Nam Bắc không phải là con cháu Thẩm gia cho nên đến ngày tế tổ, cô đương nhiên trở thành người nhàn rỗi nhất.
Thẩm thị tại Giang Nam đã truyền thừa (truyền lại và kế thừa) được hai mươi sáu thế hệ, mấy trăm năm qua vẫn vững chắc, tất nhiên sẽ được mọi người quan tâm chú ý. Lần này là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm ông Thẩm mới trở về quê hương tế tổ, đương nhiên không thể thiếu báo chí phóng viên.
Thời điểm ánh sáng mặt trời dần hé lên, tế tổ đã bắt đầu.
Nam Bắc xen lẫn trong đám phóng viên đi theo Thẩm gia. Phóng viên đến đây hôm nay phần lớn là do chính phủ địa phương mời đến. Nhưng nhiều nhất chỉ cho chụp ảnh chứ không đồng ý phỏng vấn chính thức.
Mọi người một đường vào nhà thờ tộc, vào trong thắp hương. Cuối cùng là đến khu mộ tổ tiên dâng hương.
Một loạt bông cúc trắng đã được chuẩn bị sẵn, mỗi người khi dâng hương đều cầm lấy một bông.
Phía trước cô là hai phóng viên, không thể chụp được bên trong liền buông máy ảnh nói chuyện với nhau.
“Đang dâng hương là Thẩm Khanh Thu, năm nay đã tranh cử trưởng phòng tài chính tại Mexico, không nghĩ tới vai vế của anh ta thấp như vậy.”
“Gia tộc lớn chính là thế này. Anh xem bé trai đứng trước hắn thì biết, vị trí lớn hơn hắn, cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi, phải không?”
…
Những loại chuyện bát quái thế này, tất nhiên có đúng cũng có sai.
Cô nghe cũng thật vui, xem như là tiểu khiển.
Gần giờ cơm trưa, tế tổ cũng ngừng một lát. Thẩm gia sắp xếp cho mọi người cùng với phóng viên dùng cơm ngay tại nhà tổ tiên, đặc biệt mời đầu bếp đến làm món chay. Một vài người Thẩm gia sinh sống tại Đài Loan phụ trách tiếp chuyện cùng với lãnh đạo địa phương và phóng viên.
Nam Bắc đi theo bên cạnh Thẩm Gia Minh, bị không ít máy ảnh ghi hình lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt khẽ nhếch, rất ít cười.
Chỉ có đôi khi cùng ông Thẩm nói chuyện cô mới nở nụ cười. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Thẩm Gia Minh cùng cô là một đôi.
Nhưng nếu nghe cuộc nói chuyên của hai người thì mới biết được sai lầm của mình.
Chính là sai mười phần.
“Nào, cười cái coi.” Thẩm Gia Minh nghiêng đầu cười một cách chuyên nghiệp, “Ngày mai khẳng định em sẽ có ảnh chụp trên báo.”
Cô đương nhiên biết ý đồ của hắn nhưng vẫn phối hợp: “Gần đây có phải anh định hợp lại với Danh mĩ nữ hay không?”
“Danh mĩ nữ?” Thẩm Gia Minh theo bản năng xoa ngón trỏ mà hôm qua bị con vẹt mổ đến rớt thịt, nhớ lại còn thấy đau, “Cũng là chuyện cũ ba đời rồi, sao bây giờ nhắc lại?”
Nam Bắc giơ lên ngón giữa với Thẩm Gia Minh: “Ngại quá, em chính là quan tâm đến đến chuyện cũ ba đời.” Thẩm Gia Minh không kiềm được nắm lấy ngón giữa của cô, nở nụ cười: “Có người nhìn em.”
“Thật sao?” Cô giả vờ sửa sang tóc tai, phối hợp diễn trò với Thẩm công tử này: “Thế này đã được chưa? Vào ống kính sẽ ăn ảnh chứ? Sao phóng viên lại có thể vào nơi này?”
“Có thể, hoàn toàn có thể.”
Thẩm Gia Minh tươi cười nắm lấy vai Nam Bắc xoay cô nhìn về hướng Đông Nam.
Có người đang đi tới.
Cô có chút ngạc nhiên khi thấy hắn. So với hôm trước gặp gỡ, hắn vẫn cao gầy như vậy, dáng đi không hề thay đổi. Lúc hai người bọn họ chạm mắt nhau, trên khuôn mặt Trình Mục Dương nở nụ cười khó có thể nắm bắt.
Cô nghĩ hắn sẽ đến nơi này, nhưng không ngờ Trình Mục Dương lại đi dọc theo con đường nhỏ bên hòn núi giả rồi đi thẳng qua chỗ khác.
“Rốt cuộc làm sao em lại quen biết hắn,” Thẩm Gia Minh ngồi trên lan can bằng gỗ tại một hành lang ở góc khuất, “Vân Nam? Tứ Xuyên? Hay tại miền Nam?”
“Bỉ, lúc em học tại Bỉ đã biết hắn.”
“Về sau cũng không gặp lại sao?”
Cô gật đầu.
“Đại khái là hai năm trước, phó thị trưởng mới của Moscow (thủ đô Liên bang Nga) nhậm chức, muốn phát triển thế lực hắc bang làm chỗ dựa của mình đã khiến việc buôn bán của Trình gia gặp không ít khó khăn. Lúc đó, người nổi tiếng nhất trong Trình gia không phải hắn mà là anh họ của hắn Trình Mục Vân. Người này cái gì cũng tốt, nhưng lại vì lợi ích trước mắt mà dùng thủ đoạn cực đoan, muốn trực tiếp ám sát phó thị trưởng.”
“Người ta có ý định ám sát mà anh cũng biết?”
“Sau này anh mới biết. Trình gia sở dĩ có thế lực ở biên giới Trung-Nga nhiều năm như vậy là do biết ẩn mình rất khôn khéo. Bất luận chính phủ có thay đổi thế nào thì các tổ chức bên ngoài vẫn không hề thay đổi. Em có biết một khi đã đánh vỡ thế cân bằng thì kết quả chính là hủy diệt. Trình gia dù gì cũng là người làm ăn, không phải loạn đảng, đương nhiên không thể làm vậy.”
Nam Bắc nghe có chỗ hiểu chỗ không.
Đối với tình hình tại biên giới Trung-Nga, người ta vẫn cảm thấy như đang xem các bộ phim điện ảnh cũ kĩ của Âu Mĩ.
Nơi đó so với Vân Nam tựa như hai thế giới.
Tại Bỉ, cô bạn người Nga cùng phòng với cô cũng từng oán giận, sau khi Xô Viết giải thể [1], Nga đã sớm trở thành quốc gia của hắc bang. Các bang phái khống chế đất nước, chiếm 20% thậm chí là 30% tổng giá trị kinh tế quốc gia.
Một đất nước như vậy thì quan viên chính phủ tất nhiên là không thoát khỏi liên quan. Nói cho cùng, đây là một quốc gia đen tối.
“Trình gia vì chuyện này đã có một trận rung chuyển lớn. Sau đó Trình Mục Dương xuất hiện.”
“Sau đó thế nào?”
“Không có sau đó.” Thẩm Gia Minh cười cười, chuyển đề tài, “Anh nhớ rõ sau khi từ Bỉ trở về em chưa đến biên giới lần nào. Hàng năm đều ở tại Vân Nam, em không thấy nhàm chán sao?”
Cô lắc đầu: “Cũng không hẳn là nhàm chán. Nếu anh có cơ hội đi Vân Nam, em sẽ dẫn anh đi xem phim trường 3D có cảnh bắn nhau.”
Thẩm Gia Minh nghiêm nghị nhìn cô: “Anh không đi, anh sợ nhất chính là anh trai Nam Hoài của em.”
Nam Bắc quăng cho anh một ánh mắt xem thường.
Vài ngày sau đó, Trình Mục Dương không xuất hiện lại.
Ngay khi cô nghĩ đến sẽ không gặp lại hắn nữa thì ông Thẩm bỗng nhiên báo cô biết hành trình có thay đổi, phải theo đường biển trở về Đài Châu. Câu nói của ông có hàm ý khác, không rõ ràng, chỉ muốn cô đi trước, ông sẽ ở Đài Châu chờ nghi thức quyên tặng của Thẩm gia kết thúc, sẽ một người bạn đi với cô.
Theo trực giác cô đoán được, người bạn kia có lẽ là Trình Mục Dương.
Trời tối, cô mang theo hành lí đứng trước của lớn chờ người đến đón.
Mưa quá lớn, dù Nam Bắc đã đứng dưới cửa tránh mưa nhưng vẫn bị ướt. Khu vực này nhà dân rất ít, xung quanh không có ai đi lại, càng không có xe cộ gì.
Chỉ có tiếng mưa rơi.
Khoảng mười phút sau có một chiếc xe màu trắng chiếu đèn về phía cô.
Tiếp theo một đoàn xe Mercedes S600 Pullman Guard [2] nối đuôi nhau chạy qua trước mặt, màu sắc xe hoàn toàn giống nhau, duy chỉ có biển số là khác. Ban đầu cô còn có hứng thú đếm số xe, về sau đếm không nổi là có mấy chiếc. Cuối cùng có một chiếc rời khỏi đoàn xe tiến tới dừng ở bậc thang trước mặt cô.
Người ngồi ở ghế lái phụ chạy xuống mở dù.
Nam Bắc mang hành lí giao cho người kia, che dù đi hai ba bước liền tiến vào xe.
Trình Mục Dương đang ngồi trong xe nhìn cô.
Hắn mặc bộ quần áo đơn giản, áo trắng quần đen. Gương mặt phản chiếu ánh đèn màu vàng trở nên xinh đẹp vạn phần, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.
Câu đầu tiên của cô lại là: “Không có dép lê sao?”
Trình Mục Dương mở kính cách âm, người ngồi phía trước liền đưa một đôi dép lê màu trắng.
“Cám ơn.” Nam Bắc cúi đầu cởi đôi giày ướt sũng rồi mang dép vào, cảm thấy rất thoải mái. Lúc này mới nhìn lên, thấy hắn vẫn như cũ nhìn cô, hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
Ba bốn giây sau, cô bỗng nhiên cười rộ lên.
Lúc này mới thật sự là bạn cũ gặp lại nhau.
“Mưa rất lớn sao?” Hắn hỏi cô, thanh âm có chút thấp.
“Vâng.”
“Đi đến nơi ở đêm nay cần năm, sáu giờ.” Hắn nói, “Đường hơi xa, ngồi ô tô sẽ không thoải mái, cô nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đi nơi nào?” Cô xuyên qua kính nhìn về đoàn xe phía sau, “Anh mang theo mấy chiếc xe vậy?”
“Hồ Vạn Đảo [3]. Lần này có khoảng bốn mươi xe.”
Bốn mươi chiếc? Cô cười thán: “Đông như vậy đi trên đường, không kẹt xe sao?”
Đi xa nhưng chuẩn bị cẩn thận đến mức này thì lần đầu tiên cô thấy.
“Sẽ không kẹt xe.” Hắn vẫn nghiêng thân mình, khoát một tay lên chỗ vịn của ghế, tay kia đặt trên đầu gối. “Khoảng cách mỗi chiếc xe là năm mươi thước, sẽ không đi quá gần nhau.”
Khoảng cách thực thích hợp, cho dù có xe bị tấn công cũng không liên lụy đến xe còn lại.
“Nếu có người biết được anh ngồi trên chiếc xe nào thì sao?”
Hắn nở nụ cười nhạt: “Cứ cách mười phút chiếc xe cuối cùng sẽ tăng tốc chạy lên đầu.”
Cô suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói.
Bốn mươi chiếc xe hoàn toàn giống nhau, giữ khoảng cách không xa không gần. Cứ mười phút lại đổi vị trí một lần, chỉ sợ ngay cả tài xế cũng không biết rốt cuộc xe mình là thứ mấy.
Khả năng có người biết Trình Mục Dương ngồi trên chiếc xe nào không phải là bằng không sao?
Cô nhớ rõ đây là chiếc Mercedes S600Pullman Guard chống đạn, đạt được tiểu chuẩn VR7 (một tiêu chuẩn về xe chống đạn), cực kì an toàn. Nếu dùng đạn đạo M51 (một loại tên lửa đạn đạo do Pháp sản xuất, được xem là có sức công phá lớn nhất hiện nay) tấn công thì cũng không có thiệt hại nào.
Nhưng mà dù sao nơi này vẫn trong địa phận Trung Quốc, xem như an toàn.
Trình Mục Dương thấy cô không đặt câu hỏi nữa thì dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người này từ vài năm trước đã ra vào thường xuyên nơi ở của cô ở kí túc xá, cùng học tại thư viện, từ xa lạ trở nên quen thuộc, cho nên hiểu biết về thói quen của đối phương cũng thật rõ ràng.
Cùng hắn chung đường thế này cô cũng thấy thoải mái hơn. Nam Bắc dựa vào ghế, ấn một dấu tay lên kính xe.
Qua dấu tay ấy, cô có thể nhìn rõ ràng quang cảnh bên ngoài.
Chắc hẳn là xe đang đi trên đường cao tốc, những ngọn đèn đường nối tiếp nhau kéo dài đến vô tận.
“Bạn gái của anh đâu?”
Nam Bắc bỗng nhiên nhớ đến cô gái mang vòng ngọc kia.
“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.” Trong giọng nói của hắn có chút tiếc nuối, “Là vợ của anh họ đã chết của tôi.”
—Hết chương 2—
****************
Chú thích:
[1]: Xô viết là tên gọi chung cho các cơ quan đại biểu dân cử của chính quyền nhà nước tại Liên Xô (nước Nga cũ) và một vài quốc gia khác từ giai đoạn 1917 tới đầu thập niên 1990 (chính quyền Xô viết), mặc dù ý nghĩa ban đầu của nó là hội đồng công nhân địa phương. Tuy vậy, về cơ bản khái niệm Xô Viết luôn được coi là đồng nhất với Liên Xô. Năm 1993, trong quá trình của khủng hoảng hiến pháp thì tổng thống Nga B.N. Yeltsin đã ra sắc lệnh bãi bỏ các xô viết, bắt đầu bằng việc giải tán Đại hội Đại biểu Nhân dân và Xô viết Tối cao, sau đó là các Xô viết ở mọi cấp.
[2]: Mercedes S600 Pullman Guard: “Cỗ máy” hoàn hảo này chỉ dành cho chính khách và những người có 1,4 triệu USD trong tài khoản! Mức độ chống đạn của S600 Pullman Guard ở cấp cao nhất B6/B7, có khả năng chịu được các loại vũ khí quân sự hạng nhẹ, mảnh vỡ lựu đạn hay các loại chất nổ khác. Ngoài ra, xe trang bị lốp run-flat có thể đi với vận tốc 80 km/h khi bị bắn thủng. Bình xăng tự hàn được trang bị cùng hệ thống cứu hỏa tự động. Ngoài những công nghệ được lấy từ quân đội, S600 Pullman Guard vẫn có những công nghệ cao cấp từ S-class như an toàn đón đầu Pre-Safe, hệ thống quan sát đêm, chống bó cứng phanh và phân bổ lực phanh điện tử mới nhất.
Thẩm thị tại Giang Nam đã truyền thừa (truyền lại và kế thừa) được hai mươi sáu thế hệ, mấy trăm năm qua vẫn vững chắc, tất nhiên sẽ được mọi người quan tâm chú ý. Lần này là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm ông Thẩm mới trở về quê hương tế tổ, đương nhiên không thể thiếu báo chí phóng viên.
Thời điểm ánh sáng mặt trời dần hé lên, tế tổ đã bắt đầu.
Nam Bắc xen lẫn trong đám phóng viên đi theo Thẩm gia. Phóng viên đến đây hôm nay phần lớn là do chính phủ địa phương mời đến. Nhưng nhiều nhất chỉ cho chụp ảnh chứ không đồng ý phỏng vấn chính thức.
Mọi người một đường vào nhà thờ tộc, vào trong thắp hương. Cuối cùng là đến khu mộ tổ tiên dâng hương.
Một loạt bông cúc trắng đã được chuẩn bị sẵn, mỗi người khi dâng hương đều cầm lấy một bông.
Phía trước cô là hai phóng viên, không thể chụp được bên trong liền buông máy ảnh nói chuyện với nhau.
“Đang dâng hương là Thẩm Khanh Thu, năm nay đã tranh cử trưởng phòng tài chính tại Mexico, không nghĩ tới vai vế của anh ta thấp như vậy.”
“Gia tộc lớn chính là thế này. Anh xem bé trai đứng trước hắn thì biết, vị trí lớn hơn hắn, cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi thôi, phải không?”
…
Những loại chuyện bát quái thế này, tất nhiên có đúng cũng có sai.
Cô nghe cũng thật vui, xem như là tiểu khiển.
Gần giờ cơm trưa, tế tổ cũng ngừng một lát. Thẩm gia sắp xếp cho mọi người cùng với phóng viên dùng cơm ngay tại nhà tổ tiên, đặc biệt mời đầu bếp đến làm món chay. Một vài người Thẩm gia sinh sống tại Đài Loan phụ trách tiếp chuyện cùng với lãnh đạo địa phương và phóng viên.
Nam Bắc đi theo bên cạnh Thẩm Gia Minh, bị không ít máy ảnh ghi hình lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt khẽ nhếch, rất ít cười.
Chỉ có đôi khi cùng ông Thẩm nói chuyện cô mới nở nụ cười. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Thẩm Gia Minh cùng cô là một đôi.
Nhưng nếu nghe cuộc nói chuyên của hai người thì mới biết được sai lầm của mình.
Chính là sai mười phần.
“Nào, cười cái coi.” Thẩm Gia Minh nghiêng đầu cười một cách chuyên nghiệp, “Ngày mai khẳng định em sẽ có ảnh chụp trên báo.”
Cô đương nhiên biết ý đồ của hắn nhưng vẫn phối hợp: “Gần đây có phải anh định hợp lại với Danh mĩ nữ hay không?”
“Danh mĩ nữ?” Thẩm Gia Minh theo bản năng xoa ngón trỏ mà hôm qua bị con vẹt mổ đến rớt thịt, nhớ lại còn thấy đau, “Cũng là chuyện cũ ba đời rồi, sao bây giờ nhắc lại?”
Nam Bắc giơ lên ngón giữa với Thẩm Gia Minh: “Ngại quá, em chính là quan tâm đến đến chuyện cũ ba đời.” Thẩm Gia Minh không kiềm được nắm lấy ngón giữa của cô, nở nụ cười: “Có người nhìn em.”
“Thật sao?” Cô giả vờ sửa sang tóc tai, phối hợp diễn trò với Thẩm công tử này: “Thế này đã được chưa? Vào ống kính sẽ ăn ảnh chứ? Sao phóng viên lại có thể vào nơi này?”
“Có thể, hoàn toàn có thể.”
Thẩm Gia Minh tươi cười nắm lấy vai Nam Bắc xoay cô nhìn về hướng Đông Nam.
Có người đang đi tới.
Cô có chút ngạc nhiên khi thấy hắn. So với hôm trước gặp gỡ, hắn vẫn cao gầy như vậy, dáng đi không hề thay đổi. Lúc hai người bọn họ chạm mắt nhau, trên khuôn mặt Trình Mục Dương nở nụ cười khó có thể nắm bắt.
Cô nghĩ hắn sẽ đến nơi này, nhưng không ngờ Trình Mục Dương lại đi dọc theo con đường nhỏ bên hòn núi giả rồi đi thẳng qua chỗ khác.
“Rốt cuộc làm sao em lại quen biết hắn,” Thẩm Gia Minh ngồi trên lan can bằng gỗ tại một hành lang ở góc khuất, “Vân Nam? Tứ Xuyên? Hay tại miền Nam?”
“Bỉ, lúc em học tại Bỉ đã biết hắn.”
“Về sau cũng không gặp lại sao?”
Cô gật đầu.
“Đại khái là hai năm trước, phó thị trưởng mới của Moscow (thủ đô Liên bang Nga) nhậm chức, muốn phát triển thế lực hắc bang làm chỗ dựa của mình đã khiến việc buôn bán của Trình gia gặp không ít khó khăn. Lúc đó, người nổi tiếng nhất trong Trình gia không phải hắn mà là anh họ của hắn Trình Mục Vân. Người này cái gì cũng tốt, nhưng lại vì lợi ích trước mắt mà dùng thủ đoạn cực đoan, muốn trực tiếp ám sát phó thị trưởng.”
“Người ta có ý định ám sát mà anh cũng biết?”
“Sau này anh mới biết. Trình gia sở dĩ có thế lực ở biên giới Trung-Nga nhiều năm như vậy là do biết ẩn mình rất khôn khéo. Bất luận chính phủ có thay đổi thế nào thì các tổ chức bên ngoài vẫn không hề thay đổi. Em có biết một khi đã đánh vỡ thế cân bằng thì kết quả chính là hủy diệt. Trình gia dù gì cũng là người làm ăn, không phải loạn đảng, đương nhiên không thể làm vậy.”
Nam Bắc nghe có chỗ hiểu chỗ không.
Đối với tình hình tại biên giới Trung-Nga, người ta vẫn cảm thấy như đang xem các bộ phim điện ảnh cũ kĩ của Âu Mĩ.
Nơi đó so với Vân Nam tựa như hai thế giới.
Tại Bỉ, cô bạn người Nga cùng phòng với cô cũng từng oán giận, sau khi Xô Viết giải thể [1], Nga đã sớm trở thành quốc gia của hắc bang. Các bang phái khống chế đất nước, chiếm 20% thậm chí là 30% tổng giá trị kinh tế quốc gia.
Một đất nước như vậy thì quan viên chính phủ tất nhiên là không thoát khỏi liên quan. Nói cho cùng, đây là một quốc gia đen tối.
“Trình gia vì chuyện này đã có một trận rung chuyển lớn. Sau đó Trình Mục Dương xuất hiện.”
“Sau đó thế nào?”
“Không có sau đó.” Thẩm Gia Minh cười cười, chuyển đề tài, “Anh nhớ rõ sau khi từ Bỉ trở về em chưa đến biên giới lần nào. Hàng năm đều ở tại Vân Nam, em không thấy nhàm chán sao?”
Cô lắc đầu: “Cũng không hẳn là nhàm chán. Nếu anh có cơ hội đi Vân Nam, em sẽ dẫn anh đi xem phim trường 3D có cảnh bắn nhau.”
Thẩm Gia Minh nghiêm nghị nhìn cô: “Anh không đi, anh sợ nhất chính là anh trai Nam Hoài của em.”
Nam Bắc quăng cho anh một ánh mắt xem thường.
Vài ngày sau đó, Trình Mục Dương không xuất hiện lại.
Ngay khi cô nghĩ đến sẽ không gặp lại hắn nữa thì ông Thẩm bỗng nhiên báo cô biết hành trình có thay đổi, phải theo đường biển trở về Đài Châu. Câu nói của ông có hàm ý khác, không rõ ràng, chỉ muốn cô đi trước, ông sẽ ở Đài Châu chờ nghi thức quyên tặng của Thẩm gia kết thúc, sẽ một người bạn đi với cô.
Theo trực giác cô đoán được, người bạn kia có lẽ là Trình Mục Dương.
Trời tối, cô mang theo hành lí đứng trước của lớn chờ người đến đón.
Mưa quá lớn, dù Nam Bắc đã đứng dưới cửa tránh mưa nhưng vẫn bị ướt. Khu vực này nhà dân rất ít, xung quanh không có ai đi lại, càng không có xe cộ gì.
Chỉ có tiếng mưa rơi.
Khoảng mười phút sau có một chiếc xe màu trắng chiếu đèn về phía cô.
Tiếp theo một đoàn xe Mercedes S600 Pullman Guard [2] nối đuôi nhau chạy qua trước mặt, màu sắc xe hoàn toàn giống nhau, duy chỉ có biển số là khác. Ban đầu cô còn có hứng thú đếm số xe, về sau đếm không nổi là có mấy chiếc. Cuối cùng có một chiếc rời khỏi đoàn xe tiến tới dừng ở bậc thang trước mặt cô.
Người ngồi ở ghế lái phụ chạy xuống mở dù.
Nam Bắc mang hành lí giao cho người kia, che dù đi hai ba bước liền tiến vào xe.
Trình Mục Dương đang ngồi trong xe nhìn cô.
Hắn mặc bộ quần áo đơn giản, áo trắng quần đen. Gương mặt phản chiếu ánh đèn màu vàng trở nên xinh đẹp vạn phần, đôi mắt thâm sâu nhìn cô.
Câu đầu tiên của cô lại là: “Không có dép lê sao?”
Trình Mục Dương mở kính cách âm, người ngồi phía trước liền đưa một đôi dép lê màu trắng.
“Cám ơn.” Nam Bắc cúi đầu cởi đôi giày ướt sũng rồi mang dép vào, cảm thấy rất thoải mái. Lúc này mới nhìn lên, thấy hắn vẫn như cũ nhìn cô, hai người cứ vậy mà nhìn nhau.
Ba bốn giây sau, cô bỗng nhiên cười rộ lên.
Lúc này mới thật sự là bạn cũ gặp lại nhau.
“Mưa rất lớn sao?” Hắn hỏi cô, thanh âm có chút thấp.
“Vâng.”
“Đi đến nơi ở đêm nay cần năm, sáu giờ.” Hắn nói, “Đường hơi xa, ngồi ô tô sẽ không thoải mái, cô nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đi nơi nào?” Cô xuyên qua kính nhìn về đoàn xe phía sau, “Anh mang theo mấy chiếc xe vậy?”
“Hồ Vạn Đảo [3]. Lần này có khoảng bốn mươi xe.”
Bốn mươi chiếc? Cô cười thán: “Đông như vậy đi trên đường, không kẹt xe sao?”
Đi xa nhưng chuẩn bị cẩn thận đến mức này thì lần đầu tiên cô thấy.
“Sẽ không kẹt xe.” Hắn vẫn nghiêng thân mình, khoát một tay lên chỗ vịn của ghế, tay kia đặt trên đầu gối. “Khoảng cách mỗi chiếc xe là năm mươi thước, sẽ không đi quá gần nhau.”
Khoảng cách thực thích hợp, cho dù có xe bị tấn công cũng không liên lụy đến xe còn lại.
“Nếu có người biết được anh ngồi trên chiếc xe nào thì sao?”
Hắn nở nụ cười nhạt: “Cứ cách mười phút chiếc xe cuối cùng sẽ tăng tốc chạy lên đầu.”
Cô suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói.
Bốn mươi chiếc xe hoàn toàn giống nhau, giữ khoảng cách không xa không gần. Cứ mười phút lại đổi vị trí một lần, chỉ sợ ngay cả tài xế cũng không biết rốt cuộc xe mình là thứ mấy.
Khả năng có người biết Trình Mục Dương ngồi trên chiếc xe nào không phải là bằng không sao?
Cô nhớ rõ đây là chiếc Mercedes S600Pullman Guard chống đạn, đạt được tiểu chuẩn VR7 (một tiêu chuẩn về xe chống đạn), cực kì an toàn. Nếu dùng đạn đạo M51 (một loại tên lửa đạn đạo do Pháp sản xuất, được xem là có sức công phá lớn nhất hiện nay) tấn công thì cũng không có thiệt hại nào.
Nhưng mà dù sao nơi này vẫn trong địa phận Trung Quốc, xem như an toàn.
Trình Mục Dương thấy cô không đặt câu hỏi nữa thì dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người này từ vài năm trước đã ra vào thường xuyên nơi ở của cô ở kí túc xá, cùng học tại thư viện, từ xa lạ trở nên quen thuộc, cho nên hiểu biết về thói quen của đối phương cũng thật rõ ràng.
Cùng hắn chung đường thế này cô cũng thấy thoải mái hơn. Nam Bắc dựa vào ghế, ấn một dấu tay lên kính xe.
Qua dấu tay ấy, cô có thể nhìn rõ ràng quang cảnh bên ngoài.
Chắc hẳn là xe đang đi trên đường cao tốc, những ngọn đèn đường nối tiếp nhau kéo dài đến vô tận.
“Bạn gái của anh đâu?”
Nam Bắc bỗng nhiên nhớ đến cô gái mang vòng ngọc kia.
“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.” Trong giọng nói của hắn có chút tiếc nuối, “Là vợ của anh họ đã chết của tôi.”
—Hết chương 2—
****************
Chú thích:
[1]: Xô viết là tên gọi chung cho các cơ quan đại biểu dân cử của chính quyền nhà nước tại Liên Xô (nước Nga cũ) và một vài quốc gia khác từ giai đoạn 1917 tới đầu thập niên 1990 (chính quyền Xô viết), mặc dù ý nghĩa ban đầu của nó là hội đồng công nhân địa phương. Tuy vậy, về cơ bản khái niệm Xô Viết luôn được coi là đồng nhất với Liên Xô. Năm 1993, trong quá trình của khủng hoảng hiến pháp thì tổng thống Nga B.N. Yeltsin đã ra sắc lệnh bãi bỏ các xô viết, bắt đầu bằng việc giải tán Đại hội Đại biểu Nhân dân và Xô viết Tối cao, sau đó là các Xô viết ở mọi cấp.
[2]: Mercedes S600 Pullman Guard: “Cỗ máy” hoàn hảo này chỉ dành cho chính khách và những người có 1,4 triệu USD trong tài khoản! Mức độ chống đạn của S600 Pullman Guard ở cấp cao nhất B6/B7, có khả năng chịu được các loại vũ khí quân sự hạng nhẹ, mảnh vỡ lựu đạn hay các loại chất nổ khác. Ngoài ra, xe trang bị lốp run-flat có thể đi với vận tốc 80 km/h khi bị bắn thủng. Bình xăng tự hàn được trang bị cùng hệ thống cứu hỏa tự động. Ngoài những công nghệ được lấy từ quân đội, S600 Pullman Guard vẫn có những công nghệ cao cấp từ S-class như an toàn đón đầu Pre-Safe, hệ thống quan sát đêm, chống bó cứng phanh và phân bổ lực phanh điện tử mới nhất.
Danh sách chương