Bên ngoài phòng ký túc im phăng phắc, vị đang bị Sơ Nhất ấn trên mặt bàn kia cũng không nhúc nhích, toàn bộ diễn viên cùng khán giả của màn ẩu đả đều sững sờ.



Tất cả mọi người không ai lên tiếng.



Hiệu quả phi thường của câu nói "Xong chưa" kia làm cậu vô cùng bất ngờ.



Nhưng tình hình vẫn chưa hết lúng túng, bởi vì cậu không biết câu tiếp theo có cần phải nói hay không, mà nói thì nói cái gì.



Đóng băng tới 10 giây đồng hồ, giữa hàng ghế khán giả mới có người huýt sáo một tiếng.



Sơ Nhất nhanh chóng thừa cơ hội này buông lỏng tay.



Mấy người trong phòng lúc này mới có động tĩnh, đứng dậy, phủi phủi quần áo.



Thủ lĩnh phe đối phương kia đi tới trước mặt Sơ Nhất.



Người này cao hơn Sơ Nhất tới một cái đầu, làm Sơ Nhất thấy, gã phải cao hơn Yến Hàng nửa cái đầu, có thể cùng em trai Lý Tử Cường là Lý Tử Hào sóng vai đứng thẳng không phân cao thấp.



A.



Nghĩ đến Lý Tử Hào, đột nhiên cậu thấy xúc động, mới qua một mùa hè thôi, những người bạn học kia, chỉ còn là một ký ức xa xôi nào đó.



Cậu vẫn chưa từng có giao tình với bất kỳ người bạn học nào, một khi không còn ai bắt nạt cậu nữa, mối liên hệ duy nhất giữa cậu với hết thảy bạn học bốn phía cuối cùng cũng mất đi, bạn học không ai nhớ đến cậu, mà cậu không biết bọn họ đi đâu, hiện tại ra sao...



Người trước mặt cậu hắng giọng một cái.



Sơ Nhất mới đột nhiên phát hiện ra mình thất thần, nhanh chóng thu hồi tâm tư, quay người đi chỗ khác.



Ngay khi cậu quay người, người kia mở miệng: "Mày..."



Đầu óc thất thần của Sơ Nhất trở về vị trí cũ liền bị thói quen bấy lấy lâu nay điều khiển, cậu không muốn đứng giữa nhiều người như vây.



Cho nên dù cậu nghe thấy người kia lên tiếng, cũng đột nhiên nghĩ rằng có khi người này tới trước mặt cậu có lẽ là muốn nói chuyện với cậu.



Chắc muốn khiêu khích, hay muốn dằn mặt, hoặc báo một cái địa chỉ hẹn ngày tái chiến...



Thế nhưng quán tính làm cậu không thể dừng lại, đi thẳng đến cửa sổ xa nhất của phòng ký túc, mới quay đầu lại liếc mắt nhìn người kia một cái.



Người kia nhếch nửa miệng, biểu hiện trên mặt biến hóa thất thường, mắt to trừng mắt nhỏ với Sơ Nhất một hồi, gã mới mở miệng nói một câu: "Nhớ mặt tao."



Mấy người đẩy đoàn người, chen ra ngoài.



Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.



Thực ra với kinh nghiệm bị bắt nạt nhiều năm của cậu, loại đánh lộn này không dễ kết thúc như vậy.



Chắc hẳn là do đang ở trong ký túc xá, đều là học sinh mới, còn chưa biết gốc gác nhau, cũng sợ người của trường học sẽ tới...



"Giải tán đi, giải tán đi," Hồ Bưu phất phất tay với đám khán giả còn tụ tập ở cửa phòng, vừa đóng cửa phòng ký túc lại, vừa nói, "Có gì xem đâu."



Cửa vừa đóng vào, lại bị đẩy ra, Tô Bân chen vào.



"Tao đệt con mẹ nó tao đang chờ mày đây!" Lý Tử Cường vừa nhìn thấy Tô Bân liền lập tức nhào qua, một tay tóm lấy cổ áo cậu ta, "Tao chưa từng thấy ai như mày!"



"Mày định làm gì!" Tô Bân hô lên, "Làm sao! Không liên quan đến tao mà tao còn phải lao vào chịu đòn à!"



"Bình tĩnh chút anh Đại Cường," Hồ Bưu kéo Lý Tử Cường, "Bớt giận đi, lát nữa còn đi lĩnh quần áo nữa."



"Lĩnh quần áo cái gì!" Lý Tử Cường nhìn cậu ta chằm chằm, "Cậu không có quần áo mặc à mà phải đi lĩnh!"



"Đồng phục quân sự mà," Hồ Bưu thở dài, "Vừa rồi ầm ĩ quá, suýt chút nữa nhỡ ban giám hiệu tới đây..."



"Thôi đi." Trương Cường đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Tô Bân.



Lý Tử Cường buông tay, ngẫm lại vẫn khó chịu mà chỉ vào Tô Bân: "Mày đừng có kiếm cớ, việc này tao không liên quan, Trương Cường không liên quan, chúng tao con mẹ nó có chạy không? Hồ Bưu cũng không liên quan, cậu ta có chạy à! Không dám đánh còn ngồi xổm ở đó kia kìa! Càng không liên quan đến Sơ Nhất, cả tối qua cậu ta còn chẳng về!"



"Xin lỗi mọi người," bên cạnh có người nói một câu, "Việc này là do tôi, hại mọi người đều dính líu."



"Đừng nói thế, cùng phòng với nhau." Lý Tử Cường khoát tay.



Sơ Nhất lúc này mới nhớ ra trong phòng nhiều thêm một người, cậu liếc mắt nhìn về phía đó.



Một nam sinh đang đứng cạnh giá để đồ sát cửa, lúc này đang lau lau đôi kính mắt, nhìn rất điềm đạm, thế mà lúc nãy đánh nhau không yếu hơn Đại Cường, Tiểu Cường chút nào.



"Kính không số thôi mà lau cái quỷ gì lau mãi vậy." Trương Cường nói.



"Kính gì mà chả phải lau," người kia cười cười, đeo kính lên, đi tới trước mặt Sơ Nhất, chìa tay ra, "Tôi tên Chu Xuân Dương, lúc nãy cám ơn nhiều."



"Sơ Nhất." Sơ Nhất do dự một lúc mới thò tay ra bắt tay cậu ta.



Cảm thấy mình lớn bằng chừng ấy rồi, lần đầu tiên bắt tay người ta, lễ tiết long trọng như vậy, cậu suýt chút nữa đã thò tay trái ra rồi.



"Đi lĩnh đồng phục đi?" Hồ Bưu nhớ mãi không quên được việc lĩnh quần áo này.



"Trưởng phòng đi lĩnh là được," Trương Cường nói, "Trưởng phòng chúng ta là ai?"



Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một vòng, cuối cùng tất cả đều quay đầu nhìn Sơ Nhất.



"Không." Sơ Nhất nhanh chóng từ chối, từ tiểu học đến giờ tổ trưởng cậu còn chưa từng làm, đừng nói tổ trưởng, coi như chỉ có hai người, chọn một trưởng nhóm cũng không đến lượt cậu, tuy rằng trưởng phòng không phải chức vụ to tát gì, nhưng khi có công có chuyện, cậu sợ chính mình nói không nên lời.



Nhưng cái chữ "Không" đơn giản tới thẳng thắn này, khiến toàn bộ người trong phòng sững sờ.



Sơ Nhất muốn bổ sung thêm chữ gì đó để ngữ khí mình nghe thân thiện hơn một chút, nhưng tìm không ra.



"Vậy tôi đi lĩnh cho," Chu Xuân Dương nói, "Lĩnh đồng phục xong không có chuyện gì nữa thì buổi trưa ra ngoài ăn đi, tôi mời."



"Tôi đi với cậu," Trương Cường nói, "Đi một mình lạc đàn."



Hai người kia đi ra cửa rồi, Lý Tử Cường đi tới bên cạnh Sơ Nhất, đưa cậu điếu thuốc: "Cậu thật con mẹ nó trâu bò."



"Không, không hút." Sơ Nhất nói.



"Không phải chứ?" Lý Tử Cường quan sát cậu từ trên xuống dưới một chốc, đem điếu thuốc đưa Hồ Bưu: "Không muốn thử à."



"Không thử." Sơ Nhất nói.



"Tối qua cậu đi đâu thế?" Hồ Bưu ngậm thuốc lá hỏi cậu, "Không phải nhà cậu cách đây mười vạn tám ngàn dặm sao?"



"Nhà bạn." Sơ Nhất trả lời, đột nhiên không hiểu sao lại có chút cảm giác tự hào và thỏa mãn.



Bạn.



Tôi không chỉ có bạn, còn có thể ở nhà bạn qua đêm!



"Cậu ở đây còn có người quen à?" Hồ Bưu nói.



"Ừm." Sơ Nhất cười cười.



"Vậy còn tốt chán," Hồ Bưu nói, "Mấy đứa lúc nãy toàn người bản địa, đứa nào đứa nấy điên cuồng đến tận giời."



"Xảy ra chuyện, gì?" Sơ Nhất hỏi một câu, cậu vừa về tới nơi đã lăn lộn một trận



"Thằng cầm đầu lúc nãy, quen Chu Xuân Dương, trước đây có khúc mắc," Hồ Bưu nói, "Tối hôm qua đã suýt đánh nhau rồi, quản giáo đến nên không đánh được, ngủ một đêm vẫn chưa nguôi, sáng sớm lại mò đến."



"Đến thì đến, lần sau đến lại đánh," Lý Tử Cường nói, "Tôi nói các cậu nghe chứ trước đây tôi cũng trọ ở trường, ở cùng một phòng rồi chính là tiểu đội, không đoàn kết với nhau kiểu gì sau này cũng chịu thiệt."



Nói xong liếc mắt nhìn Tô Bân một cái.



Tô Bân vẫn không lên tiếng, nằm trên giường chơi điện thoại.



Sơ Nhất nhìn cậu ta chơi điện thoại mới nhớ ra cậu ta còn cầm điện thoại mình, đi tới: "Điện, điện thoại của tôi."



Tô Bân nhìn cậu, lấy điện thoại ra, Sơ Nhất vừa giơ tay định đón lấy, cậu ta tránh khỏi tay Sơ Nhất, đặt điện thoại lên bàn.



"Cảm ơn." Sơ Nhất chẳng thèm để ý động tác vừa rồi của cậu ta, loại đối xử này cậu quen rồi, huống hồ Tô Bân cũng đã giúp cậu giữ điện thoại.



Đến giờ thì đến Hồ Bưu cũng phải khó chịu: "Tao nói này, Tô Bân, cùng một phòng, còn ở với nhau lâu dài, mày như vậy, mọi người sống với nhau kiểu gì đây?"



"Ký túc xá chỉ là chỗ ngủ thôi," Tô Bân nói, "Đoàn đội nỗi gì."



"Cút mẹ mày đi," Hồ Bưu nói, "Đi, ra bên ngoài đứng một lát đi."



Ba người đứng trên hành lang, dựa vào hành lang vừa tán phét vừa nhìn người ta đi qua đi lại.



Sơ Nhất lấy điện thoại, nhắn tin cho Yến Hàng.



- Học sinh trường em hung hăng quá, vừa về đã gặp ẩu đả rồi.



Chắc Yến Hàng đang bận, một lát sau mới trả lời tin nhắn.



- Ai chọc em giận tẩn người đó, đừng có sợ, em bây giờ cân hai, cân ba luôn không thành vấn đề.



- Vâng.



Sơ Nhất nhìn mấy dòng tin nhắn cách nhau hơn một năm, trong lòng ấm áp đến lạ, cứ như đang nằm nhoài người phơi nắng dưới ánh mặt trời vậy.



Hồ Bưu và Lý Tử Cường bên cạnh vẫn tán gẫu nãy giờ, Sơ Nhất không nói chen vào, chỉ đứng nghe.



Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu đứng tán gẫu với bạn học ở hành lang như thế.



Cuối cùng cậu cũng đã hiểu, tại sao lúc tan học lại có nhiều người thích đứng như vậy, loại cảm giác vui vẻ và thư thái này thật khiến người dễ chịu.



Nghe bọn họ tán gẫu, Sơ Nhất đã có thể có chút hình dung về mấy người cùng phòng ký túc xá.



Đại Cường, Tiểu Cường, Hồ Bưu và cậu, đều thành tích không ra sao, không vào được cấp 3, Tô Bân nghe đâu thành tích không tồi, nhưng gia đình khó khăn, tới đây rồi có vẻ cực kỳ khó chịu, cảm thấy cậu ta cùng mấy người bọn cậu không cùng đẳng cấp, Chu Xuân Dương là người bản địa, nhà giàu lắm tiền, chỉ không có lý tưởng.



Chu Xuân Dương đã lĩnh đồng phục quân sự về, sau đó mấy người cùng đi ăn cơm, tất nhiên Tô Bân không đi cùng "tiểu đội" rồi.



Trên đường xuống lầu ra ngoài, Lý Tử Cường nói với Chu Xuân Dương về Tô Bân, giọng điệu bất mãn vô cùng.



"Quần áo được bó chung với nhau, đều mang về cả rồi," Chu Xuân Dương nói, "Mà tôi ném bộ của nó đi rồi... Nghĩ xem muốn ăn cái gì đi."



"Cậu dân thổ địa, còn hỏi chúng tôi?" Hồ Bưu nói, "Cậu dẫn đường, chúng tôi chỉ cần ăn thôi."



"Vậy bắt taxi đi," Chu Xuân Dương nói, "Đi ăn cơm Tây."



"Cơm Tây?" Lý Tử Cường liếc mắt, "Không phải hải sản à?"



"Vội cái gì, ở đây rồi còn sợ không có hải sản tươi ăn à," Chu Xuân Dương nói, "Chủ yếu hôm nay tôi muốn ăn cơm Tây, tôi cầm thẻ của bố tôi, không ăn gì đắt một chút lại cảm thấy thiệt thòi."



"Vậy thì cơm Tây," Hồ Bưu vừa nghe thấy chữ "đắt" lập tức vỗ tay bộp một cái, "Cơm Tây."



Cua: Nếu bạn đang đọc truyện ở một trang không phải wattpad chính chủ thaocua36 của editor, vui lòng click back và vào đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor nhé!



---



Yến Hàng đứng trong phòng làm việc của Trần Kim Linh, có chút buồn sầu: "Chị Trần, em thực sự chưa từng viết báo cáo, đừng nói tới báo cáo toàn bộ bằng tiếng Anh."



"Vậy làm như này đi," Trần Kim Linh mở ngăn kéo, lấy một bản báo cáo ra đưa cho hắn, "Cậu xem bản trước đây chị viết một chút, nội dung cơ bản chỉ có bấy nhiêu thôi, cậu cứ yên tâm viết đi, không cần lo lắng, có lỗi gì chị sẽ sửa cho."



Yến Hàng cầm bản báo cáo lên xem.



"Chị biết cậu không muốn làm quản lý," Trần Kim Linh nói, "Hiện tại chỉ là cho cậu làm quản lý tạm một thời gian, cho dù cậu muốn xuống bếp làm thì biết sơ qua các vị trí trên phòng ăn đối với cậu cũng có lợi mà, đúng không?"



"Vâng," Yến Hàng cười cười, "Để em thử xem."



Hắn chưa từng nói với Trần Kim Linh rằng hắn không muốn làm quản lý, cùng chưa từng nói muốn xuống bếp làm, chỉ có thể nói Trần Kim Linh này không phải dạng quản lý rỗng tuếch, đối với người cấp dưới quan sát tỉ mỉ vô cùng.



"Viết xong gửi thẳng vào email của chị là được," Trần Kim Linh nói, "Lát nữa cậu giám sát phòng ăn nhé, buổi chiều chị xin nghỉ, hai ngày nữa phải đi khám rồi, về nhà sắp xếp một chút."



"Được,"Yến Hàng gật đầu, "Cần giúp gì cứ nói với em."



"Sẽ không khách khí với các cậu đâu, muốn chị giúp gì cũng nói," Trần Kim Linh nói, "Nghiêm khắc với các cậu lâu thế rồi, không có chị nghiêm khắc nữa sợ mấy người không quen."



Yến Hàng quay lại sảnh chính, cảm thấy có chút áp lực.



Dạo này Trần Kim Linh thực ra luôn dẫn dắt hắn, các loại thủ tục quy trình đều giảng giải cho hắn, thế nhưng với Yến Hàng mà nói, áp lực không chỉ đến từ bản thân chức quản lý này.



Hắn làm ở nhà hàng này đã gần một năm, chưa từng gây ra bất kỳ sai lầm nào, còn được tổng quản lý khen ngợi mấy lần, cho dù hiện tại chỉ là quản lý tạm thời, cũng còn mấy nhân viên phục vụ kỳ cựu đã công tác mấy năm rồi.



Từ bé đến lớn hắn vẫn đi lang thang với bố, coi như muốn xuống làm bếp nhưng cũng không hẳn là kế hoạch nghiêm túc, đột nhiên đem công việc như thế ném cho hắn, quả thực hắn có chút không nắm chắc.



Vừa về tới quầy bar, Trương Thần đã tiến tới, bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Sao? Bàn giao à?"



"Chưa đâu," Yến Hàng nói, "Chắc phải vài hôm nữa."



"Đừng áp lực," Trương Thần nói, "Cậu có năng lực, nhân duyên tốt, không thành vấn đề, tôi sẽ giúp cậu, tôi có kinh nghiệm hơn cậu đó."



Yến Hàng nhìn Trương Thần, cười cười: "Cảm ơn."



"Đừng khách khí," Trương Thần nói, "Lần sau dạy tôi nấu vài món là được."



Buổi trưa khách dần dần đông lên, Yến Hàng đứng ở quầy bar nhìn, hai ngày nay đổi hệ thống gọi món mới, nhân viên còn chưa dùng quen, hắn phải để ý liên tục, có vấn đề phải lập tức đến hỗ trợ.



Nhân viên phục vụ hắn làm quen rồi, nhưng đứng ở góc độ này mới thấy, nhiều thứ bình thường căn bản không ai chú ý tới, đồng phục ai có vấn đề, vệ sinh không được xử lý đúng, khách bàn nào không hài lòng, món bàn nào gọi bị sai...



Loại áp lực và căng thẳng này, hắn không biết giải tỏa với ai, những lúc như vậy, hắn nhớ bố vô cùng.



Thôi Dật đối với hắn rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là bạn của bố, hắn không thể đối xử giống như với bố, muốn nói cái gì nói cái đó, hơn nữa công việc của Thôi Dật ngày nào cũng bận như chó. (Cua: Vâng, không sai, chính là so sánh như thế đó -_-)



Có mấy khách bước vào cửa, Trương Thần lập tức đi tới chào hỏi.



Nói với đám nhân viên phục vụ, cô gái này phản xạ nhanh nhất, chỉ là có chút hơi nhiệt tình quá, thỉnh thoảng sẽ phạm sai lầm.



Trương Thần xếp bàn cho khách xong, Yến Hàng mới để ý mấy người mới tới nhìn qua như học sinh.



Giá đồ ăn ở nhà hàng bọn họ rất cao, học sinh như vậy sẽ không đến đây liên hoan.



Hắn liền nhìn sang, đột nhiên ngây ngẩn cả người.



Một nam sinh nghiêng đầu nhìn về bên này, liếc mắt nhìn thấy hắn xong cũng sững sờ.



Sơ Nhất đứng lên đi về phía quầy bar, mấy người còn lại đang gọi món, Chu Xuân Dương với theo một câu: "Ê, cậu đi đâu, gọi món đã."



"Giống, giống của cậu." Sơ Nhất miệng nói nhưng mắt đã nhìn phía quầy bar.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện