Hai người đều đang mặc lễ phục, không thích hợp đi dạo trên đường nên không đi quá xa, cùng ngồi nghỉ ở ghế đá trong công viên phía sau nhà hát.

Tần Mặc Bắc lấy một tượng đất nhỏ từ trong túi ra, “Tặng cậu.”

Triệu An Ca nhận lấy, nhìn anh nói, “Thật có sao.”

Tần Mặc Bắc đáp,”Không cần cảm ơn.”

Theo ánh đèn trong công viên, Triệu An Ca nhìn thấy được đây là một cô gái nhỏ đang cưỡi một con heo.

Cô chỉ vào cô gái cưỡi heo nói, “Là tớ hả?”

Tần Mặc Bắc gật gật đầu, “Không giống sao?”

Triệu An Ca ngắm nhìn thật kỹ rồi nói, “Là tự tay cậu làm sao?”

Tần Mặc Bắc nhìn cô, “Thích không?”

Triệu An Ca gật gật đầu, “Thích lắm, thật sự là cậu tự làm đúng không?”

Tần Mặc Bắc ừ rồi lấy tượng trên tay cô lên, chỉ vào cái đuôi con heo, “Cái đuôi này vốn bị đứt ngang, mới nối lại được.”

Triệu An Ca nhìn chằm chằm vào cô gái của mình, “Thật sự giống tớ lắm, cô nhìn ngực này, mông nữa này, hí hí, lúc cậu làm thì nghĩ gì vậy?”

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nói, “Có nghĩ gì đâu?”

Triệu An Ca sờ sờ lên cái mông tượng đất, “Lúc cậu làm chắc là sờ qua sờ lại, sờ túi sờ lui rồi, cậu nghĩ sao?”

Tần Mặc Bắc nhìn vào mắt cô nói, “Không nên hỏi nhiều như vậy.”

Triệu An Ca không hỏi nữa, cô chăm chú nhìn tượng đất nhỏ thật lâu, nói với anh, “Cảm ơn cậu, đây là món quà sinh nhật đẹp nhất mà tớ từng nhận.”

Tần Mặc Bắc nằm dài trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vừa đáp, “Là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”

Triệu An Ca mỉm cười, “Cậu cảm ơn tớ cái gì, tớ đâu có tặng tượng đất cho cậu đâu mà.”

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua nhìn cô nói, “Thật ra cậu có ảnh hưởng rất lớn với tôi, bằng không tôi bị áp lực chết mất.”

Nợ hơn tám trăm vạn, lại còn thi trượt đại học.

Triệu An Ca cẩn thận đặt tượng đất vào trong túi, tiến lại gần hỏi, “Vậy cậu định báo ơn như thế nào đây?”

Tần Mặc Bắc ngồi xích qua một bên, “Chưa trêu đủ à.”

Triệu An Ca mỉm cười khúc khích, “Bị cậu nhìn thấu rồi, thật là lợi hại, lợi hại.”

Tần Mặc Bắc đáp, “Tôi là đàn ông, là một người đàn ông tinh lực mạnh mẽ.”

Hai người đứng dậy, đi ra khỏi công viên.

Chưa đi được mấy bước, Tần Mặc Bắc bị Triệu An Ca kéo vào trong rừng cây nhỏ.

Cô mặc váy dài, thiếu chút nữa bị vấp ngã may là được anh đỡ tay nên cô mới đứng vững.

Triệu An Ca nhìn chung quanh không có ai, chỗ này lại khá khuất, gan cũng dần to lên, nhón chân hôn lên mặt anh.

Tần Mặc Bắc lùi về sau một bước, tựa lưng vào thân cây nhìn cô nói, “Sao đây, muốn hôn trộm à?”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên, “Anh đẹp trai ơi, cho em hôn một cái đi mà, chỉ một cái thôi.” Nói xong lại tiến lên hôn.

Lần này Tần Mặc Bắc không né, Triệu An Ca hài lòng hôn lên môi anh một cái, hôn xong còn liếm môi giống như đang ăn kẹo.

Tần Mặc Bắc sờ chỗ bị cô liếm, “Cậu là cún à, động một tí là liếm người ta.”

Triệu An Ca mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên của tớ mà, đâu có động một tí đâu.”

Vừa dứt lời, điện thoại của cô reo lên.

Triệu An Ca lấy ra nhìn, “A lô, hội trưởng Hứa ạ, vâng, cảm ơn ạ, vâng, được ạ, vâng, hẹn gặp lại, ngủ ngon.”

Tần Mặc Bắc nâng mắt lên nhìn cô, “Hứa Thanh?”

Triệu An Ca ừ rồi nói, “Là hội trưởng của bọn mình, cậu nói xem, anh ấy quan tâm đến thành viên của câu lạc bộ hội họa lắm luôn, đến ngày sinh nhật của hội viên đều tự mình gọi điện thoại chúc mừng nữa, còn nói tuần sau muốn mời tớ đi ăn cơm.”

Tần Mặc Bắc cúi đầu đá viên sỏi trên mặt đất, rồi nói, “Tôi đây còn tặng quà sinh nhật cho cậu, mà cũng có được khen tôi tốt vậy đâu.”

Triệu An Ca mỉm cười, “Cậu với anh ấy không giống nhau, cậu là người nhà mà.”

Lời này Tần Mặc Bắc thích nghe, anh mỉm cười nói, “Hắn ta là người ngoài.”

Triệu An Ca dùng sức gật đầu.

Sau đó hai người liền im lặng, không ai nói câu nào.

Qua một hồi lâu, Tần Mặc Bắc nói, “Hôm nay cậu rất đẹp.”

Triệu An Ca ngẩng đầu nhìn anh, “Rốt cuộc cậu mới phát hiện à.” Nhíu mày lại nói, “Sau đó thì sao?”

Tần Mặc Bắc búng nhẹ lên mũi cô một cái, “Không có sau đó.”

Triệu An Ca có vẻ hơi thất vọng, khẽ thở dài.

Sau đó, hai người lại trầm mặc.

Lần này Triệu An Ca lên tiếng trước.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, “Tần Mặc Bắc.”

Anh ừ một tiếng tỏ ý cô cứ nói tiếp.

Triệu An Ca cố gắng lấy dũng khí nói, “Cậu biết tớ thích cậu đúng không, tớ đã biểu hiện rất rõ ràng như vậy, chắc chắn cậu cũng hiểu, Vậy, cậu có thích tớ không, cậu cũng đã hôn tớ. Tớ nói như vậy không phải là muốn ăn vạ cậu, chỉ là tớ, tùy tiện hỏi mà thôi.”

Tần Mặc Bắc nhìn vào mắt cô nói, “Tôi…”

Triệu An Ca từ từ xoay người, giọng nói cũng trầm xuống, cô nói, “Tớ biết rồi.” Nói xong chuẩn bị đi ra khỏi rừng cây nhỏ.

Chưa đi được hai bước, liền bị anh kéo ôm vào trong lòng.

Cái ôm của anh rất ấm áp, Triệu An Ca nép mình trong ngực anh, không nhúc nhích chờ anh nói chuyện.

Tần Mặc Bắc hơi cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, “Anh không muốn em bị liên lụy vào những rắc rối của anh, anh không muốn em giống như anh, bị người ta đòi nợ, em nên biết những người này không phân biệt đúng sai, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được.”

Triệu An Ca hơi ngẩng đầu nói, “Cục cưng lớn à, em không sợ.”

Tần Mặc Bắc ấn đầu cô vào trong ngực nói, “Anh biết em không sợ, nhưng là anh sợ.” Dừng lại một chút nói, “Một mình anh dù thế nào cũng không sao, nhưng nếu có em thì không giống vậy.”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên nói, “Cho nên đây chính là lý do anh vẫn luôn từ chối em sao? Em theo đuổi anh mà anh lại tránh né em, điều này còn khó chịu hơn là bị người ta đòi nợ nữa.”

Tần Mặc Bắc lại ấn đầu cô xuống dưới, “Không được động.”

Triệu An Ca không nhúc nhích nữa.

Tần Mặc Bắc tiếp tục nói, “Về sau Hứa Thanh gọi em ra ngoài ăn, em không được đi, nếu muốn đi thì phải gọi Quách Tuyên Tuyên đi chung.”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh ghen à?” Nói xong bản thân cũng vui vẻ, “Anh ghen!”

Tần Mặc Bắc lại ấn đầu cô vào ngực một lần lần nữa, “Đừng lộn xộn.”

Anh nhìn thời gian cũng đến lúc nên đưa cô về, con gái về nhà trễ không tốt.

Tần Mặc Bắc giúp cô thắt chặt áo khoác lại, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi công viên.

Triệu An Ca nghiêng mặt qua hỏi anh, “Vậy, quan hệ của chúng ta là gì, là người yêu đúng không?”

Tần Mặc Bắc suy nghĩ một chút rồi đáp, “Xem như là người yêu dự bị đi.”

Triệu An Ca mỉm cười, “Có quan hệ này nữa hả?”

Tần Mặc Bắc gật đầu nói, “Ừa, anh mới vừa phát minh.”

Triệu An Ca khẽ lay lay cánh tay anh, “Vậy tớ có thể sử dụng quyền lợi của bạn gái trước được không?”

Tần Mặc Bắc gật gật đầu.

Triệu An Ca nhảy lên hôn lên môi anh một cái, “Tuyệt quá.”

Tần Mặc Bắc đón một chiếc taxi trên đường rồi đưa Triệu An Ca về nhà, sau đó mới về nhà mình.

Tần Mặc Bắc mua một túi thịt nướng và mấy chai bia ở dưới tiểu khu rồi đi lên lầu.

Ba năm trước, anh không bao giờ uống bia ăn thịt nướng. Bữa khuya cũng chỉ có bánh trôi hoặc các món ăn nhẹ.

Hiện tại càng ngày càng bình dân nhưng Tần Mặc Bắc rất thích như vậy, đồ nướng thật ra cũng không tệ, ít cay lại là được.

Sau khi cùng Triệu Bân ăn khuya xong, hai người ngồi trên ban công tâm sự, cùng lên kế hoạch cho năm năm tương lai.

Triệu Bân duỗi tay vuốt tóc, “Anh Bắc này, hôm nay về trễ vậy là đi chơi với Bồ Câu Lớn à?”

Tần Mặc Bắc nghiêng đầu qua trả lời, “Sinh nhật cô ấy.”

Triệu Bân lập tức lấy điện thoại ra, “Tao còn chúc mừng sinh nhật Bồ Câu Lớn nữa, để cậu ấy còn giúp tao theo đuổi Tiểu Tuyên Tuyên chứ.”

Nói xong bấm số Triệu An Ca, chuẩn bị gọi thì bị Tần Mặc Bắc ngăn lại, “Đừng gọi, đã trễ rồi mà làm phiền người ta ngủ, ngày mai nói tiếp đi.”

Triệu Bân cất điện thoại nói, “Đúng là cuồng bảo vệ vợ mà.” Lại hỏi, “Bây giờ mày với Bồ Câu Lớn sao rồi?”

Tần Mặc Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không biết, nói chuyện cả đêm, cũng không kết quả ra sao.”

Triệu Bân nằm sấp bên cửa sổ, huýt sáo, thở dài nói, “Được rồi, từ từ suy nghĩ, tao đi tắm trước đây.”

Nói xong đi vào phòng ngủ lấy quần sao đi tắm rồi vào toilet.

Tần Mặc Bắc đứng ở ban công hóng gió thêm một lát, hơi nhức đầu nhưng không biết là vì sao.

Triệu An Ca tắm xong, chui vào làm tổ trong chăn, nhìn điện thoại, khuya thế này chắc là đã ngủ rồi.

Mười hai giờ hai mươi lăm phút, còn ba mươi lăm phút nữa là qua sinh nhật của cô.

Cô ngẫm nghĩ nhưng vẫn gọi điện thoại cho Tần Mặc Bắc.

Điện thoại vang lên hai lần liền được bắt máy.

Tần Mặc Bắc đứng ở ban công, “A lô.”

Triệu An Ca chui ra khỏi chăn ngồi dậy, “Anh chưa ngủ sao, em cũng không ngủ được.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Ừm.”

Triệu An Ca nhìn tượng đất nhỏ anh tặng trên bàn, “Cục cưng lớn ơi, em nhớ anh.”

Tần Mặc Bắc ừ một tiếng rồi đột nhiên nói, “Em ra ngoài một chút nhé, hai mươi phút nữa gặp nhau ngoài cửa nhà em.”

Nói xong cúp điện thoại.

Triệu An Ca sững sờ, hai mươi phút nữa, gặp nhau sao? Những lời này không giống như được phát ra từ miệng Tần Mặc Bắc, anh là một người quy củ, luôn luôn là người có nề nếp, chưa từng nóng vội như vậy bao giờ.

Cô xuống giường, mặc thêm áo khoác, đi đến tủ quần áo láy thêm một chiếc áo khoác dài vắt ngang tay rồi cầm điện thoại ra cửa.

Hai mươi phút sau, xe taxi dừng lại ở ngã tư, Triệu An Ca đứng dậy, là Tần Mặc Bắc.

Bộ âu phục anh mặc để biểu diễn dương cầm đã được thay ra, anh khoác một chiếc áo bành tô màu tro, đi về phía cô.

Tần Mặc Bắc bước xuống xe, nhìn đồng hồ còn mười phút nữa là qua mười hai giờ.

Triệu An Ca đi lên phía trước, hai người gặp nhau ở giữa đường.

Nhưng bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn em, em nhìn anh không nói gì.

Rốt cuộc hai người này đến đây làm gì vậy hả.

Sau khi nhìn nhau hai phút, Tần Mặc Bắc tiến lên phía trước rồi nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Triệu An Ca ừ, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Câu này anh nói rồi mà, anh muốn nói gì khác không?”

Thật ra Tần Mặc Bắc khá khó chịu với dáng vẻ hiện tại của bản thân, ấp a ấp úng, không giống đàn ông chút nào.

Bây giờ anh quyết định hành động đàn ông hơn, anh bước lại gần, hơi cong lưng nói bên tai cô, “Anh có chút nhớ em.”

Thiếu chút nữa Triệu An Ca còn nghĩ mình nghe lầm.

Không đợi cô kịp phản ứng, anh dán môi lên hôn cô.

Anh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, làm trái tim cô rung lên. Cô hơi nhón chân, hai tay vòng ngang hông anh, phối hợp tiết tấu của anh.

Cuối cùng, cô đưa môi lên bên tai anh hỏi, “Anh vừa nói gì cơ?”

Tần Mặc Bắc dịu dàng đáp, “Nhớ em.”

Triệu An Ca lùi người lại, khóe môi cong len, mỉm cười xấu  xa nhìn anh, “Anh nghĩ gì?”

Tần Mặc Bắc nghiêng đầu qua nhìn anh nói, “Chỉ muốn gặp em.”

Triệu An Ca nhẹ nhàng nhảy trên mặt đường, cuối cùng, nhảy mạnh lên người anh, hai tay vòng lên cổ, hai chân kẹp chặt eo anh.

Tần Mặc Bắc bế cô lên nói, “Em nặng quá.”

Triệu An Ca ôm anh không chịu buông tay, “Chào anh, bạn trai dự bị của em.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Chào em, bạn gái dự bị.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện