Khổ Tuệ theo lời bắt đầu đếm, Ngu Tương gắt gao cầm lấy bàn tay to của huynh trưởng, mới chỉ nghe đếm đến hai liền hít một ngụm khí lạnh run lên, ánh mắt trợn tròn, mặt mũi cau chặt lại, bộ dáng kia dường như còn thống khổ gấp trăm lần người bị thương thật sự.

Không chỉ có Ngu Phẩm Ngôn thấy buồn cười, ngay cả Khổ Tuệ đại sư cũng có chút buồn cười, âm thầm cảm thán tình cảm chân thành tha thiết của hai người.

“Từ từ, đừng đếm.” Lúc này người lên tiếng lại chính là Ngu Phẩm Ngôn. Hắn kéo đầu muội muội vào trong lòng gắt gao ôm chặt lại, dùng bàn tay to che khuất đôi mắt sáng ngời của nàng, trầm giọng mở miệng: “Rút đi.”

Hắn vừa dứt lời, Khổ Tuệ cũng rất quyết đoán rút ngay mũi tên ra, sau đó nhanh chóng dùng ngân châm cầm máu. Xung quanh miệng vết thương ẩn ẩn có dấu hiệu thối rữa, không thể không lấy chủy thủ nướng hồng nhẹ nhàng cạo từng chút từng chút thịt thối ra. Ngu Phẩm Ngôn vẫn chưa hề “hừ” một tiếng nào, thậm chí cả cơ thể cũng đều hoàn toàn thả lỏng. Trong lòng ôm tâm can bảo bối mà hắn nhớ mong ngày đêm, hắn không còn cảm giác gì khác trừ ngọt ngào và sung sướng.

Ngu Tương đẩy bàn tay to trên mắt ra, nâng mắt lên quan sắt vẻ mặt của hắn, vừa lúc chạm phải đôi mắt thâm tình đang rũ xuống nhìn mình, nhất thời giật mình ngây ngốc. Hai người đối diện nhìn nhau thật lâu, sau đó tự nhiên hòa hợp ôm nhau gắt gao.

Khổ Tuệ dùng tốc độ nhanh nhất xử lý miệng vết thương của Ngu Phẩm Ngôn xong, lại đi qua chẩn thương cho hai tên phó tướng. Đào Hồng và Liễu Lục bưng hai bát nước ấm đi đến, định giúp Hầu gia chà lau cơ thể.

“Cứ để đấy cho ta.” Ngu Tương đoạt lấy khăn tay.

“Tiểu thư, người nên nghỉ ngơi một lát đi, mỗi ngày người còn phải thoa tục cốt cao mà, tuyệt đối đừng quên.” Liễu Lục vừa nói vừa vác một nhánh cây thật dài gác lên hai đầu vách đá trong động, sau đó lại lấy thêm vài bộ tăng y mắc lên nhánh cây thay thế cho rèm cửa.

Xác định kĩ đám người Khổ Tuệ ở ngoài cách đó năm thước không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong này, nàng mới ngồi xổm xuống đưa tay cởi giày vải của chủ tử, cuốn ống quần của nàng lên.

Bởi vì phải bôn ba đường xa, đầu gối của Ngu Tương đã đau lợi hại, nếu không nhờ thoa tục cốt cao mỗi ngày, nàng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi để đến Tây Cương. Vì không muốn dính dáng đến huynh trưởng, nàng chỉ đành trả chiếc khăn ướt nhẹp lại cho Đào Hồng, lại ra lệnh: “Lúc lau phải thật cẩn thận vào, đừng để đụng trúng vết thương của ca ca.”

Ngu Phẩm Ngôn nhìn qua, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay Liễu Lục, hỏi: “Tương Nhi làm sao vậy? vết thương ở chân lại tái phát hay sao? Còn có thể đi đứng được hay không?”

“Chân của tiểu thư chỉ mới vừa tốt lên một chút đã phải đi bộ đường xa như vậy, khó tránh khỏi gây gánh nặng lớn đối với xương cốt mới hình thành. Nhưng mà Hầu gia cứ yên tâm, Khổ Tuệ đại sư nói, chỉ cần mỗi ngày xoa bóp nửa canh giờ bằng tục cốt cao sẽ không có chuyện gì.”

Ngu Phẩm Ngôn nghe vậy mới yên tâm, tiếp nhận bình thuốc trong tay nàng, nhẹ nhàng xoa loại cao màu đen lên đầu gối thoáng sưng đỏ của muội muội, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau lòng mà nhanh chóng căng thẳng. Xoa thuốc mỡ xong, thấy Liễu Lục cầm khăn tay lau chân cho muội muội, lại đuổi nàng sang một bên, nâng đôi chân ngọc khéo léo tinh xảo của muội muội lên xem xét, sắc mặt càng thêm âm trầm như nước

Hắn còn nhớ rõ lúc mình chưa xuất chinh, hai chân của muội muội bóng loáng mềm mại như thế nào, vì chưa bao giờ đi đường xa, sờ vào mềm mượt nõn nà như da trẻ con mới sinh. Nhưng mà trước mắt, trên cả hai chân đều nổi lên từng mảng từng mảng bỏng rộp nước, thậm chí dưới gót chân bởi vì đi bộ thời gian dài mà cọ sát nứt ra như cái kén, nhìn hết sức thô ráp.

Ngu Tương bị ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn chăm chú thật lâu, trong lòng cũng có chút không vui, rụt lui chân, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất xấu hay không?”

“Không, không xấu một chút nào.” Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu, hôn lên bàn chân trắng như tuyết của nàng, kiên định nói: “Ngày sau nhất định ca ca sẽ không để muội phải chịu nửa phần khổ nào hết.”

“Làm sao mà gọi là khổ chứ?” Ngu Tương bị những sợi râu lổm chổm của hắn chọc vào ngứa ngáy, cười khanh khách nói: “Chỉ cần có thể tìm được huynh, có bảo muội lên núi đao xuống biển lửa muội cũng đều nguyện ý. Huynh còn sống, muội cũng còn sống, cả hai chúng ta ở chung một chỗ thật bình an, tất cả những khổ cực không còn là khổ cực nữa.” Nàng nhoài người qua, nói nhỏ bên tai huynh trưởng: “Là ngọt ngào, là hạnh phúc. Ca ca, muội nhớ huynh sắp chết rồi.”

Nàng ôm lấy cổ huynh trưởng, dán môi lên làn môi khô khốc nứt nẻ của hắn, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ từng chút từng chút, sau đó thỏa mãn thở dài, thoáng chốc khóe mắt cũng đã ửng hồng. Ngu Phẩm Ngôn cũng vươn đầu lưỡi chậm rãi cuốn lấy đầu lưỡi cửa nàng, động tác ôn nhu vô tận đã kể rõ sự nhớ nhung sâu sắc tương tự mà hắn dành cho nàng.

Đào Hồng và Liễu Lục nhìn quen không trách, một người giúp Hầu gia chà lau vết máu trên lưng, một người lại giúp tiểu thư lau khô hai chân.

Đám người Trương Mãnh không thể nhìn thấy cảnh tượng nào phía sau bức rèm tăng y kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng thầm thì to nhỏ của huynh muội hai người, trong lòng than thở nghĩ: Có muội muội tình thâm ý trọng như vậy, nếu ta là Hầu gia, chỉ sợ ngay cả trái tim cũng móc ra tặng cho nàng. Khó trách Hầu gia có tổng cộng ba người muội muội, cố tình lại chỉ yêu thương một mình Tam tiểu thư.

Đầu bên kia, quả thật Ngu Phẩm Ngôn cũng rất muốn móc cả trái tim mình ra giao cho muội muội giữ lấy. Nụ hôn tràn đầy nhu tình vừa chấm dứt, hắn dùng hết sức ôm muội muội vào trong lòng, cánh tay càng ôm càng chặt, cho đến khi thấy Liễu Lục lấy ngân châm ra mới lưu luyến không rời thả người.

“Để ta đi.” Hắn nhận lấy ngân châm, khéo léo nâng bàn chân ngọc của muội muội lên.

“Đây là thuốc mỡ, chọc vỡ bọt nước xong thì dùng thoa lên, dùng lửa hơ ấm một lát, đến sáng mai sẽ tốt lên thô.” Liễu Lục lấy một bình thuốc nhỏ khác từ trong tay nải ra.

Đào Hồng giúp Hầu gia lau sạch phía sau lưng xong, cởi chiến bào trên đầu vai hắn xuống, lại ra bên ngoài gắp vài viên than hồng vào nhóm lửa. Nếu bọt nước trên chân bị chọc vỡ mà không nhanh chóng hong khô, để lâu sẽ bị thối rữa, sợ là ngay cả bước đi cũng không được nữa.

Ngu Phẩm Ngôn hết sức cẩn thận chọc vớ bọt nước, thỉnh thoảng hỏi một tiếng “có đau hay không”. Ngu Tương liên tiếp lắc đầu, chống tay lên hai má tham lam chăm chú nhìn huynh trưởng. Rốt cuộc cũng đã tìm được ca ca, thật tốt. Cho dù Tây Cương nguy cơ tứ phía, khói lửa bay tán loạn, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với ca ca, mỗi ngày trải qua đều giống như được sống ở thiên đường.

Ngu Phẩm Ngôn ngẩng đầu, thấy muội muội cười hết sức ngây thơ đáng yêu, trong ánh mắt còn lộ ra vài phần si ngốc, cũng nở nụ cười theo. Xử lý đám bọt nước xong, hắn cũng cởi giày của chính mình ra, đặt trên đống than lửa hơ ấm. Ngu Tương nhích người từng chút, cuối cùng nhích đến bên cạnh hắn, bán tay nhỏ bé cầm lấy bàn tay to lớn của hắn, mười ngón đan chặt vào nhau, chân bó dẫm lên bàn chân to của hắn nhẹ nhàng ma sát, thỏa mãn thở dài.

Ngu Phẩm Ngôn trực tiếp ôm nàng lên trên đùi, nhấn cái đầu nhỏ của nàng vào trong lòng, cánh tay chặt chẽ vòng qua eo nàng, thấp giọng nói: “Gầy rồi.”

Đang hưởng thụ vòng ôm ấp quen thuộc mà ấm áp ngày xưa, Ngu Tương ngay cả nói cũng không muốn nói, chỉ thấp giọng hừ hừ.

Gian ngoài, Đào Hồng và Liễu Lục cũng lấy lương khô ra, bỏ vào trong ấm nước đang sôi, khuấy xong lại chia đều ra cho mọi người. Đã lâu rồi Trương Mãnh và Lâm Kiệt chưa được ăn một bữa cơm no, uống ào ào vào miệng, hô to thỏa mãn.

“Hầu gia, tiểu thư, mau ăn một chút để người ấm lên đi.” Đào Hồng và Liễu Lục mỗi người bưng một bát cháo tiến vào.

Ngu Tương sờ sờ cái trán huynh trưởng, phát hiện đã bớt nóng hơn lúc nãy, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cười như nở hoa, leo xuống từ trên đùi hắn, tiếp nhận lấy chén chao chậm rãi thổi nguội.

Ngu Phẩm Ngôn không sợ nóng, qua hai ba hớp đã húp cạn chén cháo, sau đó lười biếng cười muội muội đang vươn đầu lưỡi liếm chén cháo như con mèo con.

Lương khô chỉ được làm từ hạt kiều mạch vàng óng ánh được sao lại, sau khi khuấy nấu thành cháo liền tỏa ra một mùi hơi cháy xém, vị cũng vô cùng nồng đậm mềm nhuyễn, nhưng lại uống ngon hơn cả cháo bích ngạnh* mà đại trù Hầu phủ chế biến tỉ mỉ.

*cháo Bích ngạnh: là cháo được nấu từ một loại gạo tẻ có màu xanh như ngọc (碧粳米), loại gạo này được trồng ở tỉnh Hà Bắc huyện Ngọc Điền, đời Thanh là cống phẩm, chỉ có Hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý mới được ăn.

Đương nhiên, Ngu Tương biết đây chỉ là một loại ảo giác, thấp giọng cười nói: “Mọi người nói có tình uống nước cũng no, cuối cùng muội cũng có thể lãnh hội được hàm nghĩa trong lời ấy. Ca ca đi rồi, muội ăn tim rồng tủy phượng cũng đều cảm thấy vô vị. Bây giờ được ở chung một chỗ với ca ca, dù muội có ăn ngũ cốc hoa màu cũng cảm thấy đây là một loại hưởng thụ.”

Ngu Phẩm Ngôn trầm giọng mà cười, cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của nàng, cảm thấy không đủ, lại nâng cằm nàng lên ngậm lấy môi nàng, cuối cùng uống luôn cả một ngụm cháo trong cái miệng ấy, thở dài: “Quả nhiên là mỹ vị.”

Ngu Tương đắc ý liếc mắt lả lướt quyến rũ, trả lại bát cháo cho Liễu Lục, cả đầu chui vào trong lòng ca ca quyến luyến cọ cọ. Năm ngón tay của Ngu Phẩm Ngôn luồn vào những sợi tóc của nàng vuốt nhẹ, tình yêu dạt dào dâng lên từng đợt từng đợt trong đôi mắt thâm thúy của hắn. Nàng ỷ lại hắn, hắn làm sao có thể không thuận theo nàng? Bọn họ là trụ cột tinh thần cho nhau.

Nhận thấy muội muội không động đậy nữa, hô hấp cũng trở nên đều đều nhịp nhàng, Ngu Phẩm Ngôn cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện nàng đã ngủ từ bao giờ, mặt mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên, nhất định cảnh trong mơ của nàng đang rất ngọt ngào, hơn nữa nhất định có sự xuất hiện của mình.

Ngu Phẩm Ngôn híp mắt, cầm chiến bào nhẹ nhàng gói kĩ muội muội lại ôm vào trong ngực.

Liễu Lục rửa sách chén cháo, thấy Trương Mãnh và Lâm Kiệt đều đang nghỉ ngơi, Khổ Hải và Khổ Tuệ đại sư đều ngồi xuống nhắm mắt, lúc này mới xốc tăng y lên quỳ gối bên chân Hầu gia, thấp giọng nói: “Hầu gia, khi tiểu thư đến đây còn mơ thấy hai giấc mộng, phủ Vĩnh Nhạc Hầu và phủ Thái tử đều bị lục soát ……”

Kể rõ cảnh trong mơ xong, nàng lo âu hỏi: “Hầu gia, khi chúng ta đến đây, quân Hán đã lui vào thành Thủ Tra Bố, bị người Tây Di bao quanh, sợ là chúng ta không thể vào được, hiện tại nên đi chỗ nào? Trong kinh, lão phu nhân và đại tiểu thư nên làm gì bây giờ?”

Ngu Phẩm Ngôn im lặng không nói. Chẳng sợ Liễu Lục không nói, hắn cũng dự đoán được nhất định phủ Vĩnh Nhạc Hầu sẽ bị mình liên lụy. Người nọ đã dám thông đồng với kẻ thù bên ngoài bán đứng  quốc gia, nhất định ý đồ không nhỏ, diệt trừ hắn chỉ là màn mở đầu mà thôi, điều kẻ đó thật sự muốn làm chính là phó với Thái tử. Thái tử ngã xuống, người có lợi nhất là ai? Vài vị hoàng tử còn lại đều có khả nghi.

Nay hắn đã là tướng bên thua, trên đầu lại bị dính cái ô danh thông đồng với kẻ địch, không thể dễ dàng trở lại kinh thành. Mà nay đại quân do hắn suất lĩnh đã lui giữ thành Tra Bố, bốn phía thành quách đều bị đại quân Tây Di vây quanh, bên trong lại giấu diếm gian tế, cũng không thể về đó.

Vì vậy, hắn chỉ có thể điều động trú binh phụ cận thành Tra Bố tập kích bất ngờ đại quân Tây Di, chẳng những muốn đoạt lại hai thành bỏ lỡ, còn muốn đuổi sạch toàn bộ đám quân Tây Di ra khỏi lưu vực sông Ô mới có thể rửa sạch tội danh. Hắn muốn chiến đấu, lại còn phải là huyết chiến đến cùng.

Về phần thành Tra Bố đang bị vây kia, hắn nửa điểm cũng không lo lắng. Nếu chiến bại lần này quả thật là bút tích của vị hoàng tử ấy, nhất định hắn đã làm xong thỏa thuận với nhị hoàng tử Tây Di. Trước mắt nội bộ triều đình Tây Di cũng đang hỗn loạn, mấy vị hoàng tử lâm vào cuộc chiến đoạt ngôi. Giết được mình lại còn cướp đi hai thành, đối nhị hoàng tử mà nói chính là một phần tư cách chính trị hùng hậu, vì chạy trở về tranh vị, hắn sẽ không canh giữ ở biên cảnh lâu lắm, vây khốn thành Tra Bố chỉ là diễn trò, có lẽ không quá mấy tháng sau cả hai bên sẽ nghị hòa.

Cho nên hắn phải nhanh chóng đến được nơi đóng quân kia để điều khiển đại quân đánh trả, vả lại tưỡng lính nơi đó là người mình có thể tin tưởng đượcc. Ngu Phẩm Ngôn suy nghĩ một lát, xua tay nói với Liễu Lục: “Không cần lo lắng, bản Hầu thì sẽ xử lý.”

Liễu Lục gật đầu, muốn nói lại thôi.

“Còn có việc gì sao?” Ngu Phẩm Ngôn nhíu mày.

“Khởi bẩm Hầu gia, sau khi ngài đi, nhị tiểu thư liền bẩm báo cho lão phu nhân, nói ngài và tiểu thư có tư tình. Lão phu nhân lừa gạt tiểu thư định gả ngài ấy cho trưởng tử của công bộ Thị Lang Tôn đại nhân là Tôn Minh Kiệt, Tôn Minh Kiệt kia lại là kẻ mặt người dạ thú, lấy việc tra tấn nữ nhân làm niềm vui. Trầm đại nhân biết được việc này liền tới cửa nháo lên, dẫn tiểu thư đi rồi. Nay tiểu thư đã là tiểu thư của Trầm gia……”

Thấy sắc mặt Hầu gia âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, quanh thân toát ra thứ sát khí dày đặc, tiếng nói chuyện của Liễu Lục càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dần dần biến mất.

“Ngu Diệu Kỳ, Tôn Minh Kiệt?” Trong miệng hắn mặc niệm hai cái tên này, ngón cái âm thầm vuốt ve lấy bội đao bên hông. Rốt cuộc là kẻ nào mạc danh kì diệu nhét được tội chứng vào trong thư phóng của hắn, hắn đã có đáp án rõ ràng. Đợi sau này khải hoàn hồi kinh, nhất định hắn sẽ chém chết kẻ có thân thế là huyết mạch Ngu gia kia.

hết chương 122

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện