Theo bản năng anh bấm tắt, từ sau khi nhà phá sản, anh hiếm khi nhận điện thoại từ số lạ, không phải là hối thúc trả nợ thì tám phần là người đòi nợ mướn.
Điện thoại lại reo lên lần thứ hai, vẫn là số điện thoại đó.
Tần Mặc Bắc cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, bấm máy nhận cuộc gọi.
Người gọi điện thoại không phải đòi nợ mà là Lâm Tiểu Nhã.
Cô ta lấy được số điện thoại của anh thông qua trung tâm gia sư trên danh thiếp mà Tần Mặc Đánh đã đánh rơi trên mặt đất lần trước.
“Anh Tiểu Bắc, là em ạ.”
Tần Mặc Bắc cầm điện thoại ừ một tiếng.
Lâm Tiểu Nhã nói tiếp, “Anh Tiểu Bắc, anh có thời gian không ạ, chúng ta có thể tâm sự được không anh?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Gần đây rất bận, nếu không có chuyện gì thì cúp máy.”
Lâm Tiểu Nhã nghe anh muốn cúp điện thoại, vội nói, “Em sẽ không nói với ba em đâu.”
Tần Mặc Bắc thở dài nói, “Tiểu Nhã, quên tôi đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Anh vẫn luôn biết Lâm Tiểu Nhã thích mình, từ lúc còn nhỏ đã lẽo đẽo theo anh.
Nhưng đối với cô, anh không có loại tình cảm này, nhiều nhất cũng chỉ là tình bạn, sau khi nhà anh phá sản, đối với cô thì tốt nhất tình bạn cũng không nên có.
Lâm Tiểu Nhã cũng không tiếp tục gọi điện thoại, biết anh không thích, anh Tiểu Bắc không muốn nói chuyện, cô không muốn làm gì thêm.
Tối hôm đó, Lâm Quân Tương liền biết chuyện này.
Ông ấn tắt điếu thuốc, con gái của ông và Tần Mặc Bắc, tuyệt đối không thể ở bên nhau.
Thằng nhóc đó lại còn có lòng dạ nhận điện thoại con gái, xem ra là chưa đủ bận.
Vậy ông sẽ làm cho nó bận rộn.
Ông gửi một khoản tiền cho Lưu Cương, bảo hắn ta mỗi ngày canh giữ gần trường đại học kỹ thuật, chỉ cần thấy Tần Mặc Bắc là đánh, miễn không chết không tàn thì đánh thế nào đều được.
Thứ hai đi học, từ xa xa Triệu Bân nhìn thấy Lưu Cương lang thang cổng trường.
Cậy gọi điện thoại cho Tần Mặc Bắc, bảo anh đi vào bằng cổng sau.
Hôm nay Triệu An Ca đi trễ, bảo tài xế chở cô đến trường. Vừa bước xuống liền thấy Lưu Cường dẫn theo 2 đàn em ngồi chồm hổm ở cửa hàng ăn vặt cạnh cổng trường.
Sau khi cho tài xế về nhà, cô bước qua chỗ Lưu Cường, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta nói, “Anh bạn, tôi nói này, mỗi ngày ông anh chạy đến đây không mệt à?”
Lưu Cương nhìn cô rồi nói, “Không liên quan đến mày, đừng nhúng tay vào. Lần trước mày gọi mấy ông bảo vệ đúng không, nếu làm tiếp thì cả mày tao cũng đánh.”
Triệu An Ca nâng cằm nói, “Tần Mặc Bắc cũng đâu nói không trả nợ đâu, vả lại, có phải thiếu tiền ông anh đâu mà, ông anh là đòi nợ thuê thì có lòng nhắc nhở là được rồi, người ta cũng đâu nói là quỵt luôn đâu.”
Lưu Cương phun nước bọt một bên nói, “Tao là lấy lại công bằng cho em gái tao, em tao là do nó hại chết!”
Triệu An Ca nói, “Vậy sao ông anh không báo cảnh sát, nếu sự thật là em gái ông anh bị cậu ấy hại thì cảnh sát đâu có để yên, ông anh phải có niềm tin chứ, xã hội chúng ta là pháp trị mà.” Lại nói tiếp, “Xã hội pháp trị là không được đánh nhau ngoài đường đâu.”
Lưu Cương cười lạnh một tiếng nói, “Nói thêm một câu nữa, tao chém chết mày tin không.”
Triệu An Ca đứng lên nói, “Tin.”
Nói xong cô đứng dậy đi thẳng đến phòng bảo vệ.
Ơ hay, con quỷ nhỏ này lại muốn đi gọi cứu binh nữa à, Lưu Cương lập tức đứng lên núp sau lưng một người đứng bên đường.
Lúc Triệu An Ca ngồi trên xe đã gọi điện thoại thông báo cho Tần Mặc Bắc, biết anh đã ở trong trường học, cô chạy lại kể cho chú bảo vệ rằng, cô thấy có ba tên côn đồ chặn đường sinh viên đòi thu phí bảo kê ở ngoài cổng trường.
Vì từng có mấy lần nói chuyện với nhau, nên bảo vệ đều biết cô, “Cô gái nhỏ à, cháu không bị gì chứ?”
Triệu An Ca khoát tay nói, “Không sao hết ạ, chỉ là mấy người kia không phải người tốt.”
Bảo vệ vừa ghi chú lên màn hình máy tính vừa nói, “Đùa cháu thôi, mau vào học đi, sắp đến giờ rồi.”
Triệu An Ca cũng nói mấy câu cảm ơn rồi mới bước đi.
Cô đã nhờ Quách Tuyên Tuyên lấy sách vở giúp mình nên chỉ cần đi thẳng lên lớp học.
Lúc này là giờ lên lớp, sinh viên năm nhất chen chúc nhau đi lên cầu thang, vừa ồn ào inh ỏi như lính trốn trại.
Triệu An Ca suy nghĩ vẫn có phần khó hiểu, lúc nãy Lưu Cương nói hắn có thù với Tần Mặc Bắc, nói cậu ấy hại chết em gái hắn, nhưng lại không nói rõ hại chết như thế nào.
Vấn đề này cần phải hỏi Tần Mặc Bắc, những lời kia của Lưu Cương đều là rắm thối, không đáng tin.
Triệu An CA gửi tin nhắn cho Tần Mặc Bắc, “Cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa nhá?”
Tần Mặc Bắc trả lời, “Được.”
Triệu An Ca hơi khá bất ngờ, từ lúc lên đại học, thái độ của anh đối với cô tốt hơn nhiều so với hồi còn trung học.
Chẳng lẽ anh đột nhiên phát hiện bản thân đã yêu cô đến mức hết thuốc chữa rồi.
Triệu An Ca ngẫm nghĩ mà cười khoái trá.
Kết thúc tiết học buổi sáng, Quách Tuyên Tuyên đẩy cánh tay cô nói, “Đi thôi, xuống càn quét nhà ăn nào.”
Triệu An Ca cười cười ôm sách giáo khoa nói, “Trưa nay tớ có hẹn rồi.”
Quách Tuyên Tuyên vừa dọn sách vừa lèm bèm,”Vậy thì cùng đi căn tin cũng được, tới cửa là tớ giả bộ không quen biết cậu, không làm bóng đèn đâu mà lo.”
Hai người kéo nhau cùng đi về phía nhà ăn.
Đến cửa nhà ăn, từ phía đằng xa đã nhìn thấy Tần Mặc Bắc và Triệu Bân đứng chờ cô.
Triệu An Ca chạy tới nhìn Triệu Bân nói, “Cậu, Ngài có muốn đến quán cà phê ngoài cổng hay quán net không ạ?”
Triệu Bân khoát tay nói, “Được rồi được rồi, đã biết, tôi tự động biến chỗ khác là được chứ gì.”
Triệu An Ca cười cười nói, “Từ từ rồi biến, đúng lúc tớ có bạn cùng phòng cũng cô đơn, Nhị Tuyên ơi.”
Quách Tuyên Tuyên bước đến, cùng đi ăn cơm với Triệu Bân, cũng không cần cô giới thiệu mình.
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Đi thôi.”
Hai người chọn món ăn xong, Triệu An Ca tìm chỗ ngồi gần góc nhà ăn.
Vẫn chưa đến giờ tan lớp nên nhà ăn không đông lắm.
Tần Mặc Bắc dùng đũa lượt bỏ phần da cá, gắp cho cô một miếng thịt không xương đưa cho cô, rồi nói, “Muốn nói chuyện với tôi à?”
Triệu An Ca gắp miếng cá lên ăn rồi nói, “Món cá nướng hôm nay không tệ.” Cô hơi suy nghĩ một chút nói, “Sáng nay, tớ gặp Lưu Cương ngoài cổng, hắn còn dẫn theo hai tên đàn em nữa.”
Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô nói, “Lần sau gặp hắn, cậu phải tránh đi, nếu không được thì gọi điện thoại cho tôi.”
Triệu An Ca khảy khảy chén cơm, nhỏ giọng nói, “Lưu Cương còn nói, em gái của hắn.”
Tần Mặc Bắc nói, “Hắn ta nói là do tôi hại chết đúng không.”
Triệu An Ca gật gật đầu nói, “Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lại nói thêm, “Nếu như cậu không muốn kể, thì xem như tớ chưa từng hỏi là được.”
Tần Mặc Bắc lại gắp tiếp một miếng thịt bò cho cô, nói, “Không có gì để khó nói cả.”
Dừng lại một chút rồi anh mới kể, “Đại khái là ba năm trước, lúc nhà tôi còn chưa xảy ra chuyện, em gái của Lưu Cường là Lưu Thiến có gửi thư tình cho tôi.”
Triệu An Ca ừ rồi tập trung nghe anh nói tiếp.
Tần Mặc Bắc tiếp tục nói, “Tôi không xem, cầm về nhà rồi vứt. Ngày hôm sau, cô ấy nhảy lầu, nghe nói là có để lại di thư, tôi chưa từng thấy qua nhưng cũng bắt đầu từ đó, Lưu Cương luôn bám riết không tha.”
Triệu An Ca ngẩng đầu lên nói, “Là vì bị từ chối nên suy nghĩ không thông liền nhảy lầu? Vậy thì tố chất tâm lý của cô ấy không vững chắc rồi, vậy tính như cô ấy, chắc tớ phải nhảy lầu cả ngàn lần à.”
Tần Mặc Bắc nói tiếp, “Sự tình có lẽ không đơn giản như vậy, tôi chưa từng nhìn thấy bức di thư kia, cũng chưa từng thấy chữ viết của Lưu Thiến. Về sau chưa kịp làm rõ mọi chuyện thì nhà tôi xảy ra chuyện, nên cũng không có sức lực mà điều tra lại chuyện đó.”
Triệu An Ca ừ một tiếng, “Bên trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì không? Nếu như chỉ vì bị con trai từ chối mà nhảy lầu, đúng là không thể hiểu được.”
Tần Mặc Bắc gắp một cục thịt viên trong tô canh cho Triệu An Ca rồi nói, “Chuyện này, cậu đừng quan tâm, sau này thấy Lưu Cường thì tránh chỗ khác là được.”
Triệu An Ca cắn cục thịt viên, ừ nói, “Tần Mặc Bắc, cho dù cô ấy vì thể chịu đựng được sự từ chối của cậu mà nhảy lầu tự tử, thì đó không phải lỗi của cậu, thế gian này không có đạo lý nào là cô yêu tôi thì bắt buộc tôi cũng phải yêu lại cô cả.”
Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Cảm ơn cậu.”
Triệu An Ca ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi nói, “Cảm ơn tớ cho dù bị cậu từ chối nhiều lần như thế, mà không nhảy lầu à.”
Tần Mặc Bắc im lặng không cười cũng không nói chuyện.
Để làm dịu bầu không khí, Triệu An Ca chuyển đề tài.
Cô vừa gắp một miếng sườn trên dĩa cho Tần Mặc Bắc vừa nói, “Để tớ kể cho cậu cho chuyện hài này.”
Tần Mặc Bắc nếm miếng sườn hỏi, “Chuyện gì mà hài?”
Triệu An Ca buông đũa xuống, cười ha ha hai tiếng rồi nói, “Thầy giáo dạy đàn của Triệu Tiểu Tinh bị tớ chỉnh, cả cái mông đều dính sơn. Nói cho cậu biết nhá, ông già đó lưu manh lắm, cậu nói xem, người bình thường thì ai mà nói với học sinh của mình là muốn lấy chị của người ta đúng không.”
Tần Mặc Vắc đang uống canh thiếu chút nữa phụt ra.
Điện thoại lại reo lên lần thứ hai, vẫn là số điện thoại đó.
Tần Mặc Bắc cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, bấm máy nhận cuộc gọi.
Người gọi điện thoại không phải đòi nợ mà là Lâm Tiểu Nhã.
Cô ta lấy được số điện thoại của anh thông qua trung tâm gia sư trên danh thiếp mà Tần Mặc Đánh đã đánh rơi trên mặt đất lần trước.
“Anh Tiểu Bắc, là em ạ.”
Tần Mặc Bắc cầm điện thoại ừ một tiếng.
Lâm Tiểu Nhã nói tiếp, “Anh Tiểu Bắc, anh có thời gian không ạ, chúng ta có thể tâm sự được không anh?”
Tần Mặc Bắc đáp, “Gần đây rất bận, nếu không có chuyện gì thì cúp máy.”
Lâm Tiểu Nhã nghe anh muốn cúp điện thoại, vội nói, “Em sẽ không nói với ba em đâu.”
Tần Mặc Bắc thở dài nói, “Tiểu Nhã, quên tôi đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Anh vẫn luôn biết Lâm Tiểu Nhã thích mình, từ lúc còn nhỏ đã lẽo đẽo theo anh.
Nhưng đối với cô, anh không có loại tình cảm này, nhiều nhất cũng chỉ là tình bạn, sau khi nhà anh phá sản, đối với cô thì tốt nhất tình bạn cũng không nên có.
Lâm Tiểu Nhã cũng không tiếp tục gọi điện thoại, biết anh không thích, anh Tiểu Bắc không muốn nói chuyện, cô không muốn làm gì thêm.
Tối hôm đó, Lâm Quân Tương liền biết chuyện này.
Ông ấn tắt điếu thuốc, con gái của ông và Tần Mặc Bắc, tuyệt đối không thể ở bên nhau.
Thằng nhóc đó lại còn có lòng dạ nhận điện thoại con gái, xem ra là chưa đủ bận.
Vậy ông sẽ làm cho nó bận rộn.
Ông gửi một khoản tiền cho Lưu Cương, bảo hắn ta mỗi ngày canh giữ gần trường đại học kỹ thuật, chỉ cần thấy Tần Mặc Bắc là đánh, miễn không chết không tàn thì đánh thế nào đều được.
Thứ hai đi học, từ xa xa Triệu Bân nhìn thấy Lưu Cương lang thang cổng trường.
Cậy gọi điện thoại cho Tần Mặc Bắc, bảo anh đi vào bằng cổng sau.
Hôm nay Triệu An Ca đi trễ, bảo tài xế chở cô đến trường. Vừa bước xuống liền thấy Lưu Cường dẫn theo 2 đàn em ngồi chồm hổm ở cửa hàng ăn vặt cạnh cổng trường.
Sau khi cho tài xế về nhà, cô bước qua chỗ Lưu Cường, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta nói, “Anh bạn, tôi nói này, mỗi ngày ông anh chạy đến đây không mệt à?”
Lưu Cương nhìn cô rồi nói, “Không liên quan đến mày, đừng nhúng tay vào. Lần trước mày gọi mấy ông bảo vệ đúng không, nếu làm tiếp thì cả mày tao cũng đánh.”
Triệu An Ca nâng cằm nói, “Tần Mặc Bắc cũng đâu nói không trả nợ đâu, vả lại, có phải thiếu tiền ông anh đâu mà, ông anh là đòi nợ thuê thì có lòng nhắc nhở là được rồi, người ta cũng đâu nói là quỵt luôn đâu.”
Lưu Cương phun nước bọt một bên nói, “Tao là lấy lại công bằng cho em gái tao, em tao là do nó hại chết!”
Triệu An Ca nói, “Vậy sao ông anh không báo cảnh sát, nếu sự thật là em gái ông anh bị cậu ấy hại thì cảnh sát đâu có để yên, ông anh phải có niềm tin chứ, xã hội chúng ta là pháp trị mà.” Lại nói tiếp, “Xã hội pháp trị là không được đánh nhau ngoài đường đâu.”
Lưu Cương cười lạnh một tiếng nói, “Nói thêm một câu nữa, tao chém chết mày tin không.”
Triệu An Ca đứng lên nói, “Tin.”
Nói xong cô đứng dậy đi thẳng đến phòng bảo vệ.
Ơ hay, con quỷ nhỏ này lại muốn đi gọi cứu binh nữa à, Lưu Cương lập tức đứng lên núp sau lưng một người đứng bên đường.
Lúc Triệu An Ca ngồi trên xe đã gọi điện thoại thông báo cho Tần Mặc Bắc, biết anh đã ở trong trường học, cô chạy lại kể cho chú bảo vệ rằng, cô thấy có ba tên côn đồ chặn đường sinh viên đòi thu phí bảo kê ở ngoài cổng trường.
Vì từng có mấy lần nói chuyện với nhau, nên bảo vệ đều biết cô, “Cô gái nhỏ à, cháu không bị gì chứ?”
Triệu An Ca khoát tay nói, “Không sao hết ạ, chỉ là mấy người kia không phải người tốt.”
Bảo vệ vừa ghi chú lên màn hình máy tính vừa nói, “Đùa cháu thôi, mau vào học đi, sắp đến giờ rồi.”
Triệu An Ca cũng nói mấy câu cảm ơn rồi mới bước đi.
Cô đã nhờ Quách Tuyên Tuyên lấy sách vở giúp mình nên chỉ cần đi thẳng lên lớp học.
Lúc này là giờ lên lớp, sinh viên năm nhất chen chúc nhau đi lên cầu thang, vừa ồn ào inh ỏi như lính trốn trại.
Triệu An Ca suy nghĩ vẫn có phần khó hiểu, lúc nãy Lưu Cương nói hắn có thù với Tần Mặc Bắc, nói cậu ấy hại chết em gái hắn, nhưng lại không nói rõ hại chết như thế nào.
Vấn đề này cần phải hỏi Tần Mặc Bắc, những lời kia của Lưu Cương đều là rắm thối, không đáng tin.
Triệu An CA gửi tin nhắn cho Tần Mặc Bắc, “Cùng đi nhà ăn ăn cơm trưa nhá?”
Tần Mặc Bắc trả lời, “Được.”
Triệu An Ca hơi khá bất ngờ, từ lúc lên đại học, thái độ của anh đối với cô tốt hơn nhiều so với hồi còn trung học.
Chẳng lẽ anh đột nhiên phát hiện bản thân đã yêu cô đến mức hết thuốc chữa rồi.
Triệu An Ca ngẫm nghĩ mà cười khoái trá.
Kết thúc tiết học buổi sáng, Quách Tuyên Tuyên đẩy cánh tay cô nói, “Đi thôi, xuống càn quét nhà ăn nào.”
Triệu An Ca cười cười ôm sách giáo khoa nói, “Trưa nay tớ có hẹn rồi.”
Quách Tuyên Tuyên vừa dọn sách vừa lèm bèm,”Vậy thì cùng đi căn tin cũng được, tới cửa là tớ giả bộ không quen biết cậu, không làm bóng đèn đâu mà lo.”
Hai người kéo nhau cùng đi về phía nhà ăn.
Đến cửa nhà ăn, từ phía đằng xa đã nhìn thấy Tần Mặc Bắc và Triệu Bân đứng chờ cô.
Triệu An Ca chạy tới nhìn Triệu Bân nói, “Cậu, Ngài có muốn đến quán cà phê ngoài cổng hay quán net không ạ?”
Triệu Bân khoát tay nói, “Được rồi được rồi, đã biết, tôi tự động biến chỗ khác là được chứ gì.”
Triệu An Ca cười cười nói, “Từ từ rồi biến, đúng lúc tớ có bạn cùng phòng cũng cô đơn, Nhị Tuyên ơi.”
Quách Tuyên Tuyên bước đến, cùng đi ăn cơm với Triệu Bân, cũng không cần cô giới thiệu mình.
Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Đi thôi.”
Hai người chọn món ăn xong, Triệu An Ca tìm chỗ ngồi gần góc nhà ăn.
Vẫn chưa đến giờ tan lớp nên nhà ăn không đông lắm.
Tần Mặc Bắc dùng đũa lượt bỏ phần da cá, gắp cho cô một miếng thịt không xương đưa cho cô, rồi nói, “Muốn nói chuyện với tôi à?”
Triệu An Ca gắp miếng cá lên ăn rồi nói, “Món cá nướng hôm nay không tệ.” Cô hơi suy nghĩ một chút nói, “Sáng nay, tớ gặp Lưu Cương ngoài cổng, hắn còn dẫn theo hai tên đàn em nữa.”
Tần Mặc Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô nói, “Lần sau gặp hắn, cậu phải tránh đi, nếu không được thì gọi điện thoại cho tôi.”
Triệu An Ca khảy khảy chén cơm, nhỏ giọng nói, “Lưu Cương còn nói, em gái của hắn.”
Tần Mặc Bắc nói, “Hắn ta nói là do tôi hại chết đúng không.”
Triệu An Ca gật gật đầu nói, “Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lại nói thêm, “Nếu như cậu không muốn kể, thì xem như tớ chưa từng hỏi là được.”
Tần Mặc Bắc lại gắp tiếp một miếng thịt bò cho cô, nói, “Không có gì để khó nói cả.”
Dừng lại một chút rồi anh mới kể, “Đại khái là ba năm trước, lúc nhà tôi còn chưa xảy ra chuyện, em gái của Lưu Cường là Lưu Thiến có gửi thư tình cho tôi.”
Triệu An Ca ừ rồi tập trung nghe anh nói tiếp.
Tần Mặc Bắc tiếp tục nói, “Tôi không xem, cầm về nhà rồi vứt. Ngày hôm sau, cô ấy nhảy lầu, nghe nói là có để lại di thư, tôi chưa từng thấy qua nhưng cũng bắt đầu từ đó, Lưu Cương luôn bám riết không tha.”
Triệu An Ca ngẩng đầu lên nói, “Là vì bị từ chối nên suy nghĩ không thông liền nhảy lầu? Vậy thì tố chất tâm lý của cô ấy không vững chắc rồi, vậy tính như cô ấy, chắc tớ phải nhảy lầu cả ngàn lần à.”
Tần Mặc Bắc nói tiếp, “Sự tình có lẽ không đơn giản như vậy, tôi chưa từng nhìn thấy bức di thư kia, cũng chưa từng thấy chữ viết của Lưu Thiến. Về sau chưa kịp làm rõ mọi chuyện thì nhà tôi xảy ra chuyện, nên cũng không có sức lực mà điều tra lại chuyện đó.”
Triệu An Ca ừ một tiếng, “Bên trong chuyện này chắc có hiểu lầm gì không? Nếu như chỉ vì bị con trai từ chối mà nhảy lầu, đúng là không thể hiểu được.”
Tần Mặc Bắc gắp một cục thịt viên trong tô canh cho Triệu An Ca rồi nói, “Chuyện này, cậu đừng quan tâm, sau này thấy Lưu Cường thì tránh chỗ khác là được.”
Triệu An Ca cắn cục thịt viên, ừ nói, “Tần Mặc Bắc, cho dù cô ấy vì thể chịu đựng được sự từ chối của cậu mà nhảy lầu tự tử, thì đó không phải lỗi của cậu, thế gian này không có đạo lý nào là cô yêu tôi thì bắt buộc tôi cũng phải yêu lại cô cả.”
Tần Mặc Bắc cười cười nói, “Cảm ơn cậu.”
Triệu An Ca ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi nói, “Cảm ơn tớ cho dù bị cậu từ chối nhiều lần như thế, mà không nhảy lầu à.”
Tần Mặc Bắc im lặng không cười cũng không nói chuyện.
Để làm dịu bầu không khí, Triệu An Ca chuyển đề tài.
Cô vừa gắp một miếng sườn trên dĩa cho Tần Mặc Bắc vừa nói, “Để tớ kể cho cậu cho chuyện hài này.”
Tần Mặc Bắc nếm miếng sườn hỏi, “Chuyện gì mà hài?”
Triệu An Ca buông đũa xuống, cười ha ha hai tiếng rồi nói, “Thầy giáo dạy đàn của Triệu Tiểu Tinh bị tớ chỉnh, cả cái mông đều dính sơn. Nói cho cậu biết nhá, ông già đó lưu manh lắm, cậu nói xem, người bình thường thì ai mà nói với học sinh của mình là muốn lấy chị của người ta đúng không.”
Tần Mặc Vắc đang uống canh thiếu chút nữa phụt ra.
Danh sách chương