Uy danh của Ngu Phẩm Ngôn vốn đã hiển hách, chỉ cần cái danh hoạt diêm vương của hắn thôi cũng đã đủ so với mấy vạn đại quân. Cứ ngỡ hắn đã chết ai ngờ lại sống sót, không biết lấy từ chỗ nào năm vạn đại quân điều khiển đến đây, ở trong mắt người Tây Di giống như được cho thiên binh thiên tướng.

Đầu tiên đã có tâm lý khiếp sợ, trên chiến trường cũng chẳng khác nào chân tay mềm ra, chỉ qua một ngày một đêm, đại quân Tây Di liên tục bại trận lui binh, chẳng những vừa trả lại hai thành Ô Lan Sát Bố và thành Phong Hưng cho đại Hán, còn bị Ngu Phẩm Ngôn đuổi đến bờ sông Ô rồi cùng đường, chỉ có thể mạo hiểm nhảy xuống sông bơi sang bờ bên kia.

Nhị hoàng tử Tây Di lộ ra đôi chân trần, là mục tiêu rất rõ ràng, bị một mũi tên của Ngu Phẩm Ngôn bắn trúng giữa lưng rơi khỏi yên ngựa, cuối cùng bị mấy tên tiểu binh tiến lên trói chặt lại kéo về quân doanh.

Chiến cuộc hoàn toàn xoay chuyển nhưng quân Hán vẫn tổn thất thảm trọng. Năm vạn đại quân của Phương Đạt không có thương vong nhiều, nhưng đội quân tinh nhuệ của Ngu Phẩm Ngôn lại bị tổn hại hơn phân nửa. Trung quân chỉ còn lại ba người, cánh quân phải trúng mai phục, chỉ còn lại mấy vạn người ít ỏi, duy nhất chỉ có cánh quân trái do Từ Mậu suất lĩnh chỉ chết có mấy trăm, cũng được xem như một kỳ tích.

Nhìn chiến báo trong tay, Ngu Phẩm Ngôn lạnh giọng cười, lập tức sai người mang muội muội cùng đám người Khổ Hải đại sư đang ở Tinh La Ngôn chuyển đến Ô Lan Sát Bố.

Trước mắt, triều đình Tây Di đã rối loạn, mấy vị hoàng tử đều đang dẫn đầu những thị tộc hỗn chiến. Hắn đang đợi, đợi đến lúc quân đội Tây Di lưỡng bại câu thương rồi mới cho một kích trí mệnh. Nhưng vì muốn để người Tây Di lơ là, hắn sai người đi gửi thư cho hoàng đế Tây Di, nhường cho bọn họ ruộng đất, ngưu dương, chiến mã, hoàng kim đến để chuộc tội với Nhị hoàng tử, cho bọn chúng cảm thấy rằng mình đang có ý cầu hòa.

Lo liệu xong mọi việc, hắn vô tình đi đến địa lao, tiếp nhận chiếc roi da thấm nước muối từ binh lính, hung hăng quật lên người Nhị hoàng tử. Tiếng la thét thê lương thảm thiết quanh quẩn trong không gian nhà lao chật hẹp.

Năm nay Nhị hoàng tử vừa mới mười chín, đây là lần đầu tiên lên chiến trường, làm sao chịu nổi mấy trận khổ hình này, không quá hai đợt roi đã bán đứng hết đám người Từ Mậu, chỉ là không hề biết thêm bất cứ điều gì về vị hoàng tử đứng sau lưng sai khiến Từ Mậu.

Lúc thẩm vấn còn có vài vị tướng quân, nghe được những lời ấy đều quay đầu nhìn Từ Mậu cùng thân tín của hắn. Từ Mậu cũng ra đòn phủ đầu trước, chất vấn: “Cứ mặc kệ lời của tên man di này đi, không thể tin được, chứng cứ không hề được xác thực. Ngược lại ta còn muốn hỏi vì sao chủ soái lại một thân một mình điều khiển đại quân đóng ở biên giới? Đây là tử tội mưu nghịch!”

Trương Mãnh và Lâm Kiệt không để ý mọi cách giãy dụa của hắn, trực tiếp trói chặt hắn vào cột trượng hình, thiêu đỏ mỏ hàn rồi ấn thật chặt vào ngực hắn, ngay sau đó còn in lên má hắn một chữ “Nghịch”.

“Ta không phục! Các ngươi không có bằng chứng, lạm dụng hình phạt riêng, ta không phục……” Hắn gào thét khàn cả giọng.

Thân tín của hắn đều đứng hét lớn không phục, lại nói nếu luận tội, một mình chủ soái tự động điều binh mới chính là tội đáng chết vạn lần. Cứ như thế, cả cánh quân trái nghiễm nhiên đã thành tư quân của Từ Mậu.

“Trói tất cả bọn chúng lại, thà rằng giết sai cũng không thể buông tha.” Ngu Phẩm Ngôn vung tay áo, bọn lính nhất tề tiến lên trói hết đám người lại. Chỉ cần trừ bỏ đám tường lĩnh cánh trái, những binh lính dưới trướng vẫn phải nghe theo hiệu lệnh của chủ soái.

Trong địa lao chỉ còn lại một mảng lặng im, vài vị tướng lĩnh còn lại muốn nói lại thôi, chỉ liên tiếp nhìn về phía Phương Đạt. Tuy rằng hai người này đánh thắng trận, nhưng chỉ dựa vào một cái tội tự mình điều binh này thôi, sau khi hồi kinh vẫn phải chịu án tử như cũ. Bọn họ trung thành với chủ soái, lại càng trung thành với Thành Khang Đế, trước mắt còn đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào.

Ngu Phẩm Ngôn thản nhiên nhìn quét qua mọi người, thấy những người còn lại cũng không phải hạng người có ánh mắt mờ ám, lúc này mới lấy khối huyền thiếc từ trong túi áo ra. Mọi người quá mức sợ hãi, ngay cả Từ Mậu cũng ngưng cả chửi bậy, chỉ mở to mắt mà ngây người. Bọn họ tuyệt đối không thể ngờ Hoàng thượng lại có thể tin tưởng chủ soái đến mức này.

“Dụng hình, nhất định phải tra hỏi cho ra kẻ đứng đằng sau hắn là ai.” Ngu Phẩm Ngôn xua tay, thản nhiên đi ra khỏi địa lao —

Vì phòng ngừa trong thành Ô Lan Sát Bố còn giấu gian tế, ba chủ tớ Ngu Tương vẫn giả dạng làm tục gia đệ tử xen lẫn trong một đám hòa thượng như cũ. Gần đây Khổ Tuệ phải đến quân doanh trị liệu cho những người bị thương. Những người bị thương vì muốn giảm bớt sự đau đớn do y phục tạo ra, phần lớn đều cởi sạch chiến bào ra để lộ cả ngực trần, có người bị thương ở chân, ngay cả quần cũng không mặc.

Cho nên mỗi lần Ngu Tương nhắc tới việc muốn đi ra ngoài chiếu cố những người bị thương đều bị Ngu Phẩm Ngôn hung hăng trừng mắt nhìn một cái, chỉ đành theo Đào Hồng và Liễu Lục trở về phòng nghỉ ngơi.

Ngu Phẩm Ngôn làm chủ soái, mặc dù có được đãi ngộ đặc biệt, nhưng sân viện hắn ở lại cũng không lớn, tổng cộng có năm gian phòng, hai gian phòng thì chứa đầy những vật linh tinh, việc giặt quần áo hay nấu cơm đều do một tên tiểu binh hầu hạ.

“Ngươi trở về đi, ta ở chỗ này là được rồi.” Ngu Tương lớn tiếng nói với tên tiểu binh.

Vì chủ soái có lệnh, bảo mình phải hoàn toàn nghe lời sai bảo của vị này, tên tiểu binh ngoan ngoãn đi ra ngoài. Ngu Tương lập tức thay đổi sang giọng điệu thanh thúy: “Mau nhóm lửa đi, ta nấu cơm cho ca ca.”

Đào Hồng ngồi xổm xuống nhóm lửa, Liễu Lục vừa nhặt rau vào giỏ vừa lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người chưa bao giờ xuống bếp nấu nướng, có thể được sao?”

“Thử một lần sẽ biết.” Ngu Tương cầm lấy dao thái đồ ăn, khoa chân múa tay với miếng thịt trên thớt. Sau một phen rối ren, thịt heo thì nấu chưa chín, rau xanh thì lại cháy đen, trứng chim bị vỡ nát trên mặt đất, cơm thì nhão nhẹt, những nguyên liệu nấu ăn còn lại đều bị nàng phá hư hoàn toàn.

“Quên đi, tiểu thư, người đến đây làm bánh nướng áp chảo đi, món này dễ làm nhất. Người xem, trước tiên em lấy một ít bột đã trộn đều, vo lại thành chiếc bánh bột ngô, người chỉ cần thoa đều mỡ heo vào chảo chiên này, sau đó lại bỏ miếng bánh bột ngô này vào, thỉnh thoảng lại trở mặt bánh, chờ đến lúc hai mặt bánh bột ngô đã vàng đều rồi là có thể vớt ra. Đơn giản phải không?” Liễu Lục vừa giảng giải vừa đổ bột mì vào trong chậu.

“Quá dễ dàng, ta đã biết rồi.” Ngu Tương cũng đưa tay vói vào khuấy trộn thau bột, sau đó lại ngắt ra một cục bột nhão, nặn thành hình con lợn nhỏ….!? Chủ tớ ba người đồng lòng hợp lực, cuối cùng cũng làm ra một chậu bánh bột ngô chín vàng, sau khi rắc hành thái lên còn ngửi thấy hương thơm. Vừa bưng bánh bột ngô đặt lên bàn, Ngu Phẩm Ngôn đã trở lại, trên người dính đầy mùi máu tươi.

Ngu Tương không hề cảm thấy mệt chút nào, nhảy dựng lên ôm lấy cổ hắn, hai chân gắt gao quấn ở bên hông hắn, cười vô cùng xán lạn: “Muội nướng bánh bột ngô cho huynh ăn. Là muội tự tay nướng đấy!” Hai chữ “tự tay” được nhấn mạnh rõ ràng.

Lệ khí còn đang quanh quẩn trong lòng bỗng tiêu tán trong nháy mắt, Ngu Phẩm Ngôn thấp giọng nở nụ cười, hai tay nâng lấy cái mông thịt mềm mại của nàng, ôm nàng đi đến bên giường đất. Chiếc bàn trên giường đất đã đầy, trừ một chậu bánh lớn ra còn có một đĩa dưa chuột thái nhỏ, một đĩa hành gừng thái sợi, một đĩa nước tương.

Ngu Tương chui ra khỏi vòng ôm của huynh trưởng, các gắp một ít dưa thái, gừng hành bào sợi cùng nước tương rưới lên bánh rồi gói lại, đưa đến bên miệng huynh trưởng: “Nếm thử xem ăn có được không.”

Tiểu nha đầu tự tay làm, cho dù có bọc thạch tín Ngu Phẩm Ngôn cũng có thể nuốt vào mà mặt không đổi sắc, huống chi đây lại là bánh bột ngô vàng giòn, dưa leo trong veo, vị cay của gừng, mùi nồng ấm của tương, cắn vào một miếng đã thấy vô cùng ngon miệng. Hắn đút phần bánh bột ngô còn lại đến bên miệng muội muội, thiệt tình tán thưởng: “Ăn ngon lắm, tay nghề không tồi.”

Ngu Tương cười đến nheo cả mắt lại, cắn một miếng thật to chậm rãi ăn , hỏi: “Có phải cảm thấy muội thật hiền lành hay không? Có cảm thấy cưới được muội thật là may mắn hay không?”

“Ừ, thật là hiền lành, có thể lấy được muội chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời ta.” Ngu Phẩm Ngôn cười vang, nhoài người qua hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn bóng lẫy của muội muội, lại khẽ liếm sạch miếng tương còn sót lại bên môi nàng.

Ngu Tương thả bánh bột ngô xuống, nghiêm túc đề xuất: “Ca ca, muội muốn có một cái hôn mùi bánh nướng rắc hành, bây giờ huynh có thể cho muội không?”

Ngu Phẩm Ngôn càng cười lớn tiếng hơn, cuối cùng khơi làn môi đỏ tươi như cánh hoa của muội muội ra mút một cái thật sâu, sau khi tách ra mới cất giọng khàn khàn: “Tiểu tinh quái, sao muội lại có thể đáng yêu như vậy? Ca ca hận không thể ăn luôn cả muội.”

“Vậy thì huynh cứ ăn đi.” Ánh mắt Ngu Tương lóe lên, đứng lên bưng chiếc bàn đất đặt lên chiếc bàn lớn ở một khoảng không xa.

“Muội có ý tứ gì?” Ngu Phẩm Ngôn thu ý cười lại, giọng nói có phần âm u.

Ngu Tương không đáp, ngược lại nhìn thẳng về phía Đào Hồng cùng Liễu Lục đang đứng trước cửa. Liễu Lục giật mình một cái, vội vàng đóng cửa phòng lại rồi lôi kéo Đào Hồng rời khỏi chỗ đó. Lúc này Ngu Tương mới đi qua từng bước một, vừa đi vừa cởi tăng bào, cởi bỏ cả mảnh vải nhỏ đang trói chặt ở trước ngực. Hai khối ngực trắng tròn nhảy ra khỏi mảnh vài trói buộc kia, còn cười khẽ nhẹ nhàng rung động.

Đôi mắt của Ngu Phẩm Ngôn đã không thể tìm thấy một tia ánh sáng nào, hô hấp từ bình tĩnh đã dần dần chuyển sang dồn dập, cự vật thân dưới dù đã được lớp áo quần dày phủ lên trên vẫn không thể che dấu nổi. Một tay kéo lấy tiểu yêu tinh chỉ còn lại ít quần áo trên người vào trong lòng, dùng sức giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng, cắn vành tai nàng trầm giọng hỏi: “Tương Nhi, muội có biết mình đang làm cái gì không? Trên chiến trường, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, nếu muội cho ta, mà ta lại chết trận sa trường, sau này muội biết sống như thế nào?”

Về vấn đề này, đương nhiên Ngu Tương đã từng nghĩ đến, thời điểm nàng bước ra khỏi kinh thành cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần đối mặt với cái chết. Nàng là một người bướng bỉnh, yêu sẽ liều lĩnh, cái gì mà đạo đức luân lý, lễ nghĩa liêm sỉ, toàn bộ đều không nằm trong phạm vi lo lắng của nàng. Nàng nghĩ được, cho nên hắn nghĩ vậy cũng là điền đơn giản.

“Trước khi đến đây muội đã nghĩ,” Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng thổi một hơi vào lỗ tai huynh trưởng, giọng nói ngọt mềm lại lộ ra sự nghĩa vô phản cố(kiên cường không chùn bước): “Nhất định muội sẽ tìm được huynh, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể. Tìm được thi thể huynh, muội liền tự đâm cho mình một nhát, xuống hoàng tuyền tiếp tục làm bạn với huynh.” Nàng rút cây trâm cài trên đầu xuống, đặt lên trên tim mình, tiếp tục nói: “Nếu không thể tìm thấy thi thể của huynh, muội vẫn sẽ tiếp tục tìm, thẳng đến khi kiệt sức chết mới thôi.”

Thấy khóe mắt huynh trưởng đã đỏ lên, lộ ra thái độ yếu ớt hiếm có, nàng nhoài người qua vô cùng quý trọng hôn lên khóe mắt hắn, ôn nhu nói: “Vạn hạnh ông trời chiếu cố chúng ta, cho chúng ta bình an gặp lại nhau. Chúng ta ở trên chiến trường, sống một ngày được một ngày, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu chết huynh trận, cứ nề hà đứng ở cầu Kiều chờ muội hai tháng. Đợi nếu có hài tử của huynh rồi muội sẽ nuôi nấng nó lớn lên, nếu không hoài thai, muội sẽ lập tức đi xuống đó cùng huynh. Không chỉ huynh muốn ăn muội, muội cũng đang rất muốn ăn huynh, không tin huynh kiểm tra đi.”

Nàng cầm bàn tay to của huynh trưởng lần mò đi xuống, cuối cùng chạm phải một mảng trơn bóng ẩm ướt.

Những lời động lòng người nhất trong thiện hạ cùng lắm cũng chỉ được tới mức ấy mà thôi. Lời thổ lộ của nàng, một chữ một câu câu đều nặng tựa đại chuỳ, mãnh liệt lay động cả trái tim, khiên Ngu Phẩm Ngôn vô cùng hạnh phúc, không thể kìm chế. Hắn đoạt lấy cây trâm trong tay nàng vứt ra xa, sau đó áp đảo nàng trên giường, xé mảnh tăng y đơn bạc trên người nàng ra thành mảnh nhỏ.

Phản ứng của nàng đáng yêu lại trực bạch, thời điểm đau đớn sẽ vừa cắn vừa đạp, thấp giọng nức nở, thời điểm vui thú lập tức sử dụng cả tay lẫn chân leo lên trên, phối hợp đón lấy những va chạm từ hắn. Dục vọng tích lũy hơn hai mươi năm cuối cùng cũng được phát tiết, từng đợt từng đợt sóng dâng lên cuồn cuộn khiến người ta phát cuồng, hai mắt Ngu Phẩm Ngôn đỏ đậm, giống như mắt soi chăm chú nhìn vẻ mặt vui mừng hạnh phúc của thiếu nữ dưới thân, hận không thể chết ở trong thân thể của nàng.

Thì ra cùng âu yếm với người trong lòng lại có thể thỏa mãn cực hạn như vậy, hắn chỉ nguyện được trầm luân như vậy, không muốn thức tỉnh nữa.

hết chương 125

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện