Yến Trí Viễn tự thú.

Thôi Dật quả thật là một người rất biết quan tâm, để anh không bị chấn động một cách dữ dội, chú ấy đã dùng hẳn tên của ba Yến.

Ít nhất cũng cho anh thêm vài giây ổn định lại.

Hai giây đồng hồ sau, Yến Hàng nhẹ nhàng dựa vào tường hành lang.

Ba tự thú rồi ư? Ba vậy mà lại đi tự thú.

Cuối cùng ba cũng tự thú rồi.

"Ông ấy muốn gặp luật sư," Thôi Dật nói, "Bây giờ chú phải qua đó một chuyến."

"Chú nhận án của ông ấy sao?", Yến Hàng hỏi.

"Ừ, sao vậy?", Thôi Dật đáp lời.

"Chẳng phải chú không đủ chuyên nghiệp sao? Chú nhận toàn là án thương mại mà", Yến Hàng nói.

"Yến Trí Viễn có thể mời hai luật sư đại diện mà," Thôi Dật chậc một tiếng, "Chú lại không thu tiền, không mời lại quá phí đi"

Yến Hàng cười cười.

"Buổi tối cháu ở nhà chờ tin của chú." Thôi Dật nói.

"Vâng." Yến Hàng đáp một tiếng.

"Đây là chuyện tốt", Thôi Dật nói, "Cháu hiểu chứ? Bất luận là đối với ai đi chăng nữa, tự thú đều là chuyện tốt, ba cháu vẫn thông minh lắm."

"À vâng", Yến Hàng đáp lời, "Cháu hiểu mà."

"Cháu điều chỉnh tâm tình lại chút đi", nghe âm thanh Thôi Dật như là đã lên xe, "Bây giờ chú phải đi rồi."

"Trăm sự nhờ chú, chú Thôi." Yến Hàng nói.

"Lúc cháu nhờ vả người ta thì miệng ngọt lắm," Thôi Dật chậc một tiếng, "Yên tâm đi."

Sau khi cúp điện thoại, Yến Hàng xuống dưới lầu, đứng bên cạnh thùng rác, châm một điếu thuốc.

Điều chỉnh lại tâm tình.

Thật lòng mà nói tâm tình anh vẫn còn ổn định, trừ lúc khiếp sợ ban đầu ra.

Hiện tại anh rất bình tĩnh.

Cực kỳ bình tĩnh.

Giống như chiếc giày kia cuối cùng cũng bị ném xuống mặt đất.

Bịch một tiếng, tất cả cảm giác cũng cùng rơi xuống theo.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhắn cho Sơ Nhất một tin.

- Ba anh tự thú, bây giờ chú Thôi sang đó rồi.

Chưa đầy một giây đồng hồ sau, Sơ Nhất gọi tới.

"Tự thú? Chú, chú, chú Yến tự, thú sao?" Giọng Sơ Nhất run rẩy, làm Yến Hàng có cảm giác đây phải là ba Sơ Nhất mới đúng.

"Ừm," Yến Hàng đáp, "Chú Thôi vừa gọi điện thoại cho anh, hiện tại vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, buổi tối chú ấy về mới biết được."

"Anh sao, sao rồi?" Sơ Nhất hỏi.

"Rất tốt," Yến Hàng nói, "Em đừng lo lắng."

"Há," Sơ Nhất dừng một chút, nhỏ giọng, "Liếm liếm".

"Hả?" Yến Hàng sửng sốt.

"An ủi anh." Sơ Nhất nói.

"Đệt." Yến Hàng bật cười, điếu thuốc kẹp trên tay thiếu chút nữa rơi mất, "Cún ngoan."

Sơ Nhất không muốn cúp điện thoại, nhưng mà Yến Hàng lại muốn trở lại bếp sau, thời gian chuẩn bị bữa tối sắp đến, cậu chỉ có thể cúp máy.

Cậu lo cho cảm xúc của Yến Hàng, tuy rằng hay tin chú Yến tự thú, mới đầu khiến cậu khiếp sợ đến nổi nhìn mọi thứ như mờ đi, nhưng dù sao thì, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, ít nhất chú Yến vẫn không sao.

Mà việc này đối với cảm nhận của Yến Hàng sẽ chuyển biến như thế nào, cậu hoàn toàn không xác định được, Yến Hàng vốn có bệnh thần kinh... Không, bệnh tâm thần? Tâm lý có vấn đề! Đúng, vốn dĩ tâm lý có vấn đề, lỡ đâu chuyện này ảnh hưởng tiêu cực đến anh ấy...

Sơ Nhất nhíu mày, đi đến cạnh xe Lý Tiêu, cầm vòi xịt tiếp tục rửa xe.

Vừa phun nước một cái, liền nghe Lý Tiêu gào một tiếng: "Á!"

Sơ Nhất nhanh chóng buông tay, giương mắt nhìn sang thì phát hiện luồng nước lướt qua đầu xe dội ướt hết cả người Lý Tiêu.

"Xin lỗi," Sơ Nhất sợ hết hồn, tóm lấy vài tờ khăn giấy chạy tới lau lên người anh, "Tôi lấy giúp anh, khăn lau mặt."

"Không sao không sao," Lý Tiêu rung rung quần áo, "Đang hè, xem như hạ nhiệt cũng được."

Sơ Nhất đi lấy khăn lau mới cho anh, rồi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục rửa xe.

Hôm nay nhân viên rửa xe không đủ, Lý Tiêu đến thì cũng chẳng ai dám tới rước khổ vào người, vừa khéo cậu mới từ khu sửa chữa ra, nên buộc phải rửa xe cho Lý Tiêu, nhưng mà chỉ có mỗi mình cậu.

"Nghe chủ tiệm của cậu nói là", Lý Tiêu một tay cầm khăn lau lung tung trên người, "Mấy ngày sắp tới đây cậu sẽ không đến làm nữa hả?"

"Phải", Sơ Nhất gật gật đầu, "Tôi chỉ thực, tập trong hè thôi".

"Nghỉ lễ cuối tuần này cũng không tới sao?", Lý Tiêu hỏi.

"Ừm", Sơ Nhất đáp lời.

"Cậu còn bao lâu nữa thì tốt nghiệp?", Lý Tiêu tiếp tục hỏi.

"Sang năm", Sơ Nhất trả lời.

"Tốt nghiệp xong thì có thể sửa xe được rồi đúng không?", Lý Tiêu nói, "Xe tôi trước giờ chưa hỏng lần nào, không có cơ hội được cậu sửa".

"Chút nữa để, tôi phá, phá động cơ xe, là hỏng liền, á mà", Sơ Nhất nói, "Mọi chuyện, sẽ như anh muốn".

Lý Tiêu nở nụ cười với cậu: "Cậu thú vị thật đó, tôi rất thích điểm này ở cậu".

Sơ Nhất nhìn hắn, không lên tiếng.

"Thật đó", Lý Tiêu nói.

"Ờ", Sơ Nhất đáp lại một tiếng, đầu óc cậu lúc này đang rất loạn, cũng lười đi suy nghĩ những lời Lý Tiêu nói rốt cuộc có ý gì, ngược lại chỉ để ý chuyện sắp đến giờ tan làm của cậu rồi.

"Cho tôi số điện thoại của cậu đi", Lý Tiêu đi tới bên cạnh cậu.

Sơ Nhất không trả lời.

"Kết giao bằng hữu ấy mà", Lý Tiêu nhìn cậu.

Sơ Nhất hơi do dự, lấy điện thoại của Lý Tiêu qua nhập số của mình vào, với hai người đàn ông lại muốn kết giao bằng hữu, nếu cậu từ chối thì cũng không thích hợp lắm, Lý Tiêu cũng không làm ra điều gì quá phận.

"Khi nào rảnh tìm cậu uống trà", Lý Tiêu nói, "Nếu cậu thích chó, thì có thể ghé chỗ tôi chơi, cũng có thể dắt đi dạo này kia, tôi có một nông trang, cậu có thể qua đó nựng chó tùy thích..."

Sơ Nhất sặc một cái.

Rửa xe cho Lý Tiêu xong, vừa khéo cách giờ tan tầm của cậu không bao lâu, lúc này cũng không ai đến cửa hàng nữa, Sơ Nhất tính tới chào tạm biệt với chủ tiệm.

"Không cần xin phép đâu", chủ tiệm nói, "Cậu cứ về đi, nửa tiếng nữa cũng không ai vào nữa đâu".

"Cảm ơn nhiều ạ", Sơ Nhất nói.

Bình thường lúc ghé qua nhà hàng nơi Yến Hàng làm việc thì còn cách giờ tan tầm của anh khá nhiều, nên cậu quyết định ngồi ở ngoài bồn hoa ven đường chờ vậy.

Bây giờ cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra, cậu phải ngồi xổm trước cửa nhà hàng, phải nhìn thấy Yến Hàng cậu mới cảm thấy an tâm.

Đến nhà hàng rồi, cậu ngồi ở dưới tán cây phía đối diện.

Hiện tại không thích hợp để đi vào, Yến Hàng không còn làm ca trưởng nữa, phỏng chừng bây giờ cậu mà vào đó ngồi thì không chỉ gọi mỗi một ly nước lọc được, rồi còn chiếm hẳn một cái bàn, lại nói trên người cậu đang mặc đồng phục của thợ sửa xe, dầu nhớt tất cả đều dính hết lên đây.

Cậu cúi đầu ngửi ngửi lên áo, còn có cả mùi mồ hôi.

Chà chà.

Cho nên phải thành thành thật thật mà ngồi xổm ở đây thôi, trông như chú cún đáng yêu vậy.

Chuông điện thoại vang lên, cậu liếc mắt nhìn thử, phát hiện rằng Lý Tiêu muốn thêm bạn tốt với cậu.

Sơ Nhất thở dài, do dự vài giây, đồng ý lời mời kết bạn của Lý Tiêu, phân hắn vào mục "không quen", trong mục này chủ yếu không phải bạn học của cậu, cậu không hiểu tại sao lại nhiều người kết bạn với mình như vậy.

Sau khi được chấp nhận, khuôn mặt Lý Tiêu tràn đầy vui sướng, gửi cho cậu một tin.

- Hôm nào rảnh qua chỗ tôi nựng chó đi.

- Bận.

Sơ Nhất trả lời đúng duy nhất một chữ cho hắn, rồi tiếp tục quay mặt về hướng cửa nhà hàng.

Đoạn ra khỏi nhà lúc sáng, trong lòng cậu lúc nào cũng thấp thỏm, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó, Sơ Nhất sợ có tội phạm đánh lén như lần trước, vì vậy phải nhanh chóng đến đây trông chừng.

Vậy mà chuyện không ngờ tới, chưa qua hết ngày, sự tình tình lại chuyển biến một cách khác thường.

Chú Yến cư nhiên lại ra tự thú.

Người trước kia đã bắt được chưa?

Hắn còn xuất hiện nữa không?

Tại sao chú Yến đột nhiên ra tự thú?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Có uẩn khúc gì chăng?

Sơ Nhất chà xát lông mi của mình, căn nhắc những cảm nhận này một hồi, nếp nhăn của cậu như muốn sâu hơn.

Nửa tiếng đồng hồ sau bếp trưởng trở lại, Yến Hàng mới có thể ký xác nhận phần việc hôm nay, rồi cùng ông ấy sắp xếp ổn thoả, sau đó mới thay quần áo.

Anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại của Sơ Nhất.

"Alo", Sơ Nhất rất vui vẻ nhận điện thoại.

"Muốn ăn cái gì nào?, Yến Hàng nói, "Anh giờ đi mua đồ luôn nè".

"Đi thẳng, về đi", Sơ Nhất nói, "Em lo lắng, cho anh".

"Không cần lo đâu mà", Yến Hàng gật đầu chào bảo vệ, đi ra từ cửa chính nhà hàng, "Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu".

"Tại sao?", Sơ Nhất hỏi.

"Ba anh chỉ nói ngồi xe chú Thôi đi làm", Yến Hàng nói, "Chứ chưa nói ngồi xe chú Thôi về nhà".

"Hả?", Sơ Nhất tựa như có chút mơ màng.

"Lão ấy chắc chắn đã giải quyết xong tất cả mọi chuyện rồi", Yến Hàng đứng ở ven đường, hơi do dự có nên qua siêu thị bên cạnh mua đồ ăn không, nhưng vẫn quyết định mua ở siêu thị gần nhà, anh đảo mắt qua phía đối diện, ngẩn người, "Cún con yêu dấu, anh vừa nhìn thấy đồng nghiệp của em nè?"

"Người anh thấy, là cún con đáng, yêu của anh", người mặc đồng phục ở đối diện phất phất tay về phía Yến Hàng.

Là Sơ Nhất.

Nhìn vào cún con, chỗ nào cũng thấy thuận mắt, khí chất ngời ngời.

"Em sao lại tới đây vậy?", Yến Hàng nhìn Sơ Nhất chạy tới.

"Tan tầm em, em tới đây luôn", Sơ Nhất chạy đến trước mặt anh tươi cười, "Em lo cho anh".

"Chuyện gì phải lo lắng chứ", Yến Hàng chặc chặc hai tiếng, đưa tay xoa nhẹ đầu, muốn ôm lấy cậu, nhưng vì phía sau còn có nhân viên khác, nên chỉ có thể nhịn xuống.

"Em sợ có, có người đánh lén, anh", Sơ Nhất nhìn quanh bốn phía một chút, "Xem ra, không có ai, khả nghi".

"Không có ai khả nghi đâu", Yến Hàng cười cười, khe khẽ thở dài.

Tin nhắn của ba Yến tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng thông điệp lại rất rõ ràng.

Nếu nguy hiểm thật sự, thì sẽ không bảo cậu đi làm, cũng không dặn Thôi Dật đón cậu về.

Khả năng cao là ba đã giải quyết xong hết cả rồi.

Cho nên mới ra tự thú.

"Ăn cơm đút lò đi", Sơ Nhất ở bên cạnh nói, "Lâu rồi, chưa ăn lại".

"Được", Yến Hàng gật gật đầu.

"Thịt bò hầm, thêm cà ri nữa", Sơ Nhất nói.

"Không thành vấn đề", Yến Hàng choàng tay lên vai Sơ Nhất.

"Chú Thôi vẫn, chưa báo tin, gì sao?", Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn anh.

"Chưa có", Yến Hàng nói, "Bây giờ cũng không vội gì, cứ chờ tiếp vậy".

"Là do chú Yến, tự thú, sao?", Sơ Nhất hỏi.

"Phải", Yến Hàng gật gật đầu, "Cùng lắm thì chỉ ba người họ biết thôi, không được tiết lộ ra với người ngoài, chỉ luật sư được tiếp xúc, tiện thể trao đổi thông tin".

"Ừm", Sơ Nhất ôm lấy eo anh, vỗ vỗ hai cái.

"Mấy ngày nữa thì em học xong?", Yến Hàng hỏi.

"Ba ngày", Sơ Nhất nói, "Sang năm sẽ đi, thực tập rồi, có thể chính thức, có lương".

"Có tiền rồi cũng đừng tiết kiệm quá", Yến Hàng nói, "Cầm tiền mua quần lót đi, khoan hãy mua loại một trăm đồng một cái, ít nhất cũng mua loại năm mươi đồng ba cái đi".

"Em dùng của anh", Sơ Nhất trả lời rất kiên quyết.

"Sao lại không biết xấu hổ như vậy hả?", Yến Hàng nói, "Đừng keo kiệt tới mức đó chứ?".

"Nhớ lúc anh thay đồ, em đứng ngoài thấy, anh cởi quần, em vô tình nhìn được", Sơ Nhất nói.

"Đừng ép anh phải đánh em ở ngoài đường", Yến Hàng nhìn cậu.

Sơ Nhất cười vui vẻ hai tiếng.

Nguyên liệu để làm cơm đút lò rất đơn giản, không nhất thiết phải đến siêu thị lớn, Yến Hàng đã mua xong ở cửa hàng bên cạnh chung cư rồi.

Mặc dù Thôi Dật nói sẽ thông báo về chuyện họp mặt với anh, nhưng lúc đứng ở dưới lầu, anh không kiềm lòng được mà nhìn lên cửa sổ nhà Thôi Dật.

Đèn điện vẫn chưa được bật lên.

Sau khi về đến nhà, Yến Hàng lấy điện thoại ra đặt lên khay trà, rồi vào bếp chuẩn bị làm bữa tối.

Được Sơ Nhất săn sóc, thức ăn mua hôm qua còn rất nhiều, vừa khéo có thể làm cơm đút lò, đặc biệt trong thời điểm không tập trung làm cơm được như thế này, làm cơm đút lò không cần dùng đến não.

Bình thường lúc nấu cơm, cún con đều tự chơi ngoài phòng khách, hôm nay vậy là lại vào bếp nhìn anh làm, Sơ Nhất cứ kè kè bên cạnh, loay hoay theo anh.

Mang khay bỏ vào lò nướng xong, Yến Hàng thở dài, xoay người nâng mặt Sơ Nhất lên: "Em vẫn còn lo lắng cho anh hả?"

"Em sợ", Sơ Nhất ngoan ngoãn trả lời, "Em không đủ, trưởng thành".

Yến Hàng ôm hôn cậu một hồi lâu: "Đi tắm đi cún hôi, sắp ngửi không nổi rồi nè".

"Vâng", Sơ Nhất cười cười.

Cơm nước xong xuôi, cả hai cùng nhau làm tổ trên ghế salon xem TV.

Như bây giờ, cả người Sơ Nhất thơm ngát do vừa tắm xong, bình thường Yến Hàng sẽ hoạt động cùng cậu một tí, nhưng lạ thay, hôm nay ngồi trong lòng nhau vậy mà bản thân không nổi lên một chút ham muốn nào.

Đầu ngón tay anh luồn qua tóc Sơ Nhất, xoắn thành 800 vòng cũng không dừng lại được.

Đúng lúc này điện thoại trên khay trà vang lên, Yến Hàng nằm trên đùi cả buổi tối uốn éo tới lui tỏ vẻ không thoải mái, Sơ Nhất dùng vận tốc ánh sáng nảy lên, lấy điện thoại đưa tới cho Yến Hàng đại khái chưa tới 0,5 giây.

Yến Hàng nhìn lướt qua màn hình, thấy hiện lên tên Thôi Dật, anh liền bắt máy: "Sao rồi chú?"

"Chú đang đi tới nhà cháu", Thôi Dật nói.

"Chú tới đâu rồi?", Yến Hàng hỏi.

"Dưới lầu", Thôi Dật trả lời.

"Được", Yến Hàng cúp máy, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, nhìn Sơ Nhất, "Chú Thôi đang ở dưới lầu, chuẩn bị tới đây rồi".

Sơ Nhất ngẩn người, liền nhảy vọt tới bên cạnh cửa, mở cửa ra.

Sau đó đứng im tại chỗ, cho tới lúc Thôi Dật từ thang máy bước ra.

"Nhanh nhạy nhỉ", Thôi Dật vào phòng.

"Chú có thể viết ra giấy, viết xong rồi đốt", Yến Hàng nói.

Thôi Dật cười cười, cầm ly đi tới chỗ uống nước rót cho mình một ly, uống xong đi tới ghế salon thoải mái ngồi xuống, duỗi cặp chân dài thở phào nhẹ nhõm.

Sơ Nhất lui vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.

"Thế nào rồi chú?", Yến Hàng hỏi.

"Cũng tàm tạm", Thôi Dật nói, "Chú nhờ Tiểu Bạch liên lạc với bạn của cô ấy rồi, nhờ luật sư chuyên nghiệp trong ngành giúp giải quyết vụ này, cháu không cần quá lo lắng đâu".

"Dạ", Yến Hàng đáp lời.

Đây là việc trọng đại.

Nếu đoán không sai thì, lão ba đúng là cố chấp, không biết dựa vào đâu mà lại có niềm tin lớn như vậy, một mình mình đi giải quyết tất cả mọi chuyện.

"Ông ấy đang chơi đùa với cháu", Yến Hàng nói.

"Chuyện của mẹ cháu, ông ấy phải tự gánh vác", giọng nói của Thôi Dật vẫn luôn rất thấp, "Lúc cảnh sát tới bắt lão, đã có hai người bị trói lại nằm trên đất, lão vậy mà đang ngồi bên đường hút thuốc đấy".

Yến Hàng sửng sốt một hồi rồi mới cúi đầu cười cười.

"Cảnh tượng lúc đó", Thôi Dật nói, "Chú khẳng định nó giống như cảnh một tên buôn lậu ngồi xổm bên đường đang chuẩn bị lừa gạt người khác vậy".

Yến Hàng cười ra tiếng.

"Cháu không cần để ý nhiều đâu, đã có chú lo liệu rồi", Thôi Dật nói, "Ba cháu vẫn không thay đổi gì cả, y như cũ, ảnh hưởng của vết thương trước cũng không lớn, cơ bụng mặt mày hốc hác này kia".

Yến Hàng vẫn cười, không lên tiếng.

"Ông ấy muốn chú gửi ảnh bây giờ của cháu", Thôi Dật nói, "Chụp chính diện, không phải lén chụp... Hình như ông ấy đã từng chụp trộm cháu hả?"

"Cháu không biết", Yến Hàng chặc một cái.

Thôi Dật lấy điện thoại ra, hướng tới mặt anh: "Nào, cười một cái xem nào".

Yến Hàng quay mặt sang, nhe răng cười toe toét.

Tách.

"Còn nữa", Thôi Dật nhìn lại bức ảnh, cẩn thận cất điện thoại vào trong túi quần, "Ông ấy muốn gửi lời xin lỗi tới cháu".

Yến Hàng rung nhẹ một cái, cắn răng không lên tiếng.

"Lão vốn rất muốn nói yêu cháu rất nhiều", Thôi Dật nói, "Sau đó lại cảm thấy quá mắc ói nên thôi".

Yến Hàng cúi đầu, nở nụ cười.

Nước mắt của anh lúc này trực trào ra, một giọng nước rất lớn rơi xuống nền nhà.

"Hai ngày tới chú phải đi tiếp rồi", Thôi Dật nói, "Cháu có lời gì cần chú chuyển lại cho ông ấy không?"

Yến Hàng từ từ hít vào một hơi, nỗ lực khống chế bản thân rơi nước mắt: "Chờ lão ta được thả đã rồi nói sau".

"Được rồi", Thôi Dật vỗ vỗ lên vai anh, sau đó đừng lên, "Chú về đây".

"Chú Thôi", Yến Hàng nghiêng đầu đi.

"Hả?", Thôi Dật nhìn anh.

"Nhờ chú giúp đỡ ba cháu", Yến Hàng nói.

"Yên tâm", Thôi Dật cười cười, "Chú sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cho ba cháu".

Thôi Dật ra về, Yến Hàng đi vào buồng tắm, mở vòi sen lên, đưa mặt vào hứng nước chảy xuống.

Yến Trí Viễn đã tốn hai mươi năm đơn độc đi tìm kẻ giết vợ mình.

Yến Hàng không hiểu ông dựa vào đâu.

Chấp niệm, tình yêu, chính là sự ràng buộc.

Nghĩ tới bộ dạng hai người bị trói trên đất mà ông bắt được, rồi chờ cảnh sát đến, trong lòng anh không biết nên có cảm nhận như thế nào.

Vậy đã chấm dứt chưa?

E rằng nghĩ tới cũng không thông được, tốn một khoảng thời gian dài như vậy để hoàn thành, đánh đổi tất cả để đạt được mục đích, bây giờ đã kết thúc trong nháy mắt rồi, mọi chuyện cứ như vậy mà xong hết rồi...

Yến Hàng đứng dưới vòi nước rất lâu, cảm thấy chỉ hứng mỗi mặt thôi chưa đủ, tiện thể nhích đầu lên giội luôn.

Giội nước xong anh cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu lại đột nhiên thấy một thân ảnh đang đứng ngay cạnh cửa, không nhịn được hét lên một tiếng, "Á!".

Nhân lúc hét lên như thế này, anh cũng nhờ vào đó mà phát tiết hết cảm xúc quanh quẩn trong đầu mình nãy giờ, hét đến hăng hái, trong phòng tắm bị chắn động nho nhỏ, bản thân anh cũng thấy nội công của mình thật thâm hậu.

Biểu tình lo lắng trên mặt của Sơ Nhất đều bị anh hét cho khiếp sợ bay đi hết.

"Em đứng đây làm gì vậy!", Yến Hàng nhìn cậu.

"Đứng đây, thôi mà anh, đã hét đến, như vậy rồi", Sơ Nhất nói, "May không có kính, ở phía sau, chứ không cũng, bị anh hét cho, vỡ hết".

"...Em không thể ngoan ngoãn đứng chờ anh ở ngoài được hả?", Yến Hàng có chút bất đắc dĩ.

"Anh ổn rồi chứ?", Sơ Nhất hỏi.

Yến Hàng nhìn cậu, một lát sau ném khăn mặt qua bên cạnh, ôm lấy cậu: "Haiz..."

"Ổn hơn chưa?", Sơ Nhất đặt tay lên lưng anh nhẹ nhàng xoa xoa.

"Rồi", Yến Hàng nhắm mắt lại, "Không sao nữa rồi".

"Em lần đầu tiên, thấy có người khóc, tới mức ướt, ướt cả tóc luôn á", Sơ Nhất nói, "Anh đúng là khác, khác người nha".

"Biến...", Yến Hàng nói.

"Em giúp anh sấy, sấy tóc nha", Sơ Nhất nói.

"Anh tự sấy cũng được mà", Yến Hàng nói.

"Không được, em muốn giúp, giúp anh sấy", Sơ Nhất nói.

"...Cái từ sấy này", Yến Hàng nói, "Không thể tùy tiện dùng nó một mình đâu biết chưa?"

(Từ "sấy" đứng một mình bên tiếng Trung thì nó thành "thổi", là blow đó mn:D blow gì thì tùy mn hiểu, hehe)

"Hả?", Sơ Nhất nghe không hiểu.

"Sấy đi", Yến Hàng vỗ vỗ cậu, "Giúp anh sấy đi nào".

Yến Hàng ngồi ở trên ghế, cúi người bắt đầu chơi điện thoại

Ở phía sau, Sơ Nhất rất nghiêm túc mà sấy tóc cho anh, hơi nóng thổi ra vù vù.

Cực kì thú vị, lúc tóc bị thổi lên, bay phất phới như cỏ dại vậy. (Chế đọ)

Yến Hàng lướt xem bình luận trên weibo, thỉnh thoảng cười hai tiếng.

Nhờ có Sơ Nhất, tâm tình anh lúc này đã ổn định lại rồi, nhưng trong đầu anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung đến chuyện khác, bình thường anh đều lười đọc bình luận, nhưng hôm nay lại đọc cực kì chăm chú.

"Có gì vui mà anh, cười hoài vậy?", Sơ Nhất hỏi.

"Chút nữa em tự xem đi", Yến Hàng nói, "Ở đây có chị gái vẽ ảnh hoạt hình của tụi mình nè, em xem không?"

"Chút nữa, em tự xem", Sơ Nhất nói.

"Dời ơi", Yến Hàng ngẩng đầu lên cụng cụng vào bụng cậu, "Sao tự nhiên em làm mất hứng vậy hả?"

"Chút để tự em tìm", Sơ Nhất nói, "Anh nói anh không, không phải bách khoa, toàn thư mà".

"Giờ có xem hay không?", Yến Hàng hỏi.

"Xem", Sơ Nhất gật đầu, tắt máy sấy đi.

Yến Hàng đưa điện thoại tới trước mặt cậu.

Hình ảnh mà chị gái đó vẽ là cảnh ăn cơm của hai người các cậu, phác họa hoạt hình rất đơn giản, thế nhưng nhìn rất đáng yêu, động tác làm cơm của Yến Hàng nhanh như gió vậy, còn trước mặt cún con cậu là một chồng chén, trong miệng toàn là đồ ăn.

"Đáng yêu thật đó", Sơ Nhất nhìn thấy số 1/3 ở đầu trang, "Còn nữa hả?"

"Phía sau không cần...", lời Yến Hàng còn chưa nói hết, Sơ Nhất đã nhanh tay lướt qua một phát.

Trong nháy mắt, Yến Hàng nhanh chóng rút điện thoại về, Sơ Nhất đã thấy được nội dung của bức ảnh tiếp theo rồi.

Không phải vẽ hoạt hình.

Vì không phải vẽ hoạt hình, nên bức ảnh kia vừa nhìn là biết ngay, đặc biệt là việc quan sát của Sơ Nhất vẫn luôn rất sắc bén.

Bức ảnh ở trang 2/3 là cảnh hai người úp sấp lên nhau.

Không mặc quần áo.

Dù cho từ trước tới nay Sơ Nhất chưa từng xem qua "tiểu hoàng thư", "tiểu hoàng mạn", "tiểu hoàng X" bla bla, nhưng cậu không phải là một đứa ngốc. (mấy cái "tiểu hoàng..." chắc là sách truyện gì đó á:v) - đính chính lại là vid s.e.x nka:v

Chỉ là xem qua một chút tranh ảnh đồi trụy rồi, cậu cũng chưa từng tưởng tưởng quá nhiều.

Cậu chưa từng nghĩ đến tư thế khiêu gợi như thế của Yến Hàng.

Tư thế như thế này cũng không phải là tuốt cẩu.

"Sấy tóc đi", Yến Hàng không nhắc đến bức ảnh kia nữa, rất bình tĩnh cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Sơ Nhất cầm máy sấy sửng sốt một hồi, sau đó cậu nắm lấy tóc của Yến Hàng kéo về phía sau, cúi đầu nhìn khuôn mặt ngẩng lên của anh: "Em muốn nhìn lại một chút".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện