Tần Mặc Bắc đổi xe hai lần, lúc gần về đến nhà, đã là hơn bảy giờ tối, anh đi qua khu chợ bên cạnh mua thức ăn trước.

Lúc này đã trễ, thức ăn còn dư lại cũng không còn tươi, anh mua một ký xương sườn, hai trái bắp, về nhà hầm canh.

Bữa nay cũng chưa gặp lại mấy người đòi nợ kia, vả lại hôm qua đã bị anh đánh cho một trận nhừ tử, dĩ nhiên sẽ không lại đây gây chuyện với anh.

Lưu Khả Di mặc một chiếc váy dài màu đen, ngồi đọc sách trong phòng khách, một bình trà lài đã được pha sẵn đặt trên bàn, hình như đã uống hơn phân nửa.

Bà nhìn anh hỏi, “Tìm phòng thế nào rồi con?”

Tần Mặc Bắc đặt thức ăn trong phòng bếp, quay đầu lại đáp, “Gần xong rồi ạ.” Anh biết mẹ mình quan tâm nhất là chuyện gì, không đợi bà hỏi thêm liền nói, “Điều kiện chỗ đó cũng tốt lắm, đúng theo yêu cầu của mẹ đó, vừa gần núi lại gần sông.”

Đột nhiên anh nhớ đến lời hô trong loa phát thanh của thôn, cười cười nói thêm, “Sinh hoạt hằng ngày khác biệt một chút thôi.”

Nói xong liền đi vào phòng bếp, đeo tạp dề, lấy xương sườn ra rửa sạch bằng nước lạnh, thả trái bắp vào một chậu nhỏ, tẩy rửa tạp chất rồi bắt đầu vo gạo nấu cơm.

Toàn bộ động tác đều thành thục trơn tru, lưu loát như nước chảy.

Dáng vẻ nấu cơm của Tần Mặc Bắc rất chuyên nghiệp, người không biết còn nghĩ vị này chính là cao thủ. Nhìn từ xa làm cho người ta cảm nhận một áp lực vô hình như một vị Thần Bếp, không thể chống đỡ nổi.

Nhưng mà, tất cả kỹ năng của anh cũng chỉ là lừa người mà thôi, nhìn qua thì còn tạm chấp nhận được. Chứ hương vị thực tế, xin phép không đề cập tới.

Nhưng món canh sườn heo hầm bắp anh nấu ngày hôm nay cũng không tệ lắm.

Dù sao món này cũng không đòi hỏi khéo tay, bỏ sườn và bắp vào chung một nồi, thêm nước, bỏ một chút muối, chờ nước sôi rồi nêm nếm vừa ăn là thành công.

Điều quan trọng chính là, Tần Mặc Bắc có một bí quyết độc nhất vô nhị, chính là lúc thêm muối, nếu không biết phải thêm bao nhiêu, vậy thì bỏ từng chút từng chút một, vừa thêm vừa nêm, như thế chắc chắn sẽ không bị mặn đến mức không ăn được.

Chỉ điều này thôi, cũng là do anh đút kết được sau bao nhiêu lần nấu ăn thất bại, đương nhiên là rất quý giá.

Dù sao thì ba năm trước, anh cũng là một đại thiếu gia ngay cả phòng bếp cũng chưa từng đặt chân vào.

Món canh ngày hôm nay không tệ, nhưng mà cơm nấu không ngon lắm, bị thiếu nước, nửa sống nửa chín, không thể ăn được.

Anh bưng canh đặt lên bàn nói, “Mẹ, con xuống lầu mua bánh mì và vài món lặt vặt, cơm lại hư nữa rồi.”

Lưu Khả Di vừa đọc sách vừa gật gật đầu.

Tần Mặc Bắc cầm lấy ví tiền ra khỏi cửa.

Triệu An Ca trợn mắt đạp xe một hơi từ đường quốc lộ về lại thôn, dọc đường đi cô vẫn mãi luôn suy nghĩ.

Anh họ của Nhị Cẩu tám phần chính là tên mặt sẹo kia, bây giờ sắp đến thôn bọn họ. Cô biết Tần Mặc Bắc không sợ hắn ta, cô cũng đâu có sợ gì.

Nhưng chuyện này chắc hẳn sẽ ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của Tần Mặc Bắc.

Biện pháp đầu tiên là cô muốn tìm hiểu tình huống của người đàn ông mặt sẹo là gì trước đã.

Cho nên, cô không về thẳng nhà, vào cửa hàng trong thôn mua một thùng sữa, thả vào giỏ rồi đạp xe đến nhà Nhị Cẩu.

Thừa dịp Nhị Cẩu và tên mặt sẹo còn chưa kịp trở về, cô phải đi tìm hiểu một chút.

Mẹ Nhị Cẩu đang làm cơm chiều, thấy Triệu An Ca mang sữa đến, liền dừng làm cơm lại, cười hì hì ra đón, “Thím nói con nhóc này, đã đến đây rồi, còn mang theo cái gì vậy hả.”

Triệu An Ca đi vào nhà chính rồi đặt sữa lên bàn, cười nói, “Thím, cái này còn không phải là heo nhà con không hiểu chuyện sao, làm hại Nhị Cẩu giờ này vẫn chưa có gì ăn, con thay mặt heo nhà con bồi tội thím đây.”

Bình thường đều một tiếng mẹ Nhị Cẩu, hai câu mẹ Nhị Cẩu, một tiếng thím này, cũng là do cô gọi bừa mà thôi.

Mẹ Nhị Cẩu nhìn liếc liếc thùng sữa, đôi mắt sáng rực, một thùng này cũng hơn mười hộp đấy nhá, so với mấy cọng rau của nhà bà thì còn đáng giá hơn nhiều.

Triệu An Ca hít hít mũi ngửi, “Thím ơi, thím làm món gì thơm dữ vậy ạ, ngon quá vậy nè, sắp qua mặt đầu bếp trên TV luôn á. Ơ mà Nhị Cẩu đâu rồi ạ, nó không ở nhà sao thím?”

Mẹ Nhị Cẩu cười đáp, “Nó không có ở nhà, nó lên bến xe đi đón anh họ rồi, tối nay nhà thím nướng gà, có cá nữa, còn thịt bò ướp ngũ vị hương mua sẵn lúc sáng nữa, nếu không thì tối nay con ở lại đây ăn thử, nhé?”

Triệu An Ca không để tâm nghe nhà bà ấy mua cái gì, nướng cái gì, sự chú ý lúc này của cô là, tên ông mặt sẹo kia sẽ đến thôn Thượng Pha này.

Mẹ Nhị Cẩu thấy Triệu An Ca không nói chuyện, mỉa mai nói, “Thiếu chút nữa là quên, Bồ Câu Lớn người ta bây giờ có tiền rồi, biệt thự lớn ở thành phố còn có xe hơi, có món gì ngon mà chưa từng ăn đâu.”

Triệu An Ca vội đáp, “Ôi, thím đừng có nói vậy mà thím, cái này còn không là do nhà thím có họ hàng đến thăm sao, con cũng không thể mặt dày mà ở lại làm phiền mọi người sum họp chứ.” Dừng lại một chút nói tiếp, “Người kia là bà con sao vậy thím?”

Mẹ Nhị Cẩu kéo cái ghế dựa ra cho Triệu An Ca ngồi, rồi đáp, “Thằng bé đó là con của chị gái thím ở trong thành phố, kể đến cũng đáng thương, nó không cha không mẹ, chỉ có một đứa em gái, đã chết cách đây ba năm rồi.”

Lại là ba năm trước.

Triệu An Ca ngồi trên ghế, bật chế độ lôi kéo móc chuyện như mấy bà tám, thăm dò, “Nhà anh ấy không còn ai nữa sao thím, chắc là anh ấy cũng đau lòng lắm luôn ấy nhỉ, rảnh rỗi thì gọi anh ấy về bên này ở đi thím.”

Mẹ Nhị Cẩu lấy một bịch hạt dưa từ trong phòng ra đặt lên bàn, đá thùng rác ở cạnh cửa lại nói, “Lại đây, cắn hạt dưa chơi.”

Triệu An Ca cũng lấy một nắm, là nguyên vị.

Cô cười cười, “Thím nè, đúng là đồ tốt nha, vẫn là nguyên vị ngon nhất.”

Vốn dĩ mẹ Nhị Cẩu còn muốn nói, đây là hàng mua khuyến mãi đấy, nhưng bà kịp phanh lại, nói tiếp đề tài cũ, “Thằng anh họ của nó, một tháng sẽ đến hai lần, đứa bé kia, là một tay nó dọn cứt đái* cho em gái, bản thân nó cũng chưa từng đi học, haizz, con có người nào thích hợp không, giới thiệu cho nó cái.”

(*) Nguyên văn tác giả đó ạ, Ny cũng muốn sửa lại nhưng nghĩ mẹ Nhị Cẩu dân quê, nói chuyện không kiêng dè kiểu cách nên giữ nguyên lại.

Triệu An Ca còn muốn nói thêm chút nữa, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động phát om tỏi.

“Anh giống như con cá trong hồ sen của em…”

Ngực cô giật thót, sao Nhị Cẩu về nhanh quá vậy? Vừa quay sang, thấy mẹ Nhị Cẩu móc điện thoại từ trong túi áo khoác treo trên chiếc xe ba giác ở ngoài cửa sân.

Đúng là hai mẹ con, ngay cả nhạc chuông cũng giống nhau.

“A lô, Nhị Cẩu hả, mày đi đến cửa thôn, lại cửa hàng mua hai bình rượu đi, buổi sáng quên mua rồi.”

Triệu An Ca từ trên ghế đứng dậy, đẩy xe đạp ra khỏi sân, vẫy tay với mẹ Nhị Cẩu, “Thím ơi, con về đây, lát nữa bà nội lại đi tìm con mất.”

Nói xong liền leo lên xe đạp chạy đi.

Một tháng đến hai lần, vậy cũng đủ thấy ghét rồi đó.

Tên mặt sẹo vừa nhìn là biết người không nên chọc rồi, cô cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho Tần Mặc Bắc biết.

Tần Mặc Bắc nhận được điện thoại của Triệu An Ca, nghe cô nói chuyện về tên mặt sẹo.

Anh nói, “Không sao đâu, vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu.”

Cúp điện thoại, Tần Mặc Bắc rửa chén xong, nhìn đồng hồ đã gần chín giờ.

Anh xách đôi giày lỗi thời đã giặt sạch sẽ từ trên kệ lên, dự định quay lại ngã tư đường trả lại cho bà cụ kia.

Lúc Tần Mặc Bắc đến chỗ đó, bà cụ không còn ở đó, xem ra bà ấy thật sự cho anh đôi giày này rồi.

Anh quyết định đợi thêm một lát nữa.

Trong lúc chờ đợi, anh gọi một cuộc điện thoại.

– “A lô, chị Hàm, em Tiểu Bắc đây, hai ba tháng này tạm thời em không đến phòng tranh nhé, vâng ạ, em tìm chỗ để vẽ tranh ạ.”

– “Tháng trước em có đem đến ba bức tranh, đều được một nữ khách hàng gần bằng tuổi em mua hết rồi, còn nói khi nào có tranh của em, thì gọi cho cô ây, chị sẽ chuyển tiền lại cho em.”

– “Vâng ạ.”

– “À, đúng rồi, người khách đó còn hỏi chị số điện thoại của em nữa, vậy em có muốn cho không?”

– “Không cần đâu chị.”

– “Được rồi.”

Chị Hàm là bà chủ của phòng tranh, vẫn luôn giúp đỡ Tần Mặc Bắc bán tranh, làm môi giới trích hoa hồng, so với phòng tranh khác thì lấy ít hơn một chút, rất chiếu cố anh.

Tần Mặc Bắc đợi một lúc lâu, cũng không gặp được bà cụ ấy, đành phải xách giày trở về nhà, chờ sau này sẽ trả lại.

Từ nhỏ anh đã được giáo dục, mượn bất kỳ thứ gì của người khác, phải trả về đúng hạn và bày tỏ lòng biết ơn.

Lúc Tần Mặc Bắc về đến nhà, mẹ anh đang tập yoga.

Anh đi tắm xong thì trở về phòng mình, chuẩn bị ngủ sớm.

Gần đây có nhiều chuyện bực mình, nên rất không thoải mái.

Anh tắt đèn, nằm trên giường, cơn buồn ngủ kéo đến.

Dù ngáp lên ngáp xuống hơn một tiếng đồng hồ, nhưng cũng không thể ngủ được.

Đoán chừng là bởi vì dạo gần đây anh luôn ngủ trễ, cũng vì bận học thi Đại học, mỗi ngày anh đều ôn bài đến gần sáng.

Tần Mặc Bắc lăn lộn mấy vòng, giữa đêm uống một ly nước, đi vệ sinh một lần.

Nhưng không hiểu vì sao lúc này trong đầu đột nhiên vang lên tiếng loa phát thanh.

“Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu….”

Câu này rất ma quái, căn bản không ngừng lặp lại, “Triệu…”

Anh chui vào trong ổ chăn, ôm đầu, một hồi lâu cũng không hề dừng lại, “Triệu…”

Cuối cùng, anh đành phải ngồi dậy, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Triệu An Ca.

Lúc này Triệu An Ca đang ngồi ngẫm về đời người, tình yêu, về tương lai, vô cùng thâm sâu khó đoán.

Bất thình lình điện thoại trên đầu giường reo lên.

Triệu An Ca cầm điện thoại lên nhìn, Tần Mặc Bắc!

Cô hưng phấn nhảy nhót xém chút bị té xuống giường.

Đây là lần đầu tiên Tần Mặc Bắc chủ động gọi điện thoại cho cô đấy nhá, lại còn là trong một đêm tuyết rơi tịch mịch thế này. Vậy là câu chuyện tình yêu làm rung động lòng người bắt đầu rồi đây nè.

Triệu An Ca bắt máy, còn chưa kịp nói câu chào.

Chợt nghe từ bên ống nghe vang lên một giọng nói vô cùng êm tai, “Triệu An Ca, heo nhà cô ủi vườn rau nhà Nhị Cẩu…”Tiếng phổ thông rất chuẩn, ngữ điệu rõ ràng, hoàn toàn khác biệt với tiếng nói trong loa phát thanh, không hề lai tạp giọng địa phương.

“Angel Zhao, your pig…”

Đột nhiên, lại vang lên một lần nữa bằng tiếng Anh, làm Triệu An Ca xém chút nữa không hiểu mô tê gì hết, khoan đã, Ange Zhao, không phải là Triệu An Ca sao.

Rất Tây, rất có phong cách nước ngoài.

Cô còn chưa kịp nói lời nào, đầu dây điện thoại bên kia đã cúp máy.

Triệu An Ca tìm lại lịch sử cuộc gọi, xác định cuộc gọi vừa rồi chính xác là của Tần Mặc Bắc.

Vả lại cũng chính là giọng nói của anh.

Không thể nghi ngờ chính là cái người Tần Mặc Bắc nghiêm túc kia.

Triệu An Ca ôm điện thoại mỉm cười lăn lộn trên giường, Tần Mặc Bắc, đùa cái gì không biết, Angezhao, anh ấy nghĩ cái gì vậy trời.

Ha ha ha ha ha.

Bà nội gõ cửa ở bên ngoài, “Bồ Câu Lớn, không bị chứ con?”

Triệu An Ca che miệng lại, rồi ngớ ra che miệng lại thì sao mà nói chuyện được chứ, đành phải bỏ tay xuống rồi đáp, “Dạ không có gì ạ, con ngủ đây.”

Bà nội vừa đi, Triệu An Ca liền chui vào trong chăn, tiếp tục cười dại.

Cô hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào ban ngày, đây vẫn là lần đầu tiên, cô dựa gần anh đến như thế, anh lại còn nói chuyện nhiều với cô như vậy nữa.

Nếu là trước kia, lúc nào cũng phải chờ cô giật cây bút trên tay anh, thì anh mới có thể ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, rồi mới nói chuyện với cô.

Ba từ mà anh thường nói với cô chính là, “Triệu An Ca.”

Tuy rằng mỗi lần đều chỉ nói ba từ này, nhưng giọng điệu đều khác nhau, giống như mỗi giọng điệu sẽ đại diện cho một ý tứ khác nhau.

Lúc cô nghịch ngợm gây sự thì anh sẽ nói ba từ này như gằn từng chữ từng chữ, riêng từ cuối cùng sẽ chuyển sang một tông khác.

Lúc cô tỏ tình với anh thì anh sẽ nói bà từ này với ngữ điệu rất bình thường, từ cuối cùng phát âm rất ngắn, làm cho người ra không đoán ra được anh sẽ nói câu gì tiếp theo.

Sau khi Tần Mặc Bắc cúp điện thoại, anh bất ngờ phát hiện giọng nói ma mị trong đầu mình cuối cùng cũng đã kết thúc, không còn lặp lại nữa.

Bất chợt anh phát hiện bản thân ngốc cỡ nào, không hề ngờ đến bản thân sẽ làm chuyện ngây thơ đến như vậy, đoán chừng là do Triệu An Ca lây bệnh rồi.

Ngoại trừ cô nặng ký, nhưng con người lại rất đáng yêu, chẳng qua là lúc còn đi học, anh không có tâm tư nghĩ đến chuyện yêu sớm của cô gái nhỏ.

“Triệu…

Đệch!

Sau đó không biết mình đã ngủ như thế nào.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Tần Mặc Bắc mua một bó hoa, đặt trên bàn trong phòng ngủ để có thể vẽ tĩnh vật, phối hợp với bó hoa là hai quả táo và một quyển sách.

Anh đặt một chiếc đèn bàn dùng để vẽ tranh ở bên cạnh, trên giá vẽ đã bày sẵn giấy vẽ, màu vẽ và cọ cũng đã sẵn sàng, bắt đầu vẽ tranh.

Cả một đêm qua Triệu An Ca không hề ngủ, chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem danh bạ, nhìn một hồi rồi dời mắt qua ngắm đôi giày của anh.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, cô mới chịu rời giường.

Đứng dậy đánh răng rửa mặt, cắn miếng bánh quẩy đi đến nhà Lý tổng, muốn giúp nam thần của cô thuê phòng.

Ngay cả kịch bản sau đó cô đã viết xong hết luôn rồi.

Rừng núi hoang vắng, đêm hôm khuya khoắt, ánh đèn chập chờn, một chàng thư sinh, tay nâng bút vẽ tranh, trong ánh sáng mờ ảo, một vị mỹ nhân đi vào phòng chàng trai, giữa đất trời chỉ còn lại một âm thanh, nghe đi, bạch bạch bạch…

P/s: Ny nói: Tôi lạy sức tưởng tượng của chị rồi đấy Chim Câu ạ!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện