai, cậu đúng là có đánh Lý Tiêu, đánh đến chảy cả máu mũi.

Không sai, cậu đúng là có đập phá xe của Lý Tiêu, hơn nữa còn đạp bể cửa sổ xe của người ta.

Tất cả đều không sai, nhưng cũng đều là sai.

Nếu như những điều này đều là do Tô Bân nới với lão Dương, vậy thì Tô Bân kia quả thật đúng là lợi hại, Sơ Nhất cảm thấy được bản thân mình sống mười tám năm nay, chưa từng nghĩ đến lời nói còn có thể nói như vậy.

Một hơi cứ như vậy miễn cưỡng bị chặn ở ngực, bị chặn ở bên trong cuống họng, có gắng cách mấy cũng không nuốt trôi được, nhưng cũng dù thế nào đi nữa vẫn sẽ không phun ra khỏi miệng.

Những tia máu ở mắt cậu cứ như sắp vỡ ra vậy.

"Những chuyện này là thật sao?", Lão Dương hỏi.

"Không phải", Sơ Nhất trả lời.

"Vậy em có muốn giải thích gì không?" Lão Dương cau mày nhìn cậu.

Trầm mặc một hồi, Sơ Nhất nói: "Không có".

Tất nhiên không phải thật, mà ngữ khí của lão Dương rõ ràng rất chắc chắn, lúc này dù cậu có nói cái gì, đoán chừng lão Dương sẽ thấy cậu như đang nói láo.

Sơ Nhất cũng không muốn lại nhọc lòng đi giải thích nữa, nói nhiều như vậy, đối với cậu mà nói rất lao lực.

Hơn nữa, cậu đột nhiên phát hiện mình căn bản khinh thường việc giải thích này.

Tô Bân sau lưng cậu thêu dệt dựng chuyện một cách thần kỳ, mà cậu lại sốt ruột tốn công tốn sức đi giải thích một cách liều mạng, nghe thôi cũng thấy buồn cười vô cùng, có lẽ đây chính là cục diện mà Tô Bân muốn, cậu không muốn phối hợp chút nào.

"Em khẳng định là không cần giải thích một chút gì với thầy sao?", lão Dương tựa hồ có hơi bất ngờ.

"Vâng", Sơ Nhất đáp một tiếng.

Lão Dương nhìn cậu chằm chằm, thời gian rất lâu sau cũng không nói thêm gì nữa, cuối cùng phất phất tay: "Em cũng quá không quý trọng tâm ý của thầy Vương rồi, thấy ấy lại rất coi trọng em, em trở về học đi."

Sơ Nhất quay người đi ra khỏi phòng làm việc của lão Dương.

Lúc đi đến sân thể dục, cậu bắt gặp Chu Xuân Dương.

Chu Xuân Dương đang cầm trong tay sách vở của cậu, hẳn là cố tình đứng đây chờ cậu, Sơ Nhất đi tới.

"Tình hình thế nào?", Chu Xuân Dương hỏi.

"Đề cử bị, bác bỏ rồi", Sơ Nhất nhận lấy sách vở của mình, "Cùng yêu đương, với mày, rồi gây sự với khách hàng, không rõ nguyên nhân, đánh người ta, rồi đập phá, xe của họ".

Chu Xuân Dương nhìn cậu: "Mày đánh khách hàng? Còn đập xe?"

"Phải", Sơ Nhất gật gật đầu, "Do khách hàng kia hắn..."

"Có phải do hắn có ý gì đó với mày không?", Chu Xuân Dương lập tức hỏi.

"Ừm", Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Táy máy tay chân với mày đúng không?", Chu Xuân Dương lại hỏi.

"Phải, không thì tao đánh, hắn làm gì", Sơ Nhất nói.

"Làm sao thằng Tô Bân đó biết được?", Chu Xuân Dương cau mày, "Chuyện này so với chuyện của Hồ Bưu còn còn rắc rối hơn, phải kêu Hồ Bưu đánh nó, đoạt mối làm ăn mới được".

Sơ Nhất kéo kéo khóe miệng.

"Mày có giải thích với lão Dương không?" Chu Xuân Dương sóng vai cùng cậu đi tới phòng học.

"Không", Sơ Nhất nói.

Chu Xuân Dương giật mình quay đầu nhìn cậu, một lát sau liền thở dài: "Ừm, nếu là tao thì tao cũng sẽ không giải thích, Tô Bân mẹ nó đúng là đồ phá hoại".

Sơ Nhất không lên tiếng.

Sau khi đi được mấy bước, Chu Xuân Dương liền quay đầu: "Nó nói tao với mày quen nhau hả?"

"Phải", Sơ Nhất gật gật đầu, "Chạy theo mô đen". (Modern như mn bít là mốt đóa)

"Tao —— ***!", Chu Xuân Dương rất buồn bực hô một tiếng, "Tao con mẹ nó ngồi không cũng dính đạn!"

"Ừm", Sơ Nhất gật đầu.

"Mày không giải thích chuyện này với lão Dương thì tao hiểu được", đột nhiên Chu Xuân Dương sốt sắng hạ thấp giọng, "Tao nói chứ, mày nhớ giải thích với Yến Hàng nha, không thì tao sẽ bị ăn đấm mất".

"Biết rồi, dù gì anh ấy, cũng không tin đâu", Sơ Nhất nói, "Không phải là mày, thích anh ấy, sao".

"Hai người tụi mày, ai tao cũng không thích được chưa", Chu Xuân Dương nói, "Bây giờ tao không có hứng thú gì với hai người hết á!".

"Ừm!" Sơ Nhất gật đầu cười.

"... Aiz!", Chu Xuân Dương đi được một chút, lại mạnh mẽ đá một cước lên tảng đá trên đường, "Cái thằng chó Tô Bân này, tao thấy là mẹ nó chán sống rồi đây mà!"

Sơ Nhất không nói gì, trầm mặc đi về phía trước.

Đến phòng học, người của ký túc xá đã giành ra hai chỗ ngồi, sau khi Sơ Nhất ngồi xuống, Lý Tử Cường lập tức hỏi: "Thế nào rồi, thầy ấy tìm mày có chuyện gì vậy?"

"Đề cử bị bác bỏ rồi", Chu Xuân Dương nói, "Đệt mẹ".

"Tao đệt?", Lý Tử Cường sửng sốt.

"Tao đệt", Trương Cường mắng một câu.

"Đệt mẹ nó", Hồ Bưu rất giật mình mà nhìn Sơ Nhất.

"Tại sao lại bị bác bỏ vậy?", Cao Hiểu Dương phá hoại đội hình hỏi một câu, "Cái đề cử này mà cũng bị bác bỏ hả!"

"Lý do là gì?" Ngô Húc hỏi.

"Đánh khách hàng, còn đập phá xe người ta", Chu Xuân Dương nói.

"Sơ Nhất đánh khách hàng?", Lý Tử Cường có chút không tin.

"Phải", Chu Xuân Dương liếc mắt nhìn Sơ Nhất, "Đánh thì đánh, mà chúng mày cảm thấy cậu ấy sẽ tùy tiện đánh người sao, lại còn đánh khách hàng."

"Vậy chắc chắn là có nguyên nhân rồi!", Hồ Bưu hạ thấp giọng, "Khách hàng đó chắc chắn là tự mình kiếm chuyện trước".

"Nhưng mà đã có người ngắt đầu bỏ đuôi, đổi trắng thay đen rồi", Chu Xuân Dương nói, "Nên chuyện chẳng đơn giản như vậy nữa".

Mấy người bọn họ đồng loạt quay đầu, cùng nhau hướng mắt về chỗ ngồi của Tô Bân.

"Thằng đó đúng là chó chết mà", Trương Cường nói, "Làm sao nó biết chuyện được vậy?"

Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn.

"Nói chuyện chú ý chút đi anh Cường", Hồ Bưu nói, "Cẩu ca cũng ngồi đây mà".

Trương Cường xì một tiếng: "Đây là trọng điểm à! Trọng điểm không phải là chút nữa chúng ta sẽ bắt thằng Tô Bân này lại chỉnh đốn nó à! Chuyện này sao mà nhịn được?"

"Thôi đi", Chu Xuân Dương nói, "Tô Bân nó mà thừa nhận sao? Lão Dương cũng không có nói là Tô Bân nói với ổng, còn nữa, nếu như là nó thật, thì do nó không hài lòng với chuyện đề cử này, nên đi theo nói với thầy ấy, vậy mà quay đầu lại liền bị đánh cho một trận, mày nghĩ lão Dương sẽ đánh giá Sơ Nhất thế nào hả?"

"... Nếu vậy", Lý Tử Cường rất khó chịu, "Vậy phải làm sao đây, cứ kìm nén như vậy à?"

"Bản thân Sơ Nhất nó sẽ tự mình quyết định nên xử lý như thế nào", Chu Xuân Dương nói, "Còn tao, sẽ chờ, nếu như ngày nào đó lão Dương đề cử Tô Bân, tao sẽ tố cáo chuyện đó lên lão Dương".

"Tố cáo cái gì?", Hồ Bưu hỏi.

"Nó quấy rối tao", Chu Xuân Dương nói, "Đến lúc đó chúng mày làm chứng cho tao là được".

Sơ Nhất nhịn không được bật cười.

Mấy người bọn họ vui mừng một trận, gật đầu lia lịa: "Không thành vấn đề".

"Lỡ nó nói mày mới là người quấy rối nó thì sao, dù gì mày cũng công khai tính hướng của mình rồi mà", Cao Hiểu Dương nói.

"Xem lại giá trị nhan sắc đi", Chu Xuân Dương chỉ chỉ mặt mình, "Mày thấy tao đẹp trai như vậy, mà lại đi quấy rối Tô Bân sao?"

"Không thể nào", Sơ Nhất nói.

"Tất nhiên là vậy rồi", Chu Xuân Dương nói, "Chờ rồi xem".

Dù cho những lời này của Chu Xuân Dương đều là nói thật nhưng vẫn vô ích thôi, tuy vậy Sơ Nhất lại cảm thấy cảm động vô cùng, đám người ở ký túc xá này, chính là một phần quan trọng trong cuộc sống dương quang mới của cậu.

Không còn được đề cử nữa, Sơ Nhất uất ức cực kỳ, lúc cậu nhìn thấy Tô Bân, cậu rất muốn đem đầu của nó ấn vào trong bồn cầu, đánh cho nó 7749 cái, mà một đám người ở ký túc xá này cũng cảm thấy khó chịu giống như cậu, thế nên cũng cảm giác được một chút ấm áp.

Thật ra Sơ Nhất cũng không đặc biệt để ý đến chuyện đề cử này lắm, bây giờ, nghĩ tới chó đất thiếu tự tin trước đây, cậu chắc chắn yêu thích bản thân chuyên nghiệp của mình bây giờ hơn, cũng nguyện ý vì sự chuyên nghiệp này nên mới nghiêm túc cân nhắc lại, cậu rất có niềm tin với bản thân mình, dù cho có được đề cử hay là không, thì cậu cũng có thể tự mình đi tìm kiếm những nơi khác phù hợp hơn.

Cậu phiền muộn, lý do lớn nhất là bởi vì bị người khác ở sau lưng hãm hại, mà còn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy hại cậu.

Cậu bị người ta bắt nạt từ nhỏ đến lớn, nhưng chưa từng bị người khác hại thảm như vậy bao giờ.

Không biết có phải chột dạ hay không, buổi tối Tô Bân không đi đến phòng học tự học nữa, dù cho người ở ký túc làm ầm làm ĩ như thế nào đi nữa, hắn đều nằm trên giường mang tai nghe chơi điện thoại.

Sau lúc lão Dương đi tìm Sơ Nhất, cả  tuần nay, hắn đều tự mình đi lên tắt đèn trong phòng ký túc.

Không ai trong ký túc xá qua hỏi hắn làm cái gì, mà trong lòng các đại gia đã rõ ràng hết rồi, đoán chừng không giả bộ được nữa, nên trực tiếp lảng tránh luôn, để tính toán thời gian chỉnh đốn hắn ở ký túc xá sau này vậy.

Cuối tuần mấy người là dân địa phương về nhà, đồ vật chưa dọn xong, người hắn đã biến đi đâu mất, không biết đã trốn đi đâu rồi.

"Tiên sư nhà nó", Chu Xuân Dương nói, "Tao rất muốn gọi mấy người lại đây đánh cho nó một trận".

"Tao cũng muốn vậy", Trương Cường gật đầu, "Chúng ta đều biết là nó nói, nhưng lại có không chứng cứ, nếu tìm người đánh nó, nó sẽ biết là chúng ta làm, nhưng cũng sẽ không chứng cứ, có qua có lại, xem ai có thể chơi được ai chứ".

"Cảm ơn", Sơ Nhất vung balo ra sau lưng mình, "Chúng mày đã, thay phiên nhau gây phiền toái, với nó".

Chu Xuân Dương chặc một tiếng.

"Tuần sau đi giải sầu đi, buổi tối không đi làm", Sơ Nhất nói, "Mời chúng mày, đi ăn".

"Buổi tối?" Hồ Bưu lập tức hỏi.

"Ừm", Sơ Nhất gật đầu, "Ra phố bia".

"Cẩu ca đã đạt đến trình độ này rồi", Hồ Bưu dựng thẳng ngón tay cái, "Tháng trước tổ chức sinh nhật với anh Hàng cũng không gọi chúng tao đi cùng, còn tưởng là mày không vui nếu đi chung với tụi tao ấy chứ".

"Anh ấy không, không tổ chức sinh nhật, " Sơ Nhất thở dài, "Sợ phiền".

"Mày có quan hệ gì với Yến Hàng vậy hả, ông đây tổ chức sinh nhật cho mày còn muốn tham gia trò vui đây", Chu Xuân Dương nói, "Muốn tìm tao kiếm cơm á hả, không ai cũng được như tụi mày đâu".

Quả thật sinh nhật Yến Hàng tổ chức rất đơn giản, nhưng lại đáng nhớ, mà lúc ấy cũng vừa hay tin của chú Yến, nên sinh nhật không đặc biệt làm lớn gì, chỉ là cùng nhau làm cơm, cậu tặng Yến Hàng một cái ly giữ ấm được khắc chữ trên đó.

Yến Hàng nói tặng ly không đã quý rồi, mà ly được khắc chữ thì càng quý hơn, mỗi ngày anh kiên trì dùng nó để uống nước, lúc đánh răng súc miệng cũng dùng tới.

Sơ Nhất ngẫm lại liền cảm thấy rất tốt, cậu mỉm cười.

Nhưng đột nhiên lại nghĩ đến chuyện hôm nay, cậu không cười nổi nữa.

Vì phải giải quyết phiền muộn của chính mình, trước tiên cậu ghé qua khuôn viên đối diện khu chung cư của Yến Hàng lượn vài vòng, sau đó đi siêu thị nhỏ mua đồ, mua theo thói quen của Yến Hàng, cậu ra ngoài với một bao đầy đồ ăn với cả sữa chua.

Đến nhà đợi không bao lâu, Yến Hàng trở về.

Ngay lập tức cậu cảm nhận được sự chân thật, nhảy vồ tới ôm Yến Hàng, điên cuồng cọ lên người anh.

"Em học thói cù lét này hồi nào vậy?", Yến Hàng bị cậu cọ đến nổi ngã sõng soài trên ghế sofa.

"Mới nãy", Sơ Nhất nằm úp sấp trên người anh, cậu dụi thêm hai cái nữa mới chịu đứng lên, "Em có, mua đồ ăn á".

"Em đi mua đồ ăn á?", Yến Hàng có chút bất ngờ.

"Không nghĩ một, đứa ngốc cũng, đi mua đồ, ăn được hay gì", Sơ Nhất nói, "Em đi mua được đó nha".

"Để anh xem mua được cái gì rồi nào", Yến Hàng tiến vào nhà bếp, đưa mắt nhìn thoáng qua đồ ăn mà cậu mua, sau đó lại trở về phòng khách, "Mua không sai thứ gì, đều có thể dùng được".

Sơ Nhất cười cười.

Yến Hàng đi vào phòng ngủ thay một bộ quần áo khác, sau đó đi ra, ngồi xuống bên cạnh cậu, dựa nhẹ thân mình vào người Sơ Nhất: "Cún à".

"Ơi", Sơ Nhất đáp một tiếng.

"Nói đi", Yến Hàng nói, "Có phải ở trường xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Hả?" Sơ Nhất ngẩn người, quay đầu nhìn anh.

"Anh liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được rồi", Yến Hàng nhích thân thể về phía cậu chen lấn, "Nói với anh đi, kìm nén một mình không khó chịu hả?"

Sơ Nhất thở dài: "Thật ra cũng không, không có gì".

"Ừm", Yến Hàng cười cười.

"Lúc trước, có thầy giáo muốn, cho em cơ hội thăng tiến", Sơ Nhất nói, "Bây giờ không còn nữa rồi".

"Là chuyện đề cử trước đây em nhắc tới sao? Không phải sang năm mới lên danh sách đề cử hả?" Yến Hàng hỏi.

"Đúng vậy, nhưng thầy Vương đã đề cử em, lên trước lớp, còn nói cho giáo viên, chủ nhiệm nữa", Sơ Nhất nói, "Sau này, sẽ có người tiếp theo".

"Tại sao không còn nữa rồi?", Yến Hàng lại hỏi.

Sơ Nhất nhíu mày, cậu kể lại đơn giản chuyện hôm nay cho Yến Hàng nghe.

Yến Hàng sửng sốt nửa ngày mới mắng một câu: "Đệt cụ, mẹ nó đây là có ý gì vậy?"

Sơ Nhất không lên tiếng.

"Đầu óc của chủ nhiệm lớp em không có vấn đề gì đó chứ, có cần phải đem ông ấy vào phòng thí nghiệm để người ta lắp não lại không vậy? Em đã nỗ lực tới mức đó cơ mà!", Yến Hàng nói.

Sơ Nhất thở dài.

Yến Hàng nhìn cậu, đưa tay sờ sờ mặt của cậu: "Phiền muộn lắm hả?"

"Vâng", Sơ Nhất gật đầu, "Nhưng không, không phải vì chuyện, đề cử kia".

"Anh biết", Yến Hàng nói, "Từ nhỏ đến giờ chắc em chưa từng bị người ta kể xấu như vậy đúng không?"

"Không hẳn...", Sơ Nhất nói, "Đột nhiên, cảm thấy lòng, người thật hiểm ác thôi".

"Bạn học khác có biết chuyện không?", Yến Hàng hỏi.

"Người của ký túc xá đều biết", Sơ Nhất nói.

"Ý anh là, người khác có biết em với Chu Xuân Dương giống nhau không?", Yến Hàng đưa chân gác lên đùi cậu.

"Không có", Sơ Nhất lắc đầu, cậu đưa tay nắm lên đùi Yến Hàng, "Xuân Dương nói không, không cần phải nói cho người, khác biết".

"Vậy bây giờ có người nhắc đến chuyện này sao, nên chuyện đề cử em mới bị bác bỏ à?", Yến Hàng nói.

"Cũng không phải như vậy", Sơ Nhất nói, cậu suy nghĩ một chút rồi nhíu nhíu mày, "Dù có người biết, thì cũng không dám, đụng chạm gì tới em đâu".

Yến Hàng khẽ cắn đầu ngón tay của mình: "Vậy đứa kia chắc là thích ăn đòn rồi".

Sơ Nhất nhìn anh.

"Sao vậy?", Yến Hàng nhìn qua cậu.

"Nếu em, thật sự trừng trị hắn", Sơ Nhất nói, "Thì sẽ bị, lão Dương biết chuyện mất".

"Phí lời", Yến Hàng nói, "Thêm nữa, em cũng đã quyết định không giải thích rồi, không cần phải trừng trị hắn nữa đâu, kệ đi, phải khiến cho hắn không đoán được rốt cuộc em muốn làm gì, hù chết hắn đi".

"Hắn không, không thể nào, trở lại ký túc được nữa", Sơ Nhất nói.

"Vậy là tốt rồi", Yến Hàng mỉm cười.

Sơ Nhất cảm thấy tâm tình của mình đúng là rất dễ điều chỉnh, dù sao cũng có kinh nghiệm mười mấy năm nay rồi, hơn nữa cuối tuần còn dính chung một chỗ với Yến Hàng là mẫn nguyện rồi.

Lúc Sơ Nhất về tới trường học, gặp phải Tô Bân, cậu đã không còn loại ham muốn muốn lấy đầu Tô Bân ấn vào bồn cầu nữa rồi.

Nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt muốn chết.

Không có chỗ nào phát tiết được cả.

Nếu như Tô Bân là một thằng trẻ trâu lêu lỏng thì tốt rồi, cậu sẽ dễ dàng chủ động tiến công, sau đó chờ nó phản đòn rồi quất tới bến luôn.

Đáng tiếc bộ dạng của Tô Bân như cho người ngoài thấy rằng, nó bị toàn bộ người trong ký túc xá này hãm hại vậy, nên cũng chẳng ai thèm động tới nó.

Đúng là làm cho người ta khó chịu cả người.

Chu Xuân Dương cũng cảm thấy khó chịu như cậu, dù sao cũng do cậu ấy ngồi không cũng bị dính đạn.

Vào tiết thể dục buổi chiều, mấy người ở ký túc xá trốn ở bên trong mái che nơi sân bóng tán gẫu với nhau, Chu Xuân Dương vẫn luôn miệng lẩm bẩm: "Tao không nhịn được nữa rồi, tao cực kỳ muốn đi qua đấm cho nó mấy phát".

"Xuân Dương mày đừng nói câu này", Trương Cường nói, "Mày thốt ra lời này xong, tao cũng rất muốn đi qua đó".

"Chờ nghỉ hè đi", Sơ Nhất nói, "Ráng chịu đựng chút".

"Tao sẽ ráng", Chu Xuân Dương cắn răng.

Lý Tử Cường lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó chia cho mỗi người một điếu.

"Tao đi mua nước uống", Hồ Bưu đứng lên, "Tụi bây uống không? Tao mời".

Sau khi lựa đồ uống xong, Hồ Bưu chạy một mạch vào quầy bán hàng bên trong tòa nhà.

Chưa được mấy phút, hắn lao nhanh trở về như bị người ta đuổi giết phía sau, trong tay cũng không cầm theo đồ uống nào.

"Làm sao vậy?", Lý Tử Cường lập tức đứng lên.

"Xảy ra chuyện gì hả?", Ngô Húc hỏi.

"Tao đệt! Tao đệt!", Hồ Bưu một bên chạy tới, một bên vẫy tay gọi, "Tụi bây đoán thử xem..."

"Đoán cái đầu mày á", Chu Xuân Dương ngắt lời hắn.

"Tô Bân bị người ta kéo ra ngoài rồi! Từ quầy bán hàng trong tòa nhà á!", Hồ Bưu một mặt hưng phấn đan xen khiếp sợ hô lên, "Tao đệt! Rất nhiều người chứng kiến luôn, cơ mà thằng này đúng là xui xẻo, chẳng ai cản lại hết, toàn là đứng nhìn!"

"Nó bị kéo ra ngoài?", mấy người bọn họ đều đứng hết lên.

"Xuân Dương, là người mày gọi tới hả?", Lý Tử Cường nhìn Chu Xuân Dương.

"Tao không có gọi", Chu Xuân Dương nói, "Tao mà kêu người thật thì mẹ nó cần gì phải nín tới bây giờ chứ?"

"Vậy kia là ai?", bọn họ lập tức trở nên hứng thú, quay người liền đi một mạch đến cửa lớn phía bên kia.

"Người nọ mang khẩu trang với mũ rồi!", Hồ Bưu hưng phấn nói, nói được một nửa đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Sơ Nhất, nhỏ giọng nói, "Tao đệt, Sơ Nhất, đừng nói là anh Hàng nha!"

"Cái gì?", Sơ Nhất sửng sốt.

"Chính là Yến Hàng!", Hồ Bưu nhảy lên, "Hèn gì tao nghe giọng cứ thấy quen quen!"

"Yến Hàng còn nói nữa hả?", Chu Xuân Dương hỏi.

"Ừ, có nói", Hồ Bưu hưng phấn không chịu được, "Nói gì mà, con mẹ nó mày nợ tiền của tao đến khi nào mới chịu trả đây! Má nó, nhất định là anh ấy, Sơ Nhất có phải mày gọi anh ấy tới không!"

"Tao không có", Sơ Nhất chấn động đến hoang mang, đột nhiên nhớ lại câu nói câu nói ngày đó của Yến Hàng.

Đứa kia chắc là thích ăn đòn rồi.

"Nợ tiền?", Cao Hiểu Dương có chút mê man, "Nó thiếu nợ Yến Hàng thật hả?"

"Mày bị ngu à?", Chu Xuân Dương nói, "Anh ấy không nói nó nợ tiền, chẳng lẽ đi nói tao là người ra mặt thay cho Sơ Nhất trừng trị mày sao?"

"Anh ấy cũng có thể không nói lời nào mà", Ngô Húc nói.

"Aiz, tao nói chuyện với mấy đứa ngu si như tụi mày đúng là tốn sức mà", Chu Xuân Dương một bên đi đến cổng trường, một bên bất đắc dĩ nói, "Nếu anh ấy không nói gì, thì Tô Bân với lão Dương chắc chắn nghĩ rằng đó là người mà Sơ Nhất gọi tới, mà anh ấy nói câu này, mọi người xung quanh đều có thể nghe được, là mẹ nó thằng Tô Bân nợ tiền bị người ta tìm tới trường học".

"Đúng!", Hồ Bưu gật đầu, "Nói cực kỳ lớn tiếng luôn, rất nhiều người nghe được, chủ quán của quầy hàng trong tòa nhà đều nghe được hết!"

"Tao đệt, nhanh lên", Lý Tử Cường chạy, "Đi xem trò vui! Tô Bân bị chủ nợ tìm tới cửa!"

Sơ Nhất lấy lại tinh thần, đuổi sát theo sau chạy ra ngoài.

"Chờ đã!", Chu Xuân Dương kéo cậu lại.

"Có chuyện gì vậy?", Sơ Nhất nhìn hắn.

"Nếu như đúng là Yến Hàng, mày không nên lao lên ngăn cản đâu đó, chúng ta tới như mọi người ở đây thôi, mục đích chính là đi xem kịch vui", Chu Xuân Dương nói, "Cũng không được khiến người ta nhìn ra hai người chúng mày quen biết nhau, hiểu ý tao chứ?".

Sơ Nhất gật gật đầu: "Hiểu rồi".

Nhưng đến lúc bọn họ chạy tới, Tô Bân cùng với những người lôi hắn đi đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi, bọn họ với mấy người xem trò vui khác đều đứng ở cổng trường, hết nhìn đông tới nhìn tây nửa ngày, cũng không nhìn ra bất kỳ động tĩnh nào nữa.

"Mấy người các cậu!", bảo vệ không biết đi tới từ lúc nào, "Làm gì đấy! Trở lại mau! Đang trong giờ học mà chạy ra ngoài đấy làm gì, mười phút nữa lo mà thành thật đi vào lại ngay!".

Một đám người quay về quầy bán hàng trong tòa nhà, Hồ Bưu mua đồ uống đến, cả đám cùng đứng ở cửa uống.

"Là người của lớp các cậu đúng không?", ông chủ quầy hàng đi tới hỏi một câu, "Đứa mới vừa bị lôi đi ấy".

"Phải", Chu Xuân Dương đáp lại ông.

"Vậy sao không nhanh chóng đi báo một tiếng với giáo viên đi?", ông chủ nói, "Đòi nợ bây giờ ra tay tàn nhẫn lắm".

"Sợ bị trả thù", Chu Xuân Dương nói, "Chúng cháu không dám nói".

Ông chủ thở dài, trở lại quầy thu tiền, cầm điện thoại lên gọi điện: "Alo! Thầy Dương à! Tôi là chủ quầy hàng trong tòa nhà đây! Lớp các cậu vừa có học sinh bị xã hội đen đến đòi nợ mang đi rồi! Hả! Là ai hả..."

"Tô Bân", Chu Xuân Dương lập tức quay đầu lại nói cho ông, "Nó tên là Tô Bân".

"Tô Bân!", ông chủ nói, "Đúng! Xã hội đen! Aiz! Tôi không biết có phải là xã hội đen thật không, nhưng đúng là đến đòi nợ đó!"

"Mẹ nó đúng sảng khoái mà", Chu Xuân Dương châm thuốc lên, dựa vào cửa cạnh quầy hàng, vui vẻ nói.

"Không được đứng đây hút thuốc!", ông chủ cúp điện thoại chỉ vào hắn, "Ra phía sau dập tắt ngay đi".

Mấy người họ vòng tới phía sau quầy hàng, ngồi trên bậc thang.

Sơ Nhất nhấp một hớp đồ uống, điện thoại trong túi bỗng vang lên một tiếng, cậu nhanh chóng lấy ra liếc mắt nhìn.

Là tin nhắn của Yến Hàng gửi đến, cậu thấy hàng chữ này, lại đột nhiên muốn cười, đúng như Chu Xuân Dương nói, mẹ nó đúng sảng khoái mà.

- Cẩu ca, chút nữa tan lớp tới trạm xe buýt đi, anh mời em ăn cơm

- -------------------------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện