Phan Đào ban đầu chỉ nghĩ tùy tiện tìm một người để hỏi, nào biết, bản thân mới vừa mở miệng, đã thấy tỳ nữ trước mặt này tràn đầy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mình, nhìn con mắt nàng thoắt cái trừng lớn như vậy, Phan Đào liền cho rằng nàng cũng không biết. Không lại tiếp tục hỏi nữa, phất phất tay để cho nàng lui ra sau, liền cũng không tiếp tục nói gì.
Nhìn Phan Đào ở đằng trước có chút sốt ruột nghiêng đầu chung quanh, Xuân Tú ở sau lưng chưa từ bỏ ý định, muốn lại thử thi triển một chút mị lực của mình, vừa định lên phía trước mấy bước gọi hắn, liền thấy Phan Đào đầu cũng không quay lại đi vào phòng bên cạnh, phát hiện những thứ của hồi môn kia chất đống ở đó đều không thấy nữa, liền tự cười lên, vừa thân thiết kêu Lam Lam, vừa đi thẳng về phía phòng kho phía sau.
Sau lưng chỉ còn lưu lại Xuân Tú, thiếu chút nữa cắn nát hàm răng trắng, trong lòng có chút giận dữ bất bình, vốn định tiếp tục dây dưa Phan Đào nói nhiều mấy câu, kết quả mắt thấy Phan Đào đều sắp đi xa, lúc này mới nhớ tới chuyện đưa trà, không để ý duy trì tư thái nữa, gấp rút đi theo.
Bưng khay trà, còn chưa đến cửa kho, đã nhìn thấy Phan Đào vừa rồi vẻ mặt hờ hững đối bản thân, hiện tại đang đau lòng sờ bàn tay có hơi bị mài đỏ của Lâm Lam, giữa hai người, nghiễm nhiên chính là bộ dáng một đôi phu thê ân ái vừa mới tân hôn, tức thì trong lòng càng thêm giận không chỗ phát tiết. Bên cạnh Tiểu Nguyệt chính đang nghỉ ngơi, đúng lúc thấy Xuân Tú xuất hiện, có chút cao hứng chạy tới, nhận lấy khay trà trong tay Xuân Tú, liền chuẩn bị cho nàng lui xuống trước.
Xuân Tú nhìn nhìn Tiểu Nguyệt trước mặt, trong lòng không khỏi có chút khinh thường, bất quá chỉ là một thiếp thân nha hoàn cùng mình ngồi ngang hàng mà thôi, chỉ như vậy, mà cũng dám sai khiến mình?! Nghĩ đến Lâm Lam trước đó, cứ mãi không có việc gì cũng chỉ thị mình đi ra sau bếp, không nói tới chuyện số lần thấy Phan Đào chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chính là ở sau bếp làm việc lâu ngày, ngón tay đều bị mất đi mềm mại ban đầu, trong lòng đối với việc Tiểu Nguyệt được Lâm Lam tín nhiệm sâu sắc, vẫn là ghen tị không thôi.
Nhưng mà thường ngày, Xuân Tú luôn lấy tính cách săn sóc ôn nhu để đối đãi người chung quanh, cho nên nhất thời cũng không tiện cứ như vậy đánh vỡ ngụy trang của bản thân, chỉ đành có chút xấu hổ đối Tiểu Nguyệt lộ ra một nụ cười mỉm, vừa đem khay trà đưa tới, còn vừa dùng một loại ánh mắt cảm kích nói không ra kể không rõ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Phan Đào một cái, xác nhận Lâm Lam thấy được ánh mắt mình, lúc này mới làm bộ như có chút kinh hoảng cúi đầu, thẹn thùng lui xuống.
Phan Đào dĩ nhiên không biết, chỉ trong chớp mắt như vậy, Lâm Lam đã đối mặt với ánh mắt Xuân Tú ở sau lưng, hắn vẫn đang chuyên chú kiểm tra vết đỏ trên tay Lâm Lam. Nhưng Lâm Lam sau khi chú ý tới ánh mắt khác thường của Xuân Tú, trong lòng liền lộp bộp một cái, nghĩ tới vừa rồi Phan Đào cùng Xuân Tú cơ hồ là chân trước chân sau đến nơi này, tức thì trong lòng có điểm sinh nghi, trên mặt vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dò hỏi: "Phu quân, chàng hôm nay không phải đi thư viện sao? Sao tan học sớm như vậy?"
Nghe được câu hỏi của Lâm Lam, Phan Đào trong lòng không nghi ngờ gì, liền đem chuyện hôm nay xảy ra trong thư viện toàn bộ nói một lần, cắt bỏ đi chuyện bản thân sợ gặp Lưu phu tử bị lộ tẩy, chú trọng nói bệnh tình của Tào phu tử. Nghe hắn vẻ mặt bình thường kể lại chuyện xảy ra hôm nay, Lâm Lam an tâm hơn một chút, nhưng vẫn vờ như lơ đãng hỏi: "Chàng vừa rồi sao biết ta ở chỗ này, là Xuân Tú nói với chàng?"
"Xuân Tú?" Phan Đào sửng sốt một chút, lúc này mới đem cái tên này cùng tiểu nha hoàn nhất kinh nhất sạ ban nãy đối chiếu với nhau, có chút lơ đễnh khoát tay một cái, trả lời nói: "Sao có thể a, vừa rồi hỏi nàng, kết quả cái gì cũng không biết, cứ đứng trợn mắt, ta vẫn là tự tìm tới."
Nhìn Phan Đào vẻ mặt không giống giả bộ, Lâm Lam lúc này mới hoàn toàn yên tâm, không có lại nghĩ đến cái ánh mắt khó hiểu của Xuân Tú nữa, ngược lại có chút hưng phấn đối Phan Đào đặt câu hỏi: "Phu quân, chàng vừa nói chàng xin nghỉ kết hôn một tháng? Vậy về sau, có sắp xếp gì không?"
Nghe được câu hỏi của Lâm Lam, Phan Đào không tự chủ được cảm thấy sửng sốt một hồi, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi kia của nàng, động lòng một chút, bất giác nghĩ đến, dù sao cách thi Hội lần sau còn đến ba năm, hơn nữa Lâm Lam lâu nay vẫn luôn bị nén ở trong nhà, đoán chừng cũng chưa đi ra ngoài được bao nhiêu, vừa khéo, thừa dịp này nghỉ ngơi một tháng đi ra du ngoạn một chút, nhẹ nhõm thoải mái tâm tình cũng tốt.
Nghĩ chắc chắn xong, tiếp đó Phan Đào cũng lộ ra mỉm cười, có chút vui vẻ phết phết chóp mũi Lâm Lam, cưng chiều nói: "Chờ ngày mốt, sau khi cùng nàng đi lại mặt, thời gian còn lại, chúng ta liền cùng đi ra ngoài du ngoạn, coi như là lễ vật tân hôn ta đưa cho nàng, thế nào?"
Nghe Phan Đào hứa hẹn, tâm tình Lâm Lam lập tức liền tốt hơn, chuyện phiền lòng trước đó toàn bộ trong nháy mắt đều quên mất, vội vàng đáp một tiếng được, sau đó hai người liền chàng chàng thiếp thiếp trở lại phòng tân hôn.
Trở lại phòng tân hôn, thoáng nhìn sắc trời, cũng đã sắp qua buổi trưa, Lâm Lam hỏi một chút mới biết. Phan Đào và mình đều chưa dùng cơm trưa, gấp rút để cho người hầu khẩn trương làm cơm.
Tuy rằng còn chưa tới tháng sáu, nhưng thời tiết đã dần dần nóng lên, mặc dù không biết tại sao Phan Đào đi ra ngoài một chuyến trở lại mà nhìn cả người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng Lâm Lam cảm giác được mình tựa hồ ra không ít mồ hôi, liền có chút nhăn nhó, nghĩ muốn trước đi rửa mặt tắm gội một phen, nhưng lại ngại ngùng nói thẳng ra miệng, vì thế ngồi ở ghế dài lại có vẻ thấp thỏm không yên. Vừa hy vọng dựa gần Phan Đào một chút, lại vừa hy vọng có thể cách nhau xa một chút, tránh cho ngửi được mùi mồ hôi trên người mình.
Đứng ngồi không yên như vậy một lúc lâu, sắc mặt Lâm Lam trở nên càng ngày càng không tốt, thậm chí ra mồ hôi còn so với ban đầu nhiều hơn không ít, không khỏi âm thầm ở đáy lòng ảo não, mới sáng sớm sao phải tự mình tới thu thập kiểm kê làm gì.
Phan Đào ban đầu còn không chú ý tới, sau đó thấy Lâm Lam bắt đầu đứng ngồi không yên, còn tưởng nàng đói, có chút an ủi khuyên nhủ: "Lam Lam, đã cho người đi làm rồi, đoán chừng phải một hồi nữa mới có thể ăn, nàng nếu quả thực quá đói bụng, nơi này còn mấy mâm bánh ngọt, ăn trước lót dạ đi?"
Nghe vậy, Lâm Lam âm thầm liếc mắt một cái, không cam lòng nghĩ bụng 'Cái gì chứ, chẳng lẽ bản thân ở trong mắt phu quân chính là rất thích ăn? Thời gian nhỏ như vậy cũng chờ không được, muốn ăn?' trong lòng oán niệm càng lớn, lá gan cũng lớn lên, không nhăn nhó tới nhăn nhó đi lo lắng hình tượng như trước đó nữa, thoải mái mở miệng nói: "Phu quân, nếu còn phải một hồi nữa mới có thể dùng cơm, ta muốn đi tắm trước một lát."
Phan Đào giờ mới hiểu được Lâm Lam vừa rồi đang nhăn nhó cái gì, tức thì không khống chế được nhỏ giọng cười lên, vốn dĩ Lâm Lam đã luôn cảm thấy ngại ngùng, thật vất vả đánh bạo hỏi, kết quả vừa nghe đến tiếng cười của Phan Đào, tức thì gương mặt đỏ bừng.
Trầm mặc một hồi, không dám giương mắt nhìn Phan Đào nữa, thẹn quá thành giận nói: "Có cái gì buồn cười, tắm buổi trưa cũng không phải chuyện gì kỳ quái, ta không quan tâm, ta chính là muốn tắm." Phan Đào giờ mới ngưng được cười, dùng ánh mắt trêu chọc, nhìn Lâm Lam nói: "Nương tử nếu đã muốn tắm buổi trưa, tự nhiên cũng không phải đại sự gì. Chỉ là, đang êm đẹp đun nước nóng tắm, người hầu trong nhà, chỉ sợ còn tưởng rằng ta ban ngày tuyên dâm. Nỗi oan này, nương tử, nàng nói một chút xem, ta cũng không thể gánh không công a?"
Nghe Phan Đào trêu chọc, Lâm Lam lập tức liền hiểu ý đồ bên trong, tức thì gương mặt càng trướng đỏ, có chút không biết phải làm sao phản bác, "Cái gì, cái gì gọi là ban ngày tuyên dâm a! Chàng, ta nói cho chàng biết, nghĩ cũng đừng nghĩ. Chàng, chàng sao có thể có ý tưởng không đứng đắn như vậy." Không biết có phải bởi vì khẩn trương hay không, lời phản bác nói ra cũng khó khăn ngắc ngứ, không chỉ một chút khí thế cũng không có, mà trong ánh mắt càng thêm mập mờ của Phan Đào, giọng nói còn trở nên càng lúc càng nhỏ.
Đợi đến cuối cùng, Phan Đào còn chưa lên tiếng, Lâm Lam đã từ đỏ mặt dần dần biến thành nhỏ giọng lúng túng. Phan Đào nhìn, cũng cảm thấy mình ban nãy trêu chọc hình như hơi quá, vẫy vẫy tay, vẫn là cho người trước chuẩn bị nước nóng cho Lâm Lam tắm. Lâm Lam nhìn Phan Đào phân phó sau, mới từ quẫn bách ban nãy khôi phục lại, trong lòng thoáng trấn định một chút, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Phan Đào.
Bởi vì nước nóng so với thức ăn đun nhanh hơn một chút, hầu như còn chưa qua bao lâu, đã thấy người hầu tới báo cáo, nói là đã chuẩn bị thỏa đáng. Lâm Lam nghe vậy, lúc này mới đứng dậy, bên cạnh Tiểu Nguyệt cũng sớm đã chuẩn bị xong táo đậu cùng hương cao dùng khi tắm gội, còn có y phục để thay đổi.
Cầm đồ lên, Lâm Lam đang nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng lại đột nhiên dừng bước, ở cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ quay người lại nhìn Phan Đào, Phan Đào đang uống trà, đầu đầy sương mù để ly trà xuống, có chút không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?" Lâm Lam không trả lời, giống như còn do dự chưa quyết, Phan Đào thấy vậy không khỏi càng hiếu kỳ hơn.
Đợi một hồi, liền thấy Lâm Lam, hít thở sâu một cái, cứ như làm ra một quyết định trọng đại gì, đầu tiên là cho lui người phục vụ chung quanh. Sau đó tự mình bưng chậu gỗ có chứa đồ dùng tắm gội đứng ở nơi đó, cắn răng một cái, nhắm hai mắt, hai má đỏ bừng, cũng không dám nhìn Phan Đào phản ứng, há miệng, khép mở mấy lần, cuối cùng vẫn khó khăn mở miệng, có chút yếu ớt đặt câu hỏi: "Chàng, chàng, chàng có muốn, cũng cùng nhau hay không?"
"Tách" Ly trà Phan Đào cầm trên tay, ngay lúc Lâm Lam kết thúc một âm cuối cùng, cứ như vậy thẳng tắp rơi trên mặt đất, trong nháy mắt, trên đất liền nở ra một đóa hoa nát bấy, nhưng mà hai người trong phòng đều không có tâm tình đi chú ý chuyện này. Phan Đào mãn đầu óc đã bị Lâm Lam làm cho trống rỗng, nhìn trước mặt Lâm Lam tựa hồ còn có chút run rẩy, bản thân, ban nãy, hẳn là nghe phải áo giác chăng?
Nhìn Phan Đào ở đằng trước có chút sốt ruột nghiêng đầu chung quanh, Xuân Tú ở sau lưng chưa từ bỏ ý định, muốn lại thử thi triển một chút mị lực của mình, vừa định lên phía trước mấy bước gọi hắn, liền thấy Phan Đào đầu cũng không quay lại đi vào phòng bên cạnh, phát hiện những thứ của hồi môn kia chất đống ở đó đều không thấy nữa, liền tự cười lên, vừa thân thiết kêu Lam Lam, vừa đi thẳng về phía phòng kho phía sau.
Sau lưng chỉ còn lưu lại Xuân Tú, thiếu chút nữa cắn nát hàm răng trắng, trong lòng có chút giận dữ bất bình, vốn định tiếp tục dây dưa Phan Đào nói nhiều mấy câu, kết quả mắt thấy Phan Đào đều sắp đi xa, lúc này mới nhớ tới chuyện đưa trà, không để ý duy trì tư thái nữa, gấp rút đi theo.
Bưng khay trà, còn chưa đến cửa kho, đã nhìn thấy Phan Đào vừa rồi vẻ mặt hờ hững đối bản thân, hiện tại đang đau lòng sờ bàn tay có hơi bị mài đỏ của Lâm Lam, giữa hai người, nghiễm nhiên chính là bộ dáng một đôi phu thê ân ái vừa mới tân hôn, tức thì trong lòng càng thêm giận không chỗ phát tiết. Bên cạnh Tiểu Nguyệt chính đang nghỉ ngơi, đúng lúc thấy Xuân Tú xuất hiện, có chút cao hứng chạy tới, nhận lấy khay trà trong tay Xuân Tú, liền chuẩn bị cho nàng lui xuống trước.
Xuân Tú nhìn nhìn Tiểu Nguyệt trước mặt, trong lòng không khỏi có chút khinh thường, bất quá chỉ là một thiếp thân nha hoàn cùng mình ngồi ngang hàng mà thôi, chỉ như vậy, mà cũng dám sai khiến mình?! Nghĩ đến Lâm Lam trước đó, cứ mãi không có việc gì cũng chỉ thị mình đi ra sau bếp, không nói tới chuyện số lần thấy Phan Đào chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chính là ở sau bếp làm việc lâu ngày, ngón tay đều bị mất đi mềm mại ban đầu, trong lòng đối với việc Tiểu Nguyệt được Lâm Lam tín nhiệm sâu sắc, vẫn là ghen tị không thôi.
Nhưng mà thường ngày, Xuân Tú luôn lấy tính cách săn sóc ôn nhu để đối đãi người chung quanh, cho nên nhất thời cũng không tiện cứ như vậy đánh vỡ ngụy trang của bản thân, chỉ đành có chút xấu hổ đối Tiểu Nguyệt lộ ra một nụ cười mỉm, vừa đem khay trà đưa tới, còn vừa dùng một loại ánh mắt cảm kích nói không ra kể không rõ, lặng lẽ nhìn bóng lưng Phan Đào một cái, xác nhận Lâm Lam thấy được ánh mắt mình, lúc này mới làm bộ như có chút kinh hoảng cúi đầu, thẹn thùng lui xuống.
Phan Đào dĩ nhiên không biết, chỉ trong chớp mắt như vậy, Lâm Lam đã đối mặt với ánh mắt Xuân Tú ở sau lưng, hắn vẫn đang chuyên chú kiểm tra vết đỏ trên tay Lâm Lam. Nhưng Lâm Lam sau khi chú ý tới ánh mắt khác thường của Xuân Tú, trong lòng liền lộp bộp một cái, nghĩ tới vừa rồi Phan Đào cùng Xuân Tú cơ hồ là chân trước chân sau đến nơi này, tức thì trong lòng có điểm sinh nghi, trên mặt vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra dò hỏi: "Phu quân, chàng hôm nay không phải đi thư viện sao? Sao tan học sớm như vậy?"
Nghe được câu hỏi của Lâm Lam, Phan Đào trong lòng không nghi ngờ gì, liền đem chuyện hôm nay xảy ra trong thư viện toàn bộ nói một lần, cắt bỏ đi chuyện bản thân sợ gặp Lưu phu tử bị lộ tẩy, chú trọng nói bệnh tình của Tào phu tử. Nghe hắn vẻ mặt bình thường kể lại chuyện xảy ra hôm nay, Lâm Lam an tâm hơn một chút, nhưng vẫn vờ như lơ đãng hỏi: "Chàng vừa rồi sao biết ta ở chỗ này, là Xuân Tú nói với chàng?"
"Xuân Tú?" Phan Đào sửng sốt một chút, lúc này mới đem cái tên này cùng tiểu nha hoàn nhất kinh nhất sạ ban nãy đối chiếu với nhau, có chút lơ đễnh khoát tay một cái, trả lời nói: "Sao có thể a, vừa rồi hỏi nàng, kết quả cái gì cũng không biết, cứ đứng trợn mắt, ta vẫn là tự tìm tới."
Nhìn Phan Đào vẻ mặt không giống giả bộ, Lâm Lam lúc này mới hoàn toàn yên tâm, không có lại nghĩ đến cái ánh mắt khó hiểu của Xuân Tú nữa, ngược lại có chút hưng phấn đối Phan Đào đặt câu hỏi: "Phu quân, chàng vừa nói chàng xin nghỉ kết hôn một tháng? Vậy về sau, có sắp xếp gì không?"
Nghe được câu hỏi của Lâm Lam, Phan Đào không tự chủ được cảm thấy sửng sốt một hồi, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi kia của nàng, động lòng một chút, bất giác nghĩ đến, dù sao cách thi Hội lần sau còn đến ba năm, hơn nữa Lâm Lam lâu nay vẫn luôn bị nén ở trong nhà, đoán chừng cũng chưa đi ra ngoài được bao nhiêu, vừa khéo, thừa dịp này nghỉ ngơi một tháng đi ra du ngoạn một chút, nhẹ nhõm thoải mái tâm tình cũng tốt.
Nghĩ chắc chắn xong, tiếp đó Phan Đào cũng lộ ra mỉm cười, có chút vui vẻ phết phết chóp mũi Lâm Lam, cưng chiều nói: "Chờ ngày mốt, sau khi cùng nàng đi lại mặt, thời gian còn lại, chúng ta liền cùng đi ra ngoài du ngoạn, coi như là lễ vật tân hôn ta đưa cho nàng, thế nào?"
Nghe Phan Đào hứa hẹn, tâm tình Lâm Lam lập tức liền tốt hơn, chuyện phiền lòng trước đó toàn bộ trong nháy mắt đều quên mất, vội vàng đáp một tiếng được, sau đó hai người liền chàng chàng thiếp thiếp trở lại phòng tân hôn.
Trở lại phòng tân hôn, thoáng nhìn sắc trời, cũng đã sắp qua buổi trưa, Lâm Lam hỏi một chút mới biết. Phan Đào và mình đều chưa dùng cơm trưa, gấp rút để cho người hầu khẩn trương làm cơm.
Tuy rằng còn chưa tới tháng sáu, nhưng thời tiết đã dần dần nóng lên, mặc dù không biết tại sao Phan Đào đi ra ngoài một chuyến trở lại mà nhìn cả người vẫn nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng Lâm Lam cảm giác được mình tựa hồ ra không ít mồ hôi, liền có chút nhăn nhó, nghĩ muốn trước đi rửa mặt tắm gội một phen, nhưng lại ngại ngùng nói thẳng ra miệng, vì thế ngồi ở ghế dài lại có vẻ thấp thỏm không yên. Vừa hy vọng dựa gần Phan Đào một chút, lại vừa hy vọng có thể cách nhau xa một chút, tránh cho ngửi được mùi mồ hôi trên người mình.
Đứng ngồi không yên như vậy một lúc lâu, sắc mặt Lâm Lam trở nên càng ngày càng không tốt, thậm chí ra mồ hôi còn so với ban đầu nhiều hơn không ít, không khỏi âm thầm ở đáy lòng ảo não, mới sáng sớm sao phải tự mình tới thu thập kiểm kê làm gì.
Phan Đào ban đầu còn không chú ý tới, sau đó thấy Lâm Lam bắt đầu đứng ngồi không yên, còn tưởng nàng đói, có chút an ủi khuyên nhủ: "Lam Lam, đã cho người đi làm rồi, đoán chừng phải một hồi nữa mới có thể ăn, nàng nếu quả thực quá đói bụng, nơi này còn mấy mâm bánh ngọt, ăn trước lót dạ đi?"
Nghe vậy, Lâm Lam âm thầm liếc mắt một cái, không cam lòng nghĩ bụng 'Cái gì chứ, chẳng lẽ bản thân ở trong mắt phu quân chính là rất thích ăn? Thời gian nhỏ như vậy cũng chờ không được, muốn ăn?' trong lòng oán niệm càng lớn, lá gan cũng lớn lên, không nhăn nhó tới nhăn nhó đi lo lắng hình tượng như trước đó nữa, thoải mái mở miệng nói: "Phu quân, nếu còn phải một hồi nữa mới có thể dùng cơm, ta muốn đi tắm trước một lát."
Phan Đào giờ mới hiểu được Lâm Lam vừa rồi đang nhăn nhó cái gì, tức thì không khống chế được nhỏ giọng cười lên, vốn dĩ Lâm Lam đã luôn cảm thấy ngại ngùng, thật vất vả đánh bạo hỏi, kết quả vừa nghe đến tiếng cười của Phan Đào, tức thì gương mặt đỏ bừng.
Trầm mặc một hồi, không dám giương mắt nhìn Phan Đào nữa, thẹn quá thành giận nói: "Có cái gì buồn cười, tắm buổi trưa cũng không phải chuyện gì kỳ quái, ta không quan tâm, ta chính là muốn tắm." Phan Đào giờ mới ngưng được cười, dùng ánh mắt trêu chọc, nhìn Lâm Lam nói: "Nương tử nếu đã muốn tắm buổi trưa, tự nhiên cũng không phải đại sự gì. Chỉ là, đang êm đẹp đun nước nóng tắm, người hầu trong nhà, chỉ sợ còn tưởng rằng ta ban ngày tuyên dâm. Nỗi oan này, nương tử, nàng nói một chút xem, ta cũng không thể gánh không công a?"
Nghe Phan Đào trêu chọc, Lâm Lam lập tức liền hiểu ý đồ bên trong, tức thì gương mặt càng trướng đỏ, có chút không biết phải làm sao phản bác, "Cái gì, cái gì gọi là ban ngày tuyên dâm a! Chàng, ta nói cho chàng biết, nghĩ cũng đừng nghĩ. Chàng, chàng sao có thể có ý tưởng không đứng đắn như vậy." Không biết có phải bởi vì khẩn trương hay không, lời phản bác nói ra cũng khó khăn ngắc ngứ, không chỉ một chút khí thế cũng không có, mà trong ánh mắt càng thêm mập mờ của Phan Đào, giọng nói còn trở nên càng lúc càng nhỏ.
Đợi đến cuối cùng, Phan Đào còn chưa lên tiếng, Lâm Lam đã từ đỏ mặt dần dần biến thành nhỏ giọng lúng túng. Phan Đào nhìn, cũng cảm thấy mình ban nãy trêu chọc hình như hơi quá, vẫy vẫy tay, vẫn là cho người trước chuẩn bị nước nóng cho Lâm Lam tắm. Lâm Lam nhìn Phan Đào phân phó sau, mới từ quẫn bách ban nãy khôi phục lại, trong lòng thoáng trấn định một chút, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Phan Đào.
Bởi vì nước nóng so với thức ăn đun nhanh hơn một chút, hầu như còn chưa qua bao lâu, đã thấy người hầu tới báo cáo, nói là đã chuẩn bị thỏa đáng. Lâm Lam nghe vậy, lúc này mới đứng dậy, bên cạnh Tiểu Nguyệt cũng sớm đã chuẩn bị xong táo đậu cùng hương cao dùng khi tắm gội, còn có y phục để thay đổi.
Cầm đồ lên, Lâm Lam đang nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng lại đột nhiên dừng bước, ở cửa do dự một lúc lâu, cuối cùng lặng lẽ quay người lại nhìn Phan Đào, Phan Đào đang uống trà, đầu đầy sương mù để ly trà xuống, có chút không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?" Lâm Lam không trả lời, giống như còn do dự chưa quyết, Phan Đào thấy vậy không khỏi càng hiếu kỳ hơn.
Đợi một hồi, liền thấy Lâm Lam, hít thở sâu một cái, cứ như làm ra một quyết định trọng đại gì, đầu tiên là cho lui người phục vụ chung quanh. Sau đó tự mình bưng chậu gỗ có chứa đồ dùng tắm gội đứng ở nơi đó, cắn răng một cái, nhắm hai mắt, hai má đỏ bừng, cũng không dám nhìn Phan Đào phản ứng, há miệng, khép mở mấy lần, cuối cùng vẫn khó khăn mở miệng, có chút yếu ớt đặt câu hỏi: "Chàng, chàng, chàng có muốn, cũng cùng nhau hay không?"
"Tách" Ly trà Phan Đào cầm trên tay, ngay lúc Lâm Lam kết thúc một âm cuối cùng, cứ như vậy thẳng tắp rơi trên mặt đất, trong nháy mắt, trên đất liền nở ra một đóa hoa nát bấy, nhưng mà hai người trong phòng đều không có tâm tình đi chú ý chuyện này. Phan Đào mãn đầu óc đã bị Lâm Lam làm cho trống rỗng, nhìn trước mặt Lâm Lam tựa hồ còn có chút run rẩy, bản thân, ban nãy, hẳn là nghe phải áo giác chăng?
Danh sách chương