Sắc trời dần dần mờ tối, mắt thấy ngày sắp phải đen.

Trên điện Thái hòa đã đốt lên ánh nến, trong điện có không ít cống sĩ dừng lại bút viết thoăn thoắt, cẩn thận nghiêm túc quan sát quyển giấy, chuẩn bị nộp bài thi.

Phan Đào cũng không ngoại lệ, lại cẩn thận kiểm tra một lần, xác định đáp án viết phía trên không có lỗi sai gì, mới dùng ống tay áo lau mồ hôi lạnh vốn không có trên trán, thở dài ra một ngụm khí trầm đục.

Quan nội thị đã gõ chuông kết thúc, đồng hồ cát cũng đã toàn bộ chảy hết, các thí sinh từng người mắt chăm chú nhìn bài thi của mình bị gộp vào với bài thi của người khác, cùng nhau bị cuốn vào thành một quyển, niêm phong chờ quan viên cất đi.

Đến khi cửa cung mở ra, các thí sinh hôm nay phấn đấu cả ngày lục tục đi ra khỏi địa điểm gởi gắm kế sinh nhai cuối cùng của bọn họ, trên mặt hoặc buồn hoặc vui, dần dần đều là kích động hoặc giải thoát.

Sau ngày hôm nay, nhiều năm gian khổ học tập, khoa cử thi thố, cho đến bây giờ, coi như đã toàn bộ kết thúc.

Tuy rằng kết quả còn phải chờ thêm mấy ngày mới ra, nhưng mà, bất kể kết quả như thế nào, bốn trăm cống sĩ ở chỗ này cũng sẽ trở thành tiến sĩ, ván đã đóng thuyền, bất luận lúc sau như thế nào, hiện tại, bọn họ thật sự đã được giải thoát.

Trong hậu viện Phan gia, Lâm Lam ở trong đại sảnh đứng ngồi không yên bồi hồi cả một ngày, Tiểu Nguyệt theo sau lưng cũng không dám thờ ơ cùng chung phụng bồi lượn vòng vo rất lâu, Quả Quả bị đặt ở trong cái nôi bên cạnh, tựa hồ như cũng có thể cảm nhận được Lâm Lam vô cùng sốt ruột, một mực không khóc lớn đại náo, cả ngày hôm nay, đều an tĩnh dị thường trừ ăn ra chính là ngoan ngoãn ngủ, nghe lời hết sức.

Tiểu Nguyệt vui vẻ yên tâm, cũng thỉnh thoảng giúp bà vú vừa mời tới cùng chung chiếu cố một hai, nhưng phần lớn thời điểm, vẫn luôn lo lắng nhìn Lâm Lam cách đó không xa.

Rõ ràng tiểu thư đã năm sáu ngày đều không ngủ ngon giấc, trừ phía dưới mắt loáng thoáng có thể thấy quầng thâm xanh đen ra, tia máu trên con ngươi cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, ngay cả mắt cũng hồng hồng, nhưng không biết tại sao vẫn có thể gắng gượng tinh thần loạn chuyển bốn phía như vậy. Bản thân mở miệng khuyên mấy lần, để cho tiểu thư đi ngủ hẳn một giấc, đều bị đuổi về, mắt thấy nếu mình còn mở miệng nữa, tiểu thư nhất định sẽ tức giận, mới hậm hực im miệng.

Xem ra, cũng chỉ có cô gia mới có thể khuyên được tiểu thư.

Mắt thấy tà dương ánh ráng chiều cũng đã đi ra, nghĩ tới cô gia hẳn là kết thúc thi Đình rồi mới đúng.

Mà lúc này, nguyên bản tiểu thư vẫn có thể miễn cưỡng ngồi yên ở đại sảnh, sau khi nhìn thấy ánh tà dương màu vàng quất ấm áp, liền càng thêm không yên tĩnh được, không biết từ nơi nào tìm ra một cái ghế xếp nhỏ, kéo ghế xếp, liền ngồi yên ở phía sau cửa lớn trong nhà, cả người co rụt trong bóng râm sau cửa, mắt lại không chớp mắt xuyên thấu qua khe cửa màu đỏ thẫm, kỹ lưỡng nhìn cảnh bên ngoài, cũng không chút nào lo lắng nhóm người hầu sau lưng lui lui tới tới, nhìn thấy nàng hành động như vậy, mỗi người đều bị dọa sợ không nhẹ.

Tiểu Nguyệt theo sát sau lưng thấy vậy, cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, buồn cười đuổi đám người hầu bị dọa sợ sau lưng, quay lại phòng lấy ra áo khoác của Lâm Lam, cẩn thận giúp vị tiểu thư đang chuyên chú nhìn chằm chằm không để ý đến gì khác này của mình, phủ thêm áo sau, lúc này mới ngồi trên bậc thang cách đó không xa, bưng mặt, mới lạ nhìn bóng lưng trước mặt.

Trước đó bởi vì tiểu thư chỉ mặc y phục đơn bạc ban đêm chờ cô gia trở lại, cô gia ở nhà phát giận thật lớn, lúc sau vẫn cứ dặn đi dặn lại dặn dò nhóm người làm, bởi vì tiểu thư thân thể không tốt, cho nên nhất định phải giúp tiểu thư chú ý giữ ấm.

Bất quá lại nói, tiểu thư lúc còn ở nhà lão gia trước đó, bộ dáng vẫn rất tỉ mỉ rất đoan trang, nhưng mà từ sau khi gả cho cô gia, cũng không phải là thay đổi không tốt, chỉ là thật giống như ở một số phương diện thoắt cái trở nên qua loa không ít, tính tình cũng càng giống như tiểu hài tử.

Bản thân có đoạn thời gian còn lo lắng cô gia sẽ không thích tiểu thư thay đổi như vậy, bất quá sau đó, ngay cả mình, ngược lại cũng nhìn ra, chỉ sợ cô gia, đối tiểu thư như vậy, càng thích muốn chết.

Chắc hẳn, đây cũng là nguyên nhân tiểu thư có thể không chút kiêng kỵ bại lộ ra bản tính như vậy đi.

Bưng mặt, chăm chú nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình, Tiểu Nguyệt chính đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, đã nhìn thấy tiểu thư từ đầu đến giờ cơ bản chưa từng động đậy đột nhiên thoắt cái đứng thẳng người, khóe miệng bên sườn mặt cũng tự động nổi lên nụ cười.

Đây là?!

Còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Nguyệt liền nghe từ đầu hẻm truyền tới tiếng vó ngựa 'lộc cộc', còn có, bóng dáng tiểu thư nhà mình xông ra thật nhanh, ở ngay trước mặt mình vụt qua.

- ----------------

Ở thời điểm mặt trời lặn không lâu sau, sắc trời sắp tối, Phan Đào mới trở lại con hẻm nhà mình.

Vừa ra cửa cung, liền bị Dương Tu sau lưng quấn lấy, một ngụm một câu có muốn ra ngoài uống rượu chúc mừng hay không, vốn là nghĩ trực tiếp cự tuyệt. Nhưng mà sau lưng, còn có những cống sĩ sáng sớm mới làm quen cũng rối rít ồn ào lên, nói là đã sớm ở tửu lầu lớn nhất kinh thành đặt phòng, mọi người không ngại có thể cùng chung đi náo nhiệt một phen.

Nghĩ đến đây chỉ là giao thiệp qua lại bình thường, Phan Đào từ chối hai lần, cuối cùng vẫn bị Dương Tu túm lên cùng đi tửu lầu.

Chỉ là, dọc đường này, nghĩ thế nào đều cảm thấy có điểm không yên, nhớ lại sáng sớm hôm nay lúc ra cửa, Lâm Lam một bộ khẩn trương bất an, liền nghĩ tới Quả Quả trong nhà còn không biết nói chuyện, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có mấy phần bất an. Hướng về Dương Tu mở miệng mấy lần, nhưng nhìn Dương Tu vẻ mặt hưng phấn, cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Ngược lại thì Dương Tu, đã lâu không cùng Phan Đào ngồi cùng xe ngựa, mặt rất là kích động, chợt, giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: "Đúng rồi, Phan Đào, trưa hôm nay cái món 'Kim ngư hí liên', ngươi nếm qua chưa? Ta nói cho ngươi biết, đây là lần đầu tiên ta ăn được thức ăn ngon như vậy, hiện tại vừa nghĩ tới, cảm giác miệng lại thèm, thật hy vọng tửu lầu lát nữa đi, cũng có thể có món ăn này."

"Kim ngư hí liên?" Phan Đào hiếu kỳ nói, nhớ lại bản thân trải qua hai bữa ăn kỳ quái, trong đó, chẳng lẽ thật sự còn có cái món gì gọi là ăn ngon để cho người khó có thể quên sao?

"Đúng vậy đúng vậy, chính là món mà ăn vào rất chua cay a, hình thức cũng đẹp mắt, ăn cũng thật ngon. Chỉ là không biết rốt cuộc dùng cái gì để làm, cũng chỉ có một chút, cảm giác vừa ăn hai cái đã hết, không biết, về sau còn có cơ hội có thể ăn nữa hay không." Dương Tu vừa nhớ lại, còn vừa không tự chủ được chép miệng, dáng vẻ như được hưởng lại dư vị.

Phan Đào hoàn toàn không cảm nhận được ý của Dương Tu, món ăn nhìn thì rất tinh xảo ấy, bản thân tự nhiên cũng thử một miếng, nhưng mà mùi vị, so sánh với bữa sáng, ngược lại càng kỳ quái hơn. Điểm tâm sáng sớm, ít nhất vẫn còn bình thường, chỉ là gia vị mặn hoặc nhạt mà thôi, mình còn có thể tự an ủi là bởi vì khẩu vị bất đồng. Nhưng mà buổi trưa, Phan Đào vẫn còn sợ hãi trong lòng vỗ vỗ ngực, không biết tại sao, bất luận là món nào, ăn ở trong miệng, mùi vị đều giống nhau, đó chính là, đắng.

Vừa nghĩ tới mình hiếm khi được vào cung một lần, trừ ăn hết mấy cái bánh bao ra, có thể làm mình nhớ, cũng chỉ còn lại có Quân Sơn Ngân Châm kia.

Tuy rằng thức ăn không như ý, nhưng trà thật đúng là trà ngon, vàng sáng óng ánh, mùi thơm trong sạch, sắc trà vàng nhạt, vị ngọt dễ chịu.

Bất quá nghĩ tới, đó là trà cống phẩm, nói chung cơ hội về sau có thể uống nữa, chỉ sợ cũng cực ít.

Phan Đào lắc đầu một cái, đem chuyện thi Đình một lần nữa quăng ra khỏi đầu.

Duyệt Lai tửu lầu là một tửu lầu lớn nhất kinh thành, xây ở khu vực phồn hoa nhất kinh thành, đã có xấp xỉ ba bốn trăm năm lịch sử. Nhưng mà vừa xuống xe ngựa, mọi người vẫn liền lập tức bị cảnh tượng choáng ngợp vàng son người đi khách đến ở bên trong tửu lầu làm cho kinh động. Lúc Phan Đào mới tới kinh thành, cũng từng nghe nói qua danh tiếng của tửu lâu này, chỉ là nghe nói, ở chỗ này ăn một bữa ít nhất cũng phải tốn trên một kim tiền, nên vẫn luôn chưa có tới.

Không nghĩ tới hôm nay, lại có thể ở chỗ này ăn cơm, nghĩ đến đây, Phan Đào đứng ở cửa liền có chút chần chờ.

Nhìn nhìn phía sau mình, cống sĩ ban đầu ầm ĩ mình đã đặt phòng ở trong tửu lâu này, trên mặt lại toát ra thán phục giống như nhóm người mình. Lại nhìn một chút phục sức của hắn, tựa hồ cũng rất phổ thông bình thường, một gian phòng riêng nhỏ nhất của Duyệt Lai tửu lầu, tiền đặt cọc đều phải trên dưới ba kim tiền, nghĩ đến hắn vừa rồi mời cả nhóm người nhiều như vậy tới, phòng riêng nhất định cũng sẽ không nhỏ. Chỉ là, hiện tại nhìn thế nào, đều cảm thấy có mấy phần kỳ quái vi diệu a.

Người đi theo cống sĩ kia, phần lớn đều là ôm ý tưởng giống với Phan Đào, mắt thấy mọi người đều ở cửa chần chờ. Cống sĩ kia chợt cười một tiếng, lại dùng một loại thái độ đắc ý mãn kêu gọi mọi người đi vào, nhưng bản thân sau khi vào cửa, co quắp trong nháy mắt đó, lại không tránh thoát ánh mắt của Phan Đào và Dương Tu.

Nhưng mà mắt thấy mọi người đều đi vào, Dương Tu cùng Phan Đào hai người kỳ quái nhìn nhau một cái, vẫn là đi theo mọi người trước mặt, cùng nhau đến một cái phòng riêng lớn nhất ở lầu hai.

Chỉ là, vừa mở cửa ra, còn chưa kịp cất chân bước vào, mọi người ở cửa, đều ngoài ý muốn nhìn thấy Tào Vĩ, đang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, sau đó mỗi người liền trố mắt nhìn nhau.

Đây là, chuyện gì xảy ra?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện