Dược thiện quá mức phức tạp, Lâm Lam cũng không biết làm.
Trước đó bởi vì trông nom Phan Đào vẫn luôn không thể ngủ, cho nên ở thời điểm gác đêm, lật tra không ít sách y thuật cùng sách thuốc, quy trình thao tác phong phú phức tạp, Lâm Lam cũng không có lòng tin, dứt khoát liền chọn một món dược thiện tương đối đơn giản lại hiệu quả, cảm thấy bản thân có thể khiêu chiến thành công, canh củ cải trắng hầm gừng tươi hành lá.
Khí trời bây giờ tuy rằng tới gần Tết âm, nhưng cũng không quá lạnh giá, bắt đầu từ ngày đó sau khi trở lại từ Hải Tuệ Tự, liên tục mấy ngày đều là thời tiết mưa dầm kéo dài, mỗi ngày đều ở trong mưa phùn bay tán loạn, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, quả thực để cho người cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Có lẽ tốt nhất vẫn nên uống nhiều gừng một chút để khu hàn, Lâm Lam vừa nghĩ, vừa từ bên cạnh lò bếp lấy ra một cái nồi đất, nhận lấy gừng cùng hành Xuân Tú đã rửa xong, còn có củ cải trắng.
Gừng không lột vỏ cắt thành miếng mỏng, bởi vì rất ít khi nấu ăn, đao công của Lâm Lam cũng không phải hết sức thuần thục, nhiều lần đều thiếu chút nữa trượt tay cắt vào chính mình, Xuân Tú ở sau lưng nhìn, mặt kinh hồn táng đảm.
Đứt đứt đoạn đoạn cuối cùng cắt xong rồi, Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, lau lau trán, cầm lấy củ cải, củ cải trắng cũng không lột vỏ cắt thành miếng mỏng giống như vậy, cùng miếng gừng đã cắt cộng thêm hành đã rửa sạch cùng nhau bỏ vào nồi đất.
Mắt thấy nồi đã bị nhét vào đầy ắp, Lâm Lam có chút do dự nhìn nhìn gạo mịn đã vo kỹ, nghĩ một chút, chỉ ném ba bốn nắm gạo đi vào, bỏ thêm gần nửa thìa muối, cuối cùng đổ nước lạnh lượng chừng gấp hai nguyên liệu cho vào trong nồi, sau đó mới đậy kín nắp nồi, dùng lửa nhỏ hầm khoảng trên dưới hai khắc đồng hồ.
Nhìn nồi đất ở phía trên lửa than, sôi 'ừng ực ừng ực', một mực đun đến khi ba loại nguyên liệu nấu ăn mùi vị đều phát huy đầy đủ, sau khi mắt thấy mặt nước cùng nguyên liệu nấu ăn cơ bản ngang hàng, thì coi như đã nấu xong.
Nấu cháo xong xuôi, màu vàng mờ mờ, Lâm Lam cầm cái muỗng, cẩn thận thử uống một ngụm, mùi vị có chút nhạt, nhưng mà đối người bệnh mà nói, hẳn là đủ rồi.
Nhân lúc còn nóng uống vào trong miệng, vị mặn tràn ngập đầu lưỡi, nuốt vào trong bụng một dòng nước ấm lan tỏa toàn thân. Nghĩ đến Phan Đào luôn luôn ngủ mê man, nóng như vậy, chỉ sợ cũng đút không xuống, thoáng đợi một lát, đến khi cháo đã biến thành ấm áp, lại hướng bên trong cho thêm chút chút mật ong, mới đưa qua cho Phan Đào.
Không biết là dược thiện có tác dụng, hay là thuốc đại phu cho trước đó cuối cùng từ từ cũng thấy hiệu quả, mỗi ngày dựa theo phương pháp như vậy ăn vào, không sai biệt lắm bốn năm ngày, bệnh của Phan Đào cũng đã bắt đầu tốt hơn.
Còn nhớ lúc Phan Đào vừa tỉnh lại, đờ đẫn nằm ở trên giường, nhìn Lâm Lam bên cạnh mừng đến chảy nước mắt, bản thân cả người vẫn còn có chút lờ mờ, vừa nghe Lâm Lam nói chuyện, vừa có chút khó tin sờ sờ trán còn có điểm dư nhiệt của mình, nghe Lâm Lam nói bản thân bị bệnh xấp xỉ gần nửa tháng, đã không chỉ là kinh ngạc, mơ hồ, trên mặt dường như còn lộ ra mấy phần hoảng sợ.
Đến khi Lâm Lam thật vất vả đem lo lắng trong khoảng thời gian này, toàn bộ nói với Phan Đào, lúc này mới hốc mắt hồng hồng xoa xoa khóe mắt, xoay người ra ngoài giúp Phan Đào lại bưng dược thiện tiến vào.
Trong phòng, còn sót lại Phan Đào một người ở trên giường, ngây ngẩn còn chưa hoàn hồn, hồi lâu, tuy rằng tay chân vẫn có chút vô lực, đầu óc cũng vẫn mơ màng trầm trầm, tâm tình không xác định trong lòng Phan Đào cũng càng thêm nghiêm trọng, dẫu sao, từ sau khi Phan Đào có linh trí, đây là lần đầu tiên, hắn suy yếu như vậy.
Trước nay đều chưa từng sinh bệnh, Phan Đào đối trạng thái hiện tại của mình rất tò mò, thừa dịp bốn bề vắng lặng, len lén thử thi triển một thuật biến hóa đơn giản nhất, thủ quyết đánh ra rồi, nhưng mà cỗ linh lực chuyển động quen thuộc kia, Phan Đào lại một mực không cảm nhận được, cuối cùng đương nhiên, thất bại.
Nhìn về hướng mình đưa thủ quyết, trống trơn như cũ, Phan Đào ngây dại, không dám tin lại liên tục thử nhiều lần, nhưng mà mỗi lần, đều không thành công.
Lần này, trong lòng Phan Đào triệt để hoảng lên, muốn kiểm tra một chút linh lực của mình, muốn nội thị kinh mạch, nhưng lại cái gì cũng không thấy được. Bản thân, đây là, chân chân chính chính, biến thành một người phàm rồi sao?!
Nhưng mà, nhưng mà, ban đầu sơn thần không phải nói với mình như vậy a, rõ ràng là thời kỷ ủ bệnh có đến mười năm, hiện tại bất quá mới gần ba năm, sao đã lập tức xảy ra đột nhiên như vậy?!
Chẳng lẽ, là bởi vì bản thân cùng Lâm Lam cùng nhau chia ra ăn tử khương thảo?
Đột nhiên xuất hiện chuyện này, Phan Đào không khỏi mê man lên. Nghĩ mãi không ra, nhưng bây giờ sự thực đã như vậy, cho dù muốn đi hỏi sơn thần, nhưng bộ dáng hiện tại của mình, chỉ sợ cũng đã vô lực xoay chuyển trời đất. Mang ý tưởng như vậy, Phan Đào nhẹ nhàng thở dài một hơi, yên lặng đứng trước gương đồng, nhìn bóng người mơ hồ phản chiếu, Phan Đào trong lòng ngũ vị tạp trần, yên lặng lại quan sát mình một lần nữa, xem ra hiện tại, cũng chỉ có thể đón nhận như vậy thôi.
Tuy rằng chuyện xảy ra có chút đột nhiên, nhưng mà ban đầu, Phan Đào đã chuẩn bị tinh thần đối với chuyện sớm muộn gì cũng có ngày xuất hiện như hôm nay rồi, cho dù xảy ra có chút nhanh, ban đầu cũng hơi bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng mà sau khi hoàn toàn đón nhận, cũng từ từ thả lỏng.
Thừa dịp Lâm Lam vẫn chưa về, Phan Đào kéo lê thân thể bệnh nặng chưa lành còn hơi có vẻ nặng nề, từng chút một từ từ lê về trên giường, hai mắt mê man nhìn chằm chằm nóc giường chạm hoa, không chớp mắt, không biết còn nghĩ cái gì.
Ngay lúc bên trong phòng lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, cửa phòng 'két' một tiếng, bị ai đẩy ra, Phan Đào cho là Lâm Lam trở lại, cũng không có chú ý.
Nhưng mà từ từ, liền bắt đầu có chút không đúng, vì sao Lâm Lam tiến vào, lại một mực đứng tại cửa, chậm chạp lưỡng lự do dự không tiến lên?
Trong lòng vi diệu cảm thấy có điểm không đúng, Phan Đào lúc này mới hoàn toàn thu hồi suy nghĩ vừa rồi tản mát ra bốn phía, mắt chứa nghi vấn quay đầu hướng cửa.
Bởi vì thân người ngoảnh mặt về phía cửa, Phan Đào nằm ở trên giường, cũng chỉ vỏn vẹn có thể nhìn thấy một cái bóng lưng mà thôi. Chỉ thấy một người mặc y phục màu lam, trên đầu quấn búi tóc phi tiên, trên búi tóc còn nghiêng nghiêng cắm một trâm cài tóc bích ngọc, tỉ mỉ quan sát xuống, vóc người cao gầy mảnh khảnh.
Lâm Lam, hôm nay mặc, là cái dạng này sao?
Bệnh còn chưa có khỏi hẳn, đầu vẫn luôn mơ màng trầm trầm, Phan Đào động não cũng so với ngày thường chậm hơn rất nhiều, ngây ngẩn nhìn bóng lưng kia, nửa ngày còn chưa có nghĩ ra nguyên cớ gì, chỉ thấy bóng lưng kia, từ từ quay người lại.
Cách ánh sáng, bên trong phòng nửa sáng nửa tối, Phan Đào nhìn không được thập phần rõ ràng, không khống chế được hơi híp mắt lại, kỳ quái nhìn người kia.
Cho đến nàng từng bước một, từ từ nhích tới gần bên giường, Phan Đào mới xem như hoàn toàn nhìn kỹ càng, hóa ra là Xuân Tú a.
Ở trong lòng thầm nghĩ một câu, còn không phát giác được cái gì không đúng, Phan Đào mở miệng hỏi: "Tại sao là ngươi tiến vào? Phu nhân đâu?"
Xuân Tú nguyên bản đang định mở miệng, đụng phải câu hỏi suy yếu nhưng lại có vẻ đương nhiên này của Phan Đào, lập tức, liền bị nghẹn trong cổ họng. Nửa ngày phun không ra.
Phu nhân, phu nhân, phu nhân, trong mắt lão gia cũng chỉ có phu nhân!
Tại sao? Bất quá chỉ là một nữ nhân sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì vô hậu mà rơi khỏi vị trí thôi, nếu không phải có thân phận tiểu thư, chỉ sợ còn không mạnh bằng một nửa mình!
Trong lòng nín nhịn bực dọc, cũng không mở miệng, cứ như vậy không nói một lời từ từ ép tới gần Phan Đào.
Lần này, cho dù Phan Đào có suy yếu đi nữa, đầu óc có lờ mờ thế nào, cũng loáng thoáng phát giác ra cái gì không đúng rồi.
Đang muốn mở miệng trách mắng để cho Xuân Tú lui xuống, đã nhìn thấy Xuân Tú mang theo biểu tình thần bí khó lường, nhào tới, vừa vặn đè ở bọc chăn trên người Phan Đào.
Phan Đào kinh hãi, cũng không để ý mở miệng trách mắng, dùng đôi tay mềm nhũn vô lực, tay chân luống cuống dùng sức đem Xuân Tú đẩy ra ngoài.
Bất ngờ, xem ra kiều kiều nhược nhược như Xuân Tú, khí lực lại mạnh lạ thường, gắt gao chế trụ Phan Đào đang trong cơn bệnh, Phan Đào tức giận liên tục ho khan mấy tiếng, sắc mặt đều bị đỏ bừng, thật vất vả xuất ra toàn thân khí lực, mắt thấy sắp đem Xuân Tú đẩy ra được. Lúc này, cửa, không biết mở lúc nào.
Một thanh âm chẳng khác nào tiếng sấm kinh sợ, ở bên tai hai người mãnh liệt vang lên, "Các ngươi, đang làm gì?!"
Nguyên bản đã sắp chiếm được thượng phong, Phan Đào cùng với câu hỏi này vang lên, không hiểu sao tay run một cái, khí lực vừa rồi thật vất vả dành dụm được, lập tức toàn bộ đều tan biến không còn dấu tích, mặt kinh khủng nhìn Lâm Lam không biết từ lúc nào xuất hiện ở cạnh cửa, vẻ mặt tràn đầy, đều là khẩn trương.
Nguyên bản Xuân Tú đã sắp bị đẩy ra ngoài, bởi vì Phan Đào đột nhiên thoắt cái mất khí lực, dựa theo quán tính, không tự chủ được bị cuốn theo lực đạo vừa rồi của mình, thoắt cái, hung hăng tê liệt ngã xuống trên giường Phan Đào.
Vì vậy, phơi bày ở trước mặt Lâm Lam, chính là một cảnh tượng như vầy.
Áo ngủ trên người Phan Đào không biết có phải vừa rồi lúc đùn đẩy bị đẩy ra, lộ ra da thịt trắng bóc; Xuân Tú nguyên bản búi tóc cùng quần áo trang sức đang êm đẹp, cũng trong đợt đùn đẩy vừa rồi, bị kéo chật vật không chịu nổi, lộ ra gần một nửa vai.
Hơn nữa Phan Đào hai má đỏ thẫm, trên trán chính đang hạ mồ hôi hột, Xuân Tú tròng mắt ửng đỏ, ánh mắt kinh hoảng thất thố, hai người còn không hoàn toàn thở bình thường lại, tiếng thở gấp và hô hấp thô trọng hỗn loạn, cộng thêm sạp giường lộn xộn không chịu nổi, hai bóng người chồng lên nhau.
Sống sờ sờ, quả thực chính là một tiết mục bắt gian tại trận bất ngờ ngoài dự đoán a!
Chính mắt thấy cảnh tượng này, Lâm Lam tựa vào cánh cửa, hai tay ở sau lưng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, đã hung hăng bóp chặt khung cửa, bàn tay cũng dần dần trắng bệch, phía trên gân xanh từng chút một nổi lên, nhìn trước mặt là hai người vẻ mặt kinh hoảng nhìn mình, sắc mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì.
Trước đó bởi vì trông nom Phan Đào vẫn luôn không thể ngủ, cho nên ở thời điểm gác đêm, lật tra không ít sách y thuật cùng sách thuốc, quy trình thao tác phong phú phức tạp, Lâm Lam cũng không có lòng tin, dứt khoát liền chọn một món dược thiện tương đối đơn giản lại hiệu quả, cảm thấy bản thân có thể khiêu chiến thành công, canh củ cải trắng hầm gừng tươi hành lá.
Khí trời bây giờ tuy rằng tới gần Tết âm, nhưng cũng không quá lạnh giá, bắt đầu từ ngày đó sau khi trở lại từ Hải Tuệ Tự, liên tục mấy ngày đều là thời tiết mưa dầm kéo dài, mỗi ngày đều ở trong mưa phùn bay tán loạn, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, quả thực để cho người cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Có lẽ tốt nhất vẫn nên uống nhiều gừng một chút để khu hàn, Lâm Lam vừa nghĩ, vừa từ bên cạnh lò bếp lấy ra một cái nồi đất, nhận lấy gừng cùng hành Xuân Tú đã rửa xong, còn có củ cải trắng.
Gừng không lột vỏ cắt thành miếng mỏng, bởi vì rất ít khi nấu ăn, đao công của Lâm Lam cũng không phải hết sức thuần thục, nhiều lần đều thiếu chút nữa trượt tay cắt vào chính mình, Xuân Tú ở sau lưng nhìn, mặt kinh hồn táng đảm.
Đứt đứt đoạn đoạn cuối cùng cắt xong rồi, Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, lau lau trán, cầm lấy củ cải, củ cải trắng cũng không lột vỏ cắt thành miếng mỏng giống như vậy, cùng miếng gừng đã cắt cộng thêm hành đã rửa sạch cùng nhau bỏ vào nồi đất.
Mắt thấy nồi đã bị nhét vào đầy ắp, Lâm Lam có chút do dự nhìn nhìn gạo mịn đã vo kỹ, nghĩ một chút, chỉ ném ba bốn nắm gạo đi vào, bỏ thêm gần nửa thìa muối, cuối cùng đổ nước lạnh lượng chừng gấp hai nguyên liệu cho vào trong nồi, sau đó mới đậy kín nắp nồi, dùng lửa nhỏ hầm khoảng trên dưới hai khắc đồng hồ.
Nhìn nồi đất ở phía trên lửa than, sôi 'ừng ực ừng ực', một mực đun đến khi ba loại nguyên liệu nấu ăn mùi vị đều phát huy đầy đủ, sau khi mắt thấy mặt nước cùng nguyên liệu nấu ăn cơ bản ngang hàng, thì coi như đã nấu xong.
Nấu cháo xong xuôi, màu vàng mờ mờ, Lâm Lam cầm cái muỗng, cẩn thận thử uống một ngụm, mùi vị có chút nhạt, nhưng mà đối người bệnh mà nói, hẳn là đủ rồi.
Nhân lúc còn nóng uống vào trong miệng, vị mặn tràn ngập đầu lưỡi, nuốt vào trong bụng một dòng nước ấm lan tỏa toàn thân. Nghĩ đến Phan Đào luôn luôn ngủ mê man, nóng như vậy, chỉ sợ cũng đút không xuống, thoáng đợi một lát, đến khi cháo đã biến thành ấm áp, lại hướng bên trong cho thêm chút chút mật ong, mới đưa qua cho Phan Đào.
Không biết là dược thiện có tác dụng, hay là thuốc đại phu cho trước đó cuối cùng từ từ cũng thấy hiệu quả, mỗi ngày dựa theo phương pháp như vậy ăn vào, không sai biệt lắm bốn năm ngày, bệnh của Phan Đào cũng đã bắt đầu tốt hơn.
Còn nhớ lúc Phan Đào vừa tỉnh lại, đờ đẫn nằm ở trên giường, nhìn Lâm Lam bên cạnh mừng đến chảy nước mắt, bản thân cả người vẫn còn có chút lờ mờ, vừa nghe Lâm Lam nói chuyện, vừa có chút khó tin sờ sờ trán còn có điểm dư nhiệt của mình, nghe Lâm Lam nói bản thân bị bệnh xấp xỉ gần nửa tháng, đã không chỉ là kinh ngạc, mơ hồ, trên mặt dường như còn lộ ra mấy phần hoảng sợ.
Đến khi Lâm Lam thật vất vả đem lo lắng trong khoảng thời gian này, toàn bộ nói với Phan Đào, lúc này mới hốc mắt hồng hồng xoa xoa khóe mắt, xoay người ra ngoài giúp Phan Đào lại bưng dược thiện tiến vào.
Trong phòng, còn sót lại Phan Đào một người ở trên giường, ngây ngẩn còn chưa hoàn hồn, hồi lâu, tuy rằng tay chân vẫn có chút vô lực, đầu óc cũng vẫn mơ màng trầm trầm, tâm tình không xác định trong lòng Phan Đào cũng càng thêm nghiêm trọng, dẫu sao, từ sau khi Phan Đào có linh trí, đây là lần đầu tiên, hắn suy yếu như vậy.
Trước nay đều chưa từng sinh bệnh, Phan Đào đối trạng thái hiện tại của mình rất tò mò, thừa dịp bốn bề vắng lặng, len lén thử thi triển một thuật biến hóa đơn giản nhất, thủ quyết đánh ra rồi, nhưng mà cỗ linh lực chuyển động quen thuộc kia, Phan Đào lại một mực không cảm nhận được, cuối cùng đương nhiên, thất bại.
Nhìn về hướng mình đưa thủ quyết, trống trơn như cũ, Phan Đào ngây dại, không dám tin lại liên tục thử nhiều lần, nhưng mà mỗi lần, đều không thành công.
Lần này, trong lòng Phan Đào triệt để hoảng lên, muốn kiểm tra một chút linh lực của mình, muốn nội thị kinh mạch, nhưng lại cái gì cũng không thấy được. Bản thân, đây là, chân chân chính chính, biến thành một người phàm rồi sao?!
Nhưng mà, nhưng mà, ban đầu sơn thần không phải nói với mình như vậy a, rõ ràng là thời kỷ ủ bệnh có đến mười năm, hiện tại bất quá mới gần ba năm, sao đã lập tức xảy ra đột nhiên như vậy?!
Chẳng lẽ, là bởi vì bản thân cùng Lâm Lam cùng nhau chia ra ăn tử khương thảo?
Đột nhiên xuất hiện chuyện này, Phan Đào không khỏi mê man lên. Nghĩ mãi không ra, nhưng bây giờ sự thực đã như vậy, cho dù muốn đi hỏi sơn thần, nhưng bộ dáng hiện tại của mình, chỉ sợ cũng đã vô lực xoay chuyển trời đất. Mang ý tưởng như vậy, Phan Đào nhẹ nhàng thở dài một hơi, yên lặng đứng trước gương đồng, nhìn bóng người mơ hồ phản chiếu, Phan Đào trong lòng ngũ vị tạp trần, yên lặng lại quan sát mình một lần nữa, xem ra hiện tại, cũng chỉ có thể đón nhận như vậy thôi.
Tuy rằng chuyện xảy ra có chút đột nhiên, nhưng mà ban đầu, Phan Đào đã chuẩn bị tinh thần đối với chuyện sớm muộn gì cũng có ngày xuất hiện như hôm nay rồi, cho dù xảy ra có chút nhanh, ban đầu cũng hơi bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng mà sau khi hoàn toàn đón nhận, cũng từ từ thả lỏng.
Thừa dịp Lâm Lam vẫn chưa về, Phan Đào kéo lê thân thể bệnh nặng chưa lành còn hơi có vẻ nặng nề, từng chút một từ từ lê về trên giường, hai mắt mê man nhìn chằm chằm nóc giường chạm hoa, không chớp mắt, không biết còn nghĩ cái gì.
Ngay lúc bên trong phòng lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, cửa phòng 'két' một tiếng, bị ai đẩy ra, Phan Đào cho là Lâm Lam trở lại, cũng không có chú ý.
Nhưng mà từ từ, liền bắt đầu có chút không đúng, vì sao Lâm Lam tiến vào, lại một mực đứng tại cửa, chậm chạp lưỡng lự do dự không tiến lên?
Trong lòng vi diệu cảm thấy có điểm không đúng, Phan Đào lúc này mới hoàn toàn thu hồi suy nghĩ vừa rồi tản mát ra bốn phía, mắt chứa nghi vấn quay đầu hướng cửa.
Bởi vì thân người ngoảnh mặt về phía cửa, Phan Đào nằm ở trên giường, cũng chỉ vỏn vẹn có thể nhìn thấy một cái bóng lưng mà thôi. Chỉ thấy một người mặc y phục màu lam, trên đầu quấn búi tóc phi tiên, trên búi tóc còn nghiêng nghiêng cắm một trâm cài tóc bích ngọc, tỉ mỉ quan sát xuống, vóc người cao gầy mảnh khảnh.
Lâm Lam, hôm nay mặc, là cái dạng này sao?
Bệnh còn chưa có khỏi hẳn, đầu vẫn luôn mơ màng trầm trầm, Phan Đào động não cũng so với ngày thường chậm hơn rất nhiều, ngây ngẩn nhìn bóng lưng kia, nửa ngày còn chưa có nghĩ ra nguyên cớ gì, chỉ thấy bóng lưng kia, từ từ quay người lại.
Cách ánh sáng, bên trong phòng nửa sáng nửa tối, Phan Đào nhìn không được thập phần rõ ràng, không khống chế được hơi híp mắt lại, kỳ quái nhìn người kia.
Cho đến nàng từng bước một, từ từ nhích tới gần bên giường, Phan Đào mới xem như hoàn toàn nhìn kỹ càng, hóa ra là Xuân Tú a.
Ở trong lòng thầm nghĩ một câu, còn không phát giác được cái gì không đúng, Phan Đào mở miệng hỏi: "Tại sao là ngươi tiến vào? Phu nhân đâu?"
Xuân Tú nguyên bản đang định mở miệng, đụng phải câu hỏi suy yếu nhưng lại có vẻ đương nhiên này của Phan Đào, lập tức, liền bị nghẹn trong cổ họng. Nửa ngày phun không ra.
Phu nhân, phu nhân, phu nhân, trong mắt lão gia cũng chỉ có phu nhân!
Tại sao? Bất quá chỉ là một nữ nhân sớm muộn gì cũng sẽ bởi vì vô hậu mà rơi khỏi vị trí thôi, nếu không phải có thân phận tiểu thư, chỉ sợ còn không mạnh bằng một nửa mình!
Trong lòng nín nhịn bực dọc, cũng không mở miệng, cứ như vậy không nói một lời từ từ ép tới gần Phan Đào.
Lần này, cho dù Phan Đào có suy yếu đi nữa, đầu óc có lờ mờ thế nào, cũng loáng thoáng phát giác ra cái gì không đúng rồi.
Đang muốn mở miệng trách mắng để cho Xuân Tú lui xuống, đã nhìn thấy Xuân Tú mang theo biểu tình thần bí khó lường, nhào tới, vừa vặn đè ở bọc chăn trên người Phan Đào.
Phan Đào kinh hãi, cũng không để ý mở miệng trách mắng, dùng đôi tay mềm nhũn vô lực, tay chân luống cuống dùng sức đem Xuân Tú đẩy ra ngoài.
Bất ngờ, xem ra kiều kiều nhược nhược như Xuân Tú, khí lực lại mạnh lạ thường, gắt gao chế trụ Phan Đào đang trong cơn bệnh, Phan Đào tức giận liên tục ho khan mấy tiếng, sắc mặt đều bị đỏ bừng, thật vất vả xuất ra toàn thân khí lực, mắt thấy sắp đem Xuân Tú đẩy ra được. Lúc này, cửa, không biết mở lúc nào.
Một thanh âm chẳng khác nào tiếng sấm kinh sợ, ở bên tai hai người mãnh liệt vang lên, "Các ngươi, đang làm gì?!"
Nguyên bản đã sắp chiếm được thượng phong, Phan Đào cùng với câu hỏi này vang lên, không hiểu sao tay run một cái, khí lực vừa rồi thật vất vả dành dụm được, lập tức toàn bộ đều tan biến không còn dấu tích, mặt kinh khủng nhìn Lâm Lam không biết từ lúc nào xuất hiện ở cạnh cửa, vẻ mặt tràn đầy, đều là khẩn trương.
Nguyên bản Xuân Tú đã sắp bị đẩy ra ngoài, bởi vì Phan Đào đột nhiên thoắt cái mất khí lực, dựa theo quán tính, không tự chủ được bị cuốn theo lực đạo vừa rồi của mình, thoắt cái, hung hăng tê liệt ngã xuống trên giường Phan Đào.
Vì vậy, phơi bày ở trước mặt Lâm Lam, chính là một cảnh tượng như vầy.
Áo ngủ trên người Phan Đào không biết có phải vừa rồi lúc đùn đẩy bị đẩy ra, lộ ra da thịt trắng bóc; Xuân Tú nguyên bản búi tóc cùng quần áo trang sức đang êm đẹp, cũng trong đợt đùn đẩy vừa rồi, bị kéo chật vật không chịu nổi, lộ ra gần một nửa vai.
Hơn nữa Phan Đào hai má đỏ thẫm, trên trán chính đang hạ mồ hôi hột, Xuân Tú tròng mắt ửng đỏ, ánh mắt kinh hoảng thất thố, hai người còn không hoàn toàn thở bình thường lại, tiếng thở gấp và hô hấp thô trọng hỗn loạn, cộng thêm sạp giường lộn xộn không chịu nổi, hai bóng người chồng lên nhau.
Sống sờ sờ, quả thực chính là một tiết mục bắt gian tại trận bất ngờ ngoài dự đoán a!
Chính mắt thấy cảnh tượng này, Lâm Lam tựa vào cánh cửa, hai tay ở sau lưng, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, đã hung hăng bóp chặt khung cửa, bàn tay cũng dần dần trắng bệch, phía trên gân xanh từng chút một nổi lên, nhìn trước mặt là hai người vẻ mặt kinh hoảng nhìn mình, sắc mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì.
Danh sách chương