Triệu An Ca ngồi trên chiếc xe tải của nhà Triệu Bân về nhà ba cô. Chuyện đầu tiên cô về nhà chính là đặt đôi thể thao của Tần Mặc Bắc lên kệ ngay ngắn.

Nó được xem như là tín vật đính ước của cô, người đâu của đó.

Triệu Tiểu Tinh được nghỉ hè, mỗi ngày ở nhà đều muốn lật trời, khóc đòi muốn về quê với chị gái đi câu cá bắt tôm. Nếu như không phải mẹ cậu nhóc ngăn cản bảo là ở quê không có gì ngon cũng chẳng có gì chơi, thì cậu đã chạy tới lâu rồi.

Triệu An vừa về, Triệu Tiểu Tinh cả ngày đều lon ton chạy phía sau mông công, nửa tất cũng không rời.

Mấy ngày nay ba cô tan việc và nhà rất sớm. Bởi vì cô thi đậu đại học, ông nhìn thấy cô đều rất vui vẻ,  rảnh rỗi lại lôi mấy quyển album cũ ra xem, kể lể dông dài về ông nội đã mất sớm của cô.

Rất hiếm khi hai cha con gặp nhau mà không cả vã như thế này.

Triệu An Ca cảm thấy ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, cả ngày đều muốn ra ngoài đi chơi, nhưng cô chưa từng đi hợp lớp cấp ba từ lúc tốt nghiệp đến giờ, nếu đi thì chắc hẳn là sẽ nghe mọi người bàn tán về việc Tần Mặc Bắc bỏ thi môn cuối cùng cho mà xem.

Cô không muốn nghe.

Vết thương trên tay của Tần Mặc Bắc chưa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi  thêm một thời gian nữa.

Triệu An Ca tự mình xuống bếp nấu một nồi canh móng heo hầm đậu, đựng trong một cặp lồng giữ nhiệt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Chợt nghe tiếng Dì gọi ở phía sau, “An Ca à, để chú Lưu đưa con nha?” Trước kia Dì cũng từng gọi cô là Bồ Câu Lớn, nhưng cô không thích.

Triệu An Ca khoác tay áo, không trả lời rồi đi thẳng ra cửa.

Ra cổng bắt một chiếc taxi, đi đến nhà Tần Mặc Bắc, chỉ mất có mười phút.

Cô gõ cửa nhà anh, rất nhanh sau đó cửa được mở ra.

Triệu An Ca đặt cặp lồng giữ nhiệt trên bàn, đi vào toilet rửa tay hỏi, “Nhà cậu có chén không?”

Tần Mặc Bắc đi vào phòng bếp nhưng bị Triệu An Ca chặn lại, một hai bắt anh phải ngồi yên đó không được lộn xộn.

Cô múc một chén đầy, đặt lên bàn, nói, “Canh móng heo hầm đậu đó.”

Tần Mặc Bắc cười cười, “Ăn gì bổ nấy đó hả?”

Triệu An Ca ừ rồi ngồi xuống bên cạnh nhìn tay anh, xem xong lấy tay khẽ chạm lên vết thương một cái, “Cậu còn đau không?”

Tần Mặc Bắc cười cười đáp, “Không đau.”

Triệu An Ca nhìn ngó xung quanh, còn rất nhiều thùng đồ chưa mở ra, chưa kịp dọn dẹp, nói đúng hơn là, tay anh bị thương nên không thể dọn đồ.

Cô hỏi, “Không gọi mẹ cậu về chăm sóc cho mình sao?”

Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Không sao đâu, tính bà ấy nóng vội.” Dừng lại một chút lại nói, “Bà ấy cũng không biết chăm sóc người khác.”

Triệu An Ca nhớ lại dáng vẻ tao nhã quý phái, xinh đẹp của mẹ Tần, chắc bà từ nhỏ đã được hậu hạ như Đại tiểu thư.

Triệu An Ca bưng chén canh lên, dùng muỗng khuấy khuấy vào cái, thổi thổi rồi dùng môi mím thử xem còn nóng hay không, mới cho anh ăn.

Tần Mặc Mặc nhìn thoáng qua cặp lồng trên bàn, một hộp đầy ắp, anh nhìn cô nói, “Cậu đang nuôi heo đó hả?”

Triệu An Ca cười, “Tớ làm hơi nhiều chút, nếu không ăn hết, thì bỏ vào nồi hâm lại dùng tiếp, ngày hôm qua cậu ăn cái gì vậy?”

Tần Mặc Bắc đáp, “Ở ngoài có bán cơm.” Nói xong đi vào phòng ngủ lấy ra một bức tranh.

Là bức vẽ Triệu An Ca cắt cỏ, anh đã đồng ý sẽ tặng cho cô.

Triệu An Ca chăm chú nhìn bức tranh một hồi lâu, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ, cô đọc nhẩm, “Một nhánh hoa trên sườn núi.”

Tần Mặc Bắc khẽ cười rồi nói, “Tên bức tranh.”

Triệu An Ca nghiêng mặt qua nhìn Tần Mặc Bắc nói, “Không ngờ cậu lại đặt tên này luôn đó, tớ còn nghĩ cậu sẽ đặt như là, cảnh đẹp nông thôn, bờ sông êm ả, hoặc là một cái tên gì đó đứng đắn như là rừng đen rậm rạp.”

Khóe môi Tần Mặc Bắc cong lên nhìn cô nói, “Rừng vừa đen vừa rậm rạp, cậu xác định là một cái tên đứng đắn hả?”

Triệu An Ca ngẩn ra, gật gật đầu hỏi, “Bộ không đứng đắn sao?”

Tần Mặc Bắc cười lên một cái vô cùng đứng đắn, nói, “Cực kỳ không đứng đắn.”

Triệu An Ca suy nghĩ cả buổi trời cũng không hiểu sao mà không đứng đắn chứ, cuối cùng phải chớp chớp mắt hỏi anh, “Cậu nói vì sao không đứng đắn đi mà?”

Tần Mặc Bắc nhìn cô, nói, “Vấn đề này, để sau này sẽ bàn luận.”

Triệu An Ca tiến lại gần bên cạnh người anh, “Không thể thảo luận ngay bây giờ được hả?”

Hơi thở của cô đạp vào vành tai anh, dòng khí nóng hầm hập, Tần Mặc Bắc đẩy cô ra rồi nói, “Bây giờ không được, tay tôi bị thương rồi.”

Triệu An Ca nói, “Thảo luận là dùng miệng mà, tay bị thương thì có liên quan gì đâu.”

Tần Mặc Bắc quay đầu qua nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay sang nhìn cô, “Dùng miệng?”

Triệu An Ca gật gật đầu, nói chuyện không phải dùng miệng thì dùng cái gì trời?”

Tần Mặc Bắc cảm thấy nếu anh còn nói thêm cái gì nữa, biến thành cầm thú mất, giống như ăn hiếp cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời. Anh không nói tiếp, cúi đầu ăn canh.

Trong TV đang phát tin thời sự, phóng viên đang phỏng vấn trạng nguyên khoa Khoa học Tự nhiên. Bạn học trạng nguyên này Triệu An Ca đã gặp rồi, học trường Nhất Trung kế bên, cũng là bạn trai của bạn cô.

Cô xem TV một lúc, lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, nên mang bức tranh kia về nhà trước.

Mặc dù cái tên《 Một nhánh hoa trên sườn núi 》cũng không tệ lắm, phù hợp với tính cách của cô, dù không tính là đẹp, nhưng giống như một nhánh hoa.

Nhưng mà cái tên 《 Rừng đen rậm rạp 》nghe cũng hay mà, sao không đứng đắn? Vậy mà cậu ấy còn phán cực kỳ không đứng đắn nữa chứ.

Triệu An Ca lấy điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm rừng đen rậm rạp là cái gì.

Trên màn hình xuất hiện một loạt hình ảnh hạn chế người xem.

Cô nhanh chóng tắt màn hình đi.

Vấn đề là cô còn nói với anh là dùng miệng để thảo luận nữa chứ, mợ nó, cái huần hòe gì vậy trời! Vô không vô cớ lại nói đến chuyện đó làm cái gì, còn tưởng là tay chơi thứ thiệt, nhưng mà cô lại ngáo ngơ chẳng biết gì.

Triệu An Ca cẩn thận hồi tưởng lại phản ứng của Tần Mặc Bắc lúc đó, chắc là anh không hiểu gì đâu nhỉ, con người anh đứng đắn vậy mà, chắc là không biết đâu.

Nhưng theo lời anh nói, cũng đâu có giống là không biết đâu, anh cũng đã nói là không đứng đắn, chắc là biết rồi đúng không. Triệu An Ca càng nghĩ càng rối, đành phải gọi Triệu Tiểu Tinh qua phòng chơi với mình.

Có thằng bé ở đây, vừa hát vừa nhảy um sùm trong phòng, ồn ào như vậy làm Triệu An Ca không còn rối rắm về chuyện ngốc nghếch kia nữa.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Tần Mặc Bắc nhận được điện thoại từ phòng trưng bày tranh của chị Hàm, nói là bức tranh anh mang đến đã có người mua, còn hỏi anh có bức tranh nào đẹp hơn nữa không, nếu có sẽ lấy hết.

Tần Mặc Bắc hỏi, “Vẫn là người khách kia sao ạ?”

Chị Hàm đáp, “Ừ, nếu không, lần tới không bán cho cô ấy nữa?”

Tần Mặc Bắc suy nghĩ một chút rồi đáp, “Không sao đâu ạ, cô ấy thích thì để cô ấy mua, chúng ta không trộm không cướp, giá bán cũng bằng giá thị trường, cũng không có ai nợ ai cả.”

Chị Hàm nói, “Người này là người quen của em hả, bạn gái cũ?”

Tần Mặc Bắc nói, “Không phải, chị đừng nói đùa, em chuẩn bị ngủ đây, mấy ngày nay tay không có sức, nghỉ ngơi sớm mới có thể vẽ tranh mang qua chỗ chị nữa.” Nói xong liền cúp máy.

Sau khi tay Tần Mặc Bắc cắt chỉ, trong lòng bàn tay để lại một vết sẹo không lớn không nhỏ.

Đợi cho đến khi vết thương hoàn toàn bình phục, cũng là lúc khai giảng.

Đại học Kỹ Thuật Viêm Thị, chỉ là một đại học thuộc hạng bét, trước khi vào đại học, Tần Mặc Bắc luôn coi thường trường này, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ vào đây học.

Sau khi đi bộ dạo hết một vòng trường, mới phát hiện nơi này cũng không tệ, khuôn viên cũ, gần trung tâm thành phố, trước cổng chính là phố ăn vặt.

Khoa sư phạm nhiều nữ sinh, chẳng bao lâu, anh đã bị một nhóm đàn chị bao vây, hỏi đông hỏi tây, nhiệt tình một cách đáng sợ.

Triệu An Ca kéo hành lý đi vào sân trường, cô không muốn ba mình đưa đi, nếu ông tới, chắc chắn Dì cũng sẽ đi theo, vậy còn phiền hơn nữa.

Hôm nay cô mặc chiếc váy liền áo màu đỏ, tóc uốn nhuộm màu nâu, mang đôi giày xăng đan cao 5cm, son môi ngày hôm nay cũng không nổi bật, màu hồng nữ tính.

Chỗ báo danh cho sinh viên mới, mấy người đàn anh phụ trách đón đàn em mới còn tưởng cô đi lầm chỗ. Khoa Công nghệ sinh học, tỷ lệ nam nữ là 5:1, mà con gái sinh đẹp như thế này lại càng không có.

Không đợi cô điền xong thông tin, mấy vị đàn anh đã bầu chọn cô là hoa khôi khoa.

Mấy người còn khoa trương xoa xoa tay, bây giờ có thể chặn miệng thối của đám người khoa Sư phạm rồi, lúc nào cũng cười nhạo người khoa công nghệ sinh học bọn họ chỉ toàn là khủng long, lần này xem như nở mày nở mặt rồi.

Triệu An Ca là người đầu tiên đến ký túc xá, cô chọn giường tầng trên, mặc dù leo lên leo xuống hơi bất tiện, nhưng cô thích mình có không gian riêng tư.

Một lúc sau, có bạn học mới vào ký túc xá.

Cô bạn học này cũng rất phóng khoáng, vừa gặp liền bắt đầu giới thiệu bản thân.

Quách Tuyên Tuyên, là người ngoài tỉnh, lúc cười lên sẽ để lộ ra hai cái răng khểnh, rất đáng yêu. Dáng vẻ cũng xinh đẹp, nào như mấy người kia nói, nữ sinh khoa công nghệ sinh học đều là khủng long.

Sau khi hai cô gái làm quen với nhau, liền kéo nhau đi căn tin chọn món ăn.

Dọc đường, Triệu An Ca gặp mấy người đàn anh đã tiếp đón cô ngày hôm nay, bước chân đi mạnh mẽ, ngửa đầu ưỡn ngực, giống như giành được chức vô địch. Mấy cô gái xinh đẹp bước tới, eo nhỏ thẳng tắp, khí thế cũng không thua gì quán quân thế giới.

Quách Tuyên Tuyên nhỏ giọng nói với Triệu An Ca, “Cậu lên xem diễn đàn trường chưa?”

Triệu An Ca lắc lắc đầy, “Chưa luôn, trên đó có gì hả?”

Quách Tuyên Tuyên nói, “Tớ có nhìn thấy mấy vài biết trên đó, nói khoa công nghệ sinh học của chúng ta với khoa sư phạm là đối thủ một mất một còn.”

Triệu An CA nghiêng mặt qua hỏi, “Vì sao?”

Quách Tuyên Tuyên trả lời, “Khoa công nghệ sinh học nam nhiều nữ ít, còn khoa sư phạm thì nữ nhiều nam ít.”

Triệu An Ca cười nói, “Cái này không tốt hả, bù trừ cho nhau rồi còn gì.”

Quách Tuyên Tuyên quơ quơ điện thoại trong tay, “Không như cậu nghĩ đâu, cậu xem bài đăng này đi, mới nhất luôn đó, hai khoa bắt đầu tuyên chiến rồi.

Triêu An Ca lại gần nhìn, bài đăng do khoa công nghệ sinh học đăng, “Ai nói khoa công nghệ sinh học không có mỹ nữ hả?!”

Bên dưới là một loạt ảnh của sinh viên mới, Triệu An Ca bị đưa lên đầu.

Khoa sư phạm lại đăng lên, “Ai nói khoa sư phạm không có trai đẹp?! Bên dưới chỉ có duy nhất một bức ảnh cậu sinh viên, anh cúi đầu điền thông tin, anh quay đầu cười, anh cầm di động gọi điện…

Tần Mặc Bắc! Xem tí nữa là Triệu An Ca nắm luôn cái điện thoại của người ta.

Sao lại thế này rồi, cục cưng lớn nhà mình trân quý bao nhiêu năm, còn chưa kịp  tóm vào tay đâu, làm sao bị người ta đưa lên diễn đàn rồi, hầu hết con gái toàn trường là đồ mê trai thấy hết rồi, bà nội cha nó chứ.

Tần Mặc Bắc đã xem điện thoại, anh cũng nhìn thấy ảnh chụp của Triệu An Ca, bên dưới có một đống bình luận la liếm các kiểu, còn la hét gọi nữ thần nữ thần còn thân hơn so với mẹ ruột.

Bọn người khoa công nghệ sinh học này, rảnh trứng quá hả, kêu la cái gì mà kêu.

Nhìn là biết không phải khoa đứng đắn gì rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện