Chiều hôm sau, Triệu An Ca mang theo dụng cụ vẽ tranh đến phòng hoạt động của câu lạc bộ hội họa.

Bên trong có nhiều sinh viên ở đó, hội trưởng Hứa Thanh đang đứng trên bục giảng, thấy Triệu An Ca đến, anh ta vẫy vẫy tay với cô.

Khoảng năm giờ, Hứa Thanh đứng trên bục giảng giới thiệu sơ lược về hoạt động lần này của câu lạc bộ, rồi thổi phồng khoe khoang mấy câu.

Triệu An Ca ngồi bên dưới bục giảng, luôn ngó chừng ra bên ngoài phòng học.

Đáng lẽ giờ này Tần Mặc Bắc đến đây rồi chứ, hôm qua anh đã nói sẽ đến đưa cọ cho cô mà.

Hứa Thanh khoác lác xong liền bắt đầu sắp xếp chỗ để sinh viên vẽ tranh. Những người ở đây, ngoại trừ hội trưởng và phó hội trưởng ra, tất cả mọi người còn lại đều là người mới, trình độ cũng chỉ ngang ngửa thiếu nhi.

Đề tài đầu tiên rất đơn giản, ‘mùa thu trong mắt bạn’ tự do sáng tác, vẽ tranh trừu tượng hay hiện thực cũng được, cho dù là ký họa phác thảo hay tranh màu bột đều được chấp nhận.

Thậm chí mọi người dùng bút chì màu hay màu nước cũng được tất.

Không cần phải có kỹ năng thành thạo, mục đích chính là muốn xem thiên phú nghệ thuật của mọi người.

Cô lấy bút chì ra vẽ lên bản thảo, có cây, có cỏ, ở đằng phía xa xa có một ngôi nhà nhỏ, xong xuôi cô bắt đầu tạo nét sáng tối cho bức tranh.

Nhìn thoáng qua cũng khá đúng quy trình. Lần trước còn ở quê, cô cũng từng thấy Tần Mặc Bắc vẽ  như thế.

Hứa Thanh đứng sau lưng Triệu An Ca, phát hiện cô phạm vài lỗi phối cảnh, anh ta cầm bút chì rồi kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống cạnh cô, giúp cô sửa lại cho đúng.

Vừa sửa vừa cẩn thận giải thích cho cô các quy tắc phối cảnh, Triệu An Ca rất phối hợp nịnh nọt anh ta, “Hội trưởng Hứa nói đúng lắm, hội trưởng Hứa nói hay ghê, hội trưởng Hứa đúng là cừ mà.”

Một bạn nam ở kế bên cũng trêu ghẹo nói, “Hội trưởng Hứa, bọn em cũng không biết quy tắc phối cảnh đây này, anh cũng giảng cho tụi em đi mà, đừng thiên vị chỉ dạy người đẹp chứ.”

Hứa Thanh nhìn cậu ta nói, “Dạy riêng thì sao hả, cậu có bản lãnh thì biến thành người đẹp đi.”

Mấy cậu nam sinh gần đó cũng cười ầm lên, không khí lại có phần mập mờ.

Tần Mặc Bắc đến sớm, anh đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào, xác định bản thân không đi sai phòng.

Một vài nữ sinh ở cạnh cửa sổ bàn tán xì xầm.

“Ơ đây là hotboy mới của trường đây này, cậu ấy cũng tham gia câu lạc bộ hội họa luôn à?”

“Làm một đứa mê trai đẹp, tớ cảm thấy hạnh phúc quá đi.”

“Nhưng mà cậu ấy có mang dụng cụ vẽ đâu mà, chẳng lẽ tìm người sao ta?”

“Ai, tìm ai cơ?!”

Triệu An Ca nhìn thấy Tần Mặc Bắc, vẫy vẫy tay với anh rồi nhỏ giọng hô, “Tớ đây nè, đây nè.” Nói xong đứng dậy chạy ra ngoài cửa.

Tần Mặc Bắc đã đứng ngoài cửa sổ nhìn một lúc lâu rồi.

Hừ hội trưởng cứt chó gì, nói xàm lung ta lung tung, nghe thôi là biết chẳng phải chuyên nghiệp rồi. Thấy gái là tơm tớp tơm tớp sáp sáp vô, cậu ta không có chỗ của mình à, ở trong lớp mà muốn ngồi đâu thì ngồi sao!

Triệu An Ca chạy đến cửa phòng, thấy vẻ mặt vô cảm của Tần Mặc Bắc đưa cọ vẽ cho cô.

Triệu An Ca chăm chú nhìn mặt anh một lúc rồi nói, “Cậu bị gì vậy, là ai dám làm cục cưng lớn nhà tớ xụ mặt thế?”

Tần Mặc Bắc nhìn vào bên trong phòng học nói, “Đã bắt đầu vẽ rồi à?”

Triệu An Ca gật gật đầu đáp, “Ừm nhưng mà tớ còn chưa tô màu đâu.”

Tần Mặc Bắc bước lên hai bước, hơi cúi đầu, vươn tay ra dùng ngón cái lau lau mép miệng cô một cái, “Mặt cậu dính màu vẽ rồi đây này.”

Dáng vẻ vô cùng mập mờ, thật giống như là chạm vào môi cô.

Hai nữ sinh ngồi ở cạnh cửa sổ thiếu chút nữa là hét toáng lên, tình huống gì thế này, chẳng lẽ Triệu An Ca chính là bóng lưng cô gái thần bí xuất hiện trên diễn đàn trường lần đó, là bạn gái của hotboy á? Nhưng mà nhìn lại, đúng là hơi giống thật!

Triệu An Ca ngẩng đầu lên, cười nói, “Cảm ơn, tớ không có để ý.”

Tần Mặc Bắc khoát tay nói, “Không có gì.” Nói tiếp, “Cậu…lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ dạy cậu vẽ tranh, hội trưởng kia của các cậu, tôi nghĩ cậu ta cũng bận lắm, đừng làm phiền người ta.”

Triệu An Ca đang ôm cọ vẽ, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, lập tức gật gật đầu, “Đúng, không nên làm phiền người ngoài.”

Hàm ý chính là, tớ và cậu, cậu và tớ, chúng ta mới là người một nhà.

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Ngoan.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Cậu vào học đi, tôi đi về trước.”

Triệu An Ca cầm cây cọ lên quơ quơ, “Ok.”

Đến khi cô quay trở lại phòng học mới phát hiện, toàn bộ người trong phòng đang nhìn cô chằm chằm.

Đối diện với đủ loại ánh mắt như vậy, cô trở về chỗ ngồi của mình

Hứa Thanh hỏi, “Triệu An Ca, Tần Mặc Bắc lúc nãy, các em…”

Triệu An Ca nhìn anh ta nói, “Anh cũng biết tên cậu ấy ạ, hai người quen nhau sao?”

Hứa Thanh nói, “Cả trường đại học kỹ thuật ai mà không biết Tần Mặc Bắc chứ, nhưng mà, quan hệ của hai đứa là gì?”

Triệu An Ca cười hì hì hai tiếng nói, “Anh đoán xem.”

Hứa Thanh không hề nghĩ ngợi đáp, “Anh đoán hai người là bạn học đúng không.”

Triệu An Ca lắc lắc ngon tay, “Cho anh đoán lại.”

Hứa Thanh suy nghĩ rồi đáp. “Em là em họ của cậu ta.”

Triệu An Ca thiếu chút nữa là hộc máu, cô lắc lắc ngón tay lần nữa, “Anh đoán lại đi.”

Hứa Thanh lại nghiêm túc suy nghĩ thêm lần nữa, cực kỳ miễn cưỡng nói, “Là người yêu à.”

Triệu An Ca đặt cọ vẽ lên hộp màu, “Hơn tình bạn, người yêu thì chưa đến.”

Hứa Thanh cười cười, “Vậy thì chưa phải là người yêu mà.”

Về điểm này, Triệu An Ca cũng rất bất lực, nhưng cô lại không thể nào phản bác được, thôi  thì không nói nữa.

Hứa Thanh nhìn cây cọ vẽ trên hộp màu, tắc lưỡi chậc chậc nói, “Đồ xịn.”

Triệu An Ca hỏi, “Cái gì đồ xịn ạ.”

Hứa Thanh cầm bộ cọ lên nhìn nói, “Này này hơn một vạn đó.”

Triệu An Ca cho rằng mình nghe lầm, cây viết chì trên tay xém rớt xuống đất, cô hỏi lại, “Anh chắc chứ?”

Hứa Thanh gật gật đầu nói, “Anh luôn muốn mua nó mà, nhưng không đủ tiền, nên mỗi ngày đều chạy ra cửa hàng nhìn một cái cho đỡ ghiền, chắc chắn không sai đâu.”

Triệu An Ca cất bộ cọ vào trong túi, cô không dự định sẽ dùng nó, với trình độ của cô thì chưa vẽ xong tranh thì cọ đã hư rồi.

Anh vẫn còn nợ tiền người ta nhiều lắm, đoán chừng bộ cọ này được mua trước khi nhà anh bị phá sản, cô quyết định giữ lại, chờ khi nào tan học sẽ mua đại một bộ khác dùng.

Còn bộ cọ này chỉ thích hợp với anh dùng.

Chờ Hứa Thanh đi chỗ khác, cô lấy điện thoại ra, bật camera trước xem mặt mình có bị dính màu hay không.

Xoay trái quay phải cũng đâu có thấy khóe miệng dính màu gì đâu, Triệu An Ca nhìn lại hộp màu vẽ, ơ hay hộp màu cũng chưa có mở luôn mà.

Thế ban nãy Tần Mặc Bắc lau cái quỷ gì vậy?

Ai có thể nói cho cô biết vì sao một nam thần luôn lý trí và bình tĩnh lại đột nhiên cư xử bất thường vậy không.

Sau khi hoạt động của câu lạc bộ hội họa kết thúc, Triệu An Ca dùng xong cơm tối rồi mang dụng cụ vẽ tranh về ký túc xá, kéo Quách Tuyên Tuyên đi học buổi tối.

Buổi chiều lúc vẽ tranh, cô có chút không yên lòng, nhưng giờ tự học buổi tối đã bắt đầu, ngoại trừ uống nước đi vệ sinh, mọi người đều tập trung đọc sách.

Quả nhiên là khoa công nghệ sinh vẫn chơi vui hơn.

Lúc nghỉ giải lao, cô nhìn thời gian, chắc bây giờ Tần Mặc Bắc đã lên lớp tự học rồi nhỉ, cô ở lầu ba, anh ở lầu năm.

Đến giữa tiết thứ hai, Triệu An Ca cảm thấy bản thân như thiếu sức sống, vì thế bây giờ cũng đã đến lúc nạp năng lượng thôi.

Cô đi ra phòng học, đến cầu thang lên tầng năm.

Phòng học của Tần Mặc Bắc, cô đã rất quen thuộc và cũng đến đây không ít lần, lúc trước cô đều núp phía sau cửa sổ gần cửa ra vào trộm liếc mắt rồi mới rời đi.

Có mấy lần cô còn bị hiểu lầm là giáo viên kiểm tra.

Nhưng hôm nay cô không đứng núp sau cửa sổ, trực tiếp cô đứng trước cửa lớp, nhìn vào bên trong phòng học.

Kỷ luật của lớp Sư phạm không tốt bằng lớp công nghệ sinh học, phía trước có một nhóm nữ sinh đang tụ năm tụ bảy đùa giỡn, cắn hạt dưa tám chuyện, có người cầm gương lên trang điểm.

Có người đã sớm nhìn thấy cô, lập tức có tiếng bàn tán xì xầm, còn ồn ào hơn mấy nam sinh trong lớp công nghệ sinh học.

Triệu An Ca nhìn ở phía dưới lớp học, Tần Mặc Bắc đang đọc sách, không hề chú ý đến động tĩnh ở chỗ này.

Mãi cho đến khi Triệu Bân dùng cánh tay huých anh một cái, “Triệu An Ca kìa.”

Tần Mặc Bắc ngẩng đầu, vô thức nhìn ra ngoài phía cửa sổ, là chỗ cô hay núp ở đó. Cô còn nghĩ rằng anh không biết.

Ngoài cửa sổ không có một ai, Tần Mặc Bắc nhìn ra cửa trước, đúng lúc này ánh mắt của anh và Triệu An Ca đối diện nhau.

Trieuj An Ca mỉm cười phất tay với anh.

Triệu Bân vẫy tay hô lớn, “Bồ Câu Lớn.”

Mấy nữ sinh ở phía trước nghe thấy tiếng gọi của Triệu Bân, lập tức thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải tìm hotboy. Cả lớp chỉ có một anh đẹp trai thế này thôi, nếu như bị lớp công nghệ sinh học đào đi, vậy thì mất mặt lắm.

Nhưng chỉ giây tiếp theo đã làm các cô ấy phải tuyệt vọng, Tần Mặc Bắc đứng dậy, đi thẳng ra cửa.

Toàn bộ nữ sinh đều trừng mắt liếc nhìn Triệu Bân, bỗng nhiên cảm thật nhận bản thân đã làm tăng giá trị thù hận làm Triệu Bân ngớ ra, đây là ai chọc bọn họ vậy.

Tần Mặc Bắc đi tới cửa, hai người cùng đứng cạnh tường gần cửa lớp.

Anh nhìn cô hỏi, “Cậu tìm tôi sao?”

Triệu An Ca gật gật đầu, đưa một chai nước suối cho anh, “Tớ mới mua đó, ông chủ căn tin nói khuyến mãi mua 1 tặng 1, nếu tớ không lấy thì không cho tớ đi, mà tớ lại không uống hết hai chai.”

Tần Mặc Bắc nhận chai nước suối nói, “Vậy thì cảm ơn cậu rồi.”

Mặc dù lấy đại một lý do cùi bắp mua 1 tặng 1 như vậy, nhưng cũng làm cho Tần Mặc Bắc vui vẻ.

Một đám nữ sinh đang nằm hóng chuyện bên cửa sổ lớp, tất cả nhìn về phía hai người như hổ rình mồi. Ơ hay nữ sinh này chính là hoa khôi của khoa công nghệ sinh học đây mà, thế này là muốn đào góc tường của bọn họ đúng không.

Tức chết mà!

Triệu An Ca mỉm cười vẫy vẫy tay về phía cửa sổ, ha ha, thấy chưa, anh trai này là bổn cô nương chấm rồi nhé.

Tần Mặc Bắc cười cười, “Cậu về học tiếp tục đọc sách đi, chú ý đừng để mắt mệt mỏi đó.”

Triệu An Ca nhìn vào anh nói, “Bây giờ nghỉ giải lao nên tớ mới đến đây thôi mà, có làm phiền cậu học bài không vậy?” Nói xong, còn duỗi tay ra sờ sờ lên mặt anh một cái, “Chỗ này có muỗi nè.”

Chiêu này là cô học anh đấy nhá, cũng giống như lúc anh lau vết sơn màu không hề có trên mặt cô vậy.

Tần Mặc Bắc mỉm cười, “Cảm ơn.”

Triệu An Ca đi về phía cầu thang rồi hôn một cái lên bàn tay đã sờ lên mặt anh.

Đúng là da mặt dày mà, hèn chết đi được.

Tần Mặc Bắc về lại chỗ ngồi, đám nữ sinh nhìn về phía anh, nhưng quan trọng là các cô không dám hỏi nhiều.

Tức chết, tức chết đi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoa công nghệ sinh học đến tận lớp cạy góc tường mà thôi.

Cuối cùng tất cả nữ sinh đồng lòng quyết định, phải bảo vệ hotboy của lớp đồng thời sẽ phản đòn theo đuổi cho được nam sinh đẹp trai nhất của khoa công nghệ sinh học để trả thù!

Cũng từ ngày đó, Tần Mặc Bắc phát hiện, mỗi tiết tự học buổi tối, không hiểu vì sao trên bàn học của anh luôn để sẵn một chai nước khoáng.

Theo như lời lớp trưởng, đây là chi phí lớp bỏ ra để bảo vệ hotboy của lớp, có tác dụng chặn đứng được sự làm phiền của mấy cô nàng mơ mộng muốn đưa nước cho hotboy lớp ta.

Có thể nói chiến lược này tương đối nghiêm cẩn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện