Sơ Nhất chưa bị trẹo chân bao giờ, trước đây cậu bị người đuổi không ít, nhưng mỗi lần đều có thể chạy trốn vù vù, hôm nay không hiểu sao vừa mới chạy đến lối thoát hiểm kia liền trẹo một cái.



Mặt đất chỗ đó rất bằng phẳng, cũng không có vật cản gì, cậu không biết làm sao giống như bị bước hụt, cả người lảo đảo.



Người kia chạy không gọi là nhanh, mà đầu kia của lối thoát hiểm chính là sảnh làm thủ tục của khu nội trú, rất đông người, lúc Sơ Nhất tiếp tục chạy tới đã không thấy gã đâu nữa, vốn còn muốn đi quanh nhìn nhìn, nhưng nhớ ra Yến Hàng một thân một mình ngồi ở vườn hoa, cậu đổ một thân mồ hôi lạnh.



Chạy về đến nơi liền nhìn chằm chằm xung quanh Yến Hàng, cả chị công nhân vệ sinh cũng bị cậu nhìn chăm chú vài lần, chỉ sợ chị công nhân vệ sinh đột nhiên giơ tay kéo rơi tóc giả, rút từ phía dưới xe rác ra một cái súng máy.



Mãi cho đến lúc định cởi giày cậu mới phát hiện mắt cá chân mình đau đến nỗi muốn chạm vào cũng không chạm được, bình thường căn bản sẽ không cảm thấy một động tác như thế có bao nhiêu lực, giờ đau đến mồ hôi túa ra.



"Đi lấy số," Yến Hàng đứng lên, "Đi."



"Không, không vội," Sơ Nhất cũng nhanh chóng đứng dậy, co chân bị trẹo lên, nhìn bốn phía một chút, vẫn cảm thấy chỗ này không an toàn, "Em đưa anh, anh về trước đã."



"Anh..." Yến Hàng cau mày, khom lưng định nhìn chân cậu.



"Aiz, anh đừng, đừng nhúc nhích." Sơ Nhất nắm lấy cánh tay hắn.



"Mấy ngày nữa anh có thể xuất viện rồi," Yến Hàng nói, "Giờ em bị như này anh động đậy một chút cũng không cho à?"



"Em đưa anh về, về phòng." Sơ Nhất định nhét nhét chân vào chiếc giày vừa mới cởi ra.



Không được, nhét không vô, còn rất đau.



Cậu không thể làm gì khác đành đưa giày cho Yến Hàng: "Anh cầm, lấy."



"Em ngồi đi," Yến Hàng thở dài, lấy điện thoại ra bấm số, "Chú ơi chú xuống dưới một chuyến đi, dưới vườn hoa, em trai cháu trẹo chân ... Vâng, khá nghiêm trọng, chú dẫn cậu ấy đi khám đi ... Được."



"Cái, cái người kia," Sơ Nhất vẫn luôn vòng cánh tay sau lưng Yến Hàng, "Có thể nhờ cảnh, sát kiểm tra máy, máy quay giám sát được không?"



"Em đừng xía vào," Yến Hàng nói, "Lát nữa anh bảo chú Thôi Dật ..."



"Cái gì gọi là em đừng! Đừng xía vào hả!" Sơ Nhất cuống lên, không nhịn được cao giọng, trừng Yến Hàng, "Sao em lại, lại không xía vào được! Hả!"



Yến Hàng dường như bị cậu dọa hết hồn, quay đầu nhìn cậu.



Tự nhiên cậu cảm thấy ngượng ngùng, đang định mở miệng thì Yến Hàng rống lên một tiếng về phía cậu: "Chân!"



Rống một tiếng này xong, Yến Hàng ngừng ngừng, sau đó giọng nói trở lại ban đầu, nhưng ngữ khí vẫn còn hung dữ: "Ra thế này rồi, em còn quản tên kia làm gì! Anh bảo em đừng xía vào thì em đừng xía vào! Bây giờ anh bảo em đi khám chân của em! Con mẹ nó em đi khám chân của em ngay! Hiểu chưa!"



"Hiểu rồi." Sơ Nhất gật gật đầu.



"Đừng gào lên với anh!" Yến Hàng tiến đến trước mặt cậu hung dữ nói, "Hiện giờ chẳng qua anh không có sức, nếu không anh có thể gào cho em bay tới tận đằng kia đấy."



"À," Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn, "Nội, nội lực không, đủ?"



"Cút," Yến Hàng nghiêm mặt một phút chốc, cuối cùng nở nụ cười, "Cút cút cút..."



Chú hộ lý tới rất nhanh, dùng xe lăn đẩy Sơ Nhất đi, trước hết đuổi Yến Hàng về phòng bệnh.



"Anh đừng ra, ra ngoài." Sơ Nhất nói.



"Ừm." Yến Hàng đáp một tiếng.



"Bệnh viện này chú rất quen," chú hộ lý đẩy Sơ Nhất ra ngoài, "Không cần đăng ký, đến thẳng phòng khám bệnh khoa xương tìm bác sĩ khám trước xem sao, xử lý một chút rồi nói."



"Cảm ơn chú nhiều." Yến Hàng nói.



"Cảm ơn cái gì," chú hộ lý cười cười, "Khó khăn gì đâu."



Nhìn Sơ Nhất được đẩy đi rồi, Yến Hàng không đóng cửa phòng bệnh, giường của hắn đặt ở một phía, chếch chếch đối diện có y tá, chỉ cần không đóng cửa, có bất kỳ động tính gì y tá đều nhìn thấy.



Hắn ngồi xuống giường, gọi điện thoại cho Thôi Dật.



"Cháu chắc chắn chứ?" Thôi Dật có chút giật mình.



"Chắc chắn," Yến Hàng nói, "Sơ Nhất cũng nhận ra."



"Chú liên hệ với cảnh sát xem sao," Thôi Dật nói, "Lần trước tra camera không ra, lần này ở bệnh viện, có lẽ sẽ quay được rõ ràng hơn một chút.



"Nhận dạng được người cũng vô dụng," Yến Hàng nhíu nhíu mày, "Nếu người này không có tiền án, nhận ra dáng dấp cũng không xác định được tên tuổi."



"Chú chuyển viện cho cháu." Thôi Dật nói.



"Không cần," Yến Hàng nhìn ra ngoài cửa, "Hắn không có bản lĩnh đó, hơn nữa cháu cảm thấy hắn ..."



"Hắn đang chờ bố cháu xuất hiện." Thôi Dật nói.



"Chú cũng nghĩ vậy à?" Yến Hàng cắn môi một cái.



"Ừ," Thôi Dật nói, "Thế nhưng bố cháu sẽ không thò ra đâu."



"Phải, cáo già." Yến Hàng cười cười.



"Bây giờ phải chú ý một chút," Thôi Dật nói, "Chú cũng không thể tìm được chỗ nào giấu cháu đi, giấu cũng vô dụng, cháu ở ngoài sáng."



"Cháu không trốn," Yến Hàng nói, "Nếu không phải hôm đó cháu phân tâm, hắn đừng hòng tới gần cháu."



"Cái giọng khinh cuồng này giống bố cháu y như đúc," Thôi Dật thở dài thườn thượt, "Vậy tốt nhất cháu đừng phân tâm nữa."



"Ừm." Yến Hàng đáp mộ tiếng.



Phân tâm.



Đúng vậy, hôm đó hắn bị Sơ Nhất làm phân tâm.



Nhưng hắn không cảm thấy gì cả, trái lại hắn sợ Sơ Nhất bởi vì chuyện này mà áy náy.



Hôm nay thấy Sơ Nhất cuống quýt như vậy, hắn thấy rất băn khoăn, cũng rất sợ Sơ Nhất lao lên gặp phải chuyện gì, tuy rằng Sơ Nhất biết đánh nhau, nhưng dù sao không có kinh nghiệm đánh nhau kiểu đầu đường xó chợ, tùy tiện xông lên có thể sẽ chịu thiệt.



Bố Sơ Nhất đến cùng đóng vai trò như thế nào trong chuyện này đến giờ hắn cũng chưa làm rõ được, e rằng chỉ đến mở hộ cửa xe, bị bức ép, bị lừa gạt, đều có khả năng, nhưng chắc chắn không phải nhân vật then chốt gì.



Có thể Sơ Nhất lại không nghĩ như vậy, Yến Hàng có thể cảm thấy được cậu vẫn luôn có cảm giác tội lỗi rất mạnh, dù chuyện này với cậu không có bất cứ liên hệ gì.



Tính cách này, không Cẩu ca một tí nào.



Sơ Nhất lúc được chú hộ lý đẩy về phòng bệnh, lại càng không Cẩu ca, chân đã quần một tầng băng vải.



"Xương có vấn đề à?" Yến Hàng nhìn thấy liền sửng sốt.



"Không," chú hộ lý nói, "Bên trong quấn thuốc, chụp X quang rồi, xương cốt không vấn đề gì, bị dãn dây chằng thôi, nhưng vẫn không tiện đi lại."



"Không đâu," Sơ Nhất đứng lên, nhảy một bước đến bên cạnh giường, "Nhìn nè."



"Để chú đi mượn cho cháu cái nạng," chú hộ lý nói, "Nhảy nhanh hơn được một chút."



"Được." Sơ Nhất nở nụ cười.



"Mấy ngày tới, nếu em muốn đến," Yến Hàng nhẹ giọng nói, "Thì bắt taxi, anh trả tiền cho, đừng tiếc tiền."



"Vâng," Sơ Nhất gật gật đầu, ngẫm nghĩ lại liếc mắt nhìn hắn, "Tiền mua điện thoại còn, còn chưa giả đâu."



"Uầy," Yến Hàng xì một tiếng, lấy ví ra đưa cho cậu, "Tự lấy thẻ đi."



"Mật khẩu đâu?" Sơ Nhất hỏi.



"Sáu số cuối số điện thoại của em." Yến Hàng nói.



"Của em?" Sơ Nhất ngẩn người.



"Ừa," Yến Hàng cười cười, "Thẻ này bố cho anh, mật mã lúc trước đặt quá kỳ quái không thể nhớ được, lần trước đi lấy tiền thấy phiền phức quá mới đổi lại."



"Ồ." Sơ Nhất cúi đầu nhìn tấm thẻ.



Lúc ở sảnh bệnh viện dùng thẻ của Yến Hàng rút tiền, Sơ Nhất nhìn số dư trong thẻ, còn lại gần mười vạn, đối với cậu mà nói đây quả thật là một khoản kếch sù.



(Mười vạn ~ 350 triệu VNĐ)



Rút tiền xong quay lại phòng bệnh cậu còn suýt ngậm thẻ vào mồm, suốt cả đường về đều vô cùng gấp gáp, chống nạng nhảy thật nhanh, vừa sợ người kia lại xuất hiện, vừa sợ có người cướp thẻ của cậu, bản thân cảm thấy hình như đi nhanh hơn cả lúc chân còn khỏe.



Mãi cho đến khi về đến phòng bệnh rồi cậu mới phản ứng được, cướp thẻ thì cướp chứ làm gì có mật khẩu.



Hai ngày nay Yến Hàng đều ăn thức ăn lỏng, mà cái gọi là thức ăn lỏng, chính là các loại cháo, đối với người yêu thích ẩm thực như Yến Hàng mà nói thật sự quá thống khổ.



Cậu đem thẻ nhét trở lại ví cho Yến Hàng, Yến Hàng đang ngồi thất thần ngắm bát cháo trước mặt.



"Không muốn ăn à?" Sơ Nhất hỏi.



"Đợi nó nguội hơn rồi húp một hơi cho hết đây," Yến Hàng nói, "Em ăn chút gì đi, lát nữa chú hộ lý đi lấy cơm, bảo chú ấy gọi thêm một suất cho em nhé?"



"Ừm." Sơ Nhất gật đầu, mấy ngày nay cậu không có khẩu vị, về nhà Yến Hàng rồi cũng không muốn ăn gì cả, nếu như ngồi ở đây ăn cùng với Yến Hàng, hình như sẽ có khẩu vị hơn.



Chú hộ lý mang hai suất cơm thịt rang về, hai người bọn họ hai bên trái phải vây quanh giường bệnh, ở giữa là Yến Hàng cùng bát cháo loãng của hắn, cảnh tượng này có chút ngược tâm.



"Cháu muốn ăn thịt rang." Yến Hàng nói.



"Nhiều dầu," chú hộ lý nói, "Cháo của cháu cũng có thịt mà, chẳng qua là ninh thành nước thôi."



"Thế cũng tính là thịt sao?" Yến Hàng cầm thìa khuấy khuấy bát cháo, "Cháu không sợ dầu, cháu muốn ăn thịt."



"Kiên cường lên." Sơ Nhất ăn thật nhanh, cố gắng ăn cho xong để khỏi ảnh hưởng Yến Hàng.



"Cút đi." Yến Hàng nở nụ cười.



Sơ Nhất ăn siêu nhanh, chưa đầy mấy phút trong hộp cơm chỉ còn sót lại một miếng thịt cuối cùng, cậu gắp lên vừa định thả vào miệng lại phát hiện Yến Hàng đang nhìn cậu chừng chừng.



"Hả?" Cậu nhìn Yến Hàng.



"Cho anh." Yến Hàng nói.



Sơ Nhất nhìn đầu đũa đang kẹp miếng thịt to thái hạt lựu to tầm đầu ngón tay út: "Anh muốn ăn á?"



"Cho anh," Yến Hàng lườm cậu một cái, 'Nhanh lên."



Sơ Nhất do dự một chút, đưa miếng thịt bé tí xíu đến bên miệng hắn, Yến Hàng há miệng ngậm một cái.



"Có thể nhai, nhai được không?" Sơ Nhất hỏi.



Yến Hàng nhai nhai hai cái rồi ngưng, thở dài: "Mất tích rồi."



"Ngày mai sẽ tốt hơn," chú hộ lý nở nụ cười, "Mai mua cơm chú không đặt cái này nữa."



Cơm nước xong, Sơ Nhất dựa vào bên giường cùng Yến Hàng xem TV.



Bệnh nhân giường bên cạnh vừa nãy đã đổi phòng, lúc này chưa có bệnh nhân mới chuyển vào, chú hộ lý sang phòng bên tìm đồng hương tán gẫu, vì vậy trong phòng bệnh còn mỗi hai người, cậu và Yến Hàng.



Đã rất lâu rồi cậu chưa được ngồi thẫn thờ yên tĩnh như vậy cùng với Yến Hàng.



Tuy rằng TV rất tẻ nhạt, tuy rằng chân cậu có hơi khó chịu, còn phải gác lên cái ghế bên cạnh mới được, nhưng lòng cậu thấy thật thoải mái.



Điện thoại kêu một tiếng, là tin nhắn của Lý Tử Cường.



- Bọn tôi đều trở lại rồi, cậu có chuyện gì thế? Xuân Dương nói cậu xin nghỉ?



- Ừ, Yến Hàng nằm viện tôi xin nghỉ ba ngày chăm sóc anh ấy



Cậu theo chỉ thị của Yến Hàng nhắn tin trả lời Lý Tử Cường.



Không tới hai giây đồng hồ sau, Lý Tử Cường trực tiếp gọi điện thoại tới.



"Ai thế?" Yến Hàng ở bên cạnh hỏi.



"Lý Tử Cường," Sơ Nhất nói, "Em nói anh nằm, nằm viện ..."



"Ừa," Yến Hàng cười cười, "Nếu bọn họ muốn tới thăm anh, bảo bọn họ mang gì ăn được đến đi, mì hải sản cháo hải sản đều được."



"Hải sản tươi có, có thể ăn không?" Sơ Nhất nhìn hắn.



"Nghe điện thoại trước đi đã." Yến Hàng ngáp một cái.



"Sơ Nhất cậu có chuyện gì thế hả?" Điện thoại vừa thông Lý Tử Cường đã hỏi phủ đầu một câu, "Cậu có coi chúng tôi là bạn hay không?"



"Cái gì?" Sơ Nhất ngẩn người.



"Xuân Dương nói mấy ngày trước cậu bảo cậu có việc, có phải mấy ngày nay Hàng ca nằm viện không?" Lý Tử Cường hỏi.



"Ừm." Sơ Nhất đáp lời.



"Cậu hơi bị quá đáng rồi nhá!" Lý Tử Cường rất không vừa ý, "Mấy người Xuân Dương bọn họ đều là dân bản địa, cậu nói một tiếng đều có thể giúp cậu! Cái gì cũng không nói, cậu quá không có suy nghĩ!"



"... A." Sơ Nhất không biết trả lời như thế nào, không hiểu thế này tại sao lại là không có suy nghĩ.



"A cái gì mà a," Lý Tử Cường nói, "Mai bọn tôi tới bệnh viện vấn an Hàng ca một chút, có cái gì cần giúp đỡ xin cậu hãy mở miệng giùm."



"Không, không cần khách sáo như, như thế..." Sơ Nhất còn muốn từ chối thêm một chút thì bị Yến Hàng ngắt lời.



"Bảo bọn họ mang đồ ăn cho anh." Yến Hàng nói.



Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn.



"Đồ ăn, có thịt." Yến Hàng nói.



"Vậy các cậu mang, mang đồ ăn," Sơ Nhất đành nói lại với Lý Tử Cường, "Anh ấy uống cháo loãng, uống đến, điên rồi."



Bên kia Lý Tử Cường cười đến cực kỳ vang dội: "Không thành vấn đề, Chu Xuân Dương bao hết!"



"Thức ăn dạng sệt," Sơ Nhất nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Anh ấy..."



"Anh ấy làm sao mà nằm viện?" Bên kia truyền đến tiếng của Chu Xuân Dương.



"... Bị cướp." Sơ Nhất liếc mắt nhìn Yến Hàng một cái.



"Bị dao đâm à?" Chu Xuân Dương ngẩn người.



"Ừm." Sơ Nhất đáp lời.



"Được rồi, thức ăn dạng sệt đúng không?" Chu Xuân Dương hỏi.



"Đúng." Sơ Nhất gật đầu.



"Vậy mì gà thì sao? Trứng hấp nữa? Cháo kê bí ngô chắc cũng được nhỉ," Chu Xuân Dương nói, "Đệt mợ nói xong tự tôi thấy đói luôn."



"Được." Sơ Nhất vừa mới ăn cơm cũng bị cậu ta nói nghe phát thèm.



Đám người ký túc xá này đối với mấy chuyện như trốn học chắc chẳng có cảm giác gì, Sơ Nhất cứ tưởng bọn họ buổi trưa mới tới, kết quả sáng sớm cậu tới phòng bệnh chưa được bao lâu đã thấy cả đám người kéo nhau đến.



"Đệt mợ?" Trương Cường vừa nhìn thấy cậu đã sợ ngây người, "Chân cậu làm sao thế? Hai người cùng nhau gặp cướp đấy à?"



"Không phải," Sơ Nhất cười cười, "Không cẩn thận."



"Thôi lát nữa an ủi cậu vậy," Lý Tử Cường xách theo một túi toàn hộp thức ăn đặt lên giường bệnh, "Hàng ca hẳn là thèm lắm rồi? Nhanh ăn đi, vẫn đang nóng."



"Cảm ơn nha." Yến Hàng nói.



"Với chúng tôi mà cảm ơn cái gì chứ, vốn dĩ còn định mua đồ ăn dinh dưỡng cao cấp," Lý Tử Cường nói, "Anh lại mở miệng nói muốn ăn mấy cái này, tiết kiệm được bao nhiêu tiền, tổng cộng chỗ này còn chưa tới một trăm đồng."



"Khẩu khí rất lớn," Yến Hàng nói, "Một trăm đồng cũng không thèm chớp mắt nha."



"Mới từ nhà lên," Chu Xuân Dương đứng dựa tường cười nói, "Xông xênh lắm."



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện